Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 44




Thân thể chớp mắt bay lên, cánh tay Lý Tĩnh Gia theo bản năng ôm chặt lấy một bên gáy, tiếng nước nhỏ bé vang lên. Thân thể mềm mại lộ trong không khí bị dòng nước ấm bao lấy hơn nửa.


 


Nàng hơi cắn môi hồng, lúc thả lỏng tay đã rơi thẳng xuống nước, nước bắn tung tóe.


 


“Ngươi đi ra ngoài!.”


 


Dung Thanh vẫn đang nhìn nàng, thân ảnh cao lớn che đậy kín đáo những tia sáng, không nhìn rõ biểu cảm nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của y. Nam nhân sừng sững không động, chậm rãi cởi bỏ y phục trên người: “Vừa nãy nước bắn lên, làm y phục của ta ướt hết rồi, xem ra công chúa là đang khẩu thị tâm phi.”


 


Lông mày Lý Tĩnh Gia chau lại.


 


Đây vẫn còn là trụ trì Kim Thiền Tự mà nàng quen biết sao?


 


Ở đâu ra cái tên nam nhân thối không biết xấu hô này!


 


“Trong lòng Công chúa đang mắng ta.” Dung Thanh lúc này đã cởi sạch, cự long giữa hai chân không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu, vai rộng eo hẹp, cấm dục tột cùng.


 


Dung Thanh trực tiếp nhấc chân, cứ thế sải bước vào bồn tắm. Vừa khéo, nước ngập đến xương quai xanh Lý Tĩnh Gia dâng lên không ít, khó khăn lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh xắn.


 


Nàng đứng dậy muốn chạy, còn chưa kịp bước chân ra, lại bị một luồng sức lực kéo lấy cổ tay, bọt nước văng tung tóe. “Ùm” một tiếng, thân thể trắng mịn mảnh mai ngã thẳng vào người Dung Thanh.


 



Lưng Lý Tĩnh Gia dán lên lồng ngực nóng bỏng, nước trong thùng vốn đã nóng, vào lúc này lại khiến cả người nàng phát bỏng.


 


Nụ hôn nhẹ từ sau gáy trượt xuống bả vai. Để ý thấy vòng eo mẫn cảm nhất vô cùng uyển chuyển, đôi môi mỏng kia xấu xa dán lên, còn dùng răng cắn nhẹ một cái.


 


“A…”


 


Lý Tĩnh Gia bỗng chốc dựng thẳng người, trời xui đất khiến lại nhét vú mềm vào trong bàn tay lớn ấm nóng.


 


“Tĩnh Gia thật sự…. nhiệt tình.”


 


Lời lẽ nhẹ nhàng phác thảo vành tai nàng mút một cái, không chút khách khí mà nắm lấy hương thơm nhẹ nhàng kia ngắm nghía xoa nắn. Đầu vú hơi ưỡn được ngón tay mang theo vết chai nhẹ hết lần này đến lần khác vân vê, khiến tiểu nữ nhân yêu kiều rên rỉ từng trận.


 


Dung Thanh niết lấy cằm nàng, để khuôn mặt nhỏ quay lại dán lấy mình. Một nụ hôn nhẹ rơi xuống chóp mũi, tiếp đó ngậm lấy môi hồng gặm nhấm, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi thúc đẩy. Bộ dạng như như chưa chết chưa ngừng.


 


Lý Tĩnh Gia cảm nhận được dưới mông có sự khác thường - một gậy thịt vừa thô vừa cứng đang chống lên khe đùi nàng, có xu hướng rục rịch ngóc đầu.


 


Quả nhiên, gậy thịt đã nhịn tới cực hạn theo sức nâng của dòng nước, bắt đầu ở giữa chân trơn mềm cọ xát. Gậy thịt không ngay ngắn mà chà lên hoa hộ. Lúc đè lên tiểu châu hạch, nàng nức nở một tiếng, một dòng mật thủy từ miệng nhỏ căng chặt chảy ra.


