Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 78: Chương 78:




Ngày ấy ta từ Thái Học trở về Cung
 
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà trên dưới cung điện lại đang chúc mừng.
 
Mới đi xa về, ta đờ đẫn trở lại Phượng Tê Cung, liếc mắt qua một cái đã thấy phụ hoàng đang nghiêm túc ngay ngắn ôm một thứ gì đó, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng vui sướng, thỏa mãn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Nhị hoàng tử đã trở về!" Không có một tiếng của người nào gọi, phụ hoàng hơi ngẩng đầu lên nhìn, phất tay về phía ta.
 
Người nói: "Mẫu hậu ngươi vì ngươi mà sinh thêm một muội muội."
 
Muội muội ư?
 
Ta bỗng chốc sửng sốt, hai ba vị ma ma tay chân lanh lẹ đang cởi áo ngoài giúp ta, dùng khăn tay ướt giúp ta lau tay, lại lôi kéo ta đến bên cạnh phụ hoàng.
 
"Nhìn Trưởng công chúa của chúng ta một cái đi. Trắng nõn xinh đẹp như vậy, phúc khí sau này sâu dày!"
 
Các bà tử ríu rít nói tiếp. Phụ hoàng thường ngày ghét nhất tranh cãi ồn ào phiền chán như thế này, thế nhưng  bây giờ thật sự nghiêm túc nghe, còn dịu dàng hư nước
 
Đứa bé trắng tròn múa may đôi bàn tay nhỏ. Không biết đang ngủ hay không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhị hoàng tử, công chúa đang làm nũng với ngài đó!" Bà tử lớn tuổi lên tiếng nhìn đứa bé mềm mại nhỏ nhắn như vậy, trong lúc nhất thời ta lại có chút không biết phải làm sao.
 
Khuỷnh tay giống như cứng đờ hết cả lại, làm sao đều không thể động đậy được.
 
Rốt cuộc, ngón tay của ta cũng chạm được vào giữa lòng bàn tay non mềm, ngón tay nhỏ ấy chợt nắm lấy…
 

Huyết mạch ruột thịt tương liên, làm trái tim bình tĩnh như nước của ta kia dậy lên ngàn vạn gợn sóng.
 
"Tiểu công chúa còn chưa được đặt tên đâu !"
 
Mọi người đều hướng mắt về thượng phụ hoàng, trong lúc ngôi Cửu ngũ suy nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào mở miệng thốt ra: "Vậy kêu là Tĩnh Gia đi".
 
Tĩnh Gia Tĩnh Gia.
 
Trong sạch tốt đẹp.
 
Phụ hoàng vui vẻ đồng ý, mà ở thời khắc đó ta liền biết cái tên Tĩnh Gia, cả đời này cũng không thoát khỏi liên hệ với ta.
 
Tĩnh Gia càng lúc càng lớn lên.
 
Quả thực trở thành dáng vẻ như mọi người đoán trước, Trong sáng tốt đẹp, tươi đẹp động lòng người .
 
Năm 4 tuổi tiểu cô nương thường kéo tay ta, nhảy về phía trước muốn ta đưa nàng đi thả diều .
 
Đứa nhỏ giấu hết sách vở văn chương của ta, lắc cánh tay ta muốn ta đi cùng nàng.
 
Nàng nói: “Đại ca quá nghiêm túc, chưa bao giờ mang Tĩnh Gia đi chơi, nhị ca là tốt nhất!”
 
Đôi mắt giảo hoạt như cáo đó sáng ngời, giống như một đứa trẻ khoe đồ chơi, nói với mọi người rằng ta tốt với nàng như thế nào.
 
Nàng muốn đọc sách, ta mang theo sách cho nàng đọc, nàng muốn đi chơi ta đưa theo nàng đi chơi.
 
Phần tình cảm này, biến chất từ khi nào?
 
Có lẽ là trong lúc tiếng ca ca kia vang lên.
 
Lại có lẽ khi được ôm đứa nhỏ này ngủ, ngửi được mùi hương nhẹ trên người nàng.
 
