Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 34




Lý Cảnh Gia đang chìm đắm trong làn sóng dục vọng, đột nhiên hai mắt lóe lên, con ngươi mở to. Mỗi một câu nói vừa rồi giống như một mũi kim bạc đâm thẳng vào lá lách và phổi.


 


Bàn tay nhỏ đang bị nắm chặt đột nhiên co rút lại, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ trở nên tái nhợt.


 


“Không… Không phải như vậy, Dung Thanh, ngươi lừa gạt ta.”


 


Giọng nàng gần như trở nên trầm khàn gầm lên những lời này, hoàn toàn quên mất rằng gậy thịt của nam nhân giờ đang làm cho tiểu huyệt căng đến trắng bệch.


 


Không… Nàng không tin….


 


Không thể nào…


 


Chỉ cần thành thân, nhất định có thể rời đi!


 


Lửa giận trong lòng nàng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một giọt sáp dầu nóng bỏng tạo một vết sẹo trong trái tim Lý Tĩnh Gia. Nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, cả người nàng nóng ran nhưng lại không ngừng run rẩy.


 


Nào ngờ từng giọt nước mắt của nữ nhân đều rơi vào trong lòng Dung Thanh. Y hôn lên má đối phương, liếm từng giọt nước mắt, vị mặn tan trên đầu lưỡi, hết lớp này đến lớp khác trở nên chua xót.


 


Một nam nhân ôn nhu như vậy nhưng miệng lại tuôn ra những lời nói tàn nhẫn: “Lý Tống năm thứ hai mươi, tiên đế muốn phong con trai trưởng Lý Ngang Ngộ làm thái tử, con trai thứ là Lý Ngang Câu làm Xương Bình vương, ban hôn trưởng công chúa cho con trai độc nhất của An Quốc Công.”



Y hôn mí mắt của Lý Tĩnh Gia, giọng nói như nước suối mùa đông, lạnh lẽo thấu xương: “Con trai thứ là Lý Ngang Câu nhận được tin tức này lập tức giết phụ hoàng, giết ca ca, tước đoạt ngôi vị. Mà hôn sự của Trưởng công chúa cũng gặp trở ngại. Tĩnh Gia biết việc này bao nhiêu phần?”


 


Lý Tĩnh Gia toàn thân lạnh toát, móng tay đỏ rực đâm sâu vào da thịt Dung Thanh. Đôi mắt xinh đẹp vốn có của nàng dần dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng đọng lại một thành một tầng sương lạnh.


 


“Không thể nào… Ngươi gạt ta.”


 


Nàng giống như phát điên giãy giụa muốn đứng dậy.


 


Không…


 


Không thể nào!


 


Tại sao lại như vậy?


 


Cảnh tượng mười năm trước cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng.


 


Phụ hoàng và ca ca đột ngột bị bệnh mà qua đời ở trong điện Kim Loan.


 


Mẫu hậu phát bệnh vì quá ưu sầu, nôn ra máu qua đời.


 


Trách nhiệm đất nước đặt trên vai của Lý Ngang Câu. Khi còn nhỏ nàng đã khóc vì cái chết bi thảm của phụ hoàng, mẫu hậu và ca ca, càng lo lắng cho sứ mệnh mà Lý Ngang Câu phải gánh trên vai.


 


Bây giờ nhớ lại điều đó, nàng chợt hiểu ánh mắt của Lý Ngang Câu nhìn nàng khi hắn lên ngôi - Sự pha trộn giữa tính chiếm hữu và ham muốn điên cuồng.


 


Hóa ra tất cả những chuyện này là do ca ca nàng làm.


 


Kể từ năm đó, nàng không còn là thiên chi kiêu nữ nữa mà trở thành nàng công chúa bị người khác hắt hủi.


 


Nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng Lý Ngang Câu lại giết phụ mẫu thân sinh.


Họ cùng chung một dòng máu mà!


 


Lý Ngang Câu là một kẻ điên…


 


Kẻ điên!


 


Hắn thật sự giết tất cả người thân của mình vì tính chiếm hữu biến thái với em gái, thậm chí còn muốn thêm mạng người vô tội là Trầm Dữ Chi.


 


Thật ghê tởm…


 


Nàng lại cùng dòng máu với người coi mạng người như cỏ rác.


