Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Chương 2: Ba ơi!




Ngụy Châu nằm trên sofa, nhìn lên chiếc đèn pha lê treo trên trần nhà, một lúc sau từ từ chìm vào giấc ngủ. Đang mơ mơ màng màng liền nghe tiếng bước chân, sau đó một âm thanh khàn khàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

"Ai cho cậu ngủ ở đây?"

Ngụy Châu mở mắt ra thì nhìn thấy thân ảnh Hoàng Cảnh Du đang đứng phía sau từ trên nhìn xuống mình, trong mắt hắn chỉ có hàn ý. Nó chớp chớp mắt vài cái vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.

"Còn chưa chịu thức?"

Giọng hắn có phần gay gắt một chút, Ngụy Châu nhớ lại, mình đang ở trong nhà họ Hoàng liền giật mình bật ngồi dậy, hành động quá nhanh nên ngã nhào xuống đất một cái, đầu gối va vào cạnh bàn, cảm giác đau buốt xộc lên đại não, mặt nó nhăn lại nhưng cắn răng kiềm xuống cơn đau, miệng lí nhí một câu run rẩy.

"Anh..."

"Ai cho cậu gọi tôi là anh?"

Ngụy Châu từ dưới đất lồm cồm bò dậy, cúi thấp đầu, hai tay cấu cấu vào gấu áo che đi đôi mắt đỏ ửng vì đau của mình, cật lực nặn ra một câu.

"...Cậu...cậu chủ!"

Hoàng Cảnh Du lạnh mặt gằn giọng.

"Còn không mau cút ra ngoài?"

Ngụy Châu đến "dạ" một tiếng cũng không nói, vù một cái chạy ra khỏi phòng. Hoàng Cảnh Du nhíu mày nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn dần khuất dạng sau cánh cửa. Càng nhìn hắn càng cảm thấy chán ghét. Hắn nhớ lần đầu mình ý thức được thì chính là lúc nhìn thấy Ngụy Châu một thân đầy bùn đất, ngồi lây lất trên bãi cỏ bên hông biệt thự cách đây nhiều năm. Khi đó hình như là hắn đã năm tuổi. Khung cảnh đó là một thứ lạ lẫm mà hắn chưa từng nhìn thấy. Bởi lẽ, từ nhỏ hắn cũng chưa từng ngồi bệt trên mặt đất chơi đùa thoải mái như vậy. Hắn luôn được bao bọc rất kỹ, có người hầu kẻ hạ phục vụ từng chút một, kể cả quần áo còn có người chỉnh sửa giúp hắn.

Ba tuổi, Hoàng Cảnh Du đã có lão sư dạy đàn piano kèm cập hàng ngày. Những ngày tháng thuở nhỏ luôn được chuẩn bị sẵn sàng để trở thành một người thừa kế của Hoàng Thị, từng chút từng chút một của hắn, từ hơi thở đến dáng đi đều mang trong mình tầm vóc của một đại thiếu gia hào môn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn luôn cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó. Gia tộc hào môn dường như chưa từng làm hắn thỏa mãn, cho đến khi hắn nhìn thấy đứa trẻ kia.

Ngày hôm đó trời mưa không dứt, sau cơn mưa hoa cỏ trong vườn trở nên thập phần tươi mát, sinh khí dạt dào. Hắn phải hoàn thành bài tập của mình rồi cùng mẹ đến dự một buổi tiệc trong giới thượng lưu. Đang lúc cảm thấy chán nản thì từ khung cửa sổ thủy tinh rộng lớn, hắn nhìn thấy Hứa Ngụy Châu ngồi trên thảm cỏ chơi đùa cùng chú cún nhỏ của Từ quản gia. Ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua cành cây kẽ lá rọi lên mái tóc đen mềm mại của đứa trẻ, nụ cười của nó có bao nhiêu hồn nhiên và vui vẻ. Thật lâu sau, một người phụ nữ đến nắm lấy mặt nó lau đi vết bẩn, còn dịu dàng hôn lên gò má phấn nộn của nó. Sau đó ôm lấy đứa trẻ mang đi, chỉ để lại những tiếng cười giòn tan rộn rã trong không khí. Hoàng Cảnh Du nhớ rằng mình đã nhìn hai bóng người kia đến sững người.

Hoàng Cảnh Du không hiểu cảm giác đó là gì, có lẽ là ghen tị đi? Hắn không biết, nhưng hắn cũng mong muốn mình một lần được thoải mái chơi đùa như vậy, được một lần lăn lộn cùng thiên nhiên cây cỏ, một lần trải nghiệm, hưởng thụ cảm giác của đứa trẻ kia. Rồi mẹ của hắn cũng sẽ xuất hiện ôm hôn hắn, cũng nhìn hắn cười đến dịu dàng.

"Con đang làm cái gì?"

Hoàng Cảnh Du nhớ rõ câu nói của Nhược Lan sau khi nhìn thấy hắn ngồi trên thảm cỏ nơi đứa trẻ vừa rời khỏi mà chơi đùa cùng cún con. Khi đó, hắn suýt nữa đã nở nụ cười vui vẻ thật tâm thì Nhược Lan xuất hiện, từ phía sau cất giọng thanh tao gọi hắn. Nhưng nhìn gương mặt nàng, hắn biết là nàng đang nổi giận.

"Mẹ?"

Nhược Lan nhìn hắn đầy nghiêm khắc. Nàng chấp hai tay trước ngực, giọng nói nhẹ nhàng nhưng trong ý nghĩa lại khiến hắn cảm thấy như có tầng tầng khối nặng đang đè lên trái tim mình.

