Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 73




[Chúng ta nhất định sẽ thành công.]

Edit: Kally

Beta: Phong

Khi tiếng súng biến mất, đối tượng thí nghiệm tấn công cũng chết và biến mất.

Cổ Cao Nham vẫn cảm thấy lạnh buốt khi bị móng vuốt tiếp cận. Anh ta hít một hơi thật sâu trước khi nói: "Vừa mới nhảy xuống là cái quái gì vậy?"

Thị lực của Diệp Tiêu rất tốt, khoa tay múa chân miêu tả, "Lùn lắm, cao không đến ngực tôi, cánh tay dài, lông màu nâu, trông giống như một con khỉ, lặng lẽ tiếp cận chúng ta."

Trong khi nói chuyện, ba đối tượng thí nghiệm nữa lần lượt nhảy từ trên cây xuống và tấn công người gần nhất.

Sau màn trình diễn trước đó của Lăng Thần, lần này Giảm Lan và Giang Xán Xán phản ứng cực nhanh, quay súng, đầy ăn ý bắn chết trong vòng một giây.

Cao Nham xui rủi nên lại bị theo dõi, nhưng không đợi anh ta nổ súng bắn trả, đối tưởng thí nghiện tấn công anh ta giống như phát điên, máu rỉ ra từ hai mắt, đập đầu mình vào thân cây một cách dữ dội.

Tiếng "bộp bộp" khiến những người xung quanh dựng tóc gáy.

Sau khi nhận ra điều đó là vô dùng, đối tượng thí nghiệm cả người phủ đầy lông màu nâu, hay mắt chảy máu nhìn Cao Nham ngơ ra đứng bên cạnh, dường như dây thanh quản đã bị cắt đứt, khàn giọng liên tục kêu lên, "Giết...... Giết tôi đi! Xin anh đó!"

Lúc nói, người nọ dường như không thể kiềm chế được bản năng của mình, chân dưới dùng lực, lao nhanh về phía Cao Nam bằng một tốc độ cực kỳ kinh người!

Cao Nham cầm chặt súng, cắn răng bóp cò sùng, một tiếng "Pằng" vang lên, viên đạn xuyên thẳng vào lồ ng ngực, trong khoảng khắc máu phút ra, đối tượng thí nghiệm cũng biến mất trước mắt mọi người.

Khi để súng xuống, hơi thở Cao Nham run run nhắm mắt lại, không thể giải thích được cảm giác của mình. Giang Xán Xán bước lên vỗ tấm lưng căng chặt của anh ta, "Cậu ta rất đau khổ, anh đã giúp cậu ấy."

Cao Nham quay người đấm vào thân cây, vỏ cây nứt, máu chảy ra.

Nhưng lúc này, bọn họ không còn nhiều thời gian để đa cảm nữa, khi xung quanh xuất hiện nhiều đối tượng thí nghiệm hơn, mọi người đều căng thẳng, không dám lơ ​​là. Giang Xán Xán nhanh chóng tránh được một móng vuốt sắc nhọn từ bên cạnh, Giảm Lan nhân cơ hội gi ết chết đối tượng thí nghiệm bằng một phát súng từ phía sau.

Giữ nòng súng, Giang Xán Xán thở phào, "Mẹ nó, cảm ơn nhé người anh em." Gã lấy băng đạn ra nạp đạn mới, không nhịn được lẩm bẩm, "Vừa nãy có hai đối tượng thí nghiệm tự giết mình trước mặt anh, họ dùng móng vuốt của mình móc mắt mình ra, máu chảy đầm đìa, chậc, đúng là thảm, anh đã cầm súng giúp bọn họ, trong lòng cảm thấy chẳng ra làm sao."

Trên mặt Giảm Lan thiếu đi nụ cười nhẹ nhàng thoải mái thường ngày, sắc mặt của cô nàng đờ đẫn vài giây, một lát sau mới hồi thần, "Ừ" một tiếng, "Em cũng thế."

Hai người trao đổi ngắn gọn vài lời rồi lần lượt chạy ra từ phía sau boong-ke.

