Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 34




Lần Thứ Ba Trọng Sinh

Tác giả: Tô Cảnh Nhàn

Chương 34: Cái đuôi nhỏ thứ ba mươi tư.

[Không biết tên]

Edit: Kally

Beta: Phong

Nhưng nên ngủ thì vẫn phải ngủ, Lăng Thần đoán chừng tắm nước lạnh hai mươi phút, bước ra từ phòng tắm một thân khí lạnh, một lúc sau mới ấm hơn.

Diệp Tiêu lo lắng hỏi hắn, "Đội trưởng, anh có lạnh không?"

Lăng Thần lắc đầu, "Không lạnh." Hắn đang nóng lắm.

Ngoài cửa sổ trời mưa tí tách, cơn gió thổi vào cửa mang theo hơi lạnh. Hai người đắp cùng một cái chăn, không thể tránh được việc vai đụng vào nhau, chân dựa gần nhau. Trên người có cùng mùi sữa tắm, không thể nào gần gũi hơn

Lăng Thần dần dần bình tĩnh lại, hắn thả lỏng hơi nhắm mắt lại, trong đêm mưa này cảm nhận được sự thoải mái mà trước đây hắn chưa từng trải qua. Một tháng trước, trong khu D thời khắc nào cũng căng thẳng, sau khi ra ngoài vẫn phải cảnh giác xung quanh mình có điều gì không ổn, mọi thứ đều dần trở nên nhẹ nhàng hơn—— chỉ có người ngủ bên cạnh hắn mới là chân thật nhất.

Hắn chợt nhớ đến tổng chỉ huy Lương Lệnh trước đây đã từng đã dạy hắn, không ai có thể thắt chặt sợi dây trong lòng mình mãi mãi, nếu căng quá lâu thì nó sẽ đứt, vì vậy hắn phải học cách thư giãn.

Cách thư giãn của Lương Lệnh là đặt một đ ĩa đậu phộng và uống hai ly vodka. Lăng Thần đang nghĩ có lẽ Diệp Tiêu là đậu phộng và rượu vodka của hắn.

Thấy Diệp Tiêu không ngủ được, trợn tròn mắt ngó trái ngó phải, vẻ mặt đầy tò mò, Lăng Thần lấy chân cọ cọ mu bàn chân của Diệp Tiêu, "Em không ngủ được sao?"

"Vâng," Diệp Tiêu gật đầu, "Em có một chút kích động."

"Kích động gì hửm?"

"Em cũng không biết nữa," Diệp Tiêu đưa tay kéo góc chăn, nghiêng đầu nhìn Lăng Thần, đôi mắt trong veo, "Đây là nơi đội trưởng đã lớn lên."

"Em có ngốc không chứ?" Lăng Thần bị cậu nhìn đến mềm lòng, "Muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?"

Diệp Tiêu gật đầu, "Muốn ạ."

Nhìn thấy bộ dáng mong đợi của cậu, Lăng Thần thay đổi tư thế, dùng tay trái đỡ đầu, nằm nghiêng, tay phải tùy ý đặt lên chăn, chậm rãi nói: "Lần trước tôi đã kể cho em nghe về nguồn gốc của hình xăm trên lưng tôi phải không?"

"Đúng ạ."

"Vậy em muốn nghe gì nữa?"

Diệp Tiêu muốn biết nhiều hơn về Lăng Thần bất kể ở khía cạnh nào. Nhưng cậu chỉ có thể lựa chọn một điều, "Em muốn nghe chuyện khi còn nhỏ của đội trưởng." Khi còn nhỏ, cậu không có sự khác biệt giữa ngày này và ngày khác, ngày nào cũng đều là rèn luyện và chiến đấu chỉ để sống sót.

Lăng Thần nén chăn vào cho cậu, "Chuyện tôi còn nhỏ ư? Hình như cũng không có gì để kể, năm tôi học tiểu học là bảo mẫu chăm sóc tôi. Nghe nói khi đó tôi yên tĩnh lắm, cả ngày chỉ cầm khối Rubik chơi, không khóc không quậy."

Diệp Tiêu cực kỳ thiếu hiểu biết ở những chuyện như này, cậu khó hiểu hỏi, "Vì sao lại là bảo mẫu chăm sóc anh chứ không phải ba mẹ anh?"

