Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 54




[Lăng Thần nhớ ra.]

Edit: Kally

Sau khi vết thương của Lăng Thần được chữa trị xong, hắn được đưa vào phòng bệnh. Diệp Tiêu cầm một chiếc ghế nhỏ và trường đao ngồi cạnh giường bệnh, không ăn không ngủ, lặng lẽ nhìn Lăng Thần.

Thật ra cậu rất buồn ngủ, đêm hôm trước cậu ngủ không nhiều, săn bắt yêu quái tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng lại không dám nhắm mắt, cậu sợ nếu làm như vậy Lăng Thần sẽ biến mất.

Diệp Tiêu giơ ngón út nhẹ nhàng móc lấy ngón tay Lăng Thần, cẩn thận quơ quơ rồi lại dịu dàng mỉm cười đầy thỏa mãn.

Lúc Bạch Hoành Vân đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy cảnh tượng ấy. Cho dù có đôi chút mệt nhọc cũng không che giấu được ánh mắt trong veo cùng ngũ quan xinh đẹp của thiếu niên, một tay cầm trường đao, một tay nắm lấy ngón tay của con trai nhà mình, trông cứ như đang canh giữ một báu vật vô giá, gương mặt hài lòng.

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Tiêu nhìn về phía cửa, có chút thận trọng đứng dậy, "...... Chào cô ạ."

Ánh mắt cậu tò mò nhìn Bạch Hoành Vân, nhận ra Lăng Thần có một chiếc mũi rất giống mẹ mình, cánh mũi hẹp, sóng mũi vừa thẳng vừa cao. Đôi mắt của hắn cũng giống mẹ, đều có đôi mắt hai mí và đường cong tương tự, nhưng ánh mắt của Lăng Thần lại sắc bén hơn nhiều.

Bạch Hoành Vân thấy cậu nghiêm túc đánh giá dung mạo của mình thì mỉm cười nói, "Cô có giống Lăng Thần không?"

Diệp Tiêu gật đầu, "Giống ạ, mũi giống, đôi mắt cũng giống, còn tai nữa, tất cả đều rất giống."

Nụ cười của Bạch Hoành Vân càng tươi hơn, dáng người bà cao gầy, mái tóc được buộc gọn gàng, vài sợi tóc tùy ý xõa xuống một bên mặt, bà đứng dựa vào tường, mặc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng có mùi hương của gió.

"Cháu có đói không?"

"Hơi hơi ạ."

Bạch Hoành Vân giống như có phép thuật, triệu hồi ra một hộp đồ ăn đưa cho Diệp Tiêu, "Ăn trước đi. Lăng Thần không biết khi nào mới tỉnh lại, chỉ khi ăn no mới có sức."

Diệp Tiêu nhận lấy rồi nghiêm túc nói "Cảm ơn cô."

Bạch Hoành Vân dựa lưng vào tường nhìn Diệp Tiêu cúi đầu ăn, lúc nhận ra lúc cậu ăn được mấy miếng thì vô thức liếc nhìn Lăng Thần, như muốn xác nhận người còn ở đó, sau khi chắc chắn rồi mới tiếp tục ăn, cẩn thận ăn từng hạt cơm cuối cùng trong hộp cơm.

Bà thở dài trong lòng, con trai bà lấy đâu ra một đứa trẻ ngoan như vậy?

"Cháu ăn xong rồi, cảm ơn cô, cháu đã ăn rất ngon." Diệp Tiêu thu dọn hộp cơm rồi đưa cho Bạch Hoành Vân.

Bạch Hoành Vân cầm lấy hộp cơm rỗng, nhướng mày cười nói: "Cháu thích ăn là được, là tự tay cô làm đó."

Diệp Tiêu "A" một tiếng, rối rắm vài giây mới khô khốc khen một câu, "Cô thật lợi hại!"

Biết cậu không giỏi ăn nói, Bạch Hoành Vân tiếp lời, "Diệp Tiêu cũng rất lợi hại, cháu là người đã cầm bom cho nổ con khỉ đầu chó có đúng không?"

Diệp Tiêu lắc đầu xong lại gật đầu, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, "Là đội trưởng bảo cháu làm vậy, cháu chỉ đi đặt bom, sau đó là Tiểu Mộc bắn pháo phòng không và đội trưởng dùng bom nổ xuyên giáp mới thành công giải quyết con khỉ đầu chó, bọn họ đều rất lợi hại."

Ý cười trong mắt Bạch Hoành Vân càng đậm, "Cháu cũng rất lợi hại."