"Cảnh Du, con nên nhớ mình là đại thiếu gia, là người thừa kế của Hoàng thị. Con không thể không biết giữ thân phận như vậy, học đòi đứa con hoang kia thói quen hư hỏng! Vào nhà đi, lão sư sắp đến rồi. Từ quản gia, mang cậu chủ vào trong."

Từ lần đó, hắn cũng không làm điều gì khác thường nữa, hoàn toàn chuyên tâm học hành, nhưng sâu thẳm trong lòng luôn có một khát khao nào đó. Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy Hứa Ngụy Châu, hắn luôn đặc biệt chán ghét. Đứa trẻ đó vì cái gì có thể làm những điều mình thích trong khi hắn thì không thể?

Hoàng Cảnh Du ngồi xuống ghế sofa nơi Ngụy Châu vừa nằm khi nãy, vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm, hắn khẽ nằm xuống, tay đặt trên trán từ từ nhắm mắt lại.

"Cảnh Du, con phải nhớ rõ, nhà họ Hoàng cũng chỉ có duy nhất một mình con. Đứa con hoang kia, con không cần để ý đến nó làm gì, nó cũng không phải em trai của con! Sau này, đợi nó lớn lên một chút sẽ đuổi nó đi. Mẹ nhìn nó đến chướng mắt rồi. Cả thứ hồ ly tinh kia nữa. Nó đã cướp ba của con, việc này cả đời con cũng phải khắc ghi trong lòng. Nó sinh ra chính là muốn giành lấy những thứ đáng lẽ thuộc về con, có nhớ hay không?"

Đó là lời nói của Nhược Lan cách đây ba năm Hoàng Cảnh Du vẫn còn nhớ rất rõ. Hôm nay khi trở về, gặp Hoàng Thiếu Hoa tại phòng lớn, hắn mấy năm nay cố gắng ngoan ngoãn học hành giỏi giang cũng chính là muốn làm hài lòng người cha này. Nhưng những lần hắn mang thành tích về, ngược lại cũng chỉ là ánh mắt nhàn nhạt không rõ cảm xúc của Hoàng Thiếu Hoa. Ngay cả hôm nay cũng vậy, sau ba năm xa nhà, Hoàng Thiếu Hoa cũng nở một nụ cười khi nhìn hắn, có điều chỉ một mình hắn hiểu rõ, trong nụ cười đó không hàm chứa bất kỳ yêu thương nào.

Nhưng Hoàng Cảnh Du lại từng nhìn thấy yêu thương từ đáy mắt đó dành cho Hứa Ngụy Châu, dù chỉ là một lần duy nhất nhưng hắn đã chứng kiến được. Nhớ lúc đó hắn nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa phóng tầm mắt nhìn đứa nhỏ kia nô đùa trên thảm cỏ xanh, khóe môi không khỏi khẽ cong lên một chút. Hoàng Cảnh Du lúc này càng thấm thía sâu sắc cái gì gọi là "cướp ba", hắn hiểu rất rõ nhưng hắn không vạch trần. Hoàng Cảnh Du nghĩ rằng những người lớn lên trong hào môn, tình cảm vốn là thứ vô cùng xa xỉ không phải sao? Trong ngôi nhà lớn này, thật khó để người ta thật lòng với nhau, kể cả là vợ chồng hay cha con. Hoàng Cảnh Du ngẫm nghĩ, sau này hắn lớn lên, nắm được Hoàng thị trong tay, nhất định mang từng thứ trở về nơi vốn thuộc về nó, kể cả đứa trẻ kia và người mẹ dịu dàng của nó.

---------------

"Lan Lăng, bà chủ gọi cô!"

Lan Lăng đang rửa bát trong bếp, nghe tiếng Từ quản gia thì hơi sửng người một chút nhưng cũng rất nhanh cởi tạp dề ra.

"...Dạ!"

Mấy tháng nay đều đúng ngày này Nhược Lan sẽ gọi nàng đến phòng một lần. Chính là nhận tiền sinh hoạt hàng tháng. Số tiền đó không phải dành cho nàng, mà là sinh hoạt phí của Ngụy Châu. Mỗi lần như vậy, Nhược Lan đều không nặng không nhẹ sỉ nhục nàng, nhưng nhớ đến tương lai chuyển đến một nơi khác cần nhiều tiền để mua nhà thì nàng nhịn. Bất quá cũng chỉ là những câu nói khó nghe mà thôi. Nàng từ nhỏ câu nói khó nghe nào mà chưa từng trải qua chứ? Huống chi, tuy nàng không cố ý, nhưng cũng đã sinh con cho Hoàng Thiếu Hoa, người phụ nữ kia căm ghét nàng cũng có đạo lý của nó.

"Bà chủ."

Nàng từ bên ngoài gõ cửa rồi tiến vào phòng, bên trong Nhược Lan ngồi trên sofa uống trà, dưới bàn trà là một phong bì trắng. Lan Lăng tiến đến đứng bên hông Nhược Lan, đầu hơi cúi thấp.

"Đây là sinh hoạt phí tháng này!"

Nàng giương đôi tay gầy nhận lấy phong bì từ tay Nhược Lan, lưng hơi khom xuống một chút.

"Dạ, cảm ơn bà chủ!"

Nhược Lan nhìn nàng, thân ảnh mỏng manh hao gầy, gò má hơi hóp nhưng vẫn không làm phai mờ đi nét xinh đẹp dịu dàng vốn có. Nhược Lan ánh mắt sắc lại, nâng tách trà lên uống một ngụm, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.

