Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 39




Buổi sáng tinh mơ, không khí trong lành thoang thoảng mùi hương để chịu của cỏ tươi, sân thượng bị mưa lớn tàn phá không tính là sạch sẽ, có một cành lớn gãy ngang, từ đó có thể thấy được cơn gió đêm qua đã bạo tàn như thế nào.

Tiết Duật vẫn đang ngủ, Lương Nguyệt Loan thức dậy trước.

Điện thoại của cô rung lên, Ngô Lan đã gọi đến cuộc thứ 2 rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Nguyệt Loan bật dậy ngay sau khi màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến. Sợ sẽ làm ồn tới Tiết Duật đang ngủ bên cạnh nên cô ngồi dậy bước ra ngoài cửa phòng mới bấm nút kết nối. Nhưng thực tế lúc cô vừa mới rời giường thì Tiết Duật cũng đã tỉnh.

Mặc dù không nghe được Ngô Lan ở đầu dậy bên khi đang nói gì, nhưng đại khái nhìn biểu tình của cô anh cũng đoán được đại khái.

Tiết Duật đi đến phòng treo áo khoác bên cạnh, lấy quần áo đã được giặt sạch mang trở về lại phòng ngủ. Từ trong ra ngoài mỗi cái đều được sắp xếp một cách rất gọn gàng.

Lương Nguyệt Loan nghe điện thoại xong đi đến bên giường, Tiết Duật ngẩng đầu lên, tóc anh khá ngắn, không che khuất được ánh mắt, trong mắt hiện rõ tia máu đỏ, khóe mắt có chút sưng lên. Lương Nguyệt Loan lại gần đưa tay chạm vào trán anh thử nhiệt độ, cơn sốt vẫn không lui, còn nặng hơn cả đêm qua.

“Đầu còn đau không?”

Tiết Duật có thể thấy được vẻ lo lắng trong mắt của cô, "Không sao đâu, anh đưa em về trước, dù sao ở nhà cũng có thuốc, công dụng cũng khá tốt. Lần trước bị bệnh anh có uống qua rồi, rất nhanh sẽ hết nóng thôi.”

Quần áo giặt xong có mùi rất thơm. Lương Nguyệt Loan mặc lên người. Lúc đánh răng cô mới nhận thấy chỉ khâu của hàng nút áo có màu không giống nhau, màu chỉ anh dùng để may lại nút cho cô có màu trắng nhạt, còn những chiếc khác đều là màu trắng tinh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Thế nào, không vừa ý à?”

Cô chỉ vào nút áo trên ngực mình, “Màu sắc không giống nhau.”

Tiết Duật khụ một tiếng. “Anh may đó, làm sao có thể giống y đúc màu của công xưởng sản xuất ra được?”

“Anh may ….” Lương Nguyêt Loan kinh ngạc.

Trông thần sắc của anh có chút mất tự nhiên, lấy khăn lau mặt rồi bước ra khỏi phòng tắm, "Anh đi gọi xe."

Ở đây lúc trước đã từng xảy ra một vụ tai nạn ngoài ý muốn, cho nên bây giờ taxi không thể tùy tiện ra vào tiểu khu. Tiết Duật thay quần áo và ra ngoài đợi trước. Phó Tây Dã có một lịch trình học tập và nghỉ ngơi rất đều đặn. Kể cả sau khi thi đại học, thói quen sinh hoạt của cậu ta về cơ bản vẫn giống như cũ, trước khi ăn sáng đều sẽ ra ngoài chạy một vòng.

Tiết Duật và cậu ta lại chạm mặt.

Phó Tây Dã nhìn thấy anh, giảm tốc độ lại sau đó tháo tai nghe ra.

“Chào buổi sáng.”

Tiết Duật cũng làm vài động tác căng cơ chuyển động cơ thắt lưng, vạt áo phông chuyển động theo động tác của anh, lộ ra dấu vết ở bên hông.

Phó Tây Dã chào hỏi anh một tiếng là do tiếp nhận giáo dưỡng từ khi còn nhỏ.

Tiết Duật thì lại không giống như vậy, Tiết Quang Hùng lúc còn nghèo khó thì cả ngày bôn ba bên ngoài, đem anh vứt ở nhà, không ai quản, ăn cơm muôn nhà, sau đó có tiền rồi, cũng không rảnh dạy thêm cho anh cái gì.

Lễ nghi liêm sỉ, đống lễ giáo cứng nhắc này không thể đóng khung được anh.

"Cô ấy vẫn đang ngủ, cậu có chạy bộ quanh tiểu khu 2 lần nữa quay lại cũng không gặp được đâu," Tiết Duật nói nhỏ, "Tiết kiệm sức lực của cậu đi."

Dù không nói rõ hay làm bất cứ điều gì, nhưng anh vẫn có thể minh bạch mà thông báo với Phó Tây Dã rằng tối qua Lương Nguyệt Loan đã ở cùng anh.

Đại não của Phó Tây Dã ầm một tiếng, tư tưởng và gia giáo đều bị ném qua sau đầu, nhào tới nắm lấy cổ áo của Tiết Duật, “Cậu có biết cậu ấy mới bao nhiêu tuổi không? Làm sao cậu có thể …”

“Ừm, cậu có thể đợi đến năm tám mươi tuổi dựng đứng không nổi nữa rồi hãy làm tình.” Tiết Duật thản nhiên ngắt lời cậu ta.

Lương Nguyệt Loan ở cách đó không xa, hiển nhiên đã nhìn thấy cảnh này nên lật đật chạy lại đây.

Tiết Duật quay đầu lại, nói với giọng mà chỉ Phó Tây Dã mới có thể nghe thấy, "Lương Nguyệt Loan chỉ thích một mình tôi. Chúng tôi từ lúc mới biết uống sữa đã ngủ chung một giường. Cô ấy cái gì cũng tốt, nhưng duy chỉ có phương diện này còn khá là đơn thuần. Người khác mệt đến sắp chết cô ấy cũng không nhận ra tình ý, lãng phí hết tâm tư. Dù sao cậu cũng nhịn được lâu rồi, tiếp tục chịu đựng nói không chừng sẽ qua đi, đừng để cô ấy biết. Cô ấy rất thụ động trong việc xử lý tình cảm, biết rồi sẽ ngượng ngùng. Dù sao hai người cũng học chung được 3 năm, tình cảm bạn học vẫn còn ở đó, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại nhau, vẫn sẽ là bạn bè. Cậu cũng không muốn cô ấy vì chịu trách nhiệm cho gánh nặng tình cảm này mà đẩy hai người đi ngày càng xa nhau, đúng không?”

Ý tứ rất dễ hiểu, sắc mặt Phó Tây Dã cứng đờ.

Lương Nguyêt Loan chạy đến tách họ ra, Phó Tây Dã bị đẩy ra loạng choạng lùi về sau, Tiết Duật cũng thuận theo lùi lại về sau, nhưng cô chỉ quan tâm đến Tiết Duật.

“Tiết Duật đang bị sốt, thân thể đang khó chịu, Phó Tây Dã cậu đừng có như vậy, có việc gì từ từ nói.”