Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 5




Trong phòng y tế của trường học chỉ có một bác sĩ lớn tuổi, Tiết Duật chơi bóng bị trật chân đã từng đến đây vào ngày hôm đó.

Trong không khí nồng nặc mùi dầu thuốc, tay bác sĩ dùng sức xoa bóp liên tục vùng da nơi mắt cá chân trở nên đỏ bừng trong chốc lát, nghe lời nói của ông ấy dường như cũng không có vẻ gì nghiêm trọng lắm.

Giáo viên dạy toán ghét nhất việc đến muộn, Lương Nguyệt Loan nhìn giờ và muốn quay lại lớp, nhưng vài lần chuẩn bị mở miệng thì đều bị tiếng kêu quá cường điệu của Tiết Duật làm gián đoạn.

“Tuần trước tôi đã dặn cậu bình thường phải cẩn thận một chút, cậu sẽ cảm thấy đau sau khi dây chằng bị tổn thương.” Vị bác sĩ lớn tuổi đổ một ít dầu thuốc vào lòng bàn tay.

Lương Nguyệt Loan đứng ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: “Là do em đã đẩy cậu ấy ạ.” 

“Hai người các em học chung một lớp sao? Nghỉ ngơi ở đây nửa tiếng để tiêu sưng rồi trở về đi thôi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiết Duật dựa vào gối, ống quần vừa rồi bị kéo lên trên đầu gối, Lương Nguyệt Loan đưa một ly nước cho cậu: “Khi nào kiểm tra?” 

“Vào buổi chiều.”

“Vậy tôi mang bữa trưa cho cậu nhé?”

“Ăn cùng nhau đi.” Tiết Duật nhìn theo ánh mắt lo lắng của cô đến mắt cá chân của mình: “Cậu đỡ tôi đi là được.”

Lương Nguyệt Loan không muốn một chút nào: “Nhưng tôi đã hẹn với bạn rồi.”

“Là người vừa rồi đã giảng đề cho cậu sao?” 

“…… Không phải, là bạn ngồi cùng bàn của tôi.”

Bạn ngồi cùng bàn với cô là một nữ sinh, thật ra Tiết Duật chẳng để bụng chuyện trên bàn cơm có nhiều thêm một người nhưng Lương Nguyệt Loan luôn muốn trốn cậu với rất nhiều loại lý do, hôm nay vất vả lắm mới bị cậu bắt lỗi nên không thể để cô đi như vậy được.

“Chờ cậu mang cơm về tới thì tôi cũng chết đói, cậu đi với bạn cùng bàn đi, đóng gói rồi trở về ăn cùng với tôi.”

Cậu có thể nhìn ra vẻ không vui trên gương mặt của cô, cũng không nói rõ mà chỉ di chuyển cẳng chân, nơi vừa được bác sĩ xoa bóp lại sưng đỏ lên.

Lương Nguyệt Loan không còn cách nào để từ chối nữa.

Nam sinh thể thao mà Văn Miểu đang theo đuổi là anh em tốt của Tiết Duật, lúc trước bọn họ học chung một trường học và thường xuyên chơi bóng với nhau, từ sau khi Tiết Duật đến phòng học tìm Lương Nguyệt Loan mượn bút thì cô nàng cảm thấy vô cùng phấn khích, Lương Nguyệt Loan chỉ giải thích qua loa là do cha mẹ bọn họ khá thân thiết với nhau mà thôi, nhưng tất nhiên cô nàng sẽ không tin, còn dùng tình bạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ cầu xin Lương Nguyệt Loan hẹn với Tiết Duật nhân tiện đưa nam thần của cô nàng đi leo núi vào ngày cuối tuần.

Buổi tối Lương Nguyệt Loan về đến nhà mới biết được Ngô Lam đã đi công tác, thứ hai mới trở về.

Phòng của Tiết Duật không bật đèn, rèm cửa chỉ được kéo một nửa, Lương Nguyệt Loan bưng trà sữa ra ban công, máy tính đang được bật, trong phòng chỉ có chút ánh sáng từ màn hình, cậu đeo tai nghe, thản nhiên dựa vào ghế, không biết đang xem cái gì.

Cô vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt, phần vai và lưng của bộ đồ ngủ cũng bị ướt một mảng nhỏ, bắp chân lộ ra bên ngoài không khí cũng trắng quá mức.

Được ngăn bởi một cánh cửa sổ, cô không rời đi, Tiết Duật cũng không mở miệng mà chỉ giảm nhỏ âm thanh video xuống một chút, chờ cô lên tiếng trước.

Nữ diễn viên trong video bị đặt thành tư thế quỳ gối, người đàn ông tiến vào từ phía sau mà không mang bao, vừa kéo tóc cô ả vừa dùng sức đưa đẩy “bạch bạch” vang dội, chẳng bao lâu sau cô ả sung sướng đến bật khóc, không ngừng phát ra tiếng ưm a. 

Đây đã là nửa phần sau, nữ diễn viên đã thay đổi ba tư thế nhưng Tiết Duật chẳng có chút hứng thú nào cho đến khi Lương Nguyệt Loan xuất hiện ở ban công.

Mùi sữa tắm trên cơ thể cô bị làn gió thổi vào, lên men trong căn phòng chẳng rộng rãi mấy, Tiết Duật giống như là kẻ nghiện ngửi thấy được mùi thuốc phiện, dòng máu sôi trào chạy tán loạn trong thân thể.

Tiết Duật lặng lẽ nhìn bóng lưng của Lương Nguyệt Loan, một lúc lâu sau cậu nhắm mắt lại rồi đưa tay vào trong quần.

Cô bỗng nhiên xoay người lại.

Dục vọng dày đặc trong mắt cậu cứ như thế bị phơi bày trước mặt cô mà không hề được báo trước.

***

Lời của tác giả:

Tôi cảm thấy bút danh* này của tôi có lẽ không được ổn cho lắm, mỗi lần lên truyện mới thì nhất định sẽ bị sốt. 

*A Tư Thất Lâm còn có nghĩa là Aspirin nhé mọi người. Đây là tên của một loại thuốc hạ sốt, kháng viêm và giảm đau. 

Bìa này là do chính tôi chụp trên đường đi nhận chuyển phát nhanh ở trường vào năm ngoái ~