Diệp Tiêu cầm trường dao, gọn gàng cắt đứt chân trước của một con báo. Cậu và Lăng Thần ở gần nhau đến nỗi cậu nghe thấy giọng nói của Ngô Tử Ngạn phát ra từ máy liên lạc của đối phương.

"Đội trưởng, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Ánh mắt Lăng Thần sắc bén, thanh đao cầm trong tay trái chảy ra một dòng máu, đáp: "Ừ, một đối tượng thí nghiệm đã đi đường vòng để tiếp cận doanh trại."

Diệp Tiêu một đao chém chết đối thủ, cậu nhìn Lăng Thần, "Để em đi hỗ trợ."

"Được, đừng để bị thương." Lăng Thần hôn một cái lên môi Diệp Tiêu, không nhịn được dùng bàn tay sạch sẽ vỗ eo cậu, cao giọng nói nói, "Giảm Lan, em đi với bé con."

Giảm Lan lên tiếng, "Rõ!"

Hai người rời khỏi sườn đồi, chạy về phía doanh trại. Đôi ủng quân sự nặng nề giẫm lên mặt đất, những cành cây khô dưới đất phát ra tiếng xào xạc. Giảm Lan gọi lớn: "Bạn nhỏ."

"Dạ?" Diệp Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc mềm mại có chút dài lay lay theo động tác của cậu, áo khoác đen rộng mặc trên người khiến cho làn da của cậu rất trắng.

Diệp Tiêu mặt mày sạch sẽ, những khi nhìn người khác luôn có một vẻ chăm chú, Giảm Lan thở ra, rồi lần nữa nhắm mắt lại, lắc đầu, "Không có gì, đi cứu người trước."

"Được." Diệp Tiêu chạy về phía trước vài bước, bỗng nhiên cất tiếng, có chút ủ rũ, "Em biết chị đang buồn, nhưng em không biết phải an ủi chị như thế nào hết."

Cậu rối rắm mấy giây rồi lấy một cục kẹo sữa từ trong túi, "Đội trưởng đưa cho em, em lén để lại không ăn." Cậu đưa cho Giảm Lan, "Em cho chị ăn, ăn rồi sẽ vui vẻ hơn một chút."

Hai mắt Giảm Lan sưng lên khó chịu, cô cầm viên kẹo trong tay, siết chặt, "Cảm ơn em nhé."

Diệp Tiêu cong đôi mắt hình cung cười với cô, "Không có gì!"

Khi cả hai đến địa điểm cắm trại, đối tượng thí nghiệm tay dài đã đến trước. Ngô Tử Ngạn cao lớn và khỏe mạnh, tay trái cầm súng, tài thiện xạ của anh ta rất chính xác. Tuy nhiên, đối tượng thí nghiệm còn nhỏ, di chuyển cực kỳ nhanh chóng, Ngô Tử Ngạn vừa mới bị đứt một cánh tay, cơ thể chưa hoàn toàn thích nghi nên rất khó đối phó.

Chân của Diệp Tiêu tăng tốc, chân phải giẫm lên thân cây phát ra âm thanh "bộp", cậu dùng lực tiến về phía trước, giống như một mũi tên cầm trong tay phải chém thẳng xuống với ánh sáng lạnh lẽo. Một tiếng "xẹt", nóng vuốt sắc nhọn mở ra trước ngực Ngô Tử Yên đã bị một đao cắt đứt b ắn ra một dòng máu!

Đối tượng thí nghiệm đau đớn lùi lại vài bước, hắn chuyển sự chú ý khỏi Ngô Tử Ngạn và lao về phía Diệp Tiêu!

Ngô Tử Ngạn vội vàng nói, "Cẩn thận!" Nhìn thấy Diệp Tiêu gật đầu, anh ta nghiến răng nghiến lợi, buộc ống tay áo trống bên tay phải thành nút, tay trái cầm súng, đi tới hỗ trợ đồng đội bị thương nặng.

Mặc dù bị mất một cánh tay nhưng anh ta vẫn chưa chết.

