[Ai đã ký tên?]
Edit: Kally
Beta: Phong
Ánh mắt của năm người đều tập trung vào hộp mật mã hình vuông màu đen.
"Vào ngày 9, tôi nhận nhiệm vụ và dẫn đội. Sau khi đến gần Viện Nghiên cứu Kỹ thuật, tôi đi theo bản đồ do Giáo sư Bạch đưa ra và lặng lẽ tiến vào Viện Nghiên cứu Kỹ Thuật thông qua một đường ống thoát hiểm ngầm không được tiết lộ, đồng thời gặp gỡ Giáo sư Quách và những người khác.
Sau đó, tình cờ chúng tôi vô tình bước vào một căn phòng dữ liệu bị bỏ hoang trên đường về và phát hiện ra những tài liệu này. "
Ngô Tử Ngạn đặt các ngón tay trái của mình lên bề mặt hộp mật mã và tiếp tục kể lại: "Trên đường trở về, tôi phát hiện ra rằng mình không thể thoát khỏi những kẻ truy đuổi. Tôi thậm chí còn sử dụng thiết bị phát hiện lá chắn mới nhất, nhưng nó vẫn không hoạt động cho đến khi tôi cắt kết nối với tín hiệu liên lạc cơ sở tạm thời."
Cổ họng của Giang Xán Xán khô khốc, gã nhẹ nhàng hỏi như lo lắng làm vỡ thứ gì đó, "Sau đó...... Vứt nó đi?"
Ngô Tử Ngạn đưa ra một câu trả lời khẳng định, "Tôi đã vứt nó đi."
Không khí trong xe ngựa ngưng trệ, mọi người đều hiểu rằng Du Long không thể thoát khỏi kẻ địch, không phải vì họ bị kẻ địch truy lùng thành công mà là vì vị trí của họ đã bị người từ căn cứ tạm thời báo cho kẻ địch.
Giảm Lan trịnh trọng mở miệng nói trước: "Nếu tôi nhớ không lầm, lần hành động lần này của Du Long đã trực tiếp báo cáo với ba tôi."
Giang Mộc một bên đột nhiên nói, "Tín hiệu liên lạc của chúng ta?"
Sóng lưng Giang Xán Xán căng thẳng, "Không...... Không phải đâu nhỉ?"
Lăng Thần cong tay gõ vịn ghế dựa, "Căng thẳng cái gì? Lúc ở trên vách núi, anh cũng đã đơn phương cắt đứt tín hiệu liên lạc rồi."
Cả bọn nhìn về phía Lăng Thần, Giang Xán Xán lại nói lắp, vẻ mặt phức tạp, "Thần ca, anh đã nghi ngờ từ trước rồi sao?" Nếu không làm cách nào có thể giải thích hành vi đơn phương cắt đứt tín hiệu liên lạc của Lăng Thần từ lúc ở trên vách núi.
"Ừ." Lăng Thần không nhiều lời, đối diện ánh mắt Ngô Tử Ngạn, "Tôi có thể xem trong hộp có gì không?"
"Đương nhiên." Ngô Tử Ngạn nhanh nhẹn mở hộp mật mã bằng tay trái, để lộ ra một chồng tài liệu giấy ố vàng trong hộp, cùng với các đ ĩa lưu trữ và đầu đọc nằm rải rác. Chất liệu giấy đã rất cũ nhưng đ ĩa lưu trữ và đầu đọc còn mới 70%.
"Những thứ này được đặt trong một chiếc hộp có viết dòng chữ 'sẽ bị tiêu hủy'. Tôi đang định lấy một mảnh giấy vụn ra để vẽ vài nét, thì vô tình để ý đến dòng chữ trên đó và phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Ngô Tử Ngạn lấy một tờ giấy đưa cho Lăng Thần xem.
"Tôi nghe nói trước khi đến căn cứ tạm thời, tướng quân Giảm và giáo sư Lăng Định Nam đã dẫn một đội đến bãi thử nghiệm bỏ hoang với mục đích tìm kiếm thông tin về vũ khí hóa học để tránh bị quân địch cướp đi. Sau đó, giáo sư Lăng Định Nam biến mất, cậu nhận nhiệm vụ này, đến giải cứu người quay về."
Giang Xán Xán gật đầu, "Đúng vậy, sau đó chúng tôi tìm được tướng quân Giảm trước rồi dẫn họ lên mặt đất. Nhóm của Thần ca thì kém may mắn hơn, gặp một trận nổ."
"Đúng thế." Sau khi Lăng Thần cẩm tờ giấy xem qua, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, suy nghĩ mấy giây thì đưa tờ giấy cho Giang Mộc, "Mấy đứa nhìn thử đi."