Trò chuyện vài câu, cô phát hiện tuổi Diệp Tiêu không lớn, tính tình lại vô cùng tốt, không hề đắc ý cũng không kiêu ngạo, rõ ràng là đóng vai trò chủ chốt, nhưng lại cảm thấy mình chưa làm gì cả.

Diệp Tiêu không có kinh nghiệm ở chung với người lớn tuổi, cũng chưa từng có người chỉ cho cậu cách nói chuyện với họ, cho nên cậu cũng không nói nhiều, Bạch Hòanh Vân hỏi cái gì cậu cũng đều trả lời, không hỏi thì cậu cũng im lặng chờ đợi.

Bạch Hoành Vân lại nhìn vết thương của Lăng Thần, "Thằng bé mất quá nhiều máu, vết thương lại bị nhiễm trùng, tụi cô cũng không xác định móng vuốt của con khỉ đầu chó có độc hay không, có thể thằng bé sẽ hôn mê lâu hơn, cháu đừng lo lắng quá nhiều. "

Diệp Tiêu gật đầu, "Vâng ạ."

"Ừ." Bạch Hoành Vân vốn chỉ tranh thủ vài phút rảnh rỗi để lại thăm con trai, "Thời gian nghỉ của cô hết rồi, cô phải đi, trễ chút cô sẽ quay lại."

Diệp Tiêu rối rắm vài giây mới nói, "Khoan đã ạ, cho cháu hỏi...... Chỗ này có an toàn không ạ?"

Bạch Hoành Vân gật đầu, "Đương nhiên là có."

Diệp Tiêu nhìn đôi mắt của Bạch Hoành Vân, thận trọng nói, "Cháu có một thứ muốn đưa cho cô."

Có lẽ nhận ra được thứ gì, vẻ mặt của Bạch Hoành Vân cũng nghiêm túc đôi chút, bà đi qua kèm rèm lại rồi đi đến trước mặt Diệp Tiêu, "Cháu muốn đưa cái gì?"

Diệp Tiêu làm động tác lục túi quần - thật ra trong túi cậu không có gì cả. Khi cậu mở lòng bàn tay ra, một quả cầu ánh sáng màu xám bạc xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.

Bạch Hoành Vân vừa nhìn đã biết, "Lõi khu vực trung tâm?"

Diệp Tiêu gật đầu, "Đúng ạ, đưa cho cô."

Bạch Hoành Vân nhận lấy, không khỏi cảm thán, "Lăng Thần thật sự rất tin tưởng cháu." Bà cho rằng đây là Lăng Thần giao cho Diệp Tiêu bảo quản, để cậu đưa cho mình.

Diệp Tiêu không giải thích —— cậu không thể tiết lộ bất cứ điều gì về Noah, ngay cả khi cậu muốn giải thích, cậu cũng không biết phải nói gì. Đưa đồ cho Bạch Hoành Vân rồi, cậu lại ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.

Chờ Bạch Hoành Vân rời khỏi phòng bệnh, tay Diệp Tiêu chống cằm, hai mắt nhìn chăm chú Lăng Thần, gọi tên Noah trong lòng, "Noah, cậu có đó không?"

Chẳng bao lâu, bên tai cậu vang lên một âm thanh máy móc điện tử quen thuộc, "Chào cậu, Diệp Tiêu."

Diệp Tiêu trở về một tiếng "Xin chào", lại nói, "Tôi đã tự mình giao lõi khu vực cho Bạch Hòanh Vân."

Noah: "Tốt, bản sao Lăng Thần mang theo đã bị hủy hai giây trước."

Diệp Tiêu nhẹ nhàng thở ra: "Vậy nhiệm vụ này tôi đã hoàn thành chưa?"

Noah: "Đương nhiên là rồi, cảm ơn cậu, Diệp Tiêu."

Diệp Tiêu: "Là tôi cảm ơn cậu mới đúng, vậy nhiệm vụ tiếp theo là gì?"

Noah: "Đường thế giới sau mỗi lần quay trở lại sẽ rất khác nhau. Tôi cần tiến hành nhiều suy đoán để ước tính đại khái tiến độ của đường thế giới. Nhiệm vụ tiếp theo tạm thời sẽ không được phát hành."

Diệp Tiêu gật gật đầu, do dự nói, "Vậy...... Trong tuyến thế giới cậu đang phát, liệu Lăng Thần có chết giống như hai lần trước không?"

Noah: "Tạm thời xem ra có 87% khả năng là không."

Trái tim treo lơ lửng của Diệp Tiêu cuối cùng cũng rơi xuống, "Cảm ơn cậu, Noah."

