Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 73: Chương 73:




Giữa mùa hạ thời tiết vô cùng oi bức, trên đường lớn ai ai cũng mồ hôi ướt đẫm người, đến cả con ngựa cũng không có sức sống.
 
Bên trong quán trà khách khứa vào ra, một đám người nhàn rỗi tụ tập ở một bàn, buôn chuyện hoàng thất.
 
“Đã nghe gì chưa, trưởng công chúa cùng An Bắc Bá quay về đất Bắc rồi”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Phải không đây, đất Bắc cơ cực đến thế, đóa hoa trên cao kia chịu được à?” 
 
“Là do ngươi không hiểu thôi, mỗi người mỗi chí…” 
 
Gần cửa ở phía bên phải bàn bọn họ có hai nam nhân xuất chúng ngồi nghiêm chỉnh đối mặt nhau, cả hai đều mang mũ rộng vành, nhìn không rõ mặt. Quan sát kỹ hơn, một trong hai người ngay lúc nghe thấy “Trưởng công chúa”, chén trà sứ trong tay siết mạnh, thân thể hơi run lên, đằng sau khuôn mặt bị che khuất lộ ra vẻ nhẫn nhịn.
 
“Hoàng… Công tử, ngày sau có dự định gì không?” Tên còn lại ngập ngừng, trầm thấp lên tiếng. 
 
Một đợt im lặng trôi qua, bàn bên kia ngày càng ồn ào huyên náo, cái ly bị siết chặt vỡ ra thành từng mảnh: “Ngươi quay về phủ An Quốc Công tận hiếu đi”.
 
Nói xong nam nhân đờ dẫn đứng dậy. 
 
Bóng dáng cô liêu biến mất dần giữa đám người trong quán, hướng ra đường lớn. Như nước chảy bèo trôi, lại không rõ phương hướng nơi nào. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường phố đất Bắc bụi bay mù mịt, người bán hàng rong nối liền không dứt. 
Một đám dân chúng thân hình cao to, trông khôi ngô khỏe mạnh, trên gò má thô ráp treo nụ cười hiếu khách hào sảng.
 
Sáu bảy kẻ vẻ khổ hạnh ngồi ven đường, duỗi tay nhận lấy nước uống từ tay phụ nhân. 
“A Gia, đã tới biên giới đất Bắc rồi, có dự định gì không?”

 
Cụ ông liếc nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, chống cây gậy lên mặt đất bụi bặm.
 
Ông khởi hành từ Nam Cương, dọc đường gặp được những người khác, mới thành một nhóm sáu bảy người như hiện tại.
 
Sáu bảy người này, người chịu tang cha mẹ, người chịu tang vợ con, tuổi tác đều trên dưới năm chục, duy chỉ có một thanh niên.
 
Người ngoài chỉ biết hắn gọi là A Gia, là một nam nhân anh tuấn mà trầm mặc. 
Nhìn thấy dân chúng lưu vong không nơi yên sống sẽ đau lòng. Gặp đám quan liêu tham ô hủ bại sẽ trở nên hung ác.
 
Cặp mắt sâu hoắm tĩnh lặng phủ lên lớp sương mù, bao trùm hỗn loạn, thống khổ và rối rắm.
 
Hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ven đường, bỗng dưng nở cười yếu ớt.
 
Đi đâu đây?
 
A Gia không biết.
 
Thiên hạ rộng lớn, nơi đâu là nhà?
 
Cụ ông hiểu được sự trầm mặc của hắn, thấy hắn không đáp lời cũng không hỏi nữa.
 
Cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một hình dáng đỏ tươi cưỡi ngựa chạy qua, cuộn lên hàng tảng đất bụi. Đến cuối phố thì dừng lại, thân ảnh kia túm cương, tiếng ngựa hí dài một tiếng, cau mày bước xuống ngựa.
 
“Lý Trường Thanh, con chán sống rồi đúng không? Ai dạy con đi trộm cướp vậy, mau bước ra đây”.
 
Giọng nữ nhân ngọt ngào mà sắc bén, A Gia mất hồn một lúc.
 
Thanh âm này quá đỗi quen thuộc…
 
Máu toàn thân trong giây lát đông cứng lại, hắn dùng hết sức lực quay đầu, lại cứng người thêm một lúc.
 
Cặp mắt âm trầm phủ sương nhấc lên kinh ngạc. Kích động, vui sướng, tự trách, đau đớn,… Các loại cảm xúc khác nhau chồng chất thay đổi liên hồi, đáy lòng mang vết sẹo phủ đầy bụi tầng tầng lớp lớp bị rạch ra, nỗi đau máu thịt trào lên mang theo nỗi xúc động.
 
Lý Tĩnh Gia vẫn như thần tiên sống, chỉ là không mang lại cảm giác tiều tụy như ngày trước ở kinh thành nữa.
 
