Tiểu huyệt đã sớm sưng lên, xen lẫn là những điểm trắng, những đốm đỏ lấm tấm trên thân hình quyến rũ của nữ nhân. Nam nhân lỗ rõ sự chiếm hữu cùng điên cuồng của tình ái.
Lý Gia Tĩnh mồ hôi chảy ròng ròng, ngón tay không còn chút sức lực, đặt lỏng lẻo trên vai Dung Thanh, chỉ còn lại vài vết đỏ rất mãnh liệt.
Vật mềm kia còn trong cơ thể chưa rút ra, hai người mặt đối mặt, sự ái muội không cách nào so được.
Cánh môi nóng bỏng của y dán lên, đầu lưỡi ươn ướt trong miệng nàng chuyển động, câu lấy cái lưỡi đinh hương mút liếm, cự vật lại có xu hướng ngẩng đầu lên.
Lý Tĩnh Gia mẫn cảm quá mức, ân ái nồng nàn lúc trước đã là sức lực cực hạn của nàng. Nàng nâng đôi chân trắng lên, dùng ngón chân đạp lên người Dung Thanh một cái: "Không được."
Nhưng ngón chân còn chưa rút về thì đã bị một bàn tay lớn nắm lại, hôn lên mu bàn chân trắng nõn. Nam nhân đứng dậy khỏi người nàng, hôn một cái lên tấm lưng trắng như tuyết, lướt về những ngón chân bóng loáng.
Thân thể nàng run lên, cắn răng, chuẩn bị lật người bỏ chạy.
Nhưng bàn tay to kia tốc độ rất nhanh, nắm vòng eo kéo trở lại, "Phụt" một tiếng, gậy thịt không kiên nhẫn nhanh chóng cắm vào.
Dung Thanh không nói lời nào đã làm, gậy thịt lấp đầy miệng huyệt, lại nhanh chóng rút ra. Càng cắm càng sâu, chọc cho Lý Tĩnh Gia rên liên tục, dựng thẳng người chịu đựng cơn khoái cảm dâng trào.
Tiểu huyệt bị cắm mềm nhũn, vừa phun ra dâm dịch trong suốt, bị cọ sát thành một màu trắng đục rất dễ thấy, ngón tay trắng nhạt cào lên lưng nam nhân vài vết đỏ, suýt chút nữa thì bật khóc: "Dung Thanh! Ngươi… Ngươi lại khi dễ người… Ngày sau… Ngày sau ta sẽ không nói chuyện với ngươi!"
Trưởng công chúa tôn quý luôn luôn kiêu ngạo, cho tới hiện tại chỉ có thể nói ra mấy lời trẻ con như vậy. Chân nàng quấn lại, tiểu huyệt bắt đầu mấp máy kịch liệt.
Thân thể thậm chí còn bị xóc thành cuộn sóng, trong lòng mắng Dung Thanh!
Cao tăng cái chó má gì, chỉ là một nam nhân thối!
"Tĩnh Gia không phải cũng thích sao?" Nhưng Dung Thanh không hề bớt phóng túng, chế trụ tay nàng đưa đến bên miệng hôn, thong thả phát ra tiếng trầm thấp.
Hai chữ "Tĩnh Gia" phát ra từ miệng nam nhân có chút dễ nghe, đánh tan lý trí của Tĩnh Gia lần nữa.
Động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, thanh âm "Bạch bạch" càng lúc càng rõ. Dung Thanh ôm chặt nữ nhân hai mắt thất thần vào trong ngực, lại tàn nhẫn thúc mấy trăm lần, bắn hết vào bên trong cái huyệt quyến rũ mê người kia.
Lý Tĩnh Gia run rẩy đạt đến cao trào, hai tay đặt trên vai nam nhân vô lực trượt xuống, hơi híp mắt, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi.
Sự thật chứng minh, nam nhân mới khai trai(1) căn bản không biết mệt là gì, dày vò Lý Tĩnh Gia lăn lộn qua đủ các loại tư thế, thẳng đến nửa đêm, cuộc chiến lan ra trên giường cuối cùng đã kết thúc.
Những ngón tay nhọn gầy lộ rõ xương móc vào môi thịt. Thậm chí không biết là vô tình hay cố ý, Lý Tĩnh Gia như con cá mắc cạn, mặc người xâu xé.
Cánh môi sưng đỏ xiêu vẹo mấp máy mở ra, tinh dịch ứa ra ngoài từng sợi, dâm mỹ vô cùng.
Bụng dưới hơi phồng lên cuối cùng cũng trở lại bình thường. Dung Thanh cũng biết mình làm người ta tàn nhẫn, chịu khó rửa sạch sẽ tiểu huyệt nhớp nháp, vừa lúc Lý Tinh Gia đang nhắm mắt ngơ ngác, đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ miệng nhỏ tới trên châu hạch.
Cơ thể theo bản năng co rút lại, khi nàng nhìn lên lần nữa, thì thấy Dung Thanh đang cầm chuỗi hạt mà nàng để lại ở Kim Thiền Tự. Phật châu không biết đã đổi thành móc cài từ khi nào, chúng rất dài. Mà Dung Thanh ấn hạt châu đầu tiên ấn vào giữa môi thịt của nàng.
"Dung Thanh! Ngươi!" Thanh âm nữ nhân khàn khàn, đôi mắt phượng pha chút hỗn loạn cùng giận dữ.
"Lúc trước Tĩnh Gia lưu lại hạt châu này ở chùa, nghĩ sẽ không thích. Lúc này xem ra, còn có nơi khác thích…."
Dung Thanh nói chậm rãi, ngón tay lần lượt chọc từng hạt châu lạnh vào thông đạo nóng bỏng, xúc cảm xoay tròn lạnh lẽo khiến thân thể Lý Tĩnh Gia tê dại một hồi, vặn vẹo hai chân, nhưng vẫn không thể ngăn cản bàn tay to đang lộn xộn kia.
Nàng biết, đây là Dung Thanh đang trả thù.
Trả thù nàng bạc tình bạc nghĩa, đi không từ biệt.
Sợi dây dài biến mất, hoa huyệt bị lấp đầy đến căng tràn, chỉ cần cử động một cái thì âm thanh va chạm của hạt châu sẽ phát ra từ nơi xấu hổ kia.
Mỗi một viên như đang xoay tròn, không ngừng cọ xát vào vách động của nàng, nơi tâm hoa phun ra dâm thủy. Vốn tưởng món đồ kia sẽ rớt ra, nhưng ai mà biết càng ngày càng hút chặt.
Có điều vào lúc này, Dung Thanh bọc chăn lại, đem nữ nhân ôm vào lồng ngực nóng bỏng: "Ngủ đi."
Lý Tĩnh Gia bị thứ xa lạ dưới thân hành hạ cộng thêm tinh thần mệt mỏi khắp cả người đỏ lên. Hạt châu cuối cùng cũng bị che lấp, mí mắt nặng trĩu, rốt cuộc không chống đỡ nổi, ý thức dần mơ hồ.
Trong mơ hồ, giọng nam nhân dày nặng cùng quen thuộc vang lên: "Tĩnh Gia, chúng ta muốn có một đứa trẻ."