"Bởi vì ở nhà không có ai, ba mẹ tôi bận quá, ông bà nội lẫn ông bà ngoại đều ra đi sớm nên phải để bảo mẫu trông nom tôi." Nhìn thấy sự quan tâm của Diệp Tiêu, Lăng Thần lại nói thêm vài câu, "Tôi chưa bao giờ thấy ông bà, nghe nói họ đều là doanh nhân và có công việc kinh doanh lớn. Ba mẹ tôi đều là con một, cả hai đều có chỉ số IQ cao nhưng lại tập trung vào nghiên cứu khoa học chứ không sẵn sàng kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và tiếp tục phát triển nó."

Lăng Thần nhớ lại thời thơ ấu của mình nhưng không nhớ được nhiều, nhưng khi còn là thiếu niên, trong lòng hắn luôn cảm thấy ngột ngạt, không thể trút giận, mỗi ngày không phải đánh nhau thì chính là đang đi trên đường mà đánh nhau, luôn một mình như thế. Sau này vào Cục Hai, năng lực chiến đầu được nâng cấp, nhưng bản chất vẫn là đánh nhau - dù sao cũng chẳng có ý nghĩa tích cực gì, không có gì để khen.

Vì vậy hắn đặt tay lên mắt Diệp Tiêu nói: "Được rồi, chuyện kể trước khi đi ngủ đã kết thúc, đã đến giờ bé con của chúng ta đi ngủ rồi."

Diệp Tiêu chớp mắt dưới lòng bàn tay hắn, "Vâng ạ, đội trưởng ngủ ngon."

Ngày hôm sau bình minh vừa lên, bọn họ đã tập hợp ở trong phòng khách. Lăng Thần ngồi trên sô pha, toàn thân khí tức cuồng bạo, chỉ thiếu điều viết lên trán năm chữ "Người sống đừng đến gần."

Giang Xán Xán tập thể dục buổi sáng trở về, đang định hỏi Lăng Thần sáng nay ăn gì thì lời nói đến bên miệng lập tức dừng lại, cười gượng nói, "Ha ha ha, Thần ca chào buổi sáng!" Nói xong liền xoay người đi tìm Giảm Lan, sợ tới mức không dám nói lớn tiếng, "Mẹ nó, Thần ca bị sao vậy, tối qua ngủ không ngon sao? Khí tức gì mà dọa người quá, Xán gia anh sợ tới mức chẳng dám nói gì!"

Giảm Lan đói đến hoảng, đang mò đồ ăn trong tủ lạnh, nghe Giang Xán Xán hỏi thì trả lời, "Chắc là do hôm qua miễn cưỡng làm người."

Giang Xán Xán phản ứng vài giây mới load kịp, thò lại gần, "Em nói xem Thần ca với bạn nhỏ cuối cùng là có chuyện gì nhể?"

Giảm Lan: "Chuyện gì là chuyện gì?"

Giang Xán Xán gãi gãi đầu: "Nói họ đang yêu nhau thì lại không giống đang yêu nhau. Nói không yêu thì bầu không khí giữa hai người muốn mù mắt luôn, Xán gia anh hoàn toàn không hiểu được bọn họ là đang làm gì!"

Giảm Lan mở cửa tủ lạnh: "Người anh em, trùng hợp ghê, câu hỏi này lúc trước em đã từng hỏi em trai anh rồi, anh ấy nói một người lo trước lo sau không chịu nói thật, một người mơ mơ màng màng chẳng hiểu gì sất, tám phần là chẳng nói được gì."

Lực chú ý của Giang Xán Xán lập tức bị chuyển hướng, "Tiểu Mộc nói vậy sao? Mẹ nó em nói xem có phải Tiểu Mộc lén anh yêu đương không, nếu không thì sao nói chuyện rõ ràng như vậy? Không ổn không ổn rồi, chẳng lẽ miếng bắp cải trắng trong veo như giọt sương sớm nhà anh chẳng biết từ khi nào đã bị đầu heo nào đó lặng lẽ trộm đi sao? Anh phải đi tìm Tiểu Mộc hỏi cho rõ!"

Giảm Lan: "......"

Lăng Thần đúng là cả đêm ngủ không ngon. Diệp Tiêu ngủ cực kì ngoan, không nói mớ không lăn lộn, đến cả tư thế ngủ cũng không thay đổi. Là chính Lăng Thần không nhịn được, hơn nửa đêm ôm người vào trong lòng ngủ.

Người ôm trong lòng ngủ, nhưng trằn trọc đến nỗi cả đêm không ngủ được, không nỡ buông tay nên đành chịu đến tận bình minh.

Đợi tới khi Diệp Tiêu tỉnh, Lăng Thần nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Bởi vì giả vờ rất giống nên Diệp Tiêu cho rằng hắn còn chưa tỉnh nên cẩn thận rúc vào trong lòng hắn hai cái, còn nín thở đưa tay nhẹ nhàng sờ khóe mắt, cằm cũng yết hầu anh, có vẻ thỏa mãn lắm.