"Cô hàng tháng đều ngửa tay nhận tiền, tôi tự hỏi cô cảm thấy thế nào? Nếu là tôi, chắc hẳn là rất nhục nhã đi!"

Lan Lăng nghe câu nói này thì khẽ chớp mắt một cái, một chút chua xót dâng lên tận đáy lòng, nhưng nàng vẫn mềm giọng.

"Mấy năm qua nhờ bà chủ thương xót!"

Nhược Lan cong khóe môi lên cười, ánh mắt lạnh lẽo.

"Nghe nói gần đây cô làm ăn rất được đi?"

"Dạ? Dạ tôi chỉ thêu thùa may vá, cũng chỉ kiếm được vài bạc lẻ mỗi ngày..."

Mấy năm nay tuy giấu kín nhưng tin tức Hoàng Thiếu Hoa có con rơi ở bên ngoài vẫn có nhiều người biết đến. Vì không muốn mang tiếng bạc đãi với người khác mà Nhược Lan cấm Lan Lăng tìm việc làm thêm bên ngoài.

"Vậy sao? Chặc chặc...ngày đó cũng không nghĩ cô sẽ an phận như vậy. Mười năm trước nhà họ Hứa các người dày công tính toán, còn sinh ra một đứa con, có phải hay không tính chuyện gì khác? Bây giờ lại ngoan ngoãn cũng khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn. Bất quá cô không cần tính toán điều gì, vì đứa trẻ đó mãi mãi cũng không được thừa nhận. Hoàng thị cũng chỉ có một người là đại thiếu gia mà thôi!"

Lan Lăng nghe xong chỉ cảm thấy điều bà chủ nói cũng không có gì sai, nhưng mà hai mẹ con bọn họ chưa từng nghĩ đến một ngày giành giật thứ gì đó từ nhà họ Hoàng.

"Hửm? Sao lại im lặng? Đóng kịch cũng đã mười năm, không thấy mệt mỏi hay sao?"

Nói ra lời này thực chất Nhược Lan cũng chỉ muốn người kia đau thêm một chút, chứ nàng biết rõ tính cách của Lan Lăng vốn dĩ không phải kẻ đèo bồng. Nhưng nhìn thấy nàng ta, Nhược Lan thật chướng mắt. Một kẻ lúc nào cũng ra dạng yếu nhược, cam chịu nhưng ngoài ý muốn lại có thể mạnh mẽ, thanh cao đến như vậy.

"Bà chủ...hai mẹ con tôi biết thân phận của mình, cũng chưa từng dám suy nghĩ điều gì quá phận."

Nhược Lan nhếch mép khinh thường một cái.

"Biết vậy là tốt. Nếu dám mơ tưởng xa xôi, đừng trách sao mình xui xẻo!"

Nhược Lan lại uống thêm một ít trà, nghĩ thêm điều thú vị gì đó, liền giương mắt nhàn nhạt nhìn Lan Lăng.

"Cô cũng còn trẻ, không nghĩ đến một ngày sẽ kết hôn hay sao?"

"...Dạ?"

Lan Lăng ngẩng đầu nhìn Nhược Lan một chút nhưng cũng rất nhanh lại cúi thấp đầu.

"Tôi chỉ muốn lo cho Ngụy Châu thành người, cũng chưa từng nghĩ đến việc lập gia đình!"

Nhược Lan bất giác nâng cao giọng.

"Tốt nhất là đừng có nghĩ! Cô tuy không có danh phận gì, nhưng nếu để họ Hoàng mang tiếng chứa người đàn bà trắc nết lăng loàn, thì đừng trách tôi!"

Lan Lăng cảm thấy miệng mình mặn đắng, thấp giọng đáp một câu.

"Dạ..."

"Được rồi, cầm tiền rồi về đi. Cơm cũng không cần ăn, hôm nay là ngày Cảnh Du về nước, tôi không muốn những kẻ không liên quan làm bẩn mắt con trai mình."

Lan Lăng chớp mắt một cái, tay nắm lấy bao thư càng thêm siết chặt. Tiền trong bao không nặng nhưng làm nàng cảm thấy tựa như đang đeo chì trên tay.

"Dạ...cảm ơn bà chủ!"

Lan Lăng từ từ rời khỏi, nàng nhìn nhìn phong bì không rõ tư vị gì. Nàng không phải ăn xin, nếu xét về pháp luật, Hoàng Thiếu Hoa phải có trách nhiệm chu cấp cho Ngụy Châu, nàng cũng chưa từng xin số tiền này. Huống chi, năm xưa là bọn họ đề nghị cùng nàng. Nếu không phải nhà họ Hoàng cùng Hứa Kiến Thành dùng thế lực chèn ép, nàng có thể đã mang Ngụy Châu đi làm thuê làm mướn ở một chỗ nào đó, nàng cũng không phải người không chịu nổi gian khổ.

Lan Lăng trầm tư suy nghĩ, bất giác nhìn thấy một mũi giày tây xuất hiện dưới đất, nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt phức tạp của thư ký Kim. Nàng hơi sững sờ một chút nhưng nhẹ nhàng mỉm cười chào y.

"Chú Kim!"

"Ừ. Gần đây...nó ngoan chứ?"

Nó trong lời nói này tất nhiên là Ngụy Châu.

"Dạ, Ngụy Châu luôn nghe lời."

"Vậy được rồi. Nghe nói nó ở trường học bị người ta đánh?"

Lan Lăng nghe đến đây thì thảng thốt nhìn thư ký Kim.

"Dạ?"

Nhìn nét mặt mờ mịt của nàng thì y hiểu là nàng vẫn không hề biết những sự việc kia.

