Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 59: Chương 59:




Liên tiếp mấy ngày liền, Lý Tĩnh Gia đều không cho Dung Thanh đụng chạm vào mình, ngay cả hôn môi cũng phải để nam nhân dỗ dành một hồi lâu.
 
Chạng vạng tối, Lý Tĩnh Gia trằn trọc tỉnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa sổ đến ngây người.
 
Mấy ngày nay, Trầm Khinh Chi ngày nào cũng dẫn theo Thái tử tới Kim Thiền Tự quấy rầy, không biết phiền chán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhan Thư Dĩnh cũng tới vài lần, nhưng đều bị A Noãn mời về. Bọn họ không phải người cùng một đường…
 
Gặp rồi thì như thế nào nữa?
 
Ngược lại là Dung Thanh, y đối với Trầm Khinh Chi lạnh nhạt nhưng đối với đứa bé lại rất ưa thích. 
 
Lý Tĩnh Gia rất thông minh, tất nhiên có thể nhìn thấy khát vọng dưới đáy mắt của Thanh đại sư.
 
Nếu như thật sự muốn sinh một đứa bé, vậy sinh con gái hay con gái?
 
Đang lúc thất thần, một vị thuốc đắng nồng nặc bay đến tỏa ra. Khuôn mặt nhỏ xinh xắn nhăn lại, đang lúc muốn chợp mắt giả ngủ, A Noãn đã từ cửa tiến vào.

 
“Công chúa, uống thuốc thôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm thanh cất lên, Lý Tĩnh Gia khẽ thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy, đến ngồi cạnh bàn sững sờ.
 
Dung Thanh vô duyên vô cớ nói thân thể nàng yếu ớt, khăng khăng tìm tới cái phương thuốc đắng đến rùng mình này. Nếu như không uống, y sẽ nắm lấy miệng mình rót vào từng ngụm từng ngụm.
 
“Đông…”
 
Một tiếng động truyện tới, Lý Tĩnh Gia trong lòng cả kinh, lúc này mới hồi hồn. Chỉ thấy cái hộp gỗ trên tủ nặng nề rơi xuống đất, khóa gỗ nhỏ bị rơi thành chia năm xẻ bảy. 
 
Con mèo trắng nhỏ nhanh như chớp chạy đi, trốn dưới gầm giường, chỉ sợ có người trách mắng nó. 
 
“A Ly.”
 
Lý Tĩnh Gia đứng dậy, bất đắc dĩ quở trách một câu, duỗi tay cầm lấy hộp gỗ, còn chưa kịp nhặt lên, trong hộp liền có thứ gì đó lác đác rơi xuống , giống như cái vòng tròn, trên mặt khảm một một chút lông dài rực rỡ.
 
Đây là cái thứ gì.
 
Hộp gỗ bị ném đến trên bàn, ngón tay nhỏ nhắn nhặt lấy vòng tròn, lại ngồi về chỗ cũ, cẩn thận giơ thứ đồ chơi này lên.
 
Khi Dung Thanh bước vào phòng, vừa nhìn liền thấy Lý Tĩnh Gia đang cầm lấy dâm vật trong lúc quan hệ - vòng khóa dương.
 
Yết hầu y hơi động, ánh mắt tối đi vài phần, đi tới phía sau nữ nhân, dùng tay ôm lấy nữ nhân vào lòng, cắn nhẹ dái tai một cái.
 
“Làm cái gì vậy? Nói rồi, không cho phép động vào ta”. Lý Tĩnh Gia bỗng nhiên hoàn hồn, nhe nanh múa vuốt, duỗi tay đấm. Tay lớn giữ lấy cổ tay, dịu dàng nói: “ Ngoan.”
 
Lý Tĩnh Gia vẫn còn muốn giãy giụa, liếc thấy bộ dạng của nam nhân, nháy mắt nổi lên tâm tư, khẽ cọ lên cổ đối phương: “Cái thuốc này, quá đắng!”
 
