Trầm Dữ Chi dỗ nàng giống như dỗ trẻ con, Lý Tĩnh Gia ngủ rất say, lúc tỉnh dậy đã qua ngày hôm sau.
Nàng vẫn uể oải như vậy, lê bước chân đi vào trong viện, hiếm thấy không một bóng người.
Khắp nơi không có một tiếng động, chỉ có tiếng giày ngọc va chạm với mặt đất phát ra tiếng "lộc cộc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là chuyện lạ, đi ra hoa viên cũng không thấy một bóng người, Lý Tĩnh Gia không muốn tốn sức lực đi tra xét, khi quay đầu lại đối diện với cặp mắt sâu hút lạnh lẽo cách đó vài thước.
Áo cà sa màu đen huyền, áo trong bằng tơ lụa.
Một tháng không gặp, hắn càng thêm mảnh khảnh…
Nàng ngơ ngẩn trong phút chốc, đầu ngón tay run rẩy không ngừng, đáy mắt lấp lánh ánh nước.
Lồng ngực như bị đá đè nặng, hô hấp khó khăn.
Đáy lòng bị chua xót lấp đầy, hai chân bị ý thức thôi thúc không chịu khống chế chạy như điên.
Nàng muốn chạy trốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chạy ra khỏi lưới tình này.
Chạy ra khỏi tâm của chính mình.
Mới chạy được vài bước, trên eo chợt căng thẳng, trực tiếp bay lên trời, rơi vào một cái ôm ấp nóng bỏng.
"Buông ta ra" nàng lại khóc, dùng hết sức giãy giụa phản kháng.
Nàng rốt cuộc là cái gì?
Nàng rốt cuộc tính là cái gì?
Gò má vô cùng tuấn tú đột nhiên bị cào chảy máu, áo cà sa trên người cũng bị xé, nhưng Dung Thanh vẫn không động đậy, mặc cho nàng ở trong lòng làm loạn.
Hỗn loạn một trận, Lý Tĩnh Gia bị y ôm về phòng đặt trên giường, cánh tay cứng rắn đem nàng đặt trong góc.
Hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ bao vây lấy nàng, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt xinh đẹp động lòng người từ trước đến nay vậy mà lại trầm xuống trở nên u buồn, bên trong đong đầy nước mắt.
Tựa hồ trong chớp mắt sẽ tràn ra ngoài.
Lý Tĩnh Gia bấm vào đùi, cắn môi cố nén.
Bàn tay to bắt lấy cổ tay nàng, dùng sức giữ chặt, không cho nàng tiếp tục làm chính mình bị thương nữa.
"Lý Tĩnh Gia" âm thanh nhẫn nại chứa bạo nộ phát ra, y lại đến gần một tấc.
"Vì sao phải chà đạp chính mình như vậy?"
“Chà đạp?”
Lý Tĩnh Gia hỏi lại một tiếng, nở một nụ cười châm chọc, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây thi nhau rơi xuống, nàng dùng hết sức đẩy, suýt nữa làm cho tay bị gãy.
"Dung Thanh đại dư chà đạp ta còn chưa đủ sao?"
Thân thể mềm mại hơi thẳng lên, nhưng vẫn còn run rẩy, nước mắt vẫn rơi không ngừng, giận dữ hét:"Ngươi đã không yêu ta, tại sao còn tốn sức đến trêu chọc ta?"
"Làm cho trưởng công chúa chê cười, làm gì có ai có thể trêu chọc ngài, chỉ có ngươi không thể, chỉ có ngươi không thể."
"Dung Thanh đối với ngươi, rốt cuộc xem ta là cái gì?"
Thân hình lảo đảo, lưng đụng mạnh vào vách tường, hai mắt Lý Tĩnh Gia mơ màng, bất chợt ôm lấy đầu gối, cắn môi rơi lệ: "Là ngươi nói… Là ngươi nói muốn một đứa trẻ… Là ngươi nói… Là ngươi nói…"
Một lần lại một lần lặp lại lời này, cổ họng Dung Thanh khẽ nhúc nhích, hai hàng lông mày chau lại thành một hàng thẳng tắp.