"Sự việc này xảy ra không phải là lần đầu tiên, cô đến con mình bị đánh cũng không biết hay sao? Quả nhiên là một người mẹ vô dụng, đến con mình bị người khác ức hiếp cũng không biết, khổ sở như vậy cũng là đáng!... Nếu không phải người bạn của tôi tình cờ nhìn thấy thì tôi cũng đã không biết."

Lan Lăng vô cùng rối trí, khóe mắt nàng đã đỏ lên, con trai của nàng bị người ta đánh hay sao?

"Được rồi, ngày hôm qua tôi đã báo ông chủ, ông chủ cho phép làm thủ tục chuyển trường cho Ngụy Châu, đến học cùng trường với thiếu gia. Nơi đó điều kiện học tập tốt hơn. Ngày mai đến đó học đi."

"Còn bọn người kia?"

"Ai?"

"Những kẻ đã ức hiếp nó?"

Thư ký Kim nhìn Lan Lăng một chút rồi kéo tay nàng vào một góc nói nhỏ.

"Lan Lăng, thân phận cô cùng Ngụy Châu không có công khai, cô không được tìm bọn họ gây sự, nếu không đừng trách nhà họ Hoàng không tha cho cô!"

"Nhưng bọn chúng phải xin lỗi con trai tôi!"

"Lan Lăng, xin lỗi quan trọng hay tương lai Ngụy Châu quan trọng hơn? Cô đừng khiến chủ tịch cùng phu nhân bực mình. Nếu không hậu quả cô tự mình gánh lấy. Bất quá con của cô cũng không bị thương gì nghiêm trọng, đừng vì chuyện bé mà xé ra to!"

Lan Lăng cố gắng kiềm xuống xúc động trong lòng, run rẩy thốt lên một câu, nàng hiểu điều thư Kim nói là gì. Còn vài năm nữa, nàng sẽ cố gắng nhẫn nhịn.

"Dạ, cảm ơn chú...cảm ơn ông chủ!"

"Được rồi!"

Dứt lời, thư ký Kim mang tài liệu rời đi bỏ lại cho Lan Lăng một bóng lưng. Nàng đứng yên đó cảm thấy chân có chút hư nhuyễn. Nàng tựa một tay vào thân cây chống đỡ thân thể mình. Ngụy Châu bị người ta đánh hay sao? Nàng đã không biết!

Mấy ngày trước nhìn thấy chân nó bị sưng trầy, nàng hỏi thì nó nói là chơi cùng bạn bị té ngã. Ngụy Châu là đứa trẻ thành thật, cũng chưa từng biết nối dối. Vậy ra, từ trước đến nay sau lưng nàng, Ngụy Châu đã che giấu không ít chuyện.

Lan Lăng lúc này cảm thấy lòng mình như có ai hung hăng dùng dao đâm vào. Ngụy Châu ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng chưa từng chọc phá ai. Không ngờ con nàng lại bị người ta đánh, người làm mẹ như nàng lại không hề hay biết. Thư ký Kim nói đúng, nàng quả là một người mẹ vô dụng. Nhìn lại ngôi nhà lớn phía bên kia, bất giác khóe mắt nàng ửng đỏ.

"Hoàng Thiếu Hoa, danh tiết cả đời tôi bị hủy trong tay ông, hạnh phúc cả đời tôi cũng vì các người mà không còn...quyền lực, địa vị, các người có thì có thể mặc sức chà đạp người khác hay sao? Chúng tôi cũng là con người mà..."

Nhược Lan nhíu mày lại, nước mắt nàng đã bám vụ viền mi. Nỗi hận Hứa Kiến Thành, nỗi hận Hoàng Thiếu Hoa nàng không thể nào nguôi ngoai được. Nàng là một người hiền lành nhưng không phải không biết hận. Nếu không phải vì mẹ và con trai, chắc chắn nàng cũng không để bọn họ được yên, dù là liều cả cái mạng này. Lan Lăng nàng không phải kẻ nhu nhược. Nhưng năm xưa là vì mạng sống của mẹ, nay lại vì con trai mà nàng nhẫn nhịn. Nàng chịu nhục ngửa bàn tay nhận tiền từ Hoàng phu nhân cũng chỉ vì những ngày tháng tốt đẹp sau này của Ngụy Châu, sau khi đủ tiền rồi, nàng cùng Ngụy Châu sẽ cao chạy xa bay khỏi cái nơi đầy đau thương và tủi nhục này.

Nhưng mà nàng chịu nhục thì được, nhưng con trai nàng thì không thể. Đó là máu thịt của nàng, là nàng đánh đổi cả hạnh phúc đời người để dưỡng thành nó. Họ có thể đánh có thể chửi nàng, nhưng Ngụy Châu chính là tâm can bảo bối của nàng, bọn họ không thể tùy ý khinh bạc!

Lan Lăng đi nhanh về phía sau hậu viên thì nhìn thấy Ngụy Châu đang ngồi bệt trên bãi cỏ ném đá xuống mặt hồ xanh thẳm. Vài con sóng ẩn nhẫn gợn lăn tăn trên mặt nước. Con trai nàng ngồi đó, thân thể đơn bạc, vì ăn uống không đủ dinh dưỡng mà khá gầy. Mái tóc đen nhánh bay bay trong làn gió xuân mát mẻ. Chiếc áo nó mặc cũng đã vài năm, dù được giặt giũ sạch sẽ nhưng có vài chỗ nhạt màu. Nhìn Ngụy Châu, một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống gò má hao gầy của Lan Lăng. Nàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt mình, cố nở một nụ cười rồi tiến đến ngồi xuống ôm lấy Ngụy Châu vào lòng.