Sau đó Diệp Tiêu xuống giường, đi xuống nhà luyện đao. Lăng Thần đợi tới khi người rời đi mới đi vào phòng tắm tắm nước lạnh hai mươi phút mới kìm được phản ứng.

Tuy tâm tình không tốt nhưng Lăng Thần vẫn vào bếp nấu mấy tô mì lớn cho vài người ăn sáng. Bát mì được đặt trên bàn ăn trông rất hoành tráng.

Diệp Tiêu ăn không nhiều, thậm chỉ còn không theo kịp một nửa của Giảm Lan, cậu ôm chén nhỏ, nghiêm túc gắp sợi mì ăn.

Lăng Thần nhìn hai lần, không nhịn được nữa, hắn đặt đũa xuống, làm theo sự nhắc nhở của người quản gia thông minh, đi tìm hai cái giăm bông và năm cái sủi cao đông lạnh còn lại, những miếng dăm bông được cắt thành từng lát, đặt trên một cái bàn bằng một cái đ ĩa nhỏ, sau khi sủi cảo chín xong thì cho vào một cái bát nhỏ rồi bày hết ra trước mặt Diệp Tiêu.

Giang Xán Xán cắn đũa, "Sự ghen tị đã làm em biến hình!" Nhưng gã cũng chỉ dám nhìn mấy cái cho đỡ thèm chứ không dám đưa đũa ra cướp—— sẽ chết đó.

Diệp Tiêu ngoan ngoãn cầm chén mì, ăn hết giăm bông cùng sủi cảo, Lăng Thần ngồi bên cạnh nhìn, hỏi cậu, "Ăn no chưa?"

Diệp Tiêu gật đầu, "No rồi ạ, sủi cảo ngon lắm."

Lăng Thần: "Trước kia em đã từng ăn chưa?"

Diệp Tiêu lắc đầu, "Em chưa ăn bao giờ ạ." Trước khi gặp Lăng Thần cậu chỉ uống dịch dinh dưỡng cho đỡ đói, sau gặp được Lăng Thần mới biết hóa ra trên thế giời còn có những món ăn ngon như thế này.

Nghe thấy đáp án trong dự kiến nhưng trong lòng Lăng Thần lại khó chịu, vội vàng lột vỏ kẹo ra đút cho Diệp Tiêu một viên, giống như làm vậy là có thể dỗ ngọt những đau khổ trước kia của Diệp Tiêu.

Ăn xong, năm người quây quần quanh bàn ăn, nhìn bản đồ lộ trình Giang Mộc đã bày ra.

Lăng Thần trước tiên phát biểu kết luận: "Mẹ anh từ kênh mã hóa Cục Hai gửi tới câu nói 'Đã đến giờ tưới hoa ở nhà'. Khi giải mã, con số tương ứng là năm, và đích đến của họ hẳn là quận 5."

Giang Mộc nói tiếp, "Chúng ta hiện tại có hai con đường ở phía nam quận 1. Đường thứ nhất là tiếp tục đi về hướng nam đến quận 4, sau đó đi qua khu D để đến quận 5. Đường thứ hai là đi về phía tây, sau khi đến phía nam của quận 2 thì vào khu vực thứ năm.

Sau khi chắc chắn Giang Xán Xán và những người khác đều hiểu thì anh tiếp tục nói, "Sự khác biệt giữa hai tuyến đường là liệu có vào Khu D hay không. Mọi người có ý kiến ​​gì không?"

Giang Xán Xán giơ tay, ""Trung tâm chỉ huy có lẽ đã tìm thấy Phan Vệ và những người khác. Không rõ liệu có xảy ra xung đột nội bộ với Thánh Tài hay không, nhưng vì lợi ích của lỗi khu vực trung tâm, họ chắc chắn sẽ tìm bắt chúng ta ở khắp mọi nơi. Dượi tình huống có sự giám sát ở khắp nơi như vậy, có lẽ sẽ thuận tiện hơn khi vào khu D."

Giảm Lan cũng đồng ý, "Đào tẩu cũng phải có tự giác của một kẻ đào tẩu chứ, chắc chắn là phải chạy vào mấy chổ hẻo lánh rồi, có chỗ hẻo lánh nào an toàn hơn khu D không? Đám chỉ huy trung tâm kia chắc chắn không đoán được chúng ta sẽ vào khu D."