Diệp Tiêu thậm chí không lùi lại một bước, chuyển động của tay cậu nhanh đến mức lưỡi đao chỉ còn dư ảnh trong vài hơi thở, đầu lưỡi đao đã cắt đứt động mạch chính ở một bên cổ. "Vù" một tiếng, máu phun ra. Cậu rút con dao dài và thì thầm: "Yên nghỉ nhé."

Khoảnh khắc cậu quay lại, cơ thể của đối tượng thí nghiệm biến mất.

Sau khi Diệp Tiêu cùng Giảm Lan tới, áp lực lên những người bị thương còn lại trong trại đột nhiên giảm xuống. Họ hợp tác với nhau và tiêu diệt lứa đối tượng thí nghiệm tay dài đầu tiên trong thời gian ngắn.

Diệp Tiêu đặt đao xuống đất, thông qua máy liên lạc nói với Lăng Thần: "Đội trưởng, đợt địch thứ nhất đã bị chặn lại, em không bị thương."

Tiếng cười của Lăng Thần trộn lẫn với tiếng gió và tiếng súng vang lên: "Được, bé con của chúng ta thật là ngoan, đội trưởng sẽ ôm em ngủ vào đêm nay nhé."

Bên tai đỏ lên, Diệp Tiêu dừng hai giây mới nhẹ giọng trả lời, "Vâng ạ."

Quách Tiên vừa băng bó lại vết thương cho một bệnh nhân bị thương nặng, tay ông ta dính đầy máu. Nhìn thấy Diệp Tiêu ngơ ngác đứng ở nơi đó, ông bước tới, từ trong túi móc ra một con chip đưa cho Diệp Tiêu.

"Đây là kết quả nghiên cứu của mấy người già chúng tôi, nó tương đối phức tạp, nhưng vẫn có rất nhiều điều hay. Đồng thời, chúng tôi đã nghĩ ra thêm một vài thiết kế, nhưng chúng không thể được kiểm chứng nếu không có thiết bị, vậy nên đều được lưu trữ trong đó. Tôi đã sao chép vài bản, nhờ cháu giữ bản này nhé."

Diệp Tiêu nhận lấy.

Nếp nhíu mày của Quách Tiên nhạt đi, "Chúng tôi đều biết chuyến đi này nguy hiểm đến thế nào, nếu đến thời khắc mấu chốt thì mấy đứa bây cứ chạy nhanh đi, không cần quan tâm đ ến tụi tôi. Chúng tôi đã sống sáu mươi bảy mươi năm, nhìn thấy được nhiều rồi, thông tin nghiên cứu cũng đã để lại, chết là chết, cháu thành niên chưa?"

"Vâng, cháu 18 tuổi lẻ bảy tháng rồi ạ."

"Vẫn là một nhóc con mà!" Nếp nhăn phía đuôi mắt Quách Tiên cong lên, nhìn Diệp Tiêu với ánh mắt hiền hoà, "Trời đất bao la, còn sống thì còn có thể nhìn thấy nhiều thứ là tốt."

Trong lòng Diệp Tiêu thấy chua xót, cậu nắm chặt trường đao trong tay, "Không đâu, mọi người sẽ không chết đâu."

Quách Tiên cảm thấy bình thường đối với chuyện sống chết, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tiêu, ông vẫn cười nói, "Được được được, có cháu ở đây, ông Quách chắc chắn không sao cả."

Diệp Tiêu gật đầu, "Đúng ạ, cháu rất lợi hại, mọi người sẽ không sao đâu."

Một phút 25 giây sau, Ngô Tử Ngạn cảnh báo, "Kẻ địch đang đến gần! Mọi người xốc tinh thần lên!"

Diệp Tiêu đã sớm nghe được tiếng động, cậu cầm đao đứng trên thân cây lớn, nhìn về phương xa, thông qua máy liên lạc nói với Giảm Lan: "Phía trước có hai người báo, di chuyển bằng bốn chân, tốc độ rất nhanh. Ngoài ra còn có một cơ thể thí nghiệm lông dài cao khoảng hai mét, em không biết loài gì, chắc là sự pha trộn của nhiều loài."