Giang Xán Xán cùng Giảm Lan vừa nhìn thấy mấy dòng chữ dày đặc liền choáng váng, đồng thời chuyển ánh mắt sang Giang Mộc.
Giang Mộc dừng một chút mới nói, "Nội dung văn bản này là phê duyệt địa điểm thí nghiệm số d5-311 thuộc Học viện Kỹ thuật. Sau khi đối tượng thí nghiệm trở nên hưng phấn và không thể kiểm soát, vũ khí hóa học ăn mòn 'khí mù tạt' có thể được sử dụng để xóa sổ đối tượng thí nghiệm. Cấp bảo mật của văn bản này là SSS, cuối cùng có chữ ký của người phê duyệt."
Giang Xán Xán kinh ngạc, "Sản phẩm thí nghiệm? Lại là dung hợp gen? Nhưng sao địa điểm thử nghiệm bị bỏ hoang đó thuộc Viện Nghiên cứu Kỹ thuật, chẳng phải nó đã bị bỏ hoang lâu rồi sao?" Gã đột nhiên cảm thấy bất an, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Gã hỏi Giang Mộc, "Ai đã ký nó?"
Giang Mộc không nói.
Trên lưng Giang Xán Xán chảy một lớp mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên gã không muốn biết đáp án nữa.
Cảm thấy có gì đó không đúng, Giảm Lan đưa tay cầm lấy tài liệu, nhanh chóng lật đến trang cuối cùng.
Trên tờ giấy ố vàng, đằng sau dòng chữ "Đang xử lý ý kiến", "Phê duyệt" được viết bằng màu sắc bay bổng. Ở góc dưới bên phải, có một cái tên quen thuộc.
Những ngón tay đang cầm tờ giấy mỏng đột nhiên siết chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng xanh.
Giang Xán Xán nhìn thấy cô không nói lần nào, cả người đầy sợ hãi nghiêng lại gần xem, đợi tới khi nhìn thấy chữ ký nằm ở góc dưỡi bên phải, đầu óc gã trống rỗng, "Không phải...... Không đúng, sao có thể, tuyệt đối không ——"
"Sao mà không thể." Giảm Lan đặt tài liệu lên đùi, vẻ kinh ngạc trong lòng cô từ bàng hoàng ban đầu chuyển sang bình tĩnh và mạnh mẽ.
Giang Xán Xán nhìn phần quai hàm căng chặt của Giảm Lan, bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Vẻ mặt hiện tại của Giảm Lan rất xa lạ với gã. Nhưng gã biết rằng đây cũng là Giảm Lan, đứa cháu duy nhất trong gia đình được vị tướng già ôm trong lòng tham dự cuộc họp từ khi cô còn nhỏ và dạy cô đọc theo các bản giao ban nội bộ của quân khu.
Đầu óc rối bời, Giang Xán Xán không nói nữa, trong lòng buồn tẻ như bầu trời buổi chiều đầy sấm sét, lo lắng và trống rỗng.
"Đúng là chữ ký của ba tôi, lúc ông ấy ký tên đều nhất bút lên ở nét cuối cùng, một cú uốn cong 30 độ tiêu chuẩn." Giảm Lan ngước mắt, bình tĩnh hỏi Ngô Tử Ngạn, "Còn gì nữa không?"
Ngô Tử Ngạn mở đ ĩa lưu trữ và lấy đầu đọc từ dưới ghế ra. Năm giây sau, màn hình sáng lên và đọc thành công.
"Tôi nghi ngờ có người đã bí mật thu thập thông tin này và muốn gửi nó ra ngoài qua đường ống thoát hiểm dưới lòng đất, nhưng người đó đã thất bại. Có lẽ tình hình lúc đó không thuận lợi nên người đó đã phải giấu tất cả vào một chiếc hộp ở phòng dữ liệu bỏ hoang."
Ngô Tử Ngạn đưa máy đọc qua, Giảm Lan nhận lấy, cúi đầu xem.
Không biết đã đọc tài liệu bao nhiêu lần, Ngô Tử Ngạn dựa vào trí nhớ nói, "Trong đó có đề cập đến một số chuyện. Theo trình tự thời gian, chuyện đầu tiên là tám năm trước, khi Lương Lệnh, cựu chỉ huy của Cục Hai dẫn đầu đội đi làm nhiệm vụ, có gián điệp nên họ đã bị bán đứng, khiến hơn một nửa người trong Cục Hai chết và quan chức cấp cao muốn lấy cớ này để bãi bỏ Cục Hai. Đề xuất này được đưa ra bởi một người tên là Hoàng Chấn Trọng."
