Làng Âm Dương

Chương 37: Chương 37





Minh Thư ngồi xuống bàn, Tiểu Hồ rót cho cô một tách trà nóng, cô cầm tách trà lên vừa thổi vừa uống.

Khói trong tách trà bay lên nghi ngút, làn khói mỏng mờ ảo che khuôn mặt diễm lệ của cô, Tiểu Hồ không ngừng ớn lạnh.

Một nữ nhân xinh đẹp diễm lệ thế này mà lại có sức mạnh kh.ủng bố đến vậy, cho dù có gặp quỷ la sát chắc cũng không phải là đối thủ của cô ta.

Một con cáo tinh như cậu chắc chắn không thể nào đấu lại Minh Thư, vì thế nên cậu rất sợ làm phật ý cô.

Nếu như làm cho cô nổi giận thì cậu không dám nghĩ đến hậu quả sẽ kinh khủng đến mức như thế nào.
Minh Thư đặt tách trà xuống bàn, cô nói:
"An Long đâu?"
An Long nghe cô nhắc đến tên mình thì cậu bỗng nhiên giật mình, cậu chạy đến quỳ xuống nói.
"Có tôi ạ!"
Minh Thư đưa mắt nhìn cậu khẽ thở dài:
"Tôi biết cậu vì mẹ mình mà có thể làm bất cứ điều gì, nhưng tôi cũng phải nhắc một điều cho cậu nhớ.

Có làm gì thì cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, đừng để hậu quả cho tôi gánh, chuyện cương thi xuất hiện trong làng này không thể trách một mình Tiểu Hồ được.

Tiểu Linh, An Long hai người đều có lỗi, lỗi ở đây là gây ra hậu quả nhưng không chịu dọn dẹp cho kỹ lưỡng.

Để rắn động cỏ làm dân làng hoang mang, thu hút sự chú ý của pháp sư, khiến tôi gặp nhiều điều phiền phức!"
An Long và Tiểu Linh nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của cô thì hai người sợ hãi vội dập đầu tạ lỗi.
"Chúng tôi biết lỗi rồi thưa chủ nhân, xin người hãy trách phạt chúng tôi đi!"
Minh Thư lấy tách trà nhấp một ngụm, cô khẽ nói:
"Bây giờ chuyện quan trọng cần làm là hai người nên án ninh bất động, không nên xuất hiện thì hơn, tránh bắt rắn động cỏ làm thu hút lũ pháp sư kia đến.


Hiện tại ở trong làng mọi người đang điều tra ra cương thi ở đâu xuất hiện, An Long và An Liên nên ở trong sào huyệt không được phép ra ngoài.

Các ngươi nghe rõ chưa?"
Mọi người đồng thanh:
"Đã rõ, thưa chủ nhân!"
"Tốt lắm!"
An Long nói:
"Chủ nhân không trách phạt chúng tôi sao?"
Minh Thư lắc đầu:
"Không, tôi chỉ nhắc một lần! Còn tái phạm lần sau thì các người sẽ biết hậu quả như thế nào rồi đó!"
Mọi người đều sợ xanh mặt, lời nói của cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy sát khí, khiến ai nấy đều run lẩy bẩy không dám thở mạnh.
Minh Thư nói với Tiểu Hồ:
"Hôm nay đến đây thôi, Tiểu Hồ, chúng ta mau quay về làng!"
"Vâng!"
Minh Thư và Tiểu Hồ đi về tiệm thuốc của cô, về đến nơi cô mệt mỏi ngã lưng xuống giường.
"Oáp, hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi! Tôi ngủ một giấc, gần sáng cậu gọi tôi dậy, có biết chưa?"
"Vâng!"
Minh Thư mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Tiểu Hồ ngồi ở ghế nhìn về phía cô đang ngủ, cậu nhìn cô chằm chằm.

Quái lạ, tại sao lúc ngủ nhìn cô rất hiền lành nhân hậu, xinh đẹp kiều diễm, mà khi thức dậy lại hung dữ đến vậy.

Thật là khác xa lúc ngủ và lúc thức dậy, cậu không thể tin được đây là cùng một người, nếu như lúc nào cô cũng thiện lương như lúc ngủ thì tốt biết bao.

Tiểu Hồ ngắm nhìn cô đang nằm ngủ, cậu càng nhìn lại càng thấy quen, nhưng cậu chắc chắn đây không phải là Nguyệt Thư, nếu là Nguyệt Thư thì sẽ không hung hãn giống như cô.
Tiểu Hồ nhớ lại một trăm năm trước, lúc đó cậu đang là cáo tinh vừa mới tu luyện thành người, sức mạnh còn yếu ớt.