Giảm Lan lấy băng đạn ra, ngón tay chạm vào báng súng lạng lẽo, "Hai người chúng ta có đối phó được không? Có cần chị kêu Thần ca đưa thêm hai người đến đây hỗ trợ không?"

Diệp Tiêu ước lượng sức chiến đấu, nói chắc chắn, "Không cần, có em ở đây, thắng được."

Giảm Lan nạp đạn vào băng đạn vang lên một tiếng 'cạch', cong ngón út ngoáy lỗ tai —— chậc, khí phách ngầu lòi quét sạch mặt đất của bạn nhỏ lại mở ra rồi!

Nhưng sự thật chứng minh, Diệp Tiêu thật sự không hề mạnh miệng. Người đầu tiên tiếp cận vùng ngoại ô của trại là một con báo đực bằng bốn chân, xương của nó đã bị biến dạng, hàm dưới nhô ra, có hai chiếc răng nanh và di chuyển rất nhanh. Diệp Tiêu đứng ở trên cây, trong đầu tính toán tốc độ cùng khoảng cách, yên lặng đếm ngược.

"...... Hai, một! "Diệp Tiêu uốn gối nhảy lấy đà, gió thổi bay tà áo khoác, cậu nằm trường đao trong tay, nhảy xuống từ trên cây, ánh sáng lạnh lẽo chói mắt cùng tiếng gió gào thét xẹt qua cùng đâm thẩng vào sau gày người báo, một đao gi ết chết!

Giảm Lan thấy trọn vẹn một màn, huýt sáo, "Bạn nhỏ, flex này một trăm điểm!"

Nhẹ nhàng đáp xuống đất, Diệp Tiêu hơi xấu hổ mỉm cười, nhưng cũng có chút tiếc nuối do—— Lăng Thần không nhìn thấy. Cậu lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, quay người xông về phía kẻ địch, dẫm mặt đánh nhau, chém dưa xắt rau, cực kỳ nước chảy mây trôi.

Không đến hai mươi phút, tất cả những kẻ địch lần lược bị tiêu diệt. Giảm Lan cất súng đứng dậy, vỗ tay với Diệp Tiêu, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Sáu người bên Du Long đi theo Lăng Thần cũng quay về, vẻ u ám trên mặt bọn họ đã bị quét sạch. Cao Nham vọt tới trước mắt Ngô Tử Ngạn, cong môi lộ ra một hàm răng trắng, "Đội trưởng, chúng ta thắng rồi! Không có ai chết, cũng không có ai bị thương."

Đó rõ ràng là một điều rất vui vẻ, nhưng khi anh ta nói lời cuối cùng, mắt đã đỏ hoe.

Ngô Tử Ngạn nắm chặt tay trái thành nắm đấm, đánh vào vai anh ta: "Ừ, thật tốt."

Sau trận chiến khốc liệt, mọi người đều rất mệt mỏi, các thương binh và các nhà khoa học ngồi hoặc nằm một cách ngang ngược, trò chuyện cùng nhau. Người thì kể về việc tôi đã đuổi theo một trùm m@ túy đến tận rừng nhiệt đới và bắt được hắn bên cạnh một con trăn khổng lồ. Người thì nói về cách nuôi cây con trong điều kiện thiếu đất, nước và nhiệt độ cao. Mọi người đều nói về những chuyện của riêng mình, nhưng vẫn thoải mái giống như nhau.

Những người khác thì tập trung bên xe bọc thép để mở hóp, phó đội của Du Long Lâm Chiêu, Lâm Sâm cùng với người đại diện trong Viện nghiên cứu kỹ thuật Quách Tiên cùng ngồi xuống.

Lăng Thần mặc trên người bộ đồng phục chiến đầu không chỉnh tề, trong tay cầm viên đạn đồng để luyện tập đồ linh hoạt của ngón tay, dựa vào người Diệp Tiêu như không xương, giọng nói cũng lười nhát, "Bây giờ chúng ta phải thảo luận xem tiếp theo nên làm gì."

Ngô Tử Ngạn ngồi khoanh chân, tay trái cầm khẩu súng rỗng luyện tập kỹ năng: "Chắc không còn đường quay về căn cứ tạm thời đâu."