Giảm Lan bổ sung, "Tôi biết người này, ông ta là một thân tín đã được ba tôi đề bạt."
Ngô Tử Ngạn: "Đúng. Kẻ phản bội tên Tưởng Hà, cũng là người được Hoàng Chấn Trọng nuôi dưỡng."
Giảm Lan đọc được đoạn văn mô tả chuyện đó, cô không có bất kì biểu cảm gì, nhưng ngực phấp phồng dữ đội, ngón tay siết chặt máy đọc.
Ngô Tử Ngạn tiếp tục nói, "Chuyện thứ hai là vào ba năm trước, chỉ huy Lăng nhận nhiệm vụ dẫn đội đi quét sạch Ngân Nhận. Lúc ấy Ngân Nhận đã có tiến bộ trong công nghệ dung hợp gen và thông tin về công nghệ này đã được đưa về bởi Chỉ huy Lăng."
"Đúng, nhưng dữ liệu mang về không đầy đủ vì lúc đó người Ngân Nhận đã bắt đầu quá trình hủy diệt. Tiểu Mộc buộc phải chấm dứt quá trình này, nhưng dữ liệu vẫn bị hỏng. Sau khi tôi mang về, tôi đã tận mắt nhìn thấy tất cả dữ liệu đều bị phá hủy."
"Nó không bị phá hủy." Ngô Tử Ngạn thở dài, "Theo nội dung trên máy đọc, đề xuất tiêu diệt Ngân Nhận là do tướng quân Giảm đề xuất và quyết định nhanh chóng được thông qua. Nhưng mục tiêu thực sự là công nghệ của Ngân Nhận. Tôi đoán, do thiếu thông tin mang về vào thời điểm đó nên không có cách nào để thực hiện một thí nghiệm thành công dựa trên nó, vì vậy bọn họ đã bí mật thành lập liên minh với Thánh Tài."
Anh ta tiếp tục nói, "Chuyện thứ ba là do tôi tự tra được, đội được cử vào tiếp viện cho mọi ngưởi ở Khu D bởi vì Phương Văn Triết là gián điệp nên cả đội bị Thánh Tài giết không còn một ai.
Tôi kiểm tra lý lịch của Phương Văn Triết thì phát hiện ra rằng chuyện cậu ta được tuyển dụng vào Du Long là do một người điều hành tên là Canh Minh. Mà Canh Minh đã từng giữ chức phó đội cho Hoàng Chấn Trọng, sau đó thì được thăng chức."
Ngay lúc đó, trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Giang Xán Xán khàn giọng nói, "Tên Phương Văn Triết trước khi bị hành quyết đã nói có một người vẫn luôn liên lạc với cậu ta trong quân khu, cậu ta có thể được chọn vào Du Long, thăng chức, còn trùng hợp nhận được nhiệm vụ vào khu D tiếp viện đều là do người kia một tay an bài."
Đầu ngón tay của gã bỗng nhiên rét run như được tẩm vào nước đá.
Ngô Tử Ngạn: "Người mà Phương Văn Triết nhắc đến chắc hẳn là Canh Minh."
Vẻ mạt Giang Xán Xán mờ mịt, gã nhìn Ngô Tử Ngạn, lại nhìn Lăng Thần, ngón tay không nhịn được run rẩy, theo bản năng siết chặt lấy tay vịn ghế, "Nếu những thông tin đó đều là sự thật...... nhưng mà, tại sao lại như vậy?"
Không ai có thể trả lời gã.
Giảm Lan đột nhiên đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng Lăng Thần, "Anh cho em mười phút."
Khi Lăng Thần gật đầu, cô đưa máy đọc cho Ngô Tử Ngạn, mình thì nhảy xuống xe.
Lăng Thần nói với Giang Mộc, "Em đi xem đi."
Giảm Lan không đi xa mà chỉ tìm một thân cây dựa vào, nhìn về nơi cắm trại của Du Long gần đó. Có một thành viên của Du Long đang treo cánh tay bị thương nhận ra cô, hành lễ phía đằng xa.
Giảm Lan theo bản năng đứng thẳng đáp lễ, lúc buông bàn tay chào thì chợt hoảng hốt.
Cô có tư cách...... Đáp lễ sao?
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuốc, Giảm Lan lại dựa vào thân cây, không quay đầu lại, "Thần ca nói anh đến đây à?"
"Ừ." Giang Mộc không giống Giang Xán Xán, anh ít nói, sau khi đứng bên cạnh Giảm Lan thì không nói gì nữa.
