Vóc người cao to, khuôn mặt anh tuấn, chính mình hẳn là chưa từng thấy người này mới đúng.
Nhưng là, tại sao luôn cảm thấy thật giống như đã gặp nhau ở nơi nào?...!
Chương 4: Trở về
"Ầm!" Trong nháy mắt cửa mở ra tiếng pháo nổ tung một cái, sau đó còn có dải lụa đầy màu sắc xông tới trước mặt.
"Hoan nghênh trở về, Tấn ca!!" Mấy cái âm thanh đồng loạt vui vẻ hoan hô.
"Ôi, cảm ơn mọi người, cảm ơn cảm ơn." Trình Tấn Tùng cúi đầu gỡ xuống dải lụa bị phun đầy đầu, cười trả lời.
"Tấn ca, đôi mắt của anh thật sự không sao rồi?" Hứa Nhu lại gần, nhìn đôi mắt Trình Tấn Tùng hỏi.
"Ừ, không sao." Trình Tấn Tùng mỉm cười trả lời, đôi mắt màu đen lóe lên ánh sáng ôn hoà.
Trình Tấn Tùng, tổ trưởng tổ pháp chứng cục cảnh sát thành phố S.
Nửa năm trước, trong một lần hắn chấp hành nhiệm vụ, bị một tên nghi phạm dùng thuốc hoá học hất vào mắt, khiến cho giác mạc bị bỏng.
Sau đó hắn tiến hành giải phẫu cấy ghép giác mạc, trải qua nửa năm trị liệu an dưỡng, rốt cục khôi phục khoẻ mạnh.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm sau kì nghỉ dài.
Nói tới cục cảnh sát thành phố S, có hai bộ ngành đặc biệt có tiếng tăm, một là tổ trọng án, một là tổ pháp chứng.
So sánh với ngành pháp chứng chỉ có thể thu thập giấu vân tay, phân tích hiện trường tai nạn giao thông mà nói, tổ pháp chứng thành phố S là một tổ có cơ cấu hoàn thiện và hoàn toàn độc lập.
Từ lĩnh vực vật lý, hoá học, súng ống các loại, hình ảnh âm thanh, bọn họ đều có thể phân tích tương đối toàn diện bằng chứng có mặt tại hiện trường.
Hơn nữa cơ sở dữ liệu của bọn họ cũng tương đối mạnh mẽ, không chỉ lấy dây vân tay thông thường, hình vẽ tội phạm, đường đi của đạn, còn có phân tích vật chất hoá học, cùng với dữ liệu thổ nhưỡng thuỷ văn của thành phố S, những cái đó, đều là thành quả tích luỹ nhiều năm của tổ pháp chứng.
Bằng vào cơ sở dữ liệu mạnh mẽ, tổ pháp chứng từng rất nhiều lần tìm được manh mối quan trọng trong các vụ án lớn, nhanh chóng phá được án.
Có thể nói, tổ trọng án thành phố S sở dĩ có thành tích phá án dẫn đầu toàn quốc, đều là nhờ vào sự trợ giúp đắc lực của tổ pháp chứng.
Mỗi thành viên trong tổ pháp chứng đều là một chuyên gia thuộc lĩnh vực khác nhau, chia làm hai loại kỹ thuật viên pháp chứng và nhân viên giám định, trong đó kỹ thuật viên tương đương với nhân viên công tác, chủ yếu phụ trách một ít công tác vụn vặt cơ bản.
Mà nhân viên giám định lại là thành viên chính thức của tổ pháp chứng, bọn họ phụ trách đều tra lấy chứng cứ ở nơi phát hiện ra án mạng.
Tổ pháp chứng cục cảnh sát thành phố S có mấy nhân viên giám định, mỗi người bọn họ đều có sở trường riêng:
Trình Tấn Tùng 33 tuổi tổ trưởng tổ pháp chứng, nhân viên giám định cao cấp, chuyên ngành nghiên cứu hoá học, mặc dù hắn học hoá học chuyên nghiệp, nhưng cũng cực kỳ am hiểu phân tích vật lý, cũng không biết có phải do vốn kiến thức sâu rộng của hắn hay không, hắn luôn có thể từ bên trong bằng chứng phức tạp nhất tìm ra được manh mối hữu dụng.
Cái "công năng đặc dị" này của hắn vẫn luôn khiến cho người của tổ pháp chứng ước ao ghen tị.
Lý Gia Vũ, 30 tuổi, tổ Phó tổ pháp chứng, nhân viên giám định cao cấp, chuyên ngành nghiên cứu hoá học, am hiểu phụ trách giám định vật chất hoá học.