Hai gò má trắng mịn trông rất có sức sống, hồng y phiêu lãng, thoải mái mà đường hoàng. 
 
Nàng vung tay túm một đứa nhỏ khoảng hai ba tuổi lại.
 
Đứa nhỏ trắng nõn đáng yêu, cặp mắt phượng giống hệt nàng, ánh lên chút nghịch ngợm giảo hoạt.
 
Cái miệng nhỏ khẽ nhếch, búp tay bé xíu dùng dằng : “Rõ ràng là mẫu thân để con lại nơi này!” 
 
Nữ nhân sắc mặt khó coi, vẻ xấu hổ lướt qua giây lát, vỗ đầu nhóc: “Mẫu thân quên con ở đây, con sao lại không biết tự mình về nhà chứ?”
 

Lý Trường Thanh dậm mạnh chân, không thèm nói chuyện với Lý Tĩnh Gia, lắc lắc mông nhỏ quay đi thẳng. Nơi đầu đường, không biết từ khi nào xuất hiện một cỗ xe ngựa, màn xe vén ra, nam nhân nhẹ nhàng hạ chân bước xuống nền đất, đôi mắt ôn hòa dịu dàng.
 
“Nghĩa phụ!”
 
Đứa bé la lên, lạch bạch chạy đến chỗ chàng ta. Trầm Dữ Chi một tay ôm lấy nó, véo lên chóp mũi nhỏ xíu: “Lại chọc mẫu thân con giận rồi à?” 
 
“Không có! Là do mẫu thân bỏ con lại chỗ này!” 
 
“Có nhớ mấy lời nghĩa phụ nói với con không?” 
 
Lý Trường Thanh dẩu môi gật đầu, gằn từng chữ: “Lúc mẫu than sinh con rất khó khăn, suýt nữa mất mạng, hơn nữa thân thể mâu thân vẫn luôn không tốt, con hẳn đã làm mẫu thân…” 
Trầm Dữ Chi hài lòng gật đầu, ôn hòa nói: “Trường Thanh thật ngoan”.
 
“Hai người lầm bầm nói với nhau cái gì đó?” 
 
Lý Tĩnh Gia cũng bước đến, khoảnh khắc băng ngang qua hàng người không hiểu vì sao tim khẽ dao động. Ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của nam nhân phía trên.
 
Khuôn mặt quen thuộc, dáng người quen thuộc.
 
Hắn không chết…
 
Giờ phút này, lòng nàng yên tĩnh như nước.
 
Không có cảm giác vui mừng gặp lại người thân, cũng không có hận ý thâm sâu nhìn thấy kẻ thù.
 
Nhàn nhạt liếc nhìn một cái, rồi lại thu hồi tầm mắt.
 
Một thân y phục đỏ dừng lại cạnh xe ngựa. Không biết đứa nhỏ ghé vào tai Trầm Dữ Chi nói cái gì, Trầm Dữ Chi bất đắc dĩ cười cười, bế nó lên xe.
 
Lý Tĩnh Gia bước vào bên trong, nàng biết có đôi mắt đang dõi theo mình.
 
Có lẽ… là vì máu chảy ruột mềm chăng…
 

Màn xe bị nhấc lên, nàng bỗng chốc quay đầu, nở một nụ cười thật tươi.
 
Ngắn ngủi vài giây, nhưng làm A Gia ngơ ngẩn.
 
Mắt lóe lên một cái, nhớ về ngày xưa có cô bé kéo ống tay áo hắn, gọi “ca ca”. 
Hắn cười, là nụ cười chân thật từ tận đáy lòng.
 
Những đau đớn, quằn quại cùng tự trách mấy năm nay, phút chốc tan thành mây khói.
 
Bên trong xe, Lý Tĩnh Gia ôm lấy Lý Trường Thanh từ tay Trầm Dữ Chi, tâm trí đảo qua hàng loạt chuyện.
 
Có một số chuyện, có lẽ sớm nên buông bỏ.
 
Nàng đã không còn một thân một mình nữa… Ít nhất là vẫn còn đứa trẻ đang ngồi trong lòng nàng.
 
Cảm nhận được vòng tay ôm mình siết chặt hơn, Lý Trường Thanh ngẩng đầu hỏi: “Mẫu than, mẫu thân làm sao vậy? Sau này con nhất định sẽ nghe lời…”
 
Lý Tĩnh Gia hồi phục tinh thần, đáy mắt lấp lánh.
 
Khuôn mặt Lý Trường Thanh trắng tròn như trứng, chỉ có đôi mắt là giống nàng, còn lại đều giống Dung Thanh.
 
Dù xa cách chân trời góc bể, nhưng Dung Thanh cũng không đơn độc.
 
Lý Tĩnh Gia hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ mềm mại: “Trường Thanh, mẫu thân đưa con đi gặp phụ thân con nhé?”