Gió trong rừng thổi ngang qua hai người, Giảm Lan quay đầu lại, híp mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Mộc, "Anh không bất ngờ sao? Hoặc là chấn động, khó hiểu, bất kỳ cảm xúc nào khác."
"Anh rất kinh ngạc, cũng rất khó hiểu." Giang Mộc trả lời thật sự nghiêm túc.
"Em cũng không hiểu." Ánh mắt Giảm Lan trở nên mờ mịt, cô cúi người bứt một cọng cỏ đưa vào trong miệng, tầm mắt rơi vào nơi không rõ, "Ba của em là một người cổ hủ, những chiếc cúc áo luôn được cài gọn gàng chỉnh tề. Từ khi ông ấy mười tuổi đã xác định con đường sau này của mình —— giống như ông nội, ông cố, ông tổ, nhập ngũ, tiếp nối vinh quang của gia đình."
Giang Mộc gật đầu, "Anh biết, em cũng giống như thế."
"Đúng vậy, em cũng như thế, từ nhỏ em đã biết con đường của mình —— Khi đến tuổi, em nhập ngũ, tích lũy quân công, thăng chức. Khi ông nội về hưu, em gần như sẽ trở thành đại tá hoặc thiếu tướng. Khi bố em già đi, em cũng sẽ làm tướng quân."
Cô mím đôi môi nhợt nhạt, "Tiểu Mộc, anh có biết gia huấn nhà họ Giảm tụi em không?" Cô nhẹ nhàng kết thúc câu chuyện, nhưng khi nói lại, từng chữ đều kiên quyết, "Nguyện chôn xương cốt trung thành của mình nơi núi xanh và rải máu lên non sông. Trước khi em học được cách viết tên của mình, em đã biết viết gia huấn của gia đình mình."
"Cho nên em thật sự không hiểu vì sao ba mình lại làm như vậy."
"Em có tin vào tính xác thực của những thông tin đó không?"
Giảm Lan gật đầu, "Em tin, từ lúc nhìn thấy chữ ký trên văn kiện đó, em đã biết toàn bộ điều mà em đã nhận định từ 20 năm trước của mình có thể bị lật đổ."
Giang Mộc có thể nghe được sự bất an và bối rối từ giọng nói của cô, anh giơ tay vỗ vai cô, "Nếu không biết, chúng ta có thể tự mình đi hỏi."
"Đúng lắm." Giảm Lan miễn cưỡng cười nói, "Người anh em, có thể cho em mượn bờ vai không?"
"Có thể."
Giảm Lan nghiêng người vùi đầu, đôi mắt yên lặng đặt trên bả vai Giang Mộc. Nhưng không lâu sau, Giang Mộc cảm giác trên vai áo mình ướt đẫm.
Trên xe.
Ngô Tử Ngạn nhìn cánh cửa khoang sau đã đóng kín, cười khổ, "Xin lỗi, là tôi cố ý. Có nhiều cách khéo léo hơn để tiết lộ sự thật, nhưng tôi đã chọn cách trực tiếp."
Giang Xán Xán nắm chặt tay đứng lên, "Anh ——" gã cắn răng, nuốt hết những lời định nói vào trong lòng, "Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, tôi quả thực có ý nghĩa đen tối." Ngô Tử Ngạn dựa vào thành xe, tay áo trống rỗng buông thõng, không có cảm xúc rõ ràng, "Tôi còn nhớ trước lúc tôi rời khỏi căn cứ tạm thời, Giảm tướng quân đã đến chào tạm biệt. Ông ấy vỗ vai tôi rồi nói rằng, phải dẫn theo các anh em sống sót quay về.
Hai ngày nay tôi suy đi nghĩ lại, vì sao ông ấy có thể nói được những lời như thế?"
Hốc mắt đỏ bừng, Ngô Tử Ngạn dời ánh mắt, nhìn chằm chằm biểu tượng Du Long trên vách xe, "Ông đây lúc dẫn người rời khỏi quận 1 còn nói, được, tôi tự bỏ tiền túi mời đầu bếp căn tin làm một bữa tiệc lớn, các anh em cứ thoải mái ăn.
Kết quả thì sao? Một người anh em chết ngay trước mặt tôi, máu trào ra từ ngực miệng không có cách nào cầm được. Cậu ấy nói, tôi xin lỗi đội trưởng, tôi không có cách nào dự tiệc mừng với mọi người được."
Nước mắt chảy xuống trên làn da thô ráp, đáy mắt Ngô Tử Ngạn đỏ bừng, tay trái nện một cái thật mạnh lên ghế dựa.