"Sao lại ngồi đây?"

"Mẹ!"

Ngụy Châu reo lên một tiếng rồi nắm lấy tay mẹ nó.

"Con ngồi ở đây chờ mẹ."

"Lúc nãy không phải nói là ngủ hay sao? Khi không lại ra đây ngồi? Nắng nóng có biết không?"

"Mẹ, con không nóng, bên trong mới nóng, con muốn ra đây ngồi."

"Ngoan lắm, chúng ta trở về! Mẹ nấu canh cho con ăn!"

"Dạ...Nhưng mà mẹ ơi...

"Hửm?"

Ngụy Châu nhìn sâu vào mắt Lan Lăng rồi cười lên một cái.

"...a không có gì!"

Lan Lăng nắm lấy tay Ngụy Châu, hai mẹ con nhanh chóng rời khỏi biệt thự, từ từ nện bước trên từng miếng gạch sẫm màu dưới chân.

"Ngụy Châu, ngày mai con chuyển trường, đến học cùng thiếu gia."

Ngụy Châu nghe đến đây thì hai chân mày nhỏ của nó chau vào nhau. Nó nhớ lại cuộc gặp gỡ trước đó với Hoàng Thiếu Hoa. Lúc nó bị Hoàng Cảnh Du đuổi đi liền chạy toan ra ngoài, cũng không ngờ va phải người Hoàng Thiếu Hoa rồi rồi ngã nhào xuống đất. Nó chỉ nhìn thấy một mũi giày hướng về phía mình, nó biết y là ai, nên cố gắng đứng lên thật nhanh rồi cúi thấp đầu chào người kia.

"Con chào...ông chủ!"

"Ngẩng mặt lên!"

Hoàng Thiếu Hoa từ trên cao phả giọng nói khàn khàn trầm thấp xuống làm Ngụy Châu hơi run một chút. Nó ngẩng đầu giương đôi mắt to đen lay láy nhìn y, người mà nó đã từng nằm mơ cũng thấy ôm nó vào lòng gọi con. Nhưng mà tiếc là khi tỉnh dậy chỉ có thể gọi hai tiếng ông chủ mà thôi.

Nó cũng rất muốn một lần gọi tiếng "ba" như Hoàng Cảnh Du, nó đã rất khao khát. Từ lúc nhận thức Hoàng Thiếu Hoa là ba ruột của nó, nó đã bắt đầu khao khát rồi. Nhưng mà Ngụy Châu nhìn thấy giọt nước mắt của Lan Lăng lúc may vá giữa đêm khuya, nó nhìn thấy nàng một thân hao gầy bị Hoàng phu nhân khinh rẻ, bị lũ hạ nhân nhà họ Hoàng miệt thị, thì nó cắn xuống cơn khát vọng đang mãnh liệt trào dâng trong trái tim này.

Ngụy Châu từ khi nhận thức được, hình như cũng chưa một lần đến gần Hoàng Thiếu Hoa như thế này, khi nãy còn đụng trúng vào y, hình như là người y rất ấm đi, nếu đôi tay đó ôm lấy nó, phải chăng là nó sẽ sướng đến chết mất?

"Bị đánh hay sao?"

Hoàng Thiếu Hoa nhìn gương mặt đứa trẻ ngây thơ trước mặt mình hỏi một câu không đầu không đuôi. Nó nghe không hiểu lắm.

"Bị đánh thì phải đánh trả, nhà họ Hoàng không chấp nhận một kẻ yếu đuối như vậy!"

Ngụy Châu thất thần nhìn Hoàng Thiếu Hoa một lúc, bỗng dưng nó lấy hết can đảm thốt lên một câu.

"Nhưng cháu họ Hứa!"

Ngụy Châu nói đến đây bỗng dưng rơi nước mắt. Đó là câu nói nó muốn nói từ rất lâu rồi. Từ nhỏ đến lớn nó cũng chưa từng mang họ Hoàng, nó chỉ mang họ mẹ nó, cũng chưa từng gọi người đàn ông này một tiếng "ba", trong gia đình này cũng không xem nó là người nhà, vì sao lại nói là họ Hoàng? Nếu xem nó là người họ Hoàng, nếu xem nó là con, vì sao còn đối đãi với nó như người hầu kẻ hạ? Như một kẻ ăn xin tình thương của kẻ khác?

Hoàng Thiếu Hoa khẽ nheo mắt lại, ánh mắt từ lúc nào bỗng trở nên sắc bén khác thường.

"Ngày mai chuyển đến trường Cảnh Du học. Chăm chỉ học hành, đừng làm ta mất mặt!"

Hoàng Thiếu Hoa nói xong thì quay lưng rời đi. Ngụy Châu bất giác lao đến nắm lấy bàn tay y níu lại. Bàn tay y rất ấm, đúng như nó nghĩ.

"Vì sao?"

"..."

"Vì sao lại đối xử với con như vậy? Con không phải là con của ông chủ hay sao? Vì sao lại đối xử với con như vậy? Con không đủ ngoan sao? Con không học giỏi sao? Vì sao ngay cả một tiếng ba cũng không cho con gọi? Vì sao chứ?"

Ngụy Châu vừa nói vừa vỡ òa trong nước mắt. Nó buông cánh tay Hoàng Thiếu Hoa ra rồi ngồi xổm xuống đất gục mặt trên đầu gối khóc, thân thể nhỏ bé của nó trong bộ đồ cũ kỹ càng thêm thảm hại. Trong quá khứ, Ngụy Châu cũng chưa bao giờ khóc thảm như vậy. Nhưng nó vừa khóc vừa cắn đầu gối mình, nó sợ Lan Lăng nghe được sẽ đau lòng, nó sợ người khác nghe được sẽ mắng mẹ nó không biết dạy con.

