Lần Nữa Theo Đuổi Em

Chương 67: 67: Cảm Giác Bị Phản Bội





Đặng Lâm mơ mơ màng màng mang sau khi tắt điện thoại được hai anh em Henry đỡ vào trong taxi.

Suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo nhưng cơ thể lại không nghe theo điều khiển.

Mi mắt nặng trĩu có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
"Anh Dylan, khách sạn anh ở đâu tôi đưa anh về." Henry vừa đỡ Đặng Lâm vào trong xe liền hỏi.

Trước đó anh ta cũng không hỏi xem địa chỉ khách sạn của Đặng Lâm nên không biết.
Sau khi Đặng Lâm nói ra địa chỉ tài xế lập tức đạp ga phóng đi.

Henry thì ngồi ở ghế phụ còn Caloly thì ngồi ghế sau cùng Đặng Lâm.
Hai người ngồi rất nghiêm túc.

Đặng Lâm với vị trí của một người đang say rượu nhưng không hề ồn ào mà yên tĩnh ngồi trên ghế dựa đầu ra sau giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Điện thoại trong lúc mấy người di chuyển về khách sạn vẫn không ngừng đổ chuông.

Caloly nhìn qua thì không lưu tên nên không biết ai.

Đặng Lâm thì ngủ say không có phản ứng gì.

Vì sợ tiếng chuông làm ảnh hưởng tới anh nên Caloly đã tự ý lấy điện thoại của anh tắt máy.
Chính hành động này đã khiến cho sự việc không thể cứu vãn được.

Cả cơ hội để Đặng Lâm giải thích cũng không có.
Bên kia Tuệ Linh như người mất hồn một hồi cũng bình tĩnh lại.


Cô tạm thời không so đo với người say rượu như anh.

Dù sao cũng chỉ là bản thân tự nghĩ lung tung mà thôi.

Tự an ủi chính mình xong cô lấy điện thoại tiếp tục gọi qua cho anh.

Cô muốn chắc chắn anh về tới khách sạn an toàn trước.
Chỉ là cuộc gọi đi đổ chuông rất nhiều lần đều không có người nhấc máy.

Sau khoảng 10 cuộc gọi nhỡ thì đầu dây vang lên giọng nói vô cảm của tổng đài thông báo thuê bao đã tắt máy.
Tuệ Linh chỉ cảm thấy khí lạnh chạy dọc toàn thân.

Vì sao anh lại không nghe máy? Không những vậy còn tắt luôn điện thoại? Chẳng lẽ vì không muốn cô làm phiền gọi tới nên anh mới tắt luôn điện thoại? Sau đó anh và cô gái tên Caloly đó...
Suy nghĩ này vừa rồi chỉ là tự dọa sợ chính mình thì bây giờ Tuệ Linh đã cảm thấy sẽ thành sự thật.

Từ trước tới nay Đặng Lâm chưa bao giờ để cô chờ đợi như vậy.

Chỉ cần anh ra ngoài sẽ nhắn trước cho cô biết.

Thế nhưng hai người vừa cách xa có mấy ngày anh ở bên kia đã từ chối điện thoại của cô.

Lại còn không chút lưu tình tắt luôn điện thoại.
Tuệ Linh cảm thấy mình sắp điên rồi.

Cảm giác bị phản bội đang không ngừng len lỏi nảy mầm trong lòng cô.

Người đàn ông của cô đang ở bên ngoài cạnh người phụ nữ khác mà tắt máy từ chối điện thoại của cô.
Cả đêm đó Tuệ Linh gần như không ngủ, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Suốt một đêm cô ngồi trên giường chờ đợi.

Chờ đợi một cuộc điện thoại gọi đến giải thích với cô rằng anh không làm gì có lỗi với cô cả.

Thế nhưng không có.

Chiếc điện thoại để chờ cảm đêm vẫn yên lặng không một tiếng động.

Mới đầu còn có hy vọng, càng về khuya càng trở nên tuyệt vọng.

