Lần Tỏ Tình Thứ Mười Một

Chương 11




11.

Từ Văn được giới thiệu tới trường học cậu thích, cũng vào được chuyên ngành cậu thích nhất. Cậu vốn định học ở một trường đại học bình thường, nhưng vẫn còn sớm, sau khi được cha mẹ và giáo viên khuyên bảo đã chọn vào một trường đại học trong địa phương, cũng là trường mà cậu muốn học.

Còn Lưu Ngạn, ba hắn đã chọn cho hắn một trường gần nhà. Tuy nhiên, Lưu Ngạn vẫn chiến đấu trong kỳ thi tốt nghiệp, điểm số cũng vừa đủ ngưỡng đầu vào của trường. Đó thực sự là một điểm sáng trong cuộc đời của Lưu Ngạn, khiến ông bố của hắn lê thân già, kéo thằng con đi khắp họ hàng chúc mừng.

Sau khi qua loa một hồi với họ hàng bạn bè, Lưu Ngạn ôm món quà tốt nghiệp tặng Từ Văn, tung tăng tới nhà cậu. Món quà là một chiếc notebook, đã rất lâu rồi Từ Văn chưa động vào sản phẩm điện tử, Lưu Ngạn quyết định mua tặng cậu một cái.

Notebook có túi bao bên ngoài, bên trong còn có một lá thư Lưu Ngạn viết vô cùng tỉ mỉ để tỏ tình, dài chừng năm, sáu trang. Nhưng lúc mẹ Từ Văn mở cửa cho hắn thì Từ Văn lại không có nhà, cậu đã ra ngoài chơi với bạn.

Trong căn phòng kiểu cũ chật chội giản đơn, cha mẹ Từ Văn và em gái cậu đang quây quần dùng bữa. Trên bàn tuy không có đồ ngon hiếm lạ như dì Lưu Ngạn làm mỗi ngày nhưng lại có sự ấm áp của mâm cơm gia đình.

Từ Văn vẫn luôn ngồi ở đây ăn cơm, trước kia là thế, hiện giờ là vậy, tương lai vẫn tiếp tục, thậm chí cậu ấy sẽ ngồi cùng vợ và con mình, cậu sẽ thay người mẹ không khỏe mạnh của mình đeo tạp dề xào rau, vợ cậu ấy sẽ ở bên giúp đun nước vo gạo, con của họ sẽ ngồi chơi với dì nhỏ của nó. Đây mới đúng là cuộc sống mà Từ Văn nên có, hắn có tư cách gì để phá vỡ đi khung cảnh đó, chỉ càng làm Từ Văn khinh thường chính mình hơn thôi.

Hắn không xứng với một người ưu tú như Từ Văn, hắn chỉ giỏi chơi bời trác táng lì lợm lông bông, ngoài Từ Văn ra thì chưa bao giờ để tâm tới chuyện gì. Từ Văn ưu tú như thế, tựa như một ánh sao trên trời cao, không giống mình – một thằng nhãi đã nhìn quen thói đời nóng lạnh từ nhỏ, một đứa từ lúc sinh ra đã phải từ bỏ cuộc sống sinh hoạt ấm áp, mỗi ngày sống chung với những kẻ muốn bám lấy ba mình, có thể mơ tưởng cậu ấy lâu như thế cũng là phúc đức hương khói của kiếp trước đổi được.

Hắn trưng ra nụ cười công nghiệp học được của ba hắn, mang quà tới phòng Từ Văn, lấy đi “thư tỏ tình” nực cười bên trong, xé tan thành từng mảnh, ném vào thùng rác của khu tập thể.

Tình bắt đầu từ đâu, sao cứ sâu đậm mãi.(Trích trong vở kịch Mẫu đơn đình của Thang Hiển Tổ

Nguyên câu: 情不知所起,一往而深,生者可以死,死可以生。Tình bắt đầu từ đâu, sao cứ sâu đậm mãi, sống có thể chết, chết cũng có thể sống.)