Hắn làm sao có thể lấy một đứa trẻ, cầm chân nàng vốn muốn bay lượn trên bầu trời.
Đôi mắt đen nhánh nhiễm tơ máu vậy mà lấp lánh ánh nước, Dung Thanh chưa bao giờ thất thố như vậy.
Hoá ra Thần Phật cũng có tình cảm thế tục, cũng sẽ khóc sao.
Bàn tay to véo trên dưới, kéo Lý Tĩnh Gia lại trước người, nhanh chóng ôm nàng lại.
Môi mỏng dán lên không để lại kẽ hở, Lý Tĩnh Gia lại điên cuồng giãy giụa, tàn nhẫn cắn mạnh lên môi dưới của nam nhân, cho đến khi nếm thấy mùi máu tươi cũng không hề nhả thêm.
Dung Thanh để nàng tùy cắn, đầu lưỡi thẳng thuận theo miệng nàng thâm nhập vào trong. Ngón tay thâm nhập khiến hôn gia tăng tăng thêm. Thân thể Lý Tĩnh Gia dần dần mềm nhũn, thở dốc cực nhanh.
Dung Thanh tùy ý để nàng cắn, hàm răng dần buông lỏng đầu lưỡi lập tức xâm nhập miệng
“Tĩnh Gia… Tĩnh Gia…” Y gọi từng tiếng, lý trí mất hết.
Nằm nằm trên thân thể phập phồng mềm mại gặm môi đỏ, câu lấy đầu lưỡi lôi kéo, lại trầm mê như nuốt vào.
Không nghĩ tới thần trí Lý Tĩnh Gia lại như bị đặt quay trong lửa. Một mặt là tình lãng ngập trời, một mặt là tình thương xuyên tim.
Dung Thanh rốt cuộc muốn như thế nào?
Nàng chưa bao giờ nhìn thấu người này…
Là nàng thua.
Thua triệt để, bỏ người, lại bỏ tâm.
“Roẹt” một tiếng, đai lưng bị túm thành hai nửa. Dường như biết nữ nhân bệnh nặng chưa lành, vậy nên hành động gặm cắn tai, môi cùng xương quai xanh vô cùng mềm nhẹ.
Hiện giờ thời tiết cũng không tính là lạnh, Lý Tĩnh Gia lại cảm thấy lạnh.
Nàng cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm mắt Dung Thanh.
“Đêm qua Tĩnh Gia giao hoan cùng Trầm đại nhân tại giường này. Tư vị kia thật sự là triền miên tới tận xương, Dung Thanh đại sư cũng muốn thử sao?”
Biết rõ lời này là giả, những động tác của Dung Thanh lại tàn nhẫn như trước.
Liều mạng liếm mút cắn nát đầu vú đỏ thắm, rút hồn phách người ra.
Ngón tay trượt xuống, đẩy ra vách chắn cuối cùng, xoa ấn trên châu hạch nơi âm hộ.
Lý Tĩnh Gia kêu rên ra tiếng, thanh âm kiều mị: “Nhưng nơi này không có kia thuốc tránh thai, Dung Thanh pháp sư nhưng đến…”
“Lý Tĩnh Gia, câm miệng!” Dung Thanh cắt đứt nàng lời nói, tức giận ngập trời phun ra từ bên trong. Y mở rộng y phục, gậy thịt không hề có khúc dạo đầu lập tức tàn nhẫn cắm vào huyệt nhỏ.
Vách động co rút một hồi, mặt đỏ lên, Lý Tĩnh Gia ủy khuất rơi lệ, cắn cánh tay cứng rắn kia quát: “Ngươi dựa vào cái gì mà tức giận? Ngươi có tư cách gì mà tức giận!”
Người nói muốn có đứa con chính là y, đưa thuốc tránh thai cũng là y, hiện giờ hốc mắt đỏ hồng rống lên giận vẫn là y!
Y đến tột cùng muốn như thế nào?
A