“Vậy sao…” Lời nói mang ý vị sâu xa phát ra. Dung Thanh cầm lấy bát thuốc, ngậm lấy một ngụm, trực tiếp dán lên đôi môi đỏ kiều diễm ướt át. Vị thuốc đắng chát tan ra trong miệng, khuôn mặt trắng nõn nhíu chặt, dùng đầu lưỡi đẩy đầu lưỡi Dung Thanh ra ngoài, muốn nhổ thuốc đắng ra.
 

Nhưng Dung Thanh dứt khoát chặn trong miệng nàng, đút một ngụm nước thuốc nuốt xuống rồi lại tiếp tục đút miếng tiếp theo. Hai người chậm chạp suốt mười lăm phút, chén sứ trắng mới nhìn thấy đáy.  Pháp sư Dung Thanh cũng coi như là đòi lại mấy cái hôn kìm nén trong lòng những ngày qua.
 
Ngụm nước thuốc cuối cùng nuốt xuống, Lý Tĩnh Gia tức giận hừ một tiếng,  cắn một nhát lên hầu kết đang chuyển động. 
 
Lần này dường như động chạm đến thứ mấu chốt gì đó, dưới mông truyền đến một xúc cảm cứng rắn, dường như còn đang….
 
Nảy lên?
 
“Dung Thanh!” Lý Tĩnh Gia càng bực bội, hờn dỗi một tiếng trừng mắt.
 
“Ta hầu Tĩnh Gia cùng nhau uống.”
 
Dung Thanh cắn nhẹ lên môi hồng, vừa ái muội vừa dây dưa.
 
Lý Tĩnh Gia trong tay vẫn còn cầm vòng khóa dương, nam nhân nắm lấy cánh tay nàng, đón lấy đồ vật kia: “Tĩnh Gia có biết đây là gì không?”
 
Nữ nhân không lên tiếng, mặt mày có chút nghi hoặc. Chỉ nghe được nam nhân cười nhẹ một tiếng, ôm lấy người đặt lên giường.
 
“Ngươi làm gì?”
 
Đối mắt với câu hỏi như này, Dung Thanh trực tiếp ngậm lấy đôi môi đẹp, đuổi theo cái lưỡi đinh hương mềm mại mà cắn mút, trêu chọc. 
 

Lý Tĩnh Gia hô hấp ngày càng gấp gáp, sắc mặt ửng hồng, cánh môi bị mút đến sưng tấy phát tê, đầu lưỡi cùng Dung Thanh quấn lấy. Tiếng nước bọt tấm tắc vang lên.
 
Trong nụ hôn nồng nhiệt dịu dàng, nàng dần dần đánh mất bản thân, tiếp nhận sự tấn công của nam nhân. 
 
Cặp vú non mềm như miếng đào trắng dưới ánh nến đỏ tươi lắc nhẹ. Dưới vú bị Dung Thanh ngậm lấy liếm láp, phút chốc liền lộ ra vẻ mềm mại bóng láng. Đầu vú động tình dựng đứng, run nhẹ chọc người yêu thương. 
 
Nhả ra miếng thịt mềm ngọt, môi răng cắn lên bầu ngực, cẩn thận mà gặm nhấm ma sát. Khoái cảm tỉ mỉ lâu dài từ hai vú lan đến tứ chi. Lý Tĩnh Gia vô lực ngẩng đầu, cánh tay ngó sen như đẩy như không, không những kháng cự mà còn nghênh tiếp.
 
Động tác ăn vú ngày càng nhanh, phát ra tiếng nước chậc chậc, ngửi được mùi hương lạnh từ sâu trong da thịt truyền tới. Thân dưới của Dung Thanh càng thêm cứng, sớm đã tích lũy chờ phát. 
 
Y phục rơi lả tả, gậy thịt lộ ra dáng vẻ dọa người. Đồ vật vừa được Lý Tĩnh Gia tìm tòi nghiên cứu được Dung Thanh bọc lên côn thịt, kích thước đặc biệt phù hợp.
 
Lý Tĩnh Gia giờ mới phản ứng lại, khuôn mặt đỏ lên thông suốt
 
Thứ đồ chơi này vậy mà là dâm vật!
…………….