Cậu bị một pháp sư đánh cho trọng thương, biến về hình dạng con cáo, đang nằm co ro ở gốc cây, toàn thân không ngừng chảy máu.


Hơi thở yếu ớt đang nằm thoi thóp sắp chết, bỗng nhiên lúc đó Nguyệt Thư xuất hiện, nàng đã cứu sống cáo tinh.

Nàng đi vào rừng hái thảo mộc thì vô tình ngửi thấy mùi máu tanh hoà lẫn với mùi yêu khí, Nguyệt Thư đi theo mùi hương mà phát hiện cáo tinh đang bị thương.

Nhìn con cáo đang nằm ở dưới gốc cây, toàn thân bị thương, sức tàn lực kiệt, hơi thở yếu ớt, nàng thấy mà đau lòng.
Nguyệt Thư liền đem cáo tinh về nhà, nàng pha nước thuốc thảo mộc, đem cáo tinh ngâm vào trong bồn nước thuốc.

Một canh giờ sau đem cáo tinh ra, lau khô bộ lông trắng, những vết thương trên người con cáo đang bắt đầu dần hồi phục.

Nàng đi sắc thuốc cho cáo tinh uống, nàng băng bó vết thương cho cáo tinh, nhìn thấy sức khoẻ của cáo tinh ngày càng phục hồi trong lòng nàng liền mừng rỡ.

Sau một tháng chăm sóc thì vết thương của cáo tinh cũng đã lành, một tháng qua được sống chung với nàng thì cáo tinh đã yêu nàng từ lúc nào không hay.
Khi sức khỏe đã phục hồi thì cáo tinh đã biến thành người, một người nam nhân khôi ngô tuấn tú, cậu quét dọn nhà cho nàng sạch sẽ chu đáo.

Khi Nguyệt Thư đi hái thuốc về thì vô cùng bất ngờ, nàng thấy nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, đồ ăn cũng đã nấu xong dọn sẵn trên bàn.

Từ trong nhà đi ra là một người nam nhân đẹp trai phong độ đang bưng nồi cơm từ phòng bếp đi ra, cậu nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến.
"Cô nương về rồi đấy à! Mau ngồi xuống ăn cơm nào!"
Nguyệt Thư thừa biết cậu chính là cáo tinh biến thành, nàng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm cùng cậu.

Cứ thế hai người trải qua những tháng ngày yên bình như vậy, cho đến một ngày nàng gặp được Nguyên Khoa thì mọi chuyện đã khác.

Nàng không còn quan tâm đến cậu nữa, ngày nào nàng cũng suy tư thờ thẫn thương nhớ người nam nhân đó.


Khiến cho cậu rất khó chịu, mọi sự dịu dàng của nàng dành cho cậu bấy lâu nay đều không còn nữa, nàng bắt đầu quan tâm đến Nguyên Khoa hơn.

Nàng thường xuyên đi theo dõi hắn ta, luôn dành những gì tốt đẹp nhất đến cho hắn.

Nhưng hắn lại không đáp lại nàng, Nguyên Khoa luôn giữ thái độ lạnh nhạt, hờ hững, khiến cho Nguyệt Thư đau lòng.
Cáo tinh biết mình chỉ là một yêu tinh mà thôi, Nguyệt Thư là người và nàng cũng có tình cảm với con người, còn đối với cáo tinh như cậu thì nàng không hề có tình cảm với cậu hay sao.

Nghĩ đến đó thôi mà trong lòng cậu vô cùng day dứt khó chịu lắm rồi, cậu luôn đi kiếm Nguyên Khoa để giết ch.ết hắn, nhưng lần nào cũng bị Nguyệt Thư ngăn cản.

Cho đến một ngày Nguyên Khoa bị giết c.hết trong hôn lễ của mình, do chính tay phụ mẫu của Yến Loan đâm chết.

Thì lúc đó cậu mới hết khó chịu, vì cái tên khiến Nguyệt Thư ngày đêm tương tư mong nhớ cuối cùng đã chết.
Nhưng từ lúc Nguyên Khoa chết thì Nguyệt Thư cũng mất tích không rõ nguyên nhân, làm cho cáo tinh phải đi kiếm nàng ròng rã suốt một trăm năm.

Càng ngày cậu càng đau khổ, thương nhớ, nhưng không cách nào tìm được nàng, cậu đã đi tìm nàng suốt một trăm năm cho đến hiện tại cậu đã gặp được chủ nhân mới là Minh Thư.