Giang Mộc gật đầu, "Vào khu D có lời mà cũng có hại. tương đối mà nói thì quả thực an toàn hơn. Sau khi lắp đặt chín máy dò dữ liệu, tần suất quái vật sinh sản không cao như trước, nhưng bên trong lại không nhận được tin tức bên ngoài. Đó chính là vấn đề."

Sau đó ba người họ nhìn về phía Lăng Thần, để hắn quyết định.

Lăng Thần nắn ngón tay, cuối cùng đưa ra quyết định, "Vậy trước tiên đi quận 4, sau đó đi qua khu D, tiến vào quận 5."

Sau khi quyết định lộ trình, thu dọn một thứ tốt liền chuẩn bị xuất phát. Lăng Thần để Giang Xán Xán lên gác mái đánh hôn mê Tưởng Cam Châu rồi tìm một nơi thả cậu ta. Hắn kiểm tra tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trong nhà, rồi nói với người quản gia thông minh: "Tôi đi đây."

Người quản gia thông minh trả lời: "Tôi sẽ chăm sóc ngôi nhà thật tốt."

Lăng Thần cười khẽ nói: "Được, tôi sẽ đưa cha mẹ tôi bình an trở về."

Sau khi Giang Xán Xán trở vê, bọn họ leo lên chiếc xe hổ kiếm chống bạo loạn được cải tiến, đi về phía nam.

Kể từ khi nhân loại bước vào thế giới của Hệ thống Noah, những thành tựu nổi bật của sự bùng nổ khoa học và công nghệ đã nổ ra, đồng thời nhiều vấn đề tâm lý và xã hội khác nhau đã xuất hiện không ngừng. Ngay cả khi thế giới của Noah được mô phỏng hoàn toàn theo thế giới thực để loại bỏ sự chối bỏ và khó chịu của con người, thì nhiều người vẫn từ bỏ cơ hội được sống, và ngay cả bây giờ, số vụ tự tử vẫn ở mức đáng báo động. Cộng thêm không có sinh mệnh mới sinh ra, dân số hàng năm đều đạt mức thấp kỷ lục, ngày càng có nhiều thành phố hoang vắng và khu đất trống.

Hổ răng kiếm chạy quanh vùng hoang dã suốt hai ngày mà không gặp một người nào. Giang Xán Xán cầm máy chơi game mà gã đã bắt cóc từ nhà Lăng Thần, nhấn nút và hét lên: "Tức quá đi mất, cuối cùng tôi đã hoàn thành trò chơi cuối rồi!"

Gã trực tiếp ngã xuống đùi Giang Mộc, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, "Thật là chán quá đi mất......" Gã không nhịn được lầm bầm, "Bây giờ đột nhiên nhảy ra mấy đứa Thánh Tài cũng ——"

"Két" một tiếng, lốp xe trượt trên mắt đất, Giảm Lan phanh gấp, quay đầu mắng Giang Xán Xán, "Mẹ nó Giang Xán Xán, anh má nó có thể đi bày quá đoán mệnh được luôn á!"

Giang Xán Xán lập tức ngồi thẳng, "Vãi chưởng, thật luôn sao? Thật sự lòi ra mấy đứa bên Thánh Tài sao?"

Giảm Lan tay còn đặt trên tay lái, "Tiểu Mộc xem thử xem có phải không? Bên đường có một chiếc lốp xe, chắc là bị vứt ở đây cách đây không lâu. Em thấy nó có chút giống lốp xe công kích hay của xe bọc thép." Nếu nói cụ thể hơn thì cô không thể phân biệt được.

Giang Mộc ngồi ở ghế phụ, nhìn qua cửa sổ, "Lốp của một chiếc xe bọc thép cỡ nhỏ, loại Q20, là mẫu xe ra mắt ba năm trước, không phải của quân đội, hẳn là bị nổ lốp, sau khi thay xong thì ném bừa xuống lề đường."

Giang Xán Xán cũng hóng chuyện, chen qua xem thử, "Ý là, cách đây không lâu có một chiếc xe bọc thép từng đi qua?"

Giang Mộc gật đầu, "Nhưng trời mới mưa, dấu vết trên đường đã mờ đi, không rõ chúng đi về hướng nào."

Lăng Thần đang kiên nhẫn lột quả óc chó cho Diệp Tiêu ăn, nghe xong suy đoán của họ, mắt cũng không nâng lên một cái, "Tiếp tục đi theo lộ trình ban đầu, nếu thật sự gặp phải thì đánh một trận là được."

Giảm Lan đầy phấn chấn đáp lại, một lần nữa khởi động động cơ, còn quay đầu lại trừng mắt nhìn Giang Xán Xán một cái, "Anh đừng nói gì nữa!"

Giang Xán Xán:??