Cảm xúc giống như mãnh thú xé rách ta, bàn tay máu tươi đầm đìa của ta chống lại, một tấc lại một tấc muốn nuốt nó trở lại .
 
Tĩnh Gia năm ấy 7 tuổi, đi theo phụ hoàng đến Giang Nam ở một tháng.
 
Trong đầu luôn nhớ về khuôn mặt ấy, cả đêm ta trằn trọc không thể ngủ.
 
Ta xấu hổ vì tình cảm bệnh hoạn của mình, nhưng lại không cách nào ức chế điên cuồng nhớ mong đối tiểu cô nương.
 
Lý Ngang Câu, nàng là thân muội muội của ngươi!
 
Chạng vạng.
 
Đại ca gọi ta đi thảo luận chính sự, rồi lại bị Thừa Tướng kêu đi, giữ một mình ta chờ đợi bên trong thư phòng.
 
Ta vô tình đụng phải một cái bình hoa nơi tủ sách, bức tường phía sau thư án đột nhiên mở ra, lập tức xuất hiện một cái mật thất. 
 
Khi ta nhìn thấy những bức tranh dày đặc trong căn mật thất, ta khiếp sợ lui về phía sau như bị ngũ lôi oanh đỉnh.

 
Nội dung của mỗi bức tranh đều là Tĩnh Gia, cười, khóc, chạy lung tung, tức giận …
 
Khẽ quay đầu lại, vẫn là một cô bé đang tắm rửa trần truồng, nửa người quấn một lớp lựa mỏng, nằm ngủ trên tháp.
 
Phụ hoàng hẳn rất thất vọng.
 
Một thế hệ của minh quân, nhưng lại sinh ra hai đứa con trai bệnh hoạn, hết đứa này đến đứa khác có suy nghĩ không an phận với chính muội muội của mình.
 
Con mãnh thú trong lòng ta đã hoàn toàn được giải phóng.
Ta và Cảnh gia là thân huynh muội, là ruột thịt, một người thanh tú đáng yêu như vậy sao có thể giao cho người khác chăm sóc?
 
Ngay cả khi có nguy cơ bị người cả thiên hạ mắng mỏ…
 
Ta cũng muốn giữ nàng ở lại bên mình!
 
Sau đó, ta vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tâm trạng của ta đã thay đổi ngay lúc đó.
 
Tĩnh Gia đã trở lại.
 
Cuối cùng ta cũng hiểu được đôi mắt trần trụi và rực lửa của đại ca.
 
Tôi vô tình hay cố ý bắt đầu thân thiết với Tĩnh Gia, cố gắng khiến nàng chấp nhận sự tồn tại của ta theo thói quen.
 
Khi Tĩnh Gia mười tuổi.
 
Phụ hoàng ốm, ốm nặng.
 
Ta mơ hồ nhận được một số tin tức rằng Phụ hoàng muốn Tĩnh Gia đính hôn với con trai của An Quốc Công.
 
An Quốc Công?
 
An Quốc Công là gì?
 
Làm sao họ có thể chăm sóc cho Tĩnh Gia?

 
Ta cũng nhìn thấy sự điên cuồng trong ánh mắt của đại ca. Vào lúc đó, một suy tính đi ngược lại luân lý mơ hồ nổi lên.
 
Ta muốn lên ngôi Hoàng đế!
 
Nếu Phụ hoàng chết, đại ca... nhất định sẽ không buông tha cho Tĩnh gia.
 
Dựa vào cái gì mà lại là hắn?
 
Ta mới là người lớn lên cùng Tĩnh Gia!
 
Cuối cùng ta giết Phụ hoàng và ca ca, lên ngôi Hoàng đế. Mẫu hậu ưu tư quá độ mà qua đời.
 
Trên toàn thiên hạ này, chỉ còn lại Tĩnh Gia và ta là cùng một dòng máu.
 
Nhưng vì sao…
 
Vì sao trong ánh mắt nàng nhìn về phía ta phần nhiều là sợ hãi?
 
Vì sao nàng muốn cự tuyệt ta?
 
Vì sao nàng không bao giờ gọi ta là ca ca?
 
Chẳng lẽ….
 
Ta thực sự đã làm sai sao?