Trong lồng ngực Nhan Thư Dĩnh tuôn ra một cảm xúc tức giận xen lẫn với ghen tuông, rồi từ từ chuyển thành một chút chua xót, sau đó biến mất ở trong miệng.
Hắn vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Gia chỉ nói cho vui, nhưng không ngờ nàng thật sự có quan hệ với Dung Thanh. Nhìn bầu không khí mập mờ giữa hai người, Nhan Thư Dĩnh trực tiếp lôi Lý Tĩnh Gia về tăng phòng. “Rầm”, tiếng đóng cửa vang lên.
Sắc mặt Dung Thanh thản nhiên, quay đầu lại lẳng lặng nhìn về phía cửa một lúc, sau đó đi về phía Phật đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trong tăng phòng.
Lý Tĩnh Gia bị kìm lại giữa vòng tay của người nam nhân, lưng dựa vào cửa, ngẩng đầu lên nhìn có phần kiêu ngạo: “Nhan đại nhân sao lại vui giận thất thường như vậy? Làm Tĩnh Gia sợ hãi.”
“Sợ hãi?” Nhan Thư Dĩnh hỏi, hắn ta bật cười, tức giận đưa tay véo mạnh cằm nàng: “Ta đã từng nói, đừng có đến gần Dung Thanh”
“Ta đương nhiên ghi tạc những gì Nhan đại nhân đã nói trong lòng. Nhưng, lần trước ta nói chuyện này, đại nhân có nhớ rõ không?”
Sắc mặt Lý Tĩnh Gia không đổi, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, thổi một hơi trước ngực và cổ của nam nhân.
Nam nhân nhắm chặt hai mắt sau đó nhanh chóng mở ra, nắm lấy ngón tay trắng nõn non mềm của nữ nhân đặt bên miệng vuốt ve: “Hoàng thượng bây giờ rất kiêng kị Dung Thanh. Lần trước đi chùa Quảng Nguyên, đã phái người đi đuổi giết y, nhưng cuối cùng lại trở về tay không.”
Nghe mấy lời này, sắc mặt Lý Tĩnh Gia hơi thay đổi. Nàng vòng tay qua gáy Nhan Thư Dĩnh, áp má lên và nói: “Phiền đại nhân đem chuyện ngày hôm nay chứng kiến nói cho Lý Ngang Câu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Thư Dĩnh cảm được sự mềm mại, trơn tru truyền đến từ trên má. Hắn ta thuận tay nắm lấy vòng eo mảnh mai của nữ nhân, kéo nàng về phía cơ thể mình.
Môi áp lên cằm nàng từ từ hôn xuống, khi đến cổ hắn ta nhìn thấy vết răng cắn trên đó.
Nam nhân hơi sửng sốt, vừa đau vừa xót, đưa tay vuốt ve vết thương đó.
“Tĩnh Gia…”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, khuỷu tay bắt đầu run rẩy, hắn cúi xuống vùi đầu vào vai nữ nhân.
“Tĩnh Gia ngươi không cần phải tự chà đạp chính mình!”
Càng không cần…
Đặt cược thân thể của chính mình!
Trong tim Lý Tĩnh Gia lạnh lẽo, nàng nắm chặt tay kiềm chế thân thể run rẩy, im lặng một lúc rồi cười khúc khích: “Chà đạp? Thân thể của ta cao quý có thể bị chà đạp sao?”
Lời này như lưỡi dao sắc bén khiến lục phủ ngũ tạng Nhan Thư Dĩnh như bị đâm vào quặn đau.
Từ đầu đến cuối, Lý Tĩnh Gia trong lòng hắn như một ánh trăng trong sáng thuần khiết mà hắn ta không thể nào chạm tới.
Hắn ta cẩn thận với mọi thứ, vì sợ ánh trăng biến mất chỉ với một cái chạm nhẹ.
Hắn ta không dám nắm quá chặt, vì hắn ta sợ ánh trăng sẽ lọt qua tay mình, cuối cùng cũng tốn công vô ích.
Nam nhân đột nhiên nảy sinh suy nghĩ tàn nhẫn, dùng sức đấm một cái vào cánh cửa gỗ, ôm eo Lý Tĩnh Gia muốn hôn cô. Lý Tĩnh Gia tuy mặt mang vẻ quyến rũ, nhưng lại chống cánh tay trốn tránh, ngay lúc hai người đang giằng co nhau, thì bên ngoài tăng phòng đột nhiên vang lên tiếng nói: “Công chúa.”
Là giọng của Trầm Dữ Chi.
