Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 30




Trưởng công chúa xuất giá, tân Trạng Nguyên lấy thê tử.


 


Trong hoàng thành, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Trong triều các đại thần không ngớt lời thổn thức, vừa cảm thán Trầm Dữ Chi cuối cùng lại lấy phải Trưởng công chúa có thanh danh xấu, vừa hy vọng Trưởng công chúa sau khi thành thân có thể bớt phóng túng một chút.


 


Phủ Định Bắc Hầu chỉ dùng một tháng đã dễ dàng chỉnh lý phủ huy hoàng tráng lệ, đặc biệt xa hoa.


 


Hoàng cung và Trầm gia từng xe nối tiếp nhau. Toàn bộ phủ Trưởng công chúa đều huyên náo, náo nhiệt treo đèn lòng đỏ thẫm lên cao, tường viện dán đầy chữ hỷ đỏ. Cả hoàng thành tràn ngập không khí vui mừng.


 


Còn chính chủ bên kia lại vẫn vô cùng nhàn nhã. Ngày mai là ngày đại hôn, nàng nằm trên giường nhỏ mềm mại, mặt mày rạng rỡ như đợi trăng rằm, nhỏ giọng nha hoàn mới Thanh Hạ vào phòng.


 


Đệm chăn đã được đổi thành tơ lụa đỏ thẫm tươi đẹp, ngay cả trên màn giường cũng được thêu đôi chim uyên ương.


 


Lý Tĩnh Gia chống bên cạnh bàn, tĩnh lặng nhìn trên ngón tay xanh nhạt sơn màu đỏ thẫm như đậu khấu.


 


Lý Ngang Câu hạ lệnh, chỉ thị Nhan Thư Dĩnh phụ giúp Trầm Dữ Chi đi theo tiếp khách trong ngày đại hôn với trưởng công chúa, còn Dung Thanh đến chúc phúc.


 


Thật đúng là…


 


Ngay cả ngày đại hôn cũng phải chọn người thích hợp làm cho người ta không thoải mái.


 


Trong một tháng qua, nàng cả ngày đều ở trong phủ công chúa, ngăn cách hoàn toàn với tin tức bên ngoài.


 


Tóm lại…


 


Có rất nhiều người bận rộn.


 


“Công chúa!”


 


Bên ngoài phòng truyền đến vài tiếng cười đùa, chỉ thấy hai nha hoàn tuổi không lớn từ bên ngoài tiến vào, trong tay bưng vật gì đó.


 


“Công chúa, đây là hỉ phục công tử đưa tới! Ngài có muốn thử xem hay không?”


 


Hai tiểu cô nương sắc mặt vui mừng, chạy đến trước mặt Lý Tĩnh Gia còn đang thở rất nhẹ.


 


Đây là người Trầm Dữ Chi đưa tới, một người gọi là A Hoan, một người gọi là A Nhạc.


 


Hai người có tính cách thẳng thắn và cởi mở, Lý Tính Gia coi như ưa thích.


Nàng nhìn hỉ phục dùng chỉ vàng thêu phượng hoàng, hơi vươn ngón tay đụng tới, một hồi lạnh lẽo như cốt tuỷ. Trên mũ phượng nạm một viên ngọc Đông Châu to bằng ngón tay cái. Ánh nến rơi xuống ánh mắt hoảng loạn của nàng.


 


Sẽ phải thành thân sao?


 


Nàng đột nhiên thấy ngực khó chịu, đã nhiều ngày, nàng thường xuyên gặp ác mộng, mà tất cả…


 


Dường như tới quá đơn giản.


 


“Công chúa, thử một lần đi!” A Hoan lại lên tiếng lần nữa, con ngươi lóe sáng chờ mong.


 


Lý tĩnh Gia bất đắc dĩ cười, thong thả đứng dậy, tuỳ ý để hai người khoa chân múa tay trên người nàng.


 


Được lấy người thương, Trầm Dữ Chi tất nhiên muốn đem thứ tốt nhất dành cho nàng. Cho nên hỉ phục này có sáu tầng, mỗi một tầng đều dùng chỉ vàng thêu hoa văn cùng kiểu dáng. Đối với nữ nhân mà nói, phải thật sự hoạt động thân thể.


 


Chỉ mới mặc được ba tầng, Lý Tĩnh Gia đã có chút chịu không nổi, nàng nhẹ nhàng hất tay, đi tới gương đồng trước mặt, thoáng ngửa đầu.