Lăng Thần gật đầu, "Tôi vừa mới để Tiểu Mộc ẩn điểm tín hiệu của chúng ta, bắt chước làm một tín hiệu giả, cố gắng kết nối với phòng nghiên cứu khoa học của căn cứ tạm thời, nhưng hoàn toàn bị phong tỏa."

Ngô Tử Ngạn hiểu rất nhanh, nhíu mày, "Căn cứ tạm thời đã bị phong tỏa rồi sao?"

"Chắc thế." Động tác di chuyển viên đạn trong tay Lăng Thần nhanh hơn, giọng nói vẫn một điệu bình tĩnh, "Dễ đoán mà. Căn cứ cử mọi người đi, sau khi biết mọi người biết được bí mật thì đuổi tận giết tuyệt, rồi ngay khi mọi người yêu cầu căn cứ giúp đỡ cứ chúng tôi đi. Nếu đã dám cử chúng tôi đi, cũng đã sẵn sàng không để chúng tôi quay về. Cũng chứng tỏ một điều, bọn họ đã chuẩn bị tốt.

Tôi đoán, sau khi tôi dẫn người đi, người của Liệp Báo chắc cũng sẽ nhanh chóng được cử đi, về phần đội dự bị, tạm thời vẫn chưa xác định."

Phó đội của Du Long Lâm Chiêu nói tiếp, "Vậy trong căn cứ tạm thời cũng chỉ còn lại mỗi mình tướng quân Giảm."

"Đúng, vậy nên đó sẽ là lý do dùng để phong tỏa căn cứ tạm thời, cắn đứt toàn bộ thông tin liên quan cùng tín hiệu cũng sẽ không có ai có dị nghị gì."

Giang Xán Xán mông lung, "Vậy giờ chúng ta đi đâu đây? Quân khu chắc chắc không thể quay về, căn cứ tạm thời cũng không thể quay về."

Mấy người đều nhìn về phía Lăng Thần.

Lăng Thần ngồi thẳng, không chút để ý, "Sợ cái gì? Các đàn anh đã sớm làm tấm gương tốt, ăn cỏ gặm vỏ cây, trèo đèo lội suối, gian khổ phấn đấu. Chẳng phải chúng ta vẫn chưa tới nông nỗi đó à, ít nhất thì vẫn còn dịch bổ sung dinh dưỡng để no bụng."

Hắn đ è xuống sắc mặt đầy lười biếng, chuyển sang nghiêm túc, "Các vị, chúng ta bây giờ thật sự là đằng trước có sói, đằng sau có hổ, người chúng ta có thể tin tưởng, chỉ có chính bản thân chúng ta. Về phần mục tiêu của chúng ta, chắc là cứu thế giới rồi."

Mọi người đều cười rộ.

Nhưng trong lòng mọi người đều biết, quân khu đã bị Thánh Tài khống chế, căn cứ tạm thời không còn đáng tin cậy nữa, xem ra người duy nhất có thể tin tưởng quả nhiên chính là chính mình.

Bọn họ tựa như một con thuyền hỏng trôi theo cơn gió và sóng, không phương hướng, còn lo lắng không biết có gặp phải sóng lớn hay không.

Trong lúc ấy, tiếng cười dẫn nhạt đi.

Giang Xán Xán bỗng nhiên cất tiếng, "Chúng ta có thể thành công."

Thấy mọi người đều nhìn mình, Giang Xán Xán vỗ cái đầu đinh của mình, cười nói, "Lúc tui mới đi theo Thần ca, nhiệm vụ thứ ba là ở sa mạc, không có nước, lạc đường, tất cả thành viên đều bị thương. Mém nữa tui đã nghĩ rằng mình sẽ hy sinh một cách vẻ vang, nhưng cuối cùng tui vẫn thoát ra được.

Sau đó tụi tui vào rừng nhiệt đớt, cũng là lạc đường, không có đồ ăn, còn bị bệnh, sốt đến hôn mê, tui lại cho rằng mình sắp chết rồi, nhưng đồng đội không từ bỏ tui, từng bước một cõng tui ra khỏi cánh rừng nhiệt đới.