 


Nước mắt đã khô, khóc nữa nước mắt đều là máu chảy từ đáy lòng. Những vết thương lúc nhỏ chưa lành, lại lần nữa bị xé ra.


 


“Lý Tĩnh Gia người duy nhất có thể cứu ngươi chỉ có ta.” Giọng của Dung Thanh lại cất lên, y hôn trên mặt nữ nhân, lau sạch đi từng giọt nước mắt.


 


Nửa đời sau, nước mắt của nữ nhân này chỉ có thể rơi vì y.


 


Đôi môi mỏng chậm rãi di chuyển xuống, hướng về cổ trắng nõn, một chuỗi dấu vết ái muội rơi xuống. Sau đó trượt xuống xương quai xanh đến bầu ngực vốn đã sưng đỏ.


 


Nam nhân cắn vào đầu vú, cẩn thận liếm mút chơi đùa. Y nắm chặt ngón tay của nữ nhân vào lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve.


 


Gậy thịt thô đen thong thả rút ra cắm vào, vách thịt cọ xát vào gậy thịt, thịt mềm bị kéo ra rồi nhanh chóng rút lại.


 


Lý Tĩnh Gia hai mắt đờ đẫn, trái tim như tro tàn, toàn thân đỏ bừng vì bị chơi đùa, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.


 


Dung Thanh biết tất cả mọi thứ.


 


Từ lần đầu nàng xuất hiện ở Kim Thiền Tự, cho đến mọi thứ sau đó.


 


Y thậm chí còn biết chính xác tại sao triều chính lại nổi dậy, sau đó lại yên lặng. Tại sao hoàng đế lại ra lệnh, các quan viên làm việc như thế nào, cho dù khi đó là chuyện của mười mấy năm trước, y đều biết rõ.


 


Cuối cùng nàng cũng biết tại sao Lý Ngang Câu lại kiêng kị y, đồng thời cũng hiểu được nam nhân này đáng sợ chỗ nào.


 


“Tĩnh Gia, ta yêu ngươi.” Nam nhân đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng và trong veo nhìn vào mắt cô. Trong đó có ngọn lửa thiêu rụi tín ngưỡng Phật giáo thành tro bụi, rồi lấy trái tim đang đập nóng rực của mình trong đống tro tàn ra, trần trụi dưới ánh mắt của nữ nhân.


 


Âm thanh này thấp và xa như tiếng vọng trong thung lũng không thể vươn tay nắm lấy.


 


Nhưng nam nhân cứ nhìn nàng như vậy, nhìn thấu tâm sự của nàng, nhìn sâu vào đáy lòng nàng.


 


Lý Tĩnh Gia đột nhiên trở nên tàn nhẫn, thẳng cổ cắn vào vai y, cho đến khi trong miệng có vị máu mới kéo suy nghĩ của nàng lại.


 


Nữ nhân như nắm được cọng rơm cứu mạng, hai tay ôm chặt lấy cổ của Dung Thanh, nâng người lên.


 


Chỉ nghe một tiếng “Xoạch”, vòng eo bị một bàn tay to lớn kéo đắt y phục thành hôn bên hông, cơ thể cuối cùng cũng lộ ra hết, gậy thịt phía dưới cắm vào một cách tàn nhẫn.


 


Vốn dĩ đã cùng gậy thịt hoàn toàn kết hợp, nơi riêng tư như bị chày sắt tách làm đôi, hơi nhúc nhích thì cơn đau xé rách sẽ lần lượt ập đến.


 


Lý Tĩnh Gia cắn chặt môi đỏ mọng, ép mình không được phát ra âm thanh.


 


Dung Thanh cảm thấy khó chịu không kém, gậy thịt cứng ngắc bị bên trong đè ép, mút chặt. Một trận tê dại cùng đau đớn khó tả từ xương cụt truyền đến, tinh tế lưu lại, khiến gậy thịt to thêm một phần.


 


Y cúi đầu hôn chậm rãi trên trán đẫm mồ hôi của nữ nhân. Khi vẻ mặt của nữ nhân dịu lại, y áp môi hôn nàng, nhẹ nhàng liếm mút, mở hàm răng đang cắn đôi môi đỏ mọng thành trắng bệch ra.


 


“Tĩnh Gia, đừng làm tổn thương chính mình.”