Lần Tỏ Tình Thứ Mười Một

Chương 5




5.

Lưu Ngạn xách bánh kem đặt làm ở tiệm bánh ngọt theo, hít một hơi thật sâu, vỗ mái đầu ướt nhẹp do tuyết đọng vài cái rồi gõ cửa nhà Từ Văn.

Người mở cửa là mẹ của Từ Văn, bà trông rất tiều tụy, cầm cây chổi nghi ngờ nhìn hắn. Lưu Ngạn vội vàng giải thích mình là bạn học của Từ Văn, tới để tặng quà sinh nhật cho cậu.

Từ Văn nghe tiếng bước từ buồng trong ra, trên sống mũi cậu có đeo một chiếc kính, nhìn hắn mà ngạc nhiên. Mẹ của Từ Văn nhận bánh kem trong tay Lưu Ngạn, gọi người nhà ra chia.

Đây là lần đầu tiên Lưu Ngạn thấy Từ Văn đeo kính.

Trí nhớ của Lưu Ngạn không tốt, nói thẳng là chẳng ra gì, chưa bao giờ hắn thuộc lòng bài tập cũ; nhưng có khi trí nhớ của hắn lại tốt đến kinh người, chỉ một ánh nhìn nhanh chóng liếc tới qua lớp thấu kính cũng có thể trở thành một thoáng qua tim, cho dù có qua bao nhiêu năm cũng không thể làm phai mờ những ngày tháng ấy, ánh mắt của cậu thiếu niên qua lớp kính trong suốt, dịu dàng ghim vào tâm can hắn.

Cậu thiếu niên tháo kính, nghiêng người dựa vào cửa sổ nhìn người bạn học đang cắt bánh kem cùng mẹ mình, lại đeo kính lại, nhận bánh kem trong tay bạn học đưa cho em gái.

Lưu Ngạn lại lấy một miếng khác đưa cho cậu, cậu không nhận, nói là để dành cho cha, Lưu Ngạn lại cảm thấy hơi vô lễ nếu trả lại miếng bánh dì vừa cắt cho mình. Cuối cùng dì nhìn không nổi nữa, bảo bọn họ cứ ăn đi, cô đã để lại một nửa cho chồng.

Lưu Ngạn lại gần Từ Văn đang đứng cạnh bàn lau miệng, bắt chuyện với cậu.

Từ Văn tháo kính, mặc áo khoác ra cửa. Lưu Ngạn ra hiệu bằng mắt với cậu, ý bảo cậu ngồi ra yên sau.

Lưu Ngạn đưa khăn quàng cổ cho cậu, cậu lắc đầu bảo không cần, Lưu Ngạn thuyết phục mãi, cậu vẫn tiếp tục từ chối.

Sau này Lưu Ngạn hiểu ra, chỉ cần cậu ấy đã từ chối hai lần thì chắc chắn sẽ không đồng ý, dù có năn nỉ thế nào thì cậu ấy cũng không thay đổi quyết định của mình, chỉ có Lưu Ngạn sẽ sửa lời nếu cậu ấy từ chối.

Nhưng hồi đó Lưu Ngạn vẫn chưa nhận ra, hắn là một người bướng bỉnh, hắn hùng hổ quàng khăn lên cổ người ta, trong tiếng cự tuyệt của người phía sau chở người tới tháp chuông.

Hiện giờ trung tâm thành phố ngựa xe như nước, lại còn tuyết đầu mùa, tới nơi đông người Lưu Ngạn sẽ choàng tay lên vai Từ Văn, nhìn tuyết mịn đọng trên lông mi cậu. Hắn phát hiện khóe môi của Từ Văn có một nốt lệ chí rất nhỏ, nhỏ tới mức nếu không quan sát kỹ sẽ không nhìn ra.

“Tôi chưa từng tới đây.” Hoàn hồn lại, Từ Văn đang ngồi trên xe đạp của Lưu Ngạn, trước mắt là đường phố xa hoa tráng lệ, cậu nói rất nhỏ, tựa như thì thầm với bản thân.

Lưu Ngạn quay đầu lại, cúi đầu nhìn người ngồi ở yên sau: “Cậu không phải người địa phương à?”

“Tôi… sao? Tôi là người địa phương.”

Lưu Ngạn tò mò trong lòng, rồi lại nghĩ một cậu học trò nghiêm túc học tập sẽ na ná cậu ấy. Câu chữ trong đầu hắn còn chưa sắp xếp xong đã tự lọt khỏi miệng: “Sau này cậu chưa tới nơi nào, tôi sẽ dẫn cậu đi.”

Những lời nói này tựa như lời hứa vô tâm của một thiếu niên, nhưng một Lưu Ngạn chưa tới mười ba tuổi lại cảm thấy, có lẽ người khác thì không, nhưng Từ Văn thì được. Tuy cậu ấy không thích đi du lịch, nhưng dẫn cậu ấy ra ngoài chơi thì tiền tiêu vặt của hắn vẫn chịu được. Nếu cậu ấy không chê mình, vậy đưa cậu ấy đi đâu cũng không sao, nếu cậu ấy ghét mình, hắn sẽ thành keo dính chó, cậu ấy được dạy dỗ tốt như thế, chắc chắn sẽ không đá mình đi.