Mấy năm nay, không biết đã bao nhiêu lần tui cho rằng mình sắp chết rồi, nhưng vẫn chưa chết. Cho nên tuy rằng nhìn thì bây giờ chẳng còn hy vọng, mục tiêu cứu thế giới dường như cũng khó quá, nhưng tui luôn có một niềm tin thần bí."

Quách Tiên vẫn luôn yên tĩnh nghe cũng nói, "Tôi cũng cho rằng như thế."

Ông nhìn nhóm người trẻ tuổi đầy sát khí sau khi chiến đấu trên chiến trường ngồi trong xe, giọng điệu cởi mở và bao dung, "27 năm trước, môi trường đột nhiên xuống cấp, vòng sinh tồn của con người đang bị đe dọa, liên tục nén dần, dân số đang giảm dần với tốc độ cực kỳ đáng sợ. Khi đó, tôi cũng đang nghĩ rằng ngày tận thế đang đến.

Sau đó, có rất nhiều người đã nỗ lực hết mình, trong vòng mười năm ngắn ngủi, khoa học kỹ thuật bùng nổ, dự án Trái đất được triển khai và với hệ thống Noah, chúng ta đã có thể tạm thời sống sót trong thế giới hệ thống này.

Ngay cả khi không có người mới nào được sinh ra, vô số người chết mỗi ngày do hỗn loạn, bệnh tật, tự tử và lão hóa. Nhưng lại có nhiều người lựa chọn đối mặt với nó, lựa chọn sống sót và đợi đến khi có đủ khả năng để thoát ra khỏi thế giới ảo này và xây dựng lại tổ ấm của mình. "

Ông cười nói, "Thế giới rất khó khăn, nhưng trong truyện tranh mà cháu trai tôi đọc, thường có một vài siêu anh hùng, nỗ lực hết mình, cuối cùng đã đập tan âm mưu của kẻ ác và cứu được thế giới sắp bị hủy diệt, tôi tin mọi người cũng có thể làm được điều đó."

Bởi vì phần lớn chỗ của bọn họ đã bại lộ, Lăng Thần quyết định để mọi người lên xe, lái nhanh nhất có thể vào khu D. Sau khi xác nhận rằng họ đã thoát khỏi sự giám sát có thể xảy ra, họ đi đường vòng dài và cuối cùng dừng lại ở ngã ba Khu D.

Chiều hôm buông xuống, tứ phía chỉ có núi non và rặng núi cằn cỗi, không có gì ngoài tiếng gió đêm gào thét.

Sau khi lắp đặt thiết bị che chắn tín hiệu, một nhóm gồm 29 người dựng trại tại chỗ để giảm nguy cơ bị lộ, mọi người không đốt lửa, lấy một ống dinh dưỡng uống rồi vào lều ngủ.

Những người của Du Long và Viện nghiên cứu Kỹ thuật đã bôn ba mười mấy ngày nay nên đầy mỏi mệt, Lăng Thần ôm nhiệm vụ gác đêm, xua cả nhóm Giang Xán Xán mau đi ngủ.

Không có đèn, vầng trăng ảo trên màn hình bầu trời đã trở thành trăng tròn, tỏa sáng rực rỡ. Lăng Thần chọn một chiếc xe bọc thép ở rìa ngoài doanh trại, nằm ngửa trên nóc xe, suy nghĩ miên man.

Trước khi đi, hắn đã nhắc nhở Bạch Hoành Vân cùng đội trưởng đội dự bị, nghĩ rằng chắc họ đều đã có phòng bị. Nhưng chuyện của Giảm Vân đã bắt đầu từ mấy năm trước, cũng đã cân nhắc về chuyện dung hợp gen, không biết lão tướng quân Giảm có biết không. Nếu không biết thì chuyện này sẽ có ít khó khăn hơn......

Nghe được động tĩnh nhỏ, Lăng Thần vô thức cong khóe miệng, cười nói, "Ồ, bé dính người của chúng ta đến rồi à?"