Lý Gia Vũ là một người tương đối cẩn thận kiên trì, vô luận bằng chứng phức tạp cỡ nào, anh cũng có thể cẩn thận phân tích, sau đó phát hiện manh mối.
Hứa Nhu, nữ, 27 tuổi, nhân viên trung cấp tổ pháp chứng, phân tích vật lý, đừng xem tên của cô có chữ "Nhu", diện mạo lại khéo léo xinh xắn giống như em gái nhà bên, nhưng cá tính của cô lại tương đối mạnh bạo, hơn nữa, cô am hiểu chính là giám định vũ khí chất liệu nổ, cũng chính vì vậy mà làm cho mấy người đàn ông muốn theo đuổi cô đều không khỏi trợn mắt ngoác mồm.
Tô Mặc Hàm, 28 tuổi, nhân viên trung cấp tổ pháp chứng, chuyên ngành phân tích vật lý.
Tô Mặc Hàm là nhân viên giám định được Trình Tấn Tùng từ bên ngoài kéo vào, vóc dáng không cao, người cũng tương đối hướng nội.
Ban đầu mọi người vẫn luôn không hiểu tại sao Trình Tấn Tùng xem trọng người này, thế nhưng sau này mọi người mới phát hiện, cái người Tô Mặc Hàm chính là bộ nhớ trong truyền thuyết, bất kể là vụ án đã qua hay là án mạng mới xảy ra, chỉ cần là cậu ta xem qua, thì không có gì không nhớ được.
Mọi người phát hiện, Tô Mặc Hàm so sánh với máy tính điều tra dữ liệu thậm chí còn nhanh hơn.
Vì vậy, Tô Mặc Hàm nhanh chóng trở thành bách khoa toàn thư không thể thiếu của tổ pháp chứng.
"Đúng rồi Tấn ca, giới thiệu cho anh một người." Lý Gia Vũ nói, kéo qua một cậu thanh niên vẫn luôn yên lặng bên cạnh: "Đây là Thẩm Hạo, là nhân viên phân tích hình ảnh, kỹ thuật máy tính của Thẩm Hạo rất lợi hại, giúp chúng ta giải quyết không ít cửa ải khó khăn."
"Tổ trưởng Trình, chào anh." Thẩm Hạo lễ phép gật đầu chào hỏi.
Cậu rất trẻ trung, bộ dạng nhìn qua chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mang theo một gương mặt con nít, giống như học sinh mới tốt nghiệp ra trường.
"Ừ, chào nhóc." Trình Tấn Tùng mỉm cười cùng Thẩm Hạo chào hỏi: "Không cần gọi tôi là tổ trưởng, giống như mọi người gọi tôi là Tấn ca đi."
"Dạ, Tấn ca." Thẩm Hạo lộ ra một nụ cười mang theo ngây ngô.
Nhưng vào lúc này, một tiếng "ầm" vang lên, cửa phòng làm việc tổ pháp chứng bỗng nhiên đẩy ra, Trình Hải Dương cùng Tần Khải một bên xông tới, một bên lớn tiếng mà kêu: "Tấn ca! Hoan nghênh trở về!!" Ở phía sau của bọn họ còn có Phương Lễ Nguyên cùng Giang Lệ, còn có pháp y Tưởng Duệ Hằng.
"Ôi! Cảm ơn cảm ơn." Trình Tấn Tùng cười đáp lại.
"Tấn ca, đôi mắt anh thế nào rồi? Hoàn toàn khôi phục chưa?" Trình Hải Dương nhìn đôi mắt Trình Tấn Tùng hỏi.
"Ừ, đã tốt lắm rồi."
"Ha ha vậy thì quá tốt rồi! Tấn ca chúng tôi nhớ anh muốn chết."
Sau khi một nhóm nhân viên tản ra, Tưởng Duệ Hằng cũng chậm rãi đi tới, hắn cầm lấy một quả táo trên bàn ném tới.
Trình Tấn Tùng chuẩn xác không có nhầm lẫn lấy tay đón lấy quả táo.
Nhìn thấy động tác này của Trình Tấn Tùng, Tưởng Duệ Hằng lộ ra nụ cười yên tâm: "Thoạt nhìn đã khôi phục rất tốt rồi.
Như vậy tôi cũng yên lòng, nếu như cậu có chuyện gì tôi thật muốn lấy đi đôi mắt của thi thể đưa cho cậu."
"Ha ha, tạm thời không cần làm phiền tới Tưởng đại gia đâu." Trình Tấn Tùng cười trả lời.