Buổi chiều, nhiệt độ cơ thể của Lăng Thần bắt đầu tăng lên, dao động trong khoảng 38 đến 39 độ, bác sĩ đến khám cho hắn rồi nói rằng không có vấn đề gì lớn và cơn sốt sẽ sớm giảm bớt.

Bác sĩ đi rồi, ba người nhóm Giang Xán Xán, một người lấy một chiếc ghế, trực tiếp biến phòng bệnh thành phòng trà.

Diệp Tiêu cũng lấy một nắm hạt dưa, sau khi lột bỏ lớp vỏ cứng, cậu đặt hết hạt dưa vào một chiếc đ ĩa nhỏ. Giảm Lan thấy thế thì tò mò, "Bạn nhỏ không thích ăn hạt dưa sao?"

"Không phải." Diệp Tiêu trả lời, "Em muốn cắn cho đội trưởng ạ."

Động tác cắn hạt dưa của Giảm Lan khựng lại, nghiêng đầu hỏi Giang Xán Xán, "Hay là...... Chúng ta cắn hạt dưa cho nhau anh nhé?"

Giang Xán Xán: "Tui từ chối!"

Gã mặt kệ Giảm Lan, nói chuyện với Diệp Tiêu, "Bạn nhỏ ơi em thật sự không cần phải căng thẳng đến vậy đâu, chút vết thương nhỏ này Thần ca còn không thèm để trong mắt! Anh ấy chính là con quái vật, khả năng lành vô cùng ghê gớm."

Vì để tăng sức thuyết phục, gã nêu ví dụ, "Có một lần tụi anh cùng nhau đi làm nhiệm vụ, Thần ca trúng đạn, nằm mới được nửa tháng đã tung tăng nhảy nhót. Còn có một lần, đùi của ảnh bị một cây kim thép dày như ngón tay đâm xuyên qua, lúc rút cây kim ra, máu bắn cao chót vót, kết quả sau hai tuần, chẳng phải Thần ca vẫn bước đi như vay sao. Còn có ——"

Giảm Lan "Bộp" một tiếng vỗ lên đầu Giang Xán Xán, "Ít nói hai câu thì anh sẽ chết sao?"

"Mắc gì đánh đầu anh?" Giang Xán Xán dùng hai tay ôm đầu, lúc này mới phát hiện Diệp Tiêu cúi đầu, khóe mắt đã đỏ ửng.

Gã lập tức căng thẳng, "Ôi chao bạn nhỏ ơi em đừng buồn mà," gã gãi gãi đầu, "Có lẽ việc mạng sống treo lơ lửng là chuyện thường ở Cục Hai nhưng Thần ca vô cùng lợi hại, bây giờ có em ở bên, chắc chắn ảnh cũng không muốn chết."

Giang Xán Xán khó được lúc thông minh lảng sang chuyển khác, "Nhưng cũng phải nói, sao mà anh dạo quanh căn cứ tạm bợ này rồi mà vẫn không thấy ba của Thần ca ta?"

Lực chú ý của Diệp Tiêu bị dời đi, "Ba của đội trưởng có giống đội trưởng không ạ?"

Giang Xán Xán cố gắng nhớ lại, "Xán gia anh hình như cũng mới chỉ gặp có hai ba lần, chú ấy rất nho nhã, cũng rất giống Thần ca nhưng khí chất của hai ba con họ hoàn toàn khác nhau. Lúc trước bọn anh đều cảm thấy chắc chắn là Thần ca bị biến đột gen, hai nhà khoa học trưởng của Học viện Kỹ Thuật sao có thể sinh ra phần tử bạo lực như Thần ca được!"

Giảm Lan đang cắn hạt dưa với tốc độ nạp đạn cho khẩu súng hạng nặng, chưa gì đã chất được một đống vỏ hạt dưa, "Cũng đúng ha, em cũng chưa gặp được ông nội của mình, giáo sư Bạch nói họ đang trên đường tới, chắc là giáo sư Lăng đang ở chung với nhà em."

Giang Xán Xán cảm thấy rất đúng, rất có tình đồng chí đưa một nửa hạt dưa của mình cho Giảm Lan, rồi lại đưa đống hạt dưa đã được cắn vỏ vào trong tay Giang Mộc, lải nhải, "Tiểu Mộc từ nhỏ đã rất lười nhé, đậu phộng hạt dưa quả óc chó mà có vỏ đều không thích ăn, rất ghét việc phải bóc vỏ chúng vì rất phiền."

Giang Mộc cầm hạt dưa chậm rãi ăn từng hạt một. Giang Xán Xán cười hì hì, "Có anh trai hạnh phúc lắm đúng chứ!"

