Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 25




Thực sự Lý Tĩnh Gia bị làm quá tàn nhẫn. Sau một hồi cọ xát, chỉ hơi bước lên hai bước, tiểu huyệt đã sưng đỏ đau nhức.


Nàng tức giận nhìn người bày ra, cố chấp không nói với y.


Sáng sớm Dung Thanh phải đi chỉ dạy cho đệ tử, y vừa mạnh mẽ lại ôn nhu nhìn nàng ăn sáng xong mới chậm rãi rời đi.


Trong tăng phòng đang hoàn toàn hỗn loạn, Lý Tĩnh Gia khẽ cau mày, vươn tay  ngọc mở cửa sổ, muốn cho trong phòng có chút không khí.


Đột nhiên cổ tay nàng có cảm giác lạnh lẽo, nàng cúi đầu xuống thì thấy chuỗi hạt Phật châu trước đây Dung Thanh đánh rơi ở chỗ nàng giờ đang đeo trên cổ tay. Trong lúc đang ngây người, ánh mắt còn sắc dục từ từ lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc cũng tìm thấy cặp vòng tay bị ném ra ngoài đêm qua.



Chiếc vòng tay trong suốt như pha lê chỉ bị dính chút bụi chứ không hề bị hư hại gì. Lý Tịnh Gia giơ vòng tay lên hướng vào ánh sáng nhìn một lúc, duỗi tay đem nó cất vào hộp gỗ khảm đá quý.


Mặt trời càng cao, trên chiếc ghế nằm trước cửa tăng phòng xuất hiện bóng hình xinh đẹp ngày trước. Điều khác biệt với trước kia là trên người nữ nhân có một con mèo con. Mèo con trắng như tuyết đang cọ tới cọ lui trong lòng nữ nhân. Nàng mặc y phục màu hồng, bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo con, như thể nó đã trở thành một bức tranh hoàn hảo.


Đêm qua Nhược Nhi đụng phải cảnh hai người đang phóng đãng, hôm nay giống như làm chuyện xấu, khi ra vào đều cúi đầu, nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Tịnh Gia. Tuy nhiên Lý Tĩnh Gia xem như không có chuyện gì.


Trước đây nàng rất thích đi chân đất, bây giờ cũng không ngoại lệ. Ngay lúc nàng chuẩn bị ngủ, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng che kín ánh nắng mặt trời.


Tất nhiên nàng không cho phép, đôi mắt phượng chậm rãi mở ra, xen lẫn bất mãn cùng lười biếng. Eo thon đột nhiên bị một bàn tay to lớn ôm chặt, toàn thân bay lên không trung, lọt vào lồng ngực của y. Nàng hé răng định cắn lấy bờ vai quen thuộc, nhưng bên tai truyền đến một giọng cười: "Mọi người đang nhìn, Tĩnh Gia xác định muốn cắn sao?.”


Lý Tĩnh Gia đột nhiên tỉnh táo lại, vươn cổ nhìn thấy một đám tiểu hòa thượng đứng ở cách đó không xa. Nàng rũ mắt xuống xem như chưa nhìn thấy cái gì.


Người này chẳng lẽ bị điên rồi?


Vậy mà trước mặt rất nhiều người lại ôm nàng?


Bước chân của y không nhanh không chậm, vào phòng đặt nàng lên giường. Lý Tĩnh Gia vẫn đang ôm hận vươn tay muốn đẩy y ra, nhưng y đã bắt được bàn tay nhỏ bé, một cảm xúc lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay, lúc này nàng mới cúi đầu.


Đó là một cái hộp ngọc màu ngọc bích, trên hộp khắc mấy con chim, nhỏ nhắn tinh xảo, rất vừa lòng. Lý Tĩnh Gia nghiêng đầu, hai mắt phượng ôn hòa pha lẫn một chút nghi ngờ.


Dung Thanh cầm hộp ngọc mở ra. Thật ra bên trong có một lớp son trang điểm rất đẹp, màu của son có vẻ giống như của màu nàng dùng lần đầu tiên gặp y.


Nàng nhớ rất rõ vẻ mặt đó. Hôm ấy trong ánh nến mờ ảo, sáng rực rỡ, lung linh, y giống như một vị Phật giáng trần chỉ để cứu thế mọi người.


Trái tim đang bình lặng như nước nhưng bỗng nhiên nhảy lên vài nhịp.


Có rất nhiều người đã tặng cho nàng phấn son, thế gia công tử, trọng thần trong triều, hay là... Vị cửu ngũ chí tôn kia.


Nhưng bọn họ đều gửi rất nhiều thứ đến phủ công chúa, chưa từng có người nào giống vậy.



Một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ lồng ngực, nàng chặt tay đôi bàn tay trắng như phấn, không nói gì.


Y bôi một ít lên đầu ngón tay, vẽ trên đôi môi của Lý Cảnh Gia khá vụng về, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, bắn ra trong phút chốc.


Một bàn tay to lớn ôm sau đầu Lý Cảnh Gia, bên tai cô vang lên giọng nói khàn khàn: "Ta nếm thử xem."


Dung Thanh không nói dối, y thật sự là nếm thử.


Đầu tiên là cắn nhẹ môi, sau đó từ từ nuốt xuống, đầu lưỡi vẽ ra từng đường viền môi, từng chút từng chút liếm sạch sẽ mùi hương ngọt ngào.


Lý Tĩnh Gia không bao giờ biết Dung Thanh đại sư cao cao tại thượng lại buông thả dục vọng như vậy, cả người nàng xụi lơ, không thể giãy giụa.


Đầu lưỡi xuyên qua khe hở thăm dò, cuốn lấy lưỡi cô, lướt qua hàm trên và thành lưỡi khiến nàng rùng mình trong vòng tay y.


“Dung Thanh… Ưm… Bên ngoài… Bên ngoài có người đang đợi!” Lý Tĩnh Gia tự hỏi có phải mình đã nhảy xuống hố lửa không, nàng chỉ muốn đẩy, muốn đuổi quả cầu lửa này đi.


Dung Thanh nắm lấy bàn tay đang đẩy đưa lên môi hôn một cái.


 Lý Tĩnh Gia tưởng rằng cuối cùng y cũng rời đi, nhưng y lại đột nhiên nắm lấy đôi chân ngọc của nàng.


Nụ hôn chậm rãi nhẹ nhàng rơi xuống mu bàn chân, ánh mắt Dung Thanh đột nhiên tối sầm lại, cắn một cái vào cổ chân nàng.


Bàn chân trắng nõn mềm mại lập tức đỏ lên, Lý Tĩnh Gia kêu lên một tiếng.


“Dung Thanh!”


Lần đầu tiên nàng thấy mình thiếu ngôn ngữ đến vậy, định rút chân bỏ chạy, nhưng cổ chân vẫn còn bị nắm lấy, cứ thế bị kéo đến mép giường.


Y cầm hai chiếc giày nhỏ tinh xảo trên mặt đất trong tay, bất giác đặt bên chân Lý Cảnh Gia: "Mang giày vào."