Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 68: Chương 68:




Dường như thấy được sự nghi ngờ trong mắt Lý Cảnh Gia, giọng nói Nhược Nhi nghẹn ngào, nhấn mạnh từng chữ: “Hoàng thượng bệnh nặng, không phải là ngoài ý muốn. Hôm đó Hoàng hậu nương nương đưa tới một viên đan dược, dụ Hoàng thượng ăn. Sau khi tỉnh lại đột nhiên Hoàng thượng phát điên.”
 
“Hoàng hậu nương nương kêu người đưa Hoàng thượng tới Thừa Nam Cung, không cho người khác hầu hạ. Nô tỳ có đến thăm vài lần, ai ngờ bị Hoàng hậu nương nương bắt. Nàng hỏi nô tỳ có phải từng hậu hạ công chúa hay không? Nô tỳ nói phải, nàng liền kêu người cắt mặt nô tỳ, nhốt nô tỳ vào lãnh cung, không cho phép ra ngoài.
 
“Nô tỳ lén đi ra ngoài, muốn đi xin Nhan đại nhân giúp đỡ, lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Trầm đại nhân và Hoàng hậu nương nương. Nói là đã tìm được chứng cứ ở Kim Thiền Tự, đủ để cách chức của Nhan đại nhân.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nô tỳ… Nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, cầu xin Công chúa hãy đi cứu mạng Hoàng thượng!”
 
Nhược nhi càng nói càng nhanh, từng nước mắt lớn rơi xuống đất, hai đầu gối quỳ xuống đất di chuyển về phía trước.
 
“Hoàng thượng đối với Công chúa là thật lòng. Công chúa điện hạ, ở Lý Tống chỉ có người và điện hạ mới là người có cùng dòng máu.”
 
Mỗi một chữ từ miệng Nhược nhi đều như tiếng sét đánh vào thần kinh của Lý Tĩnh Gia.
 

Đầu óc nàng hôn loạn không chịu nổi, bước chân trở nên yếu ớt. Nếu không phải bám lấy thân cây, thì đã sớm ngã xuống đất.
 
Trầm Khinh Chi…
 
Trầm Dữ Chi….
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn có… Dung Thanh!
 
Bọn họ… Bọn họ.
 
Đột nhiên Lý Ngang Câu phát bệnh nặng. Nhan Thư Dĩnh bị cách chức, chỉ trích thê thảm.
 
Trầm Dự Chi xuất chinh, Trầm Khinh Chi tới Kim Thiền Tự.
 
Hóa ra tất cả những chuyện này đều là ván cờ do Dung Thanh và tỷ đệ Trầm Dữ Chi bày ra!
 
Thái tử còn nhỏ tuổi, nếu Hoàng thượng băng hà thì Trầm Khinh Chi sẽ nắm triều chính mà Trầm Dữ Chi lại là ngoại thích…
 
Con ngươi Lý Tĩnh Gia hơi mở lớn, cười một cách chua xót, khó coi.
 
Hóa ra trong ván cờ này, chỉ có nàng là không biết gì.
 
Thậm chí nàng còn cùng một bọn bực bội tiến vào cái bẫy, khó có thể thoát khỏi được.
 

Nước mắt trên mắt phượng sớm đã khô, lại đau đớn. Nàng hận Lý Ngang Câu, nhưng nàng không thể chịu được giang sơn mà tổ tông Lý gia dùng máu để xây dựng bị coi thường.
 
Cho dù Lý Tĩnh Gia sống hay chết, cũng là Trưởng công chúa của vương triều Lý Tống!
 
Nàng nhấc nhẹ bước chân, chạy như điên về hướng Thừa Nam Cung.
 
Đó là một tòa cung điện lâu năm không tu sửa, tẩm cung sớm đã bị bỏ hoang. Lý Tĩnh Gia chạy tới sân, lọt vào trong tầm mắt toàn cỏ dại hỗn loạn và rác thải chồng chất.
 
Đã từng là vị hoàng đế nhiều người kính nể giờ lại ngồi rúc ở góc tường, y phục rách nát, mũ quan lộn xộn mục nát, lầm bầm lầu bầu không biết đang nói cái gì.
Thân thể mỏng manh lại run lên, cô chậm rãi tiến lại gần, Lý Ngang Câu lập tức quay đầu lại.
 
Ánh mắt đục ngầu, đờ đẫn thoáng qua một tia khác thường, tiếp đó là một nụ cười ngây ngô: “Tĩnh Gia… Tĩnh Gia ngươi đã đến rồi…”
 
Móng tay Lý Tĩnh Gia cắm sâu vào da thịt, đi tới gần người lộn xộn kia. Áo choàng kéo dài trên mặt đất, cứ như vậy hai người đối diện nhau.
 
“Lý Ngang Câu.” Nữ nhân đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng và căm hận.
“Đại ca từng ở tháp phía tây Nam Cung điện, sửa chữa một cái mật đạo.”

 
Vừa nói ra lời này, ánh mắt nam nhân đang điên cuồng ngu dại trong nháy mắt trở nên tỉnh táo. Tròng mắt điên cuồng cùng chiếm hữu hướng về phía nữ nhân, run rẩy vươn tay, nữ nhân lại lướt qua rời đi.
 
Lý Tĩnh Gia đã quá quen thuộc với Lý Ngang Câu.
 
Mỗi động tác của hắn, mỗi cái thần thái, thậm chí là mỗi tiếng bước chân…
 
Chỉ sợ huynh trưởng sớm đã mất cả đời sẽ không bao giờ biết, Lý Ngang Câu muốn mạng của hắn nhưng hắn lại vô tình cứu Lý Ngang Câu một mạng.
 
Cái mật đạo kia, từng được dựng lên để tiện cho nàng trốn khỏi hoàng cung đi chơi.
 
Nàng căm hận Lý Ngang Câu! Nhưng thứ nàng cứu là hoàng đế của vương triều Lý Tống!