Diệp Tiêu thò đầu ra khỏi nóc xe, ủ rũ nói, "Rõ ràng em đã rất cẩn thận không phát ra tiếng nào rồi mà."

"Sao lại vẫn bị tôi phát hiện hả?" Lăng Thần bổ sung lời cậu muốn nói, nở nụ cười nhẹ nhàng, dịch sang bên cạnh, "Lại đây."

Diệp Tiêu chống tay phải lên, quay người lên xe.

Lăng Thần vừa nhìn thấy bé con nhà mình, ngay cả lỗ chân lông trên cơ thể cũng giãn ra, chỉ số tâm trạng tăng vọt.

Diệp Tiêu ngoan ngoãn mà nằm đến Lăng Thần bên cạnh, nhỏ giọng nói, "Ban ngày đã nói anh sẽ ôm em ngủ."

Trái tim lập tức trở nên mềm nhũn, Lăng Thần vội vàng nói, "Tôi sai rồi, tôi nghĩ nóc xe cứng quá, ngủ không thoải mái."

Diệp Tiêu nhỏ giọng mà hừ một tiếng, "Được, em tha thứ cho anh á." Cậu lại bổ sung, "Lều trại mềm, nhưng anh không ở đó nên em không ngủ được."

Lăng Thần dịu dàng nói, "Bé con của tôi sao làm ngoan đến vậy?"

Diệp Tiêu đang muốn nói, bỗng nhiên cảm giác được bàn tay Lăng Thần đang ôm eo mình đột nhiên siết chặt, thân thể xoay tròn, cậu đã nằm ở trên người Lăng Thần.

Cậu chỉ kịp dùng tay nắm lấy quần áo trên vai Lăng Thần, lòng bàn tay nóng hổi của đối phương đã đặt lên sau gáy cậu, hơi nóng xâm chiếm đầu dây thần kinh. Diệp Tiêu thuận theo lực của lòng bàn tay hắn, dán môi lại.

Nụ hôn này mãnh liệt mà hung hãn, Diệp Tiêu cảm giác được hơi thở của mình trong nháy mắt bị lấy đi, đầu lưỡi bị hút mạnh, vòm miệng và nướu răng bị li3m, hai người gần nhau, môi lưỡi, ngực, eo, bụng, chân, dán chặt đến mức trong lúc choáng váng, cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim dữ dội và nhịp máu co giật của Lăng Thần.

Cùng với cảm giác bỏng rát nơi đùi trong.

Đầu óc bị thiếu dưỡng khí, suy nghĩ trở nên uể oải, mơ hồ. Diệp Tiêu biết tay Lăng Thần đã thò vào trong quần áo mình, lòng bàn tay áp vào làn da của cậu, một cơn rùng mình chạy dọc theo mạch máu trong cơ thể, sự thoải mái khiến tứ chi và thân mình mềm nhũn, như thể toàn thân cậu đang ngâm trong nước ấm, chỉ muốn không bao giờ rời khỏi.

"Bé yêu em, em cũng cứng rồi." Giọng nói khàn khàn của Lăng Thần mamg theo ý cười, "Nào, để anh* cọ cọ."

(*): Ảnh xưng ca ca.

Diệp Tiêu mơ màng nghe thấy tiếng của Lăng Thần, theo bản năng dùng cậu em của mình cọ cọ nơi đã có phản ứng của Lăng Thần, liền nghe thấy Lăng Thần hít ngược một hơi lạnh, "Ưm ——" một tiếng, khàn tiếng nói, "Mẹ nó, bé ngoan ơi, đừng trêu tôi như vậy."

Đũng qu@n của Lăng Thần chật đến mức sắp nổ tung, hắn dùng tay chạm vào mông Diệp Tiêu, giải tỏa sự khó chịu trong lòng. Thế nhưng, nhận ra chỗ đó của Diệp Tiêu càng ngày càng nóng, Lăng Thần lại thản nhiên trêu chọc: "Cục cưng, quần của tôi sắp bị chọc thủng rồi."

Cả người Diệp Tiêu nóng lên, một hồi lâu mới nhỏ giọng đáp, "Không thủng đâu ạ."