"Mạng người ở trong mắt những người đó có ý nghĩa gì hả? Hả?"
Lúc này, cửa khoang sau được mở ra, Quách Tiên đứng bên ngoài lớn tiếng nói, "Thiết bị dò tìm phát ra âm thanh báo động! Có sinh vật lạ đang đến!"
Ngô Tử Ngạn nhanh chóng giải thích với Lăng Thần, "Thiết bị dò tìm được vài vị giáo sư làm nên tạm thời trên đường đến đây, dùng rất khá, nếu thể hiện sinh vật không rõ kia thì hơn nửa là người dung hợp gen."
Lăng Thần đã hiểu, hỏi Quách Tiên, "Có bao nhiêu?"
"Tầm năm mươi mấy! Không nhìn được cụ thể."
Lăng Thần lại hỏi Ngô Tử Ngạn, "Du Long còn bao nhiêu người có thể đánh?"
Ngô Tử Ngạn đếm số người trong đầu, "Thêm tôi thì có bảy người."
"Tự loại trừ mình đi, anh ở lại đây để xoa dịu mọi người, sáu người còn lại đi theo tôi." Thấy Ngô Tử Ngạn còn muốn đi, Lăng Thần lạnh lùng nói, "Có ý kiến? Có ý kiến gì cũng nghẹn vào, phục tùng mệnh lệnh!"
Ngô Tử Ngạn bất đắc dĩ, gót chân "Bộp" một tiếng khép lại, "Rõ, chỉ huy Lăng!"
Bảy phút sau, mười một người tụ tập lại, nhanh chóng chiếm giữ một con dốc. Vẻ mặt Lăng Thần nghiêm nghị, khí tức xung quanh đáng sợ, người bên Du Long hoàn toàn không dám đến gần hắn.
Hắn giúp Diệp Tiêu kéo khóa chiến phục, điều chỉnh ống ngắm, thấy cậu lo lắng nhìn mình, Lăng Thần bình tĩnh lại, cong ngón tay gãi gãi mũi Diệp Tiêu, "Lo cho tôi à?"
"Vâng." Diệp Tiêu dùng bàn tay không cầm đao nắm tay Lăng Thần, "Anh muốn làm gì, em đều có thể giúp anh."
Ánh mắt Lăng Thần dịu dàng, hắn đan tay mình vào tay Diệp Tiêu, ngón tay cái xoa xoa lòng bàn tay cậu, "Được."
Sau khi chọn được vị trí, Lăng Thần giương súng lên, ngữ khí bình thường hỏi Giảm Lan, "Có thể nhịn được không?"
Giảm Lan lạnh mặt, trên mặt thiếu đi sự đùa giỡn, nhiều thêm mấy phần nghiêm nghị, "Nhịn được ạ."
Cô hỏi Lăng Thần, "Thần ca, em liên tục đi làm nhiều nhiệm vụ như vậy, nhưng quân công vẫn chưa tính, nếu tính xong thì quân hàm của em có thể thăng lên bao nhiêu?"
"Bây giờ em là là thiếu tá, hoàn thành quân công, hẳn là có thể thăng cấp trung tá. Nếu làm thêm hai nhiệm vụ lớn, có khi sẽ thăng lên đại tá."
Giảm Lan "Vâng" một tiếng, cúi đầu nhìn cây súng trong tay, trầm giọng nói, "Em sẽ đi hỏi rõ ràng."
Lăng Thần nạp đạn cho cô, "Được."
Lúc này, Diệp Tiêu vốn đang lặng lẽ đứng bên cạnh đột nhiên giật lấy khẩu súng trong tay Lăng Thần, trong chớp nhoáng vang lên một tiếng "Bằng", viên đạn bắn về phía cành cây rậm rạp phía xa, theo sau là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Có kẻ địch.
Diệp Tiêu đưa súng cho Lăng Thần, cảnh giác quan sát đến bốn phía, "Đến rồi."
Giang Xán Xán nhỏ giọng lẩm bẩm, "Núp cũng giỏi quá nhỉ? Hên mà có bạn nhỏ ra tay trước, Xán gia tui chẳng cảm nhận được chút động tĩnh nào!"
Đúng như Diệp Tiêu dự đoán, mười giây sau, một thành viên trong Du Long bị đánh lên —— kẻ địch lặng lẽ nhảy từ trên cây xuống, móng vuốt sắc nhọn địch thọc vào xương họng. Tốc độ tay của Lăng Thần cực kì đáng kinh ngạc, chỉ trong vòng một hơi thở, viên đạn chính xác bắn vào hộp sọ của kẻ thù, một phát bắn vỡ đầu.