Nhan Thư Dĩnh siết chặt nắm đấm, dùng lực cưỡng bức áp trán Lý Tĩnh Gia vào trán mình, chậm rãi nhắm mắt, lúc mở mắt ra là một mảnh trong sáng.
Rốt cuộc thì hắn ta cũng buông nàng ra. Lý Tĩnh Gia xoay người đi không chút do dự, mở cửa phòng ra: “Trầm đại nhân hôm nay rảnh rỗi sao?”
Thật ra Trầm Dữ Chi chỉ đến muộn một chút so với Nhan Thư Dĩnh, nhưng hai người lại không gặp nhau. Chàng ta thấy cửa phòng Lý Tĩnh Gia vẫn đóng, còn tưởng rằng nàng còn chưa dậy nên đã đợi ở ngoài cửa. Nhưng từ cửa gỗ đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, chàng ta lo lắng Lý Tĩnh Gia xảy ra chuyện gì nên mới mạo muội gọi một tiếng.
Nhan Thư Dĩnh khuôn mặt tuấn tú đi theo sau lưng Lý Tĩnh Gia, cau mày nhìn chằm chằm vào mắt Trầm Dữ Chi. Mùi thuốc súng trong nháy mắt va chạm nhau: “Trầm đại nhân thật chu đáo.”
Cái gọi là tình địch gặp mặt thì đỏ con mắt. Trầm Dữ Chi cũng thu lại tư thế nho nhã, nói chuyện lịch sự mà không thiếu đả kích: “Công chúa một mình ở chỗ này nhất định cần có người chăm sóc. Nghe nói An Quốc công đang làm mai cho Nhan đại nhân, sao Nhan đại nhân không về nhìn một chút?”
Nghe những lời này, sắc mặt Nhan Thư Dĩnh cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Lý Tĩnh Gia. Tuy nhiên, nữ nhân chỉ nhìn lại hắn ta mà không có phản ứng gì, cơn tức giận vừa hạ xuống giờ lại nổi lên. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Nàng nhìn bóng dáng nam nhân đã đi xa, nụ cười trên mặt dần biến mất, đôi mắt phượng dường như còn dính chút nước mắt. Vừa mới bước đi một bước, làm bộ ngã vào người Trầm Dữ Chi.
Trầm Dữ Chi mặt đỏ lên, chàng ta nhanh chóng đỡ lấy Lý Tĩnh Gia. Nhưng nữ nhân nhìn như không có sức lực, sắp ngã xuống. Chàng ta không có cách nào khác, thấp giọng nói một câu “mạo muội”, sau đó bế Lý Tĩnh Gia lên.
Nam nhân vững vàng bước vào tăng phòng, dìu nàng đến chiếc ghế mềm trong phòng, nhưng Lý Tĩnh Gia vẫn vòng tay qua cổ chàng ta, khẽ thở ra: “Đa tạ Trầm đại nhân.”
Tim Trầm Dữ Chi đập thình thịch, không biết phản ứng như thế nào, hắn hơi cúi đầu, lại nhìn thấy vết răng cắn trên cổ nữ nhân.
“Đây là?” Nam nhân hỏi theo bản năng, lúc này Lý Tĩnh Gia mới buông tay ra, mắt rũ xuống dáng vẻ như sắp rơi lệ: “Không có gì.”
Nghe lời này, Trầm Dữ Chi cau mày, trong đầu hiện lên tiếng động phát ra trong phòng lúc nãy.
Nhan Thư Dĩnh…
Chẳng lẽ là Nhan Thư Dĩnh làm?
“Công chúa, có phải là Nhan Thư Dĩnh cưỡng bức người không?” Trầm Dữ Chi nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này.
“Không. Trầm đại nhân đừng có đoán mò.”
Giọng nói của Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng hơn, nhưng dáng vẻ này khiến nam nhân cảm thấy đau lòng. Cho dù không phải Nhan Thư Dĩnh làm, Trầm Dữ Chi cũng xem như là hắn ta làm.
Đường đường là công chúa một nước lại bị sỉ nhục như vậy!
Trầm Dữ Chi lồng ngực đau đớn, chàng ta nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi không nhịn được mà hôn lên.
Đầu lưỡi của nam nhân lướt qua nhẹ nhàng, chậm rãi lướt trên đó, như thể đang chữa lành cho nàng.
Sau khi vuốt ve một hồi, chỉ thấy Trầm Dữ Chi thở hổn hển, nhẹ nhàng kéo Lý Tĩnh Gia vào lòng: “Công chúa, thần thề với tổ tiên rằng, đời này không phải nàng, thần sẽ không lấy.”