Khi Ngụy Châu bình tĩnh trở lại thì Hoàng Thiếu Hoa cũng đã rời đi từ lúc nào, phải rồi, có lẽ là từ lúc nó buông tay y ra. Thì ra "ba" chính là như thế, để gọi được tiếng "ba" này nó phải trả giá nhiều như vậy. Đã phải trút hết ruột gan cho người ta xem, đã phải khóc lóc van nài sự bố thí tình cảm từ y. Nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt cùng bóng lưng của y mà thôi. Cầu xin tình cảm, có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên và cuối cùng Ngụy Châu làm. Nếu đã không thể nhận ba, thì từ nay nó sẽ chỉ còn một mình mẹ. Nó sẽ không yêu thương ai hết ngoại trừ mẹ nó.

"Ngụy Châu, con sao vậy? Đang nghĩ cái gì đó? Có nghe mẹ nói hay không?"

"Dạ? Phải chuyển trường hay sao?"

"Ừm, ba đã sắp xếp sẽ chuyển trường cho con."

"Mẹ!"

"Hửm?"

"Con đổi ý rồi, lúc trước con có nói muốn gọi ba, nhưng giờ con không cần ba nữa, con chỉ cần mẹ thôi. Từ nay con sẽ học thật giỏi, sau này lớn lên con sẽ nuôi mẹ, sẽ không để bất kỳ ai ăn hiếp mẹ nữa!"

Lan Lăng dừng lại rồi khom người xuống đối diện cùng ánh mắt của con trai mình.

"Ngụy Châu, có phải lúc mẹ không có ở đó đã có chuyện gì hay không?"

"Không có!"

Lan Lăng nhìn vào mắt Ngụy Châu thì biết nó nói dối, cũng giống như bị đánh cũng không nói với nàng. Đứa trẻ chỉ mới mười tuổi nhưng có thể hiểu chuyện như vậy, càng khiến nàng cảm thấy đau lòng hơn. Nàng vươn tay ôm lấy nó thật chặt, tay vuốt ve chiếc đầu nhỏ trong ngực.

"Ngụy Châu, nếu con đau thì còn có mẹ, nếu con uất ức cũng hãy nói cho mẹ biết, đừng giấu trong lòng chịu một mình có được không?...Trên đời này dù tất cả mọi người đều không thích con nhưng còn có mẹ luôn yêu thương con, mẹ luôn ở bên cạnh con, cho nên đừng chịu đựng một mình, có được không?"

"Mẹ, Ngụy Châu không đau!"

Nàng đẩy Ngụy Châu ra nhìn sâu vào đôi mắt nó.

"Thật sự?"

Ngụy Châu gật đầu thật mạnh, miệng còn nở nụ cười thật tươi.

"Dạ phải!"

Lan Lăng cũng mỉm cười, nàng dù có bất hạnh nhưng sinh ra đứa con bảo bối này cũng chưa từng cảm thấy hối hận.

"Vậy để mẹ xem chân con một chút. Đi sao khập khiểng thế này?"

Vừa nói Lan Lăng vừa vén ống quần Ngụy Châu lên nhưng nó kịp tránh đi.

"Mẹ, con không sao mà."

"Đứng yên đó!"

Nàng nghiêm mặt trừng nó một cái rồi vén ống quần lên. Quả nhiên ngay vết sưng hôm qua xuất hiện thêm vệt máu bầm. Nàng nhíu mày càng chặt.

"Cái này...con bị lúc nào? Ai đánh con? Khi nãy lúc mẹ không có ở đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ, không có, lúc nãy con ngủ trong phòng không cẩn thận nên ngã nhào xuống đất thôi. Không có gì đâu!"

Lan Lăng nhìn nhìn Ngụy Châu một chút, tay vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ, tiến đến hôn lên gò má phấn nộn của nó một cái.

"Để mẹ cõng con!"

Ngụy Châu nhìn mẹ mà nở cụ cười, còn ưỡn ngực vỗ vỗ vào.

"Mẹ, Ngụy Châu là đàn ông, không cần mẹ cõng."

Lan Lăng bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

"Phải, con là người đàn ông của mẹ, đã trưởng thành rồi!"

Hai người một lớn một nhỏ nhanh chóng nắm lấy tay nhau vui vẻ từ từ trở về nhà. Cách đó khoảng vài chục mét có một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng, từ lúc nào đã dừng bên đường âm thầm quan sát hai mẹ con Ngụy Châu.

"Đại ca, giờ phải làm sao? Có đi theo hay không?"

"Trở về đi, tao đã có kế hoạch khác."

"Dạ!"

---------------

Sáng hôm sau, Lan Lăng dậy từ rất sớm, chuẩn bị thức ăn cho Ngụy Châu bỏ vào balô rồi hai mẹ con cùng đến trường. Đến cổng trường nó mới nắm lấy tay mẹ.

"Mẹ, con đi vào một mình được rồi!"

"Để mẹ đưa con vào lớp!"

"Mẹ, người đàn ông trưởng thành không cần mẹ đưa đến lớp. Thật mất mặt!"

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Ngụy Châu cùng giọng nói non nớt của nó mà Lan Lăng phì cười. Nàng cúi xuống chỉnh lại chiếc nơ trên cổ con trai mình.

"Được được, người đàn ông trưởng thành đi đi, mẹ sẽ trở về. Nhớ thức ăn ở trong cặp, không được bỏ ăn trưa."

