Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Chương 11: Chương 11:




"Hôm nay công chúa lại ăn ít thế này?”
 
“Công chúa sinh ra được nuông chiều, chắc hẳn ăn không quen cơm chay, nếu để mình đói lả, ngược lại lại mất nhiều hơn được.”.
 
“Dường như mấy ngày đều không thấy nàng đi ra…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai tiểu hòa thượng cầm hộp đồ ăn, vừa thấp giọng nói chuyện, vừa đi về hướng phòng bếp. Đúng lúc đụng phải Dung Thanh, hai người đều dừng lại: “Trụ Trì”.
 
Dung Thanh bình tĩnh gật đầu, ánh mắt chợt lướt qua nơi tăng phòng đang mở rộng phía xa xa.
 
Đây là ngày thứ ba.
 

Lý Tĩnh Gia đã ở trong phòng ba người.
 
Nam nhân duỗi tay mở hộp đồ ăn ra, khi nhìn thấy chén nhỏ còn dư lại hai phần ba cơm canh, khẽ nhíu mày: “Lấy chút tiền, đi tới cửa hàng trên đường mua ít điểm tâm.”.
 
Nghe được lời này, hai tiểu hòa thượng đều sửng sốt, liếc mắt nhìn về hướng chỗ ở của Lý Tĩnh Gia một cái, rồi nhanh chóng gật đầu.
 
Bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua Trụ Trì chiều theo ý ai…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ trước đây Thế tử phủ Vinh Vương tới tĩnh tu trong chùa, cũng ăn không quen cơm chay như vậy, nhưng Trụ Trì chưa bao giờ nhả ra, chỉ nhàn nhạt nói nếu ăn không quen, thì cho gọi người dẹp đường về phủ.
 
Nghĩ đến Trưởng công chúa trong mắt Trụ Trì có vài điểm không giống.
 
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một nam tử trẻ tuổi từ phía xa đi tới. Khuôn mặt nam tử này đoan chính, tóc búi chỉnh tề, trên người mặc một cái áo choàng tơ lụa màu ngọc, khi đi đến trước mặt mấy người, hành lễ vô cùng ngay ngắn
 
“Dung Thanh đại sư.”.
 
Dung Thanh lấy Phật lễ đáp lễ, ánh mắt thản nhiên: “Trầm công tử.”.
 
Trầm Dữ Chi nắm lấy vật trong tay, mới vừa rồi còn gò má bình thường trở nên ửng đỏ, ngoài miệng lại không chút do dự hỏi: “Xin hỏi Trường công chúa đang ở nơi nào?”
 
Hai tiểu hòa thượng liếc nhau, cùng chỉ về hướng tăng phòng, đang chuẩn bị cất tiếng nói dẫn nam nhân đi qua, Trầm Dữ Chi đã giành trước hành lễ.
 

“Đa tạ nhị vị.”.
 
Chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi đi nhanh về hướng cửa, sau đó gõ vài tiếng trên sườn cửa rộng mở, trong phòng một nữ nhân bước ra.
 
Dáng vẻ nữ nhân như vừa mới tỉnh ngủ, quần áo có hơi không chỉnh tề, trong mắt còn ánh lên vẻ mơ màng, nàng còn cố tính dựa vào trên cửa, cảnh xuân lộ ra bả vai và mảng lớn trước ngực. Trầm Dữ Chi lại đỏ mặt, chàng ta cầm lấy cái hộp trên tay tới nói câu cái gì, nữ nhân đột nhiên khẽ cười một tiếng, dùng ngón tay chọc cằm chàng ta.
 
Ánh mắt của Dung Thanh cứ đặt trên người hai người như vậy, Lý Tĩnh Gia cười kiều mị, khi đón lấy cái hộp, còn cố ý vô tình sờ soạng tay nam nhân một phen. Người ngoài nhìn vào, Trầm Dữ Chi giống như một con khổng tước xòe đuôi, chỉ thiếu điều viết hết suy nghĩ trên mặt.
 
Dưới cái nhìn chăm chú của vài người, Lý Tĩnh Gia lấy ra một khối điểm tâm giống như cánh hoa từ trong hộp. Nàng cắn một miếng, trực tiếp nhét vào miệng nam nhân miếng còn dư. Dáng vẻ của Trầm Dữ Chi giống như người mất hồn, nuốt hết tất cả chỗ điểm tâm còn dư.
 
Hai tiểu hòa thượng vừa nhìn đỏ mặt, không ngừng niệm trong lòng phi lễ chớ nhìn.
 
Tĩnh Gia công chúa này, mị lực thật đúng là làm cho người ta sợ hãi. Nhan đại nhân vừa mới đi trước đó không lâu, tân khoa Trạng Nguyên đã vội vàng tới, thật không hiểu cuối cùng nàng sẽ gả cho người nào.
 
Trong đó, một tiểu hòa thượng vừa lắc đầu, vừa quay đầu nhìn về phía Dung Thanh, nhỏ giọng nói: “Vậy, có cần đi mua điểm tâm nữa không?”
 

Dung Thanh muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Nữ nhân ở phía xa dường như cảm nhận ánh mắt của y, đôi mắt còn mang theo ý cười, liếc về phía y một cái.
 
Chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, dường như ẩn chứa phong tình vô hạn. Cho dù tĩnh lặng như mặt hồ cũng sẽ nổi lên gợn sóng rất nhỏ.
 
Cảm quan của y trong phút chốc trở nên rõ ràng, có thể nghe được tiếng tim mình đang nhảy lên, thản nhiên rời đi, lại không biết vì sao không thể rời mắt được.
 
Nữ nhân nơi xa lại trêu chọc Trầm Dữ Chi lại một hồi. Chàng ta nuốt xuống ba miếng điểm tâm Lý Tĩnh Gia cắn dở. Nữ nhân đột nhiên tiến lên, chóp mũi hai người chạm nhau, không biết nói gì đó. Trầm Dữ Chi hơi vui vẻ đi theo phía sau Lý Tĩnh Gia.
 
Lúc bóng người khuất dần, Lý Tĩnh Gia đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Dung Thanh thật sâu, lại lộ ra vài phần hơi tươi cười quyến rũ.
 
……………