 


Tốc độ cọ xát ngày càng nhanh, gần như chạm đến châu hạch, mang theo động vật nhấp nhô trong nước. Ngón tay như ngọc giữ lấy cánh tay cường tráng, quẹt qua vài đường dấu tay, bắt đầu run rẩy mãnh liệt.


 


Lý Tĩnh Gia ngẩng đầu, cái ót dính lên bả vai Dung Thanh. Cao trào bất ngờ khiến nàng ngây ngẩn một hồi. Thân thể mềm nhũn dường như có thể hòa thành một thể với nước.


 


Dâm thủy phun ra lan ra trong nước, chớp mắt liền không thấy.


 


“Tĩnh Gia không thể chỉ biết bản thân thoải mái.”


 


Giọng khàn nam nhân truyền tới, nàng bị y nắm lấy ngón tay, chậm chậm di chuyển bộ phận cơ mật về hướng nữ nhân: “Tự mình mở ra.”


 


Lời này vừa nói ra, Lý Tĩnh Gia vốn đang còn trầm luân trong sắc dục đột nhiên thanh tỉnh. Nàng giãy giụa muốn rút tay lại, tiếc rằng sức lực không lớn bằng nam nhân.


 


“Dung Thanh, ngươi vô sỉ!”


 


Nàng với tới hung hãn cắn một cái trên cổ tay cường tráng kia, dường như vẫn chưa hả giận, tiếp tục mắng: “Hạ lưu!.”


 


“ Kết quả như thế này, không phải là công chúa muốn sao?.” Dung Thanh không chút phẫn nộ. Nam căn vẫn còn dính trên mép môi hơi di chuyển, nhắm thẳng tiểu huyệt ấm áp căng chặt.


 


Y bắt đầu ưỡn người đâm xuyên, nhưng lại không vào được.


 


“Lúc đầu công chúa câu dẫn ta, không nghĩ đến ngày này sao?.”


 


Gậy thịt âm thầm dùng sức, cắm nông nửa quy đầu. Ngay cả như vậy, tiểu huyệt ướt mềm vẫn nhu động điên cuồng như cũ, không biết là đang bài xích dị vật hay là mời gọi dị vật.


 


“Lý Tĩnh Gia, người mỗi lần không phải đều rất thoải mái sao?.”


 


Tiểu huyệt bị vật to lớn dị thường từ từ mở ra, quy đầu to như trứng ngỗng cọ qua khoang huyệt. Khoái cảm nhỏ nhặt truyền đến, từng tầng từng lớp lan ra. Lý Tĩnh Gia mắt đỏ ửng, theo bản năng che miệng, không muốn phát ra tiếng.


 


Nhưng gậy thịt kia lại không động đậy, gờ thịt dị thường kẹt trong thông huyệt, tiểu huyệt bị căng đến trắng bệch, chỗ hai người giao hợp vẫn ngâm trong nước ấm, càng tăng thêm cảm giác ngứa ngáy kì lạ.


 


“Công chúa tổng cộng cầu ta hai lần, hai lần đều vì Trầm đại nhân.”


 


Ngón tay ấn mạnh trên châu hạch một cái. Giọng Dung Thanh xen lẫn một chút giận dữ: “Ngược lại Công chúa nói xem, hiện giờ là ai đang cắm đến thất thần, là ai cùng người dính lấy chặt chẽ, không nỡ rời xa?.”


 


Dung Thanh ngày hôm nay, lại lần nữa làm mới nhận thức của nàng về người nam nhân này. Nam nhân thanh cao như vậy, vào lúc làm loại chuyện này, lại sẽ nói ra những lời như vậy.


 


Tâm tư nhục nhã bị treo trên giá quất đánh một vòng, ánh mắt tan rã. Lý Tĩnh Gia thật sự bị căng đến khó chịu, muốn khóc.


 


Nàng biết, Dung Thanh là đang tức giận.


 


Nhưng nàng chỉ là không muốn Trầm Dữ Chi bị liên lụy, tên nam nhân này vô duyên vô cớ tức giận cái gì ?


 


Đại sư nhìn thấu thiên hạ bách thái keo kiệt như này sao?


 


Sớm muộn gì cũng bị tức chết!