"Con biết rồi, mẹ trở về đi!"

Lan Lăng nói xong thì đứng dậy vẫy vẫy tay chào Ngụy Châu, nó nhanh nhảu mang balô rồi đi thẳng vào trường học. Nó vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là ngôi trường dành cho con nhà giàu nổi tiếng ở C thị. Có đài phun nước, có sân bóng rổ, có khu thể dục thể thao, còn có cả hồ bơi. Một con đường nhựa lớn với thảm cỏ xanh trải dài hai bên, hàng cây ngô đồng cao thật cao khẽ vươn mình mạnh mẽ trong nắng ấm. Những đồng học của nó đều một dạng ăn vận đẹp đẽ, ai nấy đều cao lớn xinh trai đẹp gái. Nó vừa nhìn liền cảm thấy thích thú.

"Bạn học nhỏ, sau lưng có xe, đi đứng cẩn thận!"

Ngụy Châu theo giọng nói thì nhìn thấy vài chiếc xe hơi sáng loáng sang trọng lái vào cổng trường, từ từ vút qua. Nó đi được một đoạn thì nhìn thấy chiếc ô tô đậu vào bãi xe, trên xe bước xuống không ai khác chính là Hoàng Thiếu Hoa, Nhược Lan cùng thư ký Kim. Sau cùng thì Hoàng Cảnh Du, đại thiếu gia Hoàng thị cũng từ từ bước xuống. Hắn mười hai tuổi nhưng vô cùng cao, tóc cắn ngắn, thân thể to lớn khí thế áp người làm những học sinh khác vừa nhìn đều không khỏi nhìn lâu thêm một lúc. Những phụ huynh đi cùng con cái mới nhìn thấy chủ tịch của Hoàng thị lập tức tiến đến chào hỏi. Xung quanh nhanh chóng náo loạn thành một đoàn.

Ngụy Châu nhìn thấy cánh tay Hoàng Thiếu Hoa đặt trên vai Hoàng Cảnh Du cười nói cùng những phụ huynh khác mà trong lòng không rõ tư vị gì. Nó rũ mắt cắn môi một cái rồi nhanh chân đến phòng hành chính. Hôm nay nó phải nhận đồng phục cùng dặn dò của giáo viên. Giáo viên nhìn thấy thư giới thiệu viết tay của thư ký Kim trên tay nó thì liền biết đứa trẻ này thân thế cũng không bình thường nhưng không tiện hỏi ra. Trên lý lịch của nó cột cha để trống tên, nên họ rốt cuộc cũng không biết thật sự Hứa Ngụy Châu là con trai của Hoàng Thiếu Hoa. Nhưng nhìn thấy nó ngoan ngoãn dễ nhìn như vậy liền cảm thấy có thiện cảm. Giáo viên chủ nhiệm của nó là một người thầy ngoài ba mươi tuổi mang họ Tống, gọi là Tống Trình.

Sau khi dặn dò và làm vài thủ tục, Tống Trình dẫn Ngụy Châu lên lớp.

"Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến, tên là Hứa Ngụy Châu, các em đối xử tốt với bạn nhé!"

Thầy Tống quay lại nói cùng Ngụy Châu.

"Em ngồi ở đằng kia, gần ngay lớp trưởng để bạn ấy kiềm cập thời gian đầu cho em!"

"Dạ em cảm ơn Thầy!"

Ngụy Châu xách balô xuống dãy bàn thứ ba gần cửa sổ ngồi cùng một bạn nữ. Bạn này còn nhỏ nhưng rất xinh, mắt to màu hạt dẻ, trên gò má còn có một cái đồng tiền duyên.

"Chào bạn học Hứa, mình là Tống Thiến."

Ngụy Châu nhìn nhìn Tống Thiến, gương mặt nàng thật giống với thầy Tống, chắc là con gái của thầy, nhưng nó chỉ nghĩ, trên miệng vẫn nở nụ cười vô thưởng vô phạt.

"A, gọi mình là Ngụy Châu. Tống Thiến, chào bạn. Từ nay, nhờ bạn chiếu cố mình!"

Ngụy Châu rất nhanh hòa nhập cùng môi trường mới. Ở chỗ này nó cảm thấy có một luồng sinh khí mới, bất quá nó sẽ không phải trải qua cảnh tượng cũ nữa. Ở ngôi trường kia nó học giỏi nên rất nhiều đứa ghét nó, Ngụy Châu gần đây thường bị đám bạn đánh, giành mất đồ ăn mẹ nó chuẩn bị. Chúng đều là những đứa trẻ con nhà giàu, nó nhiều lần nói với giáo viên chủ nhiệm nhưng bọn họ đều chọn lựa phớt lờ mặc kệ nó, có lẽ chỉ vì nó không có xuất thân tốt như những đứa trẻ kia.

Ngụy Châu tuy mới mười tuổi nhưng biết rằng bản thân mình phải chịu đựng, vì nếu phản kháng lại thì chỉ có mẹ con nó chịu thiệt thòi mà thôi. Còn nói với nhà họ Hoàng thì Ngụy Châu lại càng không thể, nó không muốn mẹ mình phải vì nó mà cầu xin bọn họ thêm bất kỳ điều gì nữa.

"Ngụy Châu, lát nữa vào hội trường nhé. Hôm nay trường chúng ta đón một anh trên mình hai lớp vừa chuyển đến. Nghe nói gia thế rất lớn. Học sinh nào cũng phải đến đó tham dự."

"Là cậu chủ sao?"

Ngụy Châu chỉ mỉm cười với Tống Thiến một cái, chỉ là nụ cười đó có chút miễn cưỡng.

