6.
Sau này nốt ruồi nhỏ bên khóe môi Từ Văn trở thành nốt chu sa trong lòng hắn, tấm áo trắng của Từ Văn trở thành ánh trăng sáng của hắn, hắn cũng không trở thành keo dính chó trên người Từ Văn, bởi vì Từ Văn sẽ giận.
Hắn biết bản thân mê luyến Từ Văn, mê luyến đến mức hắn chỉ ước gì Từ Văn có bạn gái thật nhanh, để hắn sớm ngày buông bỏ hy vọng. Nhưng Từ Văn gánh vác hy vọng của người nhà, chẳng có hơi sức đâu để yêu đương.
Lưu Ngạn cứ thế đi theo Từ Văn, một lần đi là ba năm, rồi lại thành sáu năm, Từ Văn chỉ cười một cái thôi hắn đã vui, Từ Văn chỉ cần đối xử tốt với hắn một chút hắn đã mừng, hắn hy vọng Từ Văn sẽ ở bên hắn, để hắn bảo vệ cậu khỏi đau khổ bi ai. Nhưng Từ Văn kiên cường quá, kiên cường như thể không sợ hãi điều gì, kiên cường như thể sẽ không bao giờ ngã xuống.
Từ Văn là cột chống của mọi người, cũng là thần thánh của Lưu Ngạn.
Có đôi lúc Lưu Ngạn cảm thấy mình quá ấu trĩ, giống như một đứa trẻ đòi giáo viên cho kẹo, giáo viên chỉ cười với hắn một cái là hắn đã nghĩ mình được khen. Nhưng nếu là Từ Văn, Lưu Ngạn cảm thấy nếu anh cười với mình một giây, thì dù có phải lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng cam lòng, tốt nhất là có thể nhìn mình nhiều thêm chút nữa.
Nhưng có vẻ Từ Văn vẫn rất trân trọng người bạn này, ít nhất sẽ không bắt hắn phải lên rừng xuống biển.