Lăng Thần tỉnh vào lúc đó.

Diệp Tiêu là người nhận ra đầu tiên, gương mặt phát sáng, "Đội trưởng, anh tỉnh rồi!"

Giang Xán Xán cũng vô cùng kích động, dăm ba câu đã kể rõ ràng chuyện Bạch Hoành Vân mang họ về khu căn cứ như thế nào, cuối cùng còn cảm thán, "Ôi đúng là đã lâu rồi không được cắn hạt dưa!"

Lăng Thần nhìn một đám người vây sung quanh giường bệnh mình vui vẻ mở tiệc trà, tức đến mức trước mắt biến thành màu đen, giọng khàn khàn, "Đờ mờ, ông đây trọng thương hôn mê, tụi mày không đứa nào rơi được hai giọt nước mắt đau lòng thì thôi đi, thế mà còn có tâm tình cắn hạt dưa?"

Nghe thấy hai chữ "Hạt dưa", Diệp Tiêu nhanh chóng đưa đ ĩa hạt dưa đã được cắn vỏ đến trước mặt Lăng Thần, "Đội trưởng, em đã gỡ sạch vỏ rồi!"

Lăng Thần không đen mặt nữa, mỉm cười, "Đều cho tôi à?"

"Dạ!"

"Tôi cảm ơn bé con nhé." Lăng Thần cầm lấy ăn hai hạt, vẻ mặt sung sướng. Lúc nhìn đám Giang Xán Xán thì lười biếng nói, "Biến biến biến hết đi, thuận tiện nói một tiếng với mẹ anh là anh tỉnh rồi, đến tối cùng nhau ăn cơm."

Chỉ tốn nửa phút, nhóm Giang Xán Xán cầm theo bịch hạt dưa còn chưa cắn xong nhanh chóng dời khỏi nơi này.

Lúc cửa phòng đóng lại, Lăng Thần thả lỏng nằm trên giường, hắn đưa tay nắm lấy tay Diệp Tiêu bóp bóp, "Em có khóc không đó?"

Diệp Tiêu lắc đầu, "Không ạ."

Lăng Thần lại móc lấy ngón tay Diệp Tiêu, "Lúc nãy có phải em móc lấy ngón tay tôi như vậy không? Tôi mơ hồ cảm giác được."

Diệp Tiêu chỉ mỉm cười, hai tai đỏ ửng.

Lăng Thần nhìn ra sự mệt mỏi trong mắt cậu, động tác không quá linh hoạt dịch sang bên cạnh, "Lên đây đi, ngủ với đội trưởng một lát."

Diệp Tiêu từ chối, "Em sẽ đụng phải vết thương của anh đó."

Lăng Thần nhướng mày, "Đội trưởng mất nhiều máu quá nên cần bé con giúp làm ấm giường, có được không?"

Vừa nghe Lăng Thần nói lạnh, Diệp Tiêu nhanh chóng cởi áo ngoài bò lên trên giường.

Bởi vì Lăng Thần đã tỉnh, nhiệm vụ Noah giao cho cũng đã hoàn thành, trong lòng Diệp Tiêu cũng thả lòng, cậu dựa vào vai Lăng Thần, nhanh chóng ngủ theies đi.

Vì thế đợi tới lúc Bạch Hoành Vân vội vả mở cửa phòng bệnh đi vào liền thấy Lăng Thần ôm Diệp Tiêu trong lòng giống như che chở bảo bối.

Nìn thấy Bạch Hoành Vân bước vào, Lăng Thần đặt ngón tay lên môi làm động tác "suỵt". Bạch Hoành Vân hiểu ý, nhẹ giọng đi vào phòng bệnh, gương mặt cũng dịu dàng, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói, "Chăm sóc thằng bé cho tốt, đến tối mẹ con mình gặp."

Lăng Thần cười tươi, hai ngón tay khép lại đặt ở cuối lông mày, đẹp trai ngầu lồi hành lễ với Bạch Hoành Vân.

Bạch Hoành Vân đi rồi, trong phòng bệnh lại khôi phục sự an tĩnh ban đầu. Lăng Thần quay đầu nhẹ nhàng hôn lên đ ỉnh đầu Diệp Tiêu, trong lòng mềm nhũn.

Hắn tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diệp Tiêu, làn da trắng mềm, đôi tai nhỏ, lông mi dày, hơi thở run rẩy, giống như một đứa bé gái——

Trong đầu thoảng qua một hình ảnh, mí mắt Lăng Thần giật giật hai cái, mẹ kiếp!