Một lúc sau, toàn thể học sinh trong trường đều đến hội trường, bí thư trường đọc một bài cảm ơn dài về Hoàng thị đầu tư vào quỹ xây dựng trường học của bọn họ, rồi thân thế chủ tịch Hoàng thị ra sao, rồi học lực của Hoàng Cảnh Du thế nào. Sau màn giới thiệu thì Cảnh Du bắt đầu đàn một bản piano, hắn tuy còn nhỏ nhưng đã rất đẹp trai, ai nấy đều nhìn đến mê mẩn, Tống Thiến cũng tròn mắt say sưa nhìn Hoàng Cảnh Du.

Ngụy Châu bên dưới nhìn gia đình họ quây quần bên nhau không khỏi cảm thấy lòng ẩn ẩn đau. Nó thật muốn khóc nhưng nó không thể. Nước mắt của nó vốn dĩ không tác dụng gì với người "ba" kia, dù bản thân có gào lên thì cũng không có bất kỳ ai để ý đến mình. Nhưng bất quá nó biết được tương lai cần học thật giỏi, để Lan Lăng không phải buồn tủi nữa.

Một lúc sau hoàn tất mọi thủ tục, ai nấy đều chuẩn bị về lớp.

"Ngụy Châu!"

Từ phía sau Ngụy Châu nghe thấy có người gọi mình liền xoay mặt nhìn lại, chính là thư ký Kim. Phía sau thư ký Kim là cả nhà họ Hoàng đang dồn ánh mắt về phía nó.

"Còn không mau đến chào ông bà chủ?"

Ngụy Châu nhìn nhìn, ở hội trường còn rất đông người, có cả ban giám hiệu và phụ huynh cùng bạn học của nó. Nó rũ mắt một cái từ từ bước đến trước mặt Hoàng Thiếu Hoa, đầu hơi cúi xuống.

"Còn chào ông bà, chào thiếu gia!"

"Đây là..."

Một người phụ huynh bên cạnh lên tiếng.

"Là con của nàng hầu nhà tôi!"

Lên tiếng là Nhược Lan. Nàng hôm nay trong bộ váy vest kem thật nho nhã, tóc vấn cao ra dáng quý tộc sang trọng, giày thương hiệu đẳng cấp, trang sức kim cương thời thượng đính trên cổ. Gương mặt vừa nói vừa nở một nụ cười vừa phải, khiến ai nấy nhìn đều thấy mức độ quý phái của Hoàng phu nhân. Người phụ huynh nhìn Ngụy Châu, trong ánh mắt kèm theo tia khinh miệt rõ ràng. Hắn còn tưởng là con nhà nào quyền quý thì định ra chiều sủng nịnh một chút, không ngờ chỉ là con của một nàng hầu.

"Ra là vậy! Gia đình ngài thật tốt, ngay cả con của người hầu cũng được thu xếp cho vào trường học quý tộc này."

"Thấy nó đáng thương như vậy nên chúng tôi cũng tạo điều kiện giúp đỡ!"

Nhược Lan vừa nói vừa mỉm cười nồng hậu. Hoàng Thiếu Hoa đứng một bên vẫn lạnh mặt, thư ký Kim có phần áy náy, còn Hoàng Cảnh Du không rõ tư vị gì. Ngụy Châu cắn chặt môi mình, nó cúi gầm mặt xuống đất, nếu ai tinh ý thì có thể nhìn thấy trên mặt thảm đã xuất hiện thêm vài vệt nước.

"Được rồi, vào lớp đi!"

Hoàng Thiếu Hoa phẩy phẩy tay về phía Ngụy Châu, nó không trả lời mà xoay người lầm lũi đi nhanh về hướng nhà vệ sinh. Nàng hầu sao? Mẹ nó từ lúc nào đã trở thành nàng hầu của nhà họ? Nó lao vào nhà vệ sinh đứng nửa buổi trong đó, tay đấm vào vách tường phòng vệ sinh kêu "oành oành", răng cắn chặt môi ngăn đi tiếng nấc nghẹn trong lồng ngực. Một lúc sau trở ra liền nhìn thấy Hoàng Cảnh Du đang đứng rửa tay. Bên cạnh là vài ba tên đàn em cùng lớp mà hắn vừa thu phục được.

Ngụy Châu liền lạnh mặt đi ra ngoài.

"Sao hả? Tay đánh vào tường như vậy không thấy đau?"

Hoàng Cảnh Du vừa rửa tay cũng không nhìn nó, nhếch mép lên cười, giọng khàn khàn. Ngụy Châu siết chặt tay thành nắm đấm, không xoay người lại mà bước nhanh khỏi nhà vệ sinh. Khi bóng lưng nó đi rồi, Hoàng Cảnh Du bỗng ngừng cười, trong mắt chỉ còn lại một mảnh hàn ý, nhìn nhìn bản thân trong gương rồi từ từ rời khỏi.

--------------

Lúc này, Lan Lăng đang thêu thùa trong nhà, hôm nay nàng có một đợt hàng phải giao gấp. Đang ngồi trên ghế chỉnh lại mẫu thêu thì nghe tiếng gõ cửa. Nàng đặt khung thêu xuống rồi đứng dậy.

"Ai đó?"

Vẫn không có tiếng trả lời, nàng tưởng nghe nhầm thì định ngồi xuống.

"Cốc, cốc, cốc!"

"Ai đó?"

Đáp lại nàng cũng chỉ có một mảng yên lặng, Lan Lăng đến bên cửa vặn chốt mở ra, nàng liền giật mình một cái.

"A!"

--------------

HẾT CHƯƠNG 2