Hắn nhìn một vòng những người mới tiến vào, đột nhiên hỏi: "Ôi chao đúng rồi, làm sao lại không thấy đội trưởng Lý nhỉ?"
Lời vừa nói ra, mấy người tổ trọng án đều sửng sốt một chút.
"Tấn ca, đội trưởng Lý thăng chức được điều đến thủ đô rồi, đội trưởng tổ trọng án đã đổi người mới." Lý Gia Vũ giải thích cho Trình Tấn Tùng.
"Ồ thật không?" Trình Tấn Tùng hỏi: "Tổ trưởng mới là ai?"
"Một gia hỏa khó ở chung." Trình Hải Dương cầm lấy túi đựng thực phẩm ở trên bàn x0a nắn ở trong tay, hữu khí vô lực nói.
"Hả? Có sao? Tôi chỉ cảm thấy người này tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng hình như tính tình cũng không tệ lắm?..." Tưởng Duệ Hằng ở một bên nói chen vào.
"Aizz..." Trình Hải Dương mắt trợn trắng.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Trình Tấn Tùng nhìn về phía Phương Lễ Nguyên.
Phương Lễ Nguyên bất đắc dĩ cười cười: "Việc này nói đến có chút phức tạp.
Tổ trưởng mới của chúng tôi gọi là Thẩm Nghiêm, ngày hôm nay anh ấy có chút việc, cho nên không tới đây được, anh ấy gửi lời bảo chúng tôi xin lỗi anh."
"Có việc gì chứ, em thấy chính là anh ta kiếm cớ thì có!" Trình Hải Dương bất mãn mà xen mồm: "Trước cũng không nhìn thấy anh ta có chuyện gì a, chúng ta nói chuyện Tấn ca phục chức trở về, anh ta lại lập tức ấp úng nói có việc, anh xem bộ dạng biệt nữu của anh ta, lừa gạt ai vậy?"
Trình Hải Dương bất mãn kể lại biểu hiện không có tình người của Thẩm Nghiêm, cậu không có chú ý tới, Thẩm Hạo ở một bên vẫn luôn không có lên tiếng thời điểm nghe được câu này, biểu tình trong nháy mắt biến hóa.
"Có chuyện như vậy?" Trình Tấn Tùng sờ sờ cằm, nhớ lại một chút, chính mình tựa hồ không quen biết người nào tên Thẩm Nghiêm, vậy thì chắc hẳn hắn không hề đắc tội người này.
Nghĩ tới đây, hắn yên lòng cười cười: "Có thể cậu ấy bận thật, không sao đâu, dù sao cũng sẽ gặp được thôi.
Được rồi, mọi người cũng vui vẻ đủ rồi, nên trở lại công tác thôi.
Tiểu Nhu, mấy bánh pháo với đồ ăn là em mua à?"
"Phải! Tấn ca thấy thế nào?"
"Ừ, nếu là em mua, vậy em liền phụ trách quét dọn sạch sẽ nơi này, nhớ tới, không cho lưu lại dù chỉ một chút vết tích."
"A?!" Nụ cười xán lạn giống như dương quang trên mặt Hứa Nhu nhất thời cứng ở trên mặt.
"Những người khác, bắt đầu công tác đi!" Trình Tấn Tùng nói xong quay người đi về phía phòng làm việc của mình.
Sau khi Trình Tấn Tùng đi về văn phòng, phía ngoài nhất thời bùng nổ ra một trận tiếng cười.
Trình Hải Dương nhìn có chút hả hê nói: "Ha ha!...!Chị quên mất Tấn ca có tính khiết phích sao? Ha ha ha Hứa Nhu chị xong đời rồi..."
"Trình Hải Dương cậu đừng có mà cười trên sự đau khổ của người khác.
Vừa nãy cậu cũng ăn không ít đâu! Mau giúp chị mày quét dọn đi.."
"Bớt đi! Em không rảnh đâu!..."
"Cậu không giúp, chị sẽ không giúp mấy người làm giám định cậu có tin hay không!..."
Trở lại phòng làm việc đã rời khỏi hơn nửa năm, Trình Tấn Tùng có loại thân thiết quen thuộc.
Bên trong phòng làm việc vẫn là như cũ, hết thảy đều không khác gì lúc trước, bất đồng duy nhất chính là trên bàn đã để mấy bộ hồ sơ, Trình Tấn Tùng tiện tay lật qua lật lại, đều là ghi chép vụ án đã được phá mấy tháng gần đây.
"Biết anh trở về nhất định phải xem ghi chép gần đây, cho nên liền đặt lên bàn cho anh." Lý Gia Vũ đi tới, mỉm cười giải thích.