 


Nước da như tuyết, ngũ quan như nguyệt, mặt mày như tơ, tóc dài như thác, quần áo đỏ tươi, càng lộ vẻ quyến rũ phong tình.


 


Hai nha hoàn nhìn đến ngây người, cổ họng phát ra âm thanh kinh ngạc mà cảm thán, nhìn Lý Tĩnh Gia đứng đối diện gương đồng trước mặt, thế mà lại đỏ mặt. 


Mèo con đang ghé vào trên giường mềm nhỏ bỗng chốc bị đánh thức, nhảy lên, chạy hai vòng phía sau cửa, kêu lên meo meo.


 


“Ôi? Hình như còn thiếu cái gì đó!” A Hoan bị tiếng mèo kêu đánh thức, ánh mắt dừng ở trên lưng áo Lý Tĩnh Gia.


 


Trên người mặc áo đơn mỏng chỉ có hai mảnh tơ tằm, lại không thấy đai ngọc tượng trưng cho lễ thành hôn.


 


A Nhạc cũng phản ứng, hai người cúi đầu xuống tìm quần áo một hồi, nháy mắt vị trí trở nên lộn xộn.


 


Nếu thật sự làm mất, chỉ sợ mạng nhỏ của các nàng cũng mất theo!


 


Không còn tâm trạng thưởng thức mỹ nhân mặc hỉ phục, hai người hành lễ với nữ nhân rồi lùi ra phía sau, vội vàng đi tới cửa rời đi.


 


Trong nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh, Lý Tĩnh Gia nhìn chằm chằm hai gò má trong gương, có chút sững sờ.


 


Chỉ nghe được một tiếng “Kẽo kẹt”, cửa phòng bị người nào đó đóng lại, mà âm thanh A Ly kêu càng lớn.


 


Nàng nhẹ nhàng quay đầu lại, đang muốn gọi mèo con đến, lại nhìn thấy một góc y phục màu đen.


 


Ngón tay trắng nõn nà trong phút chốc trở nên trắng bệch, nữ nhân hít thở nặng nề thêm vài phần. Cảm xúc nơi lồng ngực đè ép đã lâu nay được phóng thích ra ngoài, trực tiếp chiếm giữ não bộ vốn còn giữ được tỉnh táo.


 


Có người dù cho chỉ nghe tiếng thở rất nhỏ, nàng đã có thể nhận ra được thân phận của y.


 


Góc y phục màu đen nhẹ nhàng lay động. Bên trong trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng bước chân, mỗi một bước đều như dẫm nát lòng nàng, phá vỡ lý trí một tháng nay của nàng.


 


Từ tốn đi về phía trước, Dung Thanh vẫn cả người mặc áo cà sa như cũ, đi ngược ánh sáng ngọn nến tới đây, giống như trên trời giáng xuống.


 


Bàn tay gầy gò của nam nhân cầm đai ngọc vừa mới cần tìm để dùng cho lễ thành hôn. Ánh sáng dịu nhẹ nhưng tạo thêm cho y vài phần ma lực.


 


Y gầy.


 


Hình như y gầy đi không ít.


 


Đường nét sườn mặt càng thêm nhô lên, môi mỏng khẽ nhấp, mũi cao thẳng, con ngươi thanh bạch thêm vài phần u ám, như có thứ gì đó sắp lộ ra ngoài.


 


Đây là người nam nhân đầu tiên có thể khiến nàng bối rối như vậy.


 


Lý Tĩnh Gia, đừng rối loạn trận tuyến.


 


Nắm tay trắng mịn chợt bỗng chốc nắm chặt, móng tay thon dài đâm vào da thịt, lúc này mới khiến cho nàng trở nên trấn tĩnh.


 


Nàng thong thả xoay người, càng che càng lộ gỡ trang sức trên mái tóc xuống, lại không che lấp được đôi mắt phượng đang  trở nên hoảng loạn.


 


Y tới.


 


Y không nên tới đây.


 


Nàng há miệng vài lần, thanh âm đều tập trung ở giữa cổ họng, tận đến khi trong tay nàng thành một mảnh huyết nhục mơ hồ, mới tìm về được thanh âm của chính mình.


 


“Ngày mai là ngày đại hôn của Tĩnh Gia, Dung Thanh đại sư không cẩn thận ở Kim Thiền Tự chuẩn bị chúc phúc, đêm hôm khuya khoắt chạy đến phủ Trưởng công chúa làm gì? Nếu người khác biết, chỉ sợ lại thêm mấy lời ong tiếng ve.”