Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại

Chương 37: Chương 37:




Sau khi Hinh Nhi kể xong, Tạ phu nhân đã giận đến mức muốn bùng nổ. Không ngờ sự kiện Tạ Viện ngất xỉu không rõ lý do tối nay chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của Tạ Hoàn.
 
Theo như kế hoạch thì tối nay, Tạ Hoàn và Hinh Nhi sẽ liên thủ hãm hại Tạ Viện để Tạ Viện trở thành thiếp thất của Chúc Hợp. Kế hoạch của Tạ Hoàn đã đâu vào đấy nhưng Hinh - đồng đội heo - Nhi lại rước cho nàng thêm vô số phiền phức, ví dụ như Hinh Nhi còn chưa hết hi vọng quyến rũ Chúc Hợp khiến hắn chạy mất, nên Tạ Hoàn đành tùy cơ ứng biến thay đổi một vài chỗ sách lược.
 
Tạ phu nhân cảm thấy bà nên cảm ơn Hinh Nhi mới được. Nếu tối nay não nàng ta không bị úng nước chạy đi quyến rũ Chúc Hợp thì tám phần mười kế hoạch của Tạ Hoàn đã thành công.
 
Tạ Hoàn gan cũng lớn lắm, chỉ là một thứ nữ cũng dám hãm hại con chính thê. Tuy đây là nhà người khác, Tạ phu nhân cũng không muốn nhúng tay vào nhưng lửa đã cháy đến Chúc Hợp mà nàng ta cũng dám ở địa bàn của bà tác quái, Tạ phu nhân không thể không quản. Tuy Tạ Hoàn cũng thật ủy khuất bị Tạ Nhượng yêu cầu làm thiếp của Chúc Hợp, nhưng đó cũng không thể là lý do biện hộ cho hành động ác độc của nàng ta.
 
Tạ phu nhân cười lạnh nói: “Tạ Hoàn đúng là một con rắn độc.”
 
May mắn kế hoạch đêm nay thất bại, may mắn kế hoạch của bổn gia đã bị Hinh Nhi bán đứng không còn gì, nếu không Tạ Hoàn và Tạ Viện sẽ đều trở thành thiếp thất của Chúc Hợp. Không nói về vấn đề bối phận của ba người Tạ Phác, Tạ Viện và Tạ Hoàn, chỉ cần nghĩ đến tính cách của hai người kia Tạ phu nhân đã thấy không thoải mái.
 
Tạ Viện cực kì bá đạo, nàng ta luôn tự cho mình là đúng, nếu không vừa ý điều gì sẽ thể hiện ra mặt; còn Tạ Hoàn thì tâm địa ác độc. Nếu hai người này cùng được gả vào, người chịu tội chính là Tạ Phác.
 
Nghĩ đến đôi mắt thâm trầm của Tạ Hoàn, Hinh Nhi cũng rất đồng tình với Tạ phu nhân. Tạ Hoàn đích thực là một con rắn độc, khi nàng còn chưa đạt được mục đích nàng sẽ núp trong chỗ tối quan sát ngươi rồi đến thời cơ thích hợp sẽ lao ra cắn chết ngươi mà ngươi không hề hay biết.
 
Hinh Nhi cũng phải cực kỳ dũng cảm mới dám hợp tác cùng loại người này. Nhưng thực ra nàng ta cũng hết cách rồi mới phải hợp tác với Tạ Hoàn.
 
Sau khi về phòng, Tạ đại phu nhân vẫn luôn nghi ngờ chuyện tối nay có ẩn tình. Bà không thể chờ được mà trực tiếp hỏi Tạ Viện sự việc phát sinh đêm nay. Tạ Viện chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu nhưng Tạ đại phu nhân cứ quấn nàng không tha. Tạ Viện bị làm phiền nhưng lại không dám khiêu chiến quyền uy của Tạ đại phu nhân nên thành thật trả lời bà.
 
Từ những câu Tạ Viện kể lại, Tạ đại phu nhân chắc chắn đến chín phần chuyện này có liên quan đến Tạ Hoàn.
 
Tạ đại phu nhân gọi người đi tìm Tạ Hoàn. Sau khi người hầu trở về, nàng ta cẩn thận báo lại với Tạ đại phu nhân: “Phu nhân, thập tam cô nương không có trong phòng.”