Đến 4 giờ sáng, điện thoại không trụ được mà hết pin.

Tuệ Linh cũng mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.
Đặng Lâm rất nhanh được anh em Henry đưa về tới khách sạn.

Ngủ một lát giúp anh tỉnh táo hơn nhiều.

Ít nhất có thể mở mắt bước đi một cách miễn cưỡng.


Rượu nồng độ cao sau khi ngấm vào người không lập tức gục đã là kì tích rồi.
Lễ tân dẫn đường cho mấy người dìu Đặng Lâm bước đi loạng choạng lên phòng của anh rồi rời đi.
"Cảm ơn cô." Henry nói lời cảm ơn với lễ tân rồi dìu Đặng Lâm tới trước cửa.
Cửa phòng không quẹt thẻ mà dùng vẫn tay.

Đây là phòng đặt đặc biệt.

Mỗi một vị khách trong thời gian ở lại sẽ toàn quyền sử dụng căn phòng.

Cửa khóa vân tay đảm bảo tối đa tính riêng tư của khách.

Cũng là lý do Đặng Lâm chọn khách sạn này.
"Anh Dylan, chúng ta tới nơi rồi.

Đây chính là phòng anh." Henry nói với anh, sợ Đặng Lâm vẫn chưa tỉnh táo không thể nhận ra.
"Tôi biết.Cảm ơn anh.

Hai người về đi." Đặng Lâm nâng mắt nhìn số phòng đúng là phòng của mình thì ở vân tay khóa cửa đi vào.

Hai anh em Henry đứng bên ngoài.

Anh bây giờ đã tỉnh hơn cũng không nhất định phải nhờ sự giúp đỡ của người khác nữa.

Về phòng khóa cửa đi ngủ một giấc tỉnh rượu là xong.
"Vậy được, anh đi nghỉ ngơi chúng tôi xin phép." Henry lịch sự chào lại sau đó quay người nhìn Caloly tỏ ý kiến.

Anh ta khá hiểu đứa em gái này.

Nhìn ánh mắt em gái nhìn Dylan mang đầy vẻ lo lắng và không yên tâm.
Caloly nhìn anh trai rồi lại nhìn Đặng Lâm đang một bên dựa cửa nhắm mắt cuối cùng lên tiếng.
"Anh về trước đi, em ở lại một lát.

Lát anh ấy ngủ em sẽ về." Caloly nói với Henry.

Cô lo một mình anh trong tình trạng say rượu lại ở một mình sẽ nguy hiểm.


Muốn ở lại chăm sóc cho anh.
"Vậy cũng được.

Nhớ về sớm." Henry nhìn ánh mắt lo lắng của em gái suy nghĩ một lát cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi tiếp xúc một khoảng thời gian với Đặng Lâm Henry cảm thấy anh không phải hạng người sẽ nhân cơ hội làm bậy.
"Em biết rồi.

Anh về trước đi." Caloly nhìn anh trai đáp.

Ánh mắt cô gái nhìn về phía chàng chai đứng trong phòng không rõ là có ý gì.
Chưa biết Đặng Lâm có ý gì với em gái anh ta không.

Nếu hai người thật sự sảy ra chuyện gì đó thì Henry cũng không lo.

Người như Đặng Lâm nếu kết hôn cũng là đối tượng không tồi.

Hơn nữa là Caloly có ý với Đặng Lâm trước nên Henry lại càng không có gì lo lắng.

Chỉ cần Đặng Lâm không cho phép thì em gái anh ta có muốn cũng không làm gì được.

Caloly tuy là người thoải mái phóng khoáng một chút nhưng vẫn biết thế nào là nên hay không nên.
Henry suy nghĩ rất tích cực trong chuyện này.

Thế nhưng nếu anh ta biết Đặng Lâm là hoa đã có chủ, hơn nữa lại chính vì hành vi tùy ý hôm nay của bọn họ mà sảy lỗi lầm khó giải thích sẽ có cảm giác gì..