Lăng Thần lại cười rộ, hắn an ủi vỗ eo Diệp Tiêu, "Nào, để anh giúp cưng nhé."

Giúp như thế nào? Diệp Tiêu ngơ ngác chưa kịp phản ứng điều gì đã bị đặt ngồi xuống nóc xe, sau đó, bộ đồ chiến đấu rỗng rãi trên người bị Lăng Thần kéo xuống eo, rồi lại kéo đến bắp chân. Cậu còn chưa nhận ra được Lăng Thần rốt cuộc là định làm gì, đã nhận ra thắt lưng của mình đã bị cởi, khóa quần bị kéo xuống, ngay sau đó, Lăng Thần vén một góc áo chiến đầu, vùi đầu vào giữa hai ch@n cậu.

Kinh nghiệm của Diệp Tiêu cực kì ít ỏi chứ đừng nói đến sự k1ch thích như vậy, chỉ mới vài phút, Lăng Thần đã chui ra từ dưới áo. Hắn làm trò ngay trước mặt Diệp Tiêu, nuốt xuống thứ trong miệng, còn đánh giá một câu, "Ngọt."

Diệp Tiêu ngồi không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn Lăng Thần. Lăng Thần ôm người vào trong lồ ng ngực, hôn hôn tóc, "Lần đầu tiên có thể kiên trì vài phút đã không tồi." Hắn chạm vào gáy Diệp Tiêu, "Làm sao vậy? Em bị dọa rồi à?"

Vẫn không phản ứng, hắn lấy mặt mình cọ cọ tai Diệp Tiêu, Lăng Thần nhướng mày, "Chậc, nóng như vậy, hóa ra là em ngại à?"

Diệp Tiêu lúc này mới từ phía trước xông thẳng đỉnh đầu run rẩy kh0ái cảm phản ứng lại đây, bên tai còn có m út vào thanh cùng tiếng nước ở hồi phóng, hắn lắp bắp, "Vừa nãy——"

Lăng Thần dán sát bên tai cậu nói, "Vừa nãy dùng miệng làm cho em, có thoải mái không?"

Diệp Tiêu gật đầu, "Rất......... Rất thoải mái." Cậu theo bản năng nghiêng đầu muốn hôn Lăng Thần, Lăng Thần tránh đi, "Ngoan, trong miệng tôi có thứ của em."

Mặt Diệp Tiêu lại càng nóng.

Lăng Thần lại lần nữa bị chọc cho cười ra tiếng, "Ngoan, lần sau sẽ giúp em bằng nhiều cách hơn, sẽ càng thoải mái."

Diệp Tiêu lại có chút tò mò, "Còn thoải mái hơn nữa sao ạ?"

"Ừ, bé yêu ơi em có thể tham lam một chút, vừa nãy chỉ là cơ bản nhất, lần sau em thử em sẽ biết." Lăng Thần cẩn thận cài thắt lưng lại cho Diệp Tiêu, kéo chiếc áo khoác chiến đầu lên trên bao lấy người, "Đêm nay ngủ với tôi ở đây nhé?"

"Vâng." Diệp Tiêu vùi vào trong lòng Lăng Thần, do dự, "Vậy còn anh thì sao?"

Biết cậu hỏi gì, Lăng Thần ôm chặt người, hơi thở cũng mnang teho hơi nóng, "Chỉ cần em ngoan ngoãn không trêu chọc tôi, lát nữa nó sẽ xuống thôi."

Nói xong, hắn lại lập tức phủ định bản thân nói, "Chậc, không thể nói như vậy, ông đây chỉ cần nghĩ đến em là có phản ứng."

Diệp Tiêu căng thẳng, "Vậy phải làm sao giờ ạ?"

Lăng Thần siết chặt người không buông tay, "Không làm sao cả, nào, mau ngủ đi mới cao được."

Mặt Diệp Tiêu dán vào ngực Lăng Thần, "Em cũng có thể ——"

"Ngoan, tôi xót em." Bàn tay Lăng Thần nhẹ nhàng che lên đôi mắt ngủ, "Em mau ngủ đi, nhớ mơ thấy tôi nhé."