 
“Ngươi nói gì?” Tạ đại phu nhân trầm mặt nhìn nha hoàn.
 
Vẻ mặt Tạ đại phu nhân lúc này thật sự quá dọa người, nha hoàn bị Tạ đại phu nhân dọa cho run rẩy nói: “Lúc nô tỳ đến đã không thấy người đâu.”
 
Nơi này là nội trạch Tạ gia, Tạ Hoàn chỉ trong thời gian ngắn mà đã có thể chạy ra ngoài cũng thật có bản lĩnh. Tạ Hoàn trốn đi, Tạ đại phu nhân càng khẳng định Tạ Hoàn có một tay trong việc tối nay.
 
Tạ Viện cũng không ngu khi biết Tạ Hoàn chạy trốn. Liên hệ với những chuyện ly kì tối nay, Tạ Viện càng khẳng định: “Mẫu thân, Tạ Hoàn chắc chắn có vấn đề.”
 
Nội trạch Tạ phủ không phải là chỗ muốn đến thì đến muốn đi thì đi, Tạ Hoàn chạy chưa được bao xa đã bị Tạ phu nhân bắt tại trận rồi mang về. Sau khi bị bắt, nàng ta vẫn còn giả vờ giả vịt đáng thương: “Tam bá mẫu, xin ngươi tha cho con một con đường sống. A Hoàn cũng là bị ép buộc mới phải làm vậy!”
 
Dáng người Tạ Hoàn nhỏ nhắn, bình thường vẫn hay bị Tạ Viện bắt nạt nên nàng ta cũng đã luyện được công phu giả bộ đáng thương còn hơn cả Hinh Nhi, nhưng Tạ phu nhân không mảy may để ý đến nàng.
 
Nếu trước đó không gặp Hinh Nhi thì Tạ phu nhân đã bị dáng vẻ đáng thương này của nàng ta lừa mà thả cho Tạ Hoàn một con đường sống. Nhưng hiện tại Tạ phu nhân đã nhận ra bộ mặt thật của Tạ Hoàn. Thả nàng ta cũng như thả một con rắn độc, sau này nhỡ đâu nó quay đầu cắn lại mình thì sao? Tạ Hoàn muốn xoay người khác như xiếc khỉ, nhưng cũng phải xem bà có đồng ý hay không.
 
Tạ Hoàn vẫn đang cầu xin nhưng Tạ phu nhân mắt điếc tai ngơ ra lệnh cho nha hoàn bắt nàng ta đến chỗ Tạ đại phu nhân để uống trà nói chuyện phiếm.
 
Sau khi hai người cùng nhau đàm đạo, Tạ phu nhân cảm giác như thế giới tươi đẹp hơn nhiều lắm, tất cả những oan khuất của bà và Tạ Phác cũng giảm đi. Nhưng sắc mặt Tạ đại phu nhân thì tái nhợt nhìn chằm chặm Tạ Hoàn đang quỳ dưới đất, chỉ hận không thể lột da nàng ta.
 
Thật là tức chết mà!
 
Tiệc tối trung thu phát sinh vấn đề ngoài ý muốn khiến cho kế hoạch của bổn gia cũng bị hủy. Sáng hôm sau Tạ đại phu nhân mang theo gia quyến rời khỏi Bình Thành.
 
Ngày tiếp theo, sau khi trở về từ nha môn Chúc Hợp mời Tạ Đinh và Tạ Lý ăn một bữa cơm. Trong khoảng thời gian ở Bình Thành, Tạ Đinh và Tạ Lý đã ăn không ít khổ dưới tay Chúc Hợp. Lần này Chúc Hợp đột nhiên gọi bọn họ đến, không nhẽ lại muốn tiếp tục đi đào sông?
 

Nghe Chúc Hợp nói muốn mời bọn họ ăn cơm, Tạ Đinh và Tạ Lý như trút được gánh nặng, vui vẻ đi theo Chúc Hợp đến tửu lâu.
 
Chúc Hợp gọi không ít đồ ăn, Tạ Đinh nhìn một bàn đầy đồ ăn phong phú nhưng hắn lại có dự cảm không tốt, sau lưng đã đổi mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn cười nói với Chúc Hợp: “Tỷ phu, nhiều đồ ăn như vậy cũng không ít tiền đâu.”
 
