Lần Tỏ Tình Thứ Mười Một

Chương 12




12.

Lưu Ngạn lái con Tesla của Trần Quân Hiền đi đón Từ Văn. Hắn sợ bản thân mệt mỏi quá sẽ làm lỡ mất lịch hẹn nên đã sửa soạn bản thân cẩn thận trước một giờ rồi lái xe tới dưới căn hộ đang thuê của anh. Ngồi trong xe châm điếu thuốc, tàn thuốc đọng lại ngày một nhiều rơi xuống mu bàn tay hắn, tới lúc đó hắn mới được dựng dậy từ trong vũng lầy quá khứ, giãy giụa tỉnh lại.

Vừa quay sang đã thấy Từ Văn vào xe từ bao giờ đang nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn giờ mới hồi hồn mới mỉm cười xấu xa.

Lưu Ngạn đầy vai anh một cái, tru lên: “Cậu tới rồi cũng không kêu tôi một tiếng, sợ chết tôi rồi.”

“Cậu không khóa cửa mà. Tôi thấy là xe của Quân Hiền nên mò tới, ai mà biết tôi ngồi cạnh cậu một lúc rồi mà cậu vẫn chẳng phát hiện ra. Chẳng biết nghĩ gì mà đăm chiêu thế…”

“Nghĩ tới cậu chứ còn nghĩ ai.” Lưu Ngạn nghĩ thầm trong lòng, lời tới miệng lại thành: “Trong xe của Hiền ấm áp quá, ngồi một hồi mà muốn ngủ gật, cậu cũng không chịu gọi tôi.”

“Lưu Ngạn.”

Lưu Ngạn quay sang nhìn anh, lại chỉ thấy cái gáy của anh, thầm nghĩ đây là kiểu gặp gỡ gì thế này, ngay cả mặt cũng không được xem, chỉ lộ mỗi phần gáy.

“Ta sắp đính hôn, người nhà giới thiệu, nhỏ hơn tôi hai, ba tuổi, là một nhân viên công chức.”

Trước mặt Lưu Ngạn là đèn đỏ, nghe vậy hắn phanh gấp một cái, phía sau xe còn ré lên một âm thanh chói tai, hắn chẳng quan tâm tới tiếng mắng chửi phía sau, vui mừng ra mặt vặn đầu Từ Văn về phía mình mặt đối mặt: “Thật à? Từ bao giờ đấy? Lúc nào làm tiệc đính hôn? Đúng là ông trời có mắt, cây cổ thụ ngàn năm cuối cùng cũng ra haa rồi…”

Lưu Ngạn biết khả năng chọc cười xây dựng bầu không khí hòa bình giả tạo của mình rất điêu luyện, nhưng có thể làm được như ngày hôm nay, hắn cảm thấy bản thân đã hóa thần rồi.

Hắn không đau lòng, không hề đau lòng một chút nào. Hắn chỉ cảm thấy được giải thoát, mười lăm năm đằng đẵng của hắn đã kết thúc rồi, hắn không cần treo nặng ở đầu quả tim nỗi nhớ mong một người, không cần vì người ấy tỉ mẩn thiết kế cái gọi là “ngạc nhiên” và “tỏ tình” nữa. Hắn cuối cùng cũng thoát được gông xiềng của chính bản thân, trở lại “cuộc sống” mà hắn có lẽ vẫn luôn mong đợi.

Chỉ là đồ ăn của nhà Trần Quân Hiền dạo này tệ quá, hắn lại không có khẩu vị gì, bỏ mứa thì lại không hay. Vì vậy hắn gọi ba bát cơm để dùng với đồ ăn, tốt xấu gì cũng xử xong bàn tiệc, tuy rằng những người xung quanh đề cảm thấy hắn không bình thường.

Chỉ là người trước mặt đột nhiên trưởng thành rồi, không còn là cậu thiếu niên gầy gò trước kia nữa. Hiện giờ cậu ấy đã cứng cáp lên nhiều, cũng càng ngày càng điển trai lên. Mang theo nhiệt huyết của đời người, cậu ấy sẽ nắm tay vợ mình bước tới cung điện hôn nhân, cùng cảm nhận hạnh phúc mỹ mãn.

Tiễn Từ Văn đi, tuyết đầu mùa cũng trở nên ấm áp. Hắn đứng giữa phố phường nhộn nhịp uống bia lạnh, anh trai hắn gọi tài xế tới đưa hắn về nhà. Về tới nhà, vừa vào cửa là bức hình chụp sinh nhật năm ngoái của Từ Văn. Lúc ấy, hắn rốt cuộc bật khóc không thành tiếng như một đứa trẻ, lại tuyệt vọng bật cười trong tiếng khóc, chúc mừng bản thân cuối cùng cũng đợi được đến ngày mình đã đoán được từ mười lăm năm trước.

Hóa ra, mẹ nó mình đã đoán trước được hết rồi.

Hắn móc từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương mua từ năm, sáu năm trước. Mùa hè năm ấy Từ Văn tốt nghiệp đại học, hắn đã ngồi ngẫm xem nên tặng người ta thứ gì, lại bất ngờ nhìn thấy chiếc nhẫn thiết kế tinh xảo này, dưới ánh nắng loang loáng ánh sáng lam, tựa như ánh mắt của Từ Văn bị thấu kính chiết xạ, trong suốt lay động, một ánh nhìn theo mãi đến trăm năm.

Sau đó chiếc nhẫn bị ném vào cống thoát nước.

Đây là lần thứ mười hắn tỏ tình. Câu nói “Tôi yêu cậu” đơn giản kia theo bia lạnh trôi vào bụng hắn, làm bỏng dạ dày của hắn, lại theo chiếc nhẫn kim cương xa xỉ bị dòng nước dơ bẩn cuốn trôi đi, bị chôn vùi trong lớp tuyết đầu mùa không nhìn thấy ngày mai.