"Được rồi, cảm ơn cậu." Trình Tấn Tùng mỉm cười: "Hơn nửa năm này khổ cực cậu rồi."
"Không có gì, mọi người đều làm việc rất nghiêm túc, tôi cũng không có gì bận tâm." Lý Gia Vũ cười nói.
"Cảm ơn." Trình Tấn Tùng cười cười: "Đúng rồi, cậu nói một chút gần đây chúng ta đang bận vụ án gì đi? Thời gian dài không làm việc, muốn khẩn trương tìm một ít chuyện để làm."
"Gần đây có vụ án rất thú vị."Lý Gia Vũ tự nhiên lý giải tâm tình Trình Tấn Tùng, vì vậy cũng trực tiếp vào đề tài chính.
Anh đơn giản thuật lại về vụ án,"...!Sáng sớm hôm nay bên tổ trọng án tìm được một đống đồ vật, đang chờ chúng ta hỗ trợ tìm manh mối đây."
"Ma cà rồng? Ha ha, thú vị thật!" Trình Tấn Tùng hào hứng đứng dậy: "Vậy mau bắt đầu đi!"
Lúc chạng vạng, Trình Tấn Tùng đi tới phòng làm việc tổ trọng án.
Phía ngoài không có ai, nhìn bộ dạng tựa hồ nhân viên đều đã tan tầm về nhà, thế nhưng trong phòng làm việc tổ trọng án mơ hồ có thân ảnh một người, phải chăng chính là vị tổ trưởng mới nhậm chức.
Trình Tấn Tùng đi tới trước phòng làm việc, gõ cửa một cái.
"Mời vào." Bên trong truyền tới một âm thanh thanh lãnh, âm thanh có điểm đặc biệt khiến Trình Tấn Tùng hơi sững sờ.
Chẳng lẽ là cậu ta?...!
Trình Tấn Tùng đẩy cửa đi vào, bên trong Thẩm Nghiêm mới vừa đem áo khoác treo lên móc áo.
Anh xoay người lại nhìn Trình Tấn Tùng, mở miệng hỏi: "Xin hỏi anh tìm ai?"
Nghe được câu này, Trình Tấn Tùng hoàn toàn có thể xác định, người này chính là vị cảnh sát mình gặp ở bệnh viện.
Cũng đúng, lúc ấy cậu ta nói mình là cảnh sát —— công tác tại cục cảnh sát thành phố S, lại không nhận ra hắn, đại khái cũng chỉ có vị tổ trưởng mới nhậm chức đi.
Vì vậy hắn cười cười, mở miệng nói: "Tôi đến tìm cảnh sát Thẩm."
"Tìm tôi?..." Thẩm Nghiêm có chút kỳ quái thái độ của người đến, anh không khỏi quan sát đối phương nhiều hơn.
Vóc người cao to, khuôn mặt anh tuấn, chính mình hẳn là chưa từng thấy người này mới đúng.
Nhưng là, tại sao luôn cảm thấy thật giống như đã gặp nhau ở nơi nào?...!
Nhìn thấy Thẩm Nghiêm lộ ra thần sắc mê man, nụ cười trên mặt Trình Tấn Tùng càng sâu hơn: "Ha ha, cậu thật sự không nhớ rõ?"
Cái nụ cười này, cùng loại ngữ khí kia, Thẩm Nghiêm nhất thời nghĩ tới: "Anh chính là bệnh nhân ở bệnh viện ngày đó."
"Ha ha, đội trưởng Thẩm rốt cục cậu cũng nhớ ra rồi." Trình Tấn Tùng bật cười.
Trên mặt Thẩm Nghiêm vẫn luôn không có biểu tình gì, hiện ra chút kinh ngạc, cậu đứng lên đi tới: "Tại sao anh lại tới đây? Tìm tôi có việc?"
Trình Tấn Tùng mỉm cười nhìn Thẩm Nghiêm, không có trả lời ngay.
Thẩm Nghiêm hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Trình Tấn Tùng, người này mặc áo bác sĩ, cứ như vậy hai tay đút túi mà nhìn mình.
Chờ chút!
Lúc này, Thẩm Nghiêm mới chú ý tới bảng tên treo trên áo của người này, phía trên in mấy chữ rõ ràng: Trình Tấn Tùng, tổ trưởng tổ pháp chứng.
Thẩm Nghiêm giật mình trợn to mắt: "Anh...!Anh chính là tổ trưởng tổ pháp chứng Trình Tấn Tùng?..."
Hết chương 4.
Lời edit: Đã chính thức gặp nhau rồi..