Từ lúc đến Bình Thành, Tạ Đinh và Tạ Lý vẫn luôn làm việc dưới quyền Chúc Hợp, Chúc Hợp chỉ cần đúng giờ sẽ chuồn thẳng về nhà, cũng chưa thấy hắn hoạt động về đêm bao giờ. Cho dù ban ngày mời hắn đi Bách Hoa lâu, Chúc Hợp cũng giả ngây từ chối.
 
Chúc Hợp giả ngây giả ngô thì thôi nhưng sau đó lại dẫn hai người bọn họ đến đào sông không công, hai người này từ bé đến lớn còn chưa từng cầm xẻng, bị Chúc Hợp “trả thù” hai ngày đã không dám ho he gì về Bách Hoa lâu.
 
“Sợ gì, hôm nay ta mời khách.” Chúc Hợp lấy bầu rượu trên bàn rót đầy chén cho hai người.
 
“Tỷ phu…. Huynh có mang đủ bạc không?” Tạ Đinh không hề nể mặt mà cười nhạo Chúc Hợp.
 
“Bạc là chuyện nhỏ, so với bạc còn có một chuyện lớn cần hai người giúp ta giải quyết đây.” Chúc Hợp không thèm để ý nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Tạ Đinh.
 
Chúc Hợp đã ám chỉ, Tạ Đinh cũng phải dừng cười, hiếu kỳ hỏi hắn: “Tỷ phu, chuyện gì mà quan trọng như vậy?”
 
“Ví dụ như bổn gia sai các ngươi đến đây làm gì?” Chúc Hợp nhìn hai người đối diện hai người. Hiện giờ hắn thu lại vẻ tươi cười, đôi mắt thâm trầm nhìn Tạ Đinh và Tạ Lý khiến bọn họ lạnh sống lưng.
 
Tạ Đinh giả vờ vô tội nói: “Tạ không hiểu tỷ phu đang nói gì.”
 
“Không nghe thấy hả?” Chúc Hợp hỏi lại.
 
Chúc Hợp như đã nhìn thấu hết thảy suy nghĩ trong lòng hắn, chẳng lẽ Chúc Hợp thực sự đã biết hết rồi? Tạ Đinh không nhịn được mà lo sợ.
 

“Tỷ phu, ngươi cũng biết ta ưa thích phòng túng cởi mở, ta thật sự không hiểu hôm nay ngươi muốn nói gì, có thể nói dễ hiểu hơn được không?” Chưa đến phút cuối cùng Tạ Đinh nhất quyết không thể để lòi đuôi, hắn không dễ lừa vậy đâu.
 
“Đêm qua hai ngươi vẫn luôn chuốc rượu cho ta say mèm. Cũng ăn ý lắm, kẻ thì rót rượu người thì phụ họa, ta sao dám từ chối.” Chúc Hợp cảm thán nói.
 
Tạ Đinh nghe vậy chỉ có thể gượng gạo cười, một lúc sau hắn mới nói: “À việc này cũng có nguyên nhân của nó, còn xin tỷ phu thông cảm cho hai huynh đệ ta.”
 
“Thông cảm? Ta ngược lại muốn xem các ngươi muốn ta thông cảm cái gì?” Chúc Hợp ngoài cười nhưng trong không cười nói.
 
Đêm qua hắn suýt nữa nữa bị hai người này hại chết thế mà bọn họ vẫn còn ngồi đây mặt dày đàm đạo lý với hắn. Thông cảm cái đầu ngươi!
 
“Chuyện đó...” Tạ Đinh giờ mới phát giác hai người bọn họ không hiểu Chúc Hợp mời hai người đến đây ăn cơm vì lý do gì.
 
Chúc Hợp nhắc tới chuyện đêm qua, lẽ nào Chúc Hợp phát hiện ra sự thật? Không được, nhất định không thể nói ra, bọn họ còn có chuyện phải nhờ vả Chúc Hợp.
 
Tạ Đinh ngẩng đầu nhìn Chúc Hợp đang tươi cười chống cằm chờ hắn trả lời. Tạ Đinh bất đắc dĩ không tìm được lý do thoái thác nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi lần này bèn trực tiếp nói: “Kỳ thực chúng ta có chuyện muốn thương lượng với tỷ phu.”
 