Nhưng chủ nhân mới này tính cách không hề dịu dàng giống như Nguyệt Thư, tính cách Minh Thư rất là hung dữ và độc đoán lại còn là người đa nghi và bảo thủ.

Không hề dịu dàng và hiền lành một chút nào hết, càng nhìn càng không thấy giống một điểm gì.

Chỉ giống duy nhất một điểm là sức mạnh ngang nhau, Nguyệt Thư cũng là pháp sư mạnh nhất mà cậu từng gặp hồi trước.

Và cũng giống một điểm nữa là biết bốc thuốc cứu người, chỉ giống ở hai điểm đó thôi còn lại không giống gì cả.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cậu giống như đã quên mất một chuyện gì đó rồi, tại sao càng nhìn Minh Thư thì cậu càng thấy có chút quen thuộc.

Nhưng lại chẳng nhớ ra chuyện gì, cậu chợt nhớ ra hết thảy tất cả mọi chuyện của Nguyệt Thư cậu đều nhớ.

Chỉ duy nhất khuôn mặt của nàng là cậu không thể nào nhớ ra được.
"Tại sao lại thế này! Tại sao mình lại không nhớ ra được khuôn mặt của nàng ấy?"
Tiểu Hồ đau khổ ôm chặt lấy đầu, cậu lấy tay vỗ vỗ vô đầu nhưng lại không nhớ ra được khuôn mặt của Nguyệt Thư.


Cậu càng cố nhớ thì đầu của cậu lại đau như búa bổ, Tiểu Hồ đau khổ ôm đầu chạy ra sau núi gào thét.

Cậu gào thét trong sự bất lực, suốt một trăm năm qua cậu đều đi tìm Nguyệt Thư, cậu đều nhớ được khuôn mặt xinh xắn mỹ miều của nàng.

Nhưng tại sao dạo gần đây cậu không còn nhớ được khuôn mặt của nàng nữa, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Cậu đang cố gắng mạnh lên từng ngày để đi tìm kiếm nàng, nhưng bây giờ đến dung mạo của nàng thế nào cậu cũng quên mất.

Vậy cậu rốt cuộc đang tìm kiếm điều gì đây, tìm kiếm một người đã mất tích một trăm năm trước không rõ nguyên nhân.

Tìm kiếm một người ngay bản thân mình cũng quên mất khuôn mặt của người đó, Tiểu Hồ sầu não gào khóc trong vô vọng ở dưới sau núi.
Cậu đau khổ, thất tình, khóc đến sưng cả mắt rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Về phía Minh Thư, từ lúc Tiểu Hồ bỏ đi thì cô cũng đã thức giấc, cô ngồi dậy bước về phía bàn ngồi xuống nhẹ nhàng.

Minh Thư nắm chặt tay lại nhìn về hướng Tiểu Hồ mới bỏ đi, cô khẽ thở dài.
"Chỉ có cách khiến cho ngươi quên ta thì ngươi mới buông bỏ được, ta không ngờ sau ngần ấy năm mà ngươi lại cố chấp chung tình với ta như thế.

Ta không xứng đáng đón nhận tình cảm đó của ngươi, Tiểu Hồ ngươi hãy quên Nguyệt Thư đi! Nguyệt Thư không hề yêu ngươi, từ đầu đến cuối nàng chỉ yêu một mình Nguyên Khoa mà thôi.

Dù cho Nguyên Khoa có ở kiếp sau thì Nguyệt Thư vẫn luôn tìm được chàng, ngươi hãy quên nàng ta đi!"
Minh Thư ngồi xoa xoa thái dương, từ lúc cô gặp Tiểu Hồ là cô đã nhận ra cậu chính là con cáo tinh ngày xưa mình đã cứu.

Cô đã kịp thời dùng sức mạnh, để xoá bỏ dung mạo của mình trong ký ức của Tiểu Hồ.

Cô chính là Nguyệt Thư của một trăm năm trước, cô chưa chết, chỉ là cô đã ngủ một giấc dài sau một trăm năm thôi.

Quan tài bằng đồng mạ vàng mà Mộc An phát hiện lúc trước ở trên núi chính là của cô, lúc đó cô mới thức dậy sau giấc ngủ dài vì ngủ quá lâu nên cô cần hút dương khí của người sống để tăng cường sức mạnh cho mình.

Mười xác chết khô ở gần quan tài cũng do chính tay cô giết ch.ết, cô đã sống dậy sau một trăm năm phong ấn bản thân mình bằng sức mạnh hắc ám.