Chúc Hợp cũng không cảm thấy lạ. Hắn đã phải mượn cớ uống rượu để tra hỏi, vậy chắc chắn hai ngươi này có mục đích đen tối không muốn cho hắn biết
 
“A, cũng nên thương lượng.” Chúc Hợp giả vờ như hợp tác, nhưng lại khiến Tạ Đinh và Tạ Lý không biết nói sao mới tốt.
 
“Nhất định cần phải thương lượng.” Trên trán Tạ Đinh đã đổ mồ hôi, may mắn tiểu nhị đúng lúc đem thức ăn lên.
 
Tửu lâu mà Chúc Hợp lựa chọn là tửu lâu tốt nhất ở Bình Thành, đương nhiên món ăn ở đây cũng tốt nhất. Nhìn một bàn đồ ăn mỹ vị trước mặt, Tạ Đinh đã đói lắm rồi nhưng lại không dám động đũa.
 
“Tỷ phu, huynh nghĩ sao?” Tạ Đinh không đoán được suy nghĩ của Chúc Hợp nên chỉ cười cười hỏi hắn.
 
“Chuyện này hả, cũng chỉ là một chuyện cũ mà thôi.” Chúc Hợp thuận miệng qua loa nói.
 
Muốn biết chuyện của hắn, vậy bọn họ cũng phải khai hết cho Chúc Hợp, nếu không cũng đừng mong hắn hé miệng nửa lời.

 
May mà đêm qua chưa xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn.
 
“Vậy huynh phải đồng ý thì huynh đệ ta mới có thể tiếp tục thương lượng.” Bị Chúc Hợp áp bách một trận, cuối cùng chỉ thông minh của Tạ Đinh cũng online trở lại rồi.
 
Nhưng Tạ - ngu như heo - Đinh quên mất một việc, hắn mới là người phải cầu xin Chúc Hợp.
 
“Ngươi còn chưa nói là chuyện gì thì ta sao đồng ý được.” Chúc Hợp nhìn Tạ Đinh như đang hỏi hắn, “Ngươi bị ngốc hả” Nhìn đến độ Tạ Đinh cũng phải hoài nghi chỉ số thông minh của bản thân.
 
Chẳng lẽ hắn nói sai?
 
Chúc Hợp vẫn một mực đánh thái cực quyền với hắn, nhưng Tạ Đinh đã gấp gáp lắm rồi. Lần này hắn còn có nhiệm vụ, nếu không thể hoàn thành trước khi đến hạn, Tạ Đinh nhất định sẽ bị phạt nặng.
 
Tạ Đinh đã cùng đường nên dứt khoát nói: “ Thập Nhị Tỷ phu, ta cũng thẳng thắn với ngươi, Tạ gia chủ muốn thông qua ngươi để tiếp cận tam thúc rồi lợi dụng mối quan hệ của Tạ thúc và Tần tướng quân để đầu nhập vào dưới trướng của Tần Tướng quân.”
 
Chính sự mặc dù quan trọng nhưng không thể so với việc tính phúc nửa đời sau của hắn được. Chỉ chút nữa thôi là hắn bị hủy rồi đấy!
 
“Vậy các ngươi đến thương nghị với nhạc phu đại nhân ấy. Ta không có quyền quyết định thay ông.” Chúc Hợp ngoài cười trong không cười nói ra.
 
Nếu có dũng khí đi gặp Tạ Thành thì hai người họ đã không ngồi đây nói nhảm với Chúc Hợp. Tạ Thành là thúc thúc mà bọn chúng e ngại nhất. Trước đó Tạ Nhượng còn bắt ép Tạ Phác gả cho người Hồ, bọn chúng dám đề cập chuyện này với ông, Tạ Thành không cầm dao chém là đã may lắm rồi.
 
Nghe Chúc Hợp nói vậy, Tạ Đinh triệt để sụp đổ: “Tỷ phu, ngươi giúp chúng ta một chút đi.”
 
“Có gì khó sao mà cần ta giúp?” Chúc Hợp giả vờ vô tri hỏi.
 
Tối hôm lúc hãm hại hắn sao không nghĩ đến hôm nay sẽ phải nhờ vả hắn. Chúc Hợp bày tỏ, ta đây còn đang tức giận lắm!