Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Chương 10: Tôi muốn em!




Hai tháng sau cuộc gặp gỡ tại dạ tiệc ấy, Hoàng Cảnh Du gặp lại Hứa Chính Kỳ nhiều lần, chính là vì y đại diện cho phía Giang Hạo Phong đến làm việc về hạng mục hợp tác. Những lần đó, không biết vô tình hay cố ý, Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Chính Kỳ thái độ đối đãi hết sức đúng mực, giống như những lời đêm đó không phải là của hắn nói, còn Hứa Chính Kỳ cũng không có biểu hiện gì là từng quen biết hắn.

Buổi tối ngày hôm đó, hai bên làm việc cùng nhau trong phòng của tổng giám đốc Hoàng thị. Đã hơn một tuần Hứa Chính Kỳ phải ở lại đây đến khuya, chỗ này gần như biến thành văn phòng thứ hai của y, khách nhân đến đều tưởng nhầm y là trợ lý của Hoàng Cảnh Du chứ không phải Giang Hạo Phong. Những ngày đầu Hứa Chính Kỳ còn cảm thấy bất tiện, bất quá là người chuyên nghiệp y cũng rất nhanh chóng thích nghi.

Lúc này đã gần mười giờ đêm, gần đây Hoàng thị vì dự án thầu này mà phải tăng ca liên tục, nhất là phòng xây dựng và kế toán. Hơn nữa, tổng tài của bọn họ còn không nghỉ, lấy đâu họ có thời gian nghỉ chứ? Làm việc ở Hoàng thị rất khắc khe nhưng bù lại đãi ngộ vô cùng tốt, môi trường làm việc chuyên nghiệp và thăng tiến cao, tuyển việc một chọi một ngàn người, miễn là người có năng lực và sức chịu đựng áp lực công việc tốt đều rất muốn được đầu quân cho Hoàng thị. Ở đất nước này, chi nhánh của Hoàng thị trải đều khắp nơi, chính là nơi mà ai ai cũng đều muốn được làm việc cùng.

Trong phòng tổng tài, hồ sơ tài liệu sớm đã chất thành núi. Hoàng Cảnh Du ngồi bên văn kiện, một tay chống đầu, tay kia xoa xoa huyệt thái dương, đầu tựa vào ghế dựa dưỡng thần. Hắn đã gần hai tháng nay không có nghỉ ngơi, ngày ngày đều trực chiến ở văn phòng này không rời khỏi. Hắn cũng đã lâu không uống rượu nhưng ngoại lệ sau giờ làm việc, về đến nhà liền có thể ngủ một giấc yên ổn đến sáng. Cũng thật lâu rồi, hắn từ chối vô số lời mời của đối tác cùng bằng hữu mà trụ lại với công việc. Gần đây, có lời đồn hắn chính là kẻ nghiện công việc, cho nên ngược lại uy tín đặc biệt nâng cao, nhìn tổng tài nhà mình như vậy hiển nhiên nhân viên làm việc càng thêm tận lực.

Nhưng thật ra cũng chỉ có một mình Hoàng Cảnh Du biết, sở dĩ hắn nghiêm túc như vậy bởi lẽ ở văn phòng lúc này không chỉ có một mình hắn cùng trợ lý như lúc trước, vị trợ lý xấu số kia sớm đã dọn đến văn phòng tầng dưới vào hai tháng trước trùng hợp chính là cái ngày mà Hứa Chính Kỳ bước chân vào đây.

Hoàng Cảnh Du nheo nheo đôi mắt nhập nhằng mở ra nhìn về bóng người lưng thẳng như trúc cách chừng sáu mét ở phía bên phải hắn. Trước lúc Hứa Chính Kỳ đến đây, hắn đã cẩn thận gọi người chỉnh lại cấu trúc của căn phòng. Vốn dĩ bàn trợ lý ở phía đối diện cách hắn nửa gian phòng, hiện tại được dời sang bên phải hắn.

Hoàng Cảnh Du không hiểu rõ tâm trạng mình lúc này, chỉ cảm thấy đặc biệt ám ảnh đối với sườn mặt của Hứa Chính Kỳ. Đặc biệt những khi y hơi cúi đầu xuống làm việc, nhìn những biểu hiện hỉ nộ ái ố trên gương mặt kia khiến hắn cảm thấy vô cùng thích thú. Rất nhiều lần, hắn suýt nữa đã gọi tên y thành Hứa Ngụy Châu, vì càng nhìn hắn càng cảm thấy người kia vô cùng quen thuộc, tựa như cậu bé ngồi dưới chân hắn giương đôi mắt ngần ngận nước nhìn mình vào mười năm trước. Hắn cũng không muốn dùng thân ảnh kia để lấp đầy khoảng trống mà đứa trẻ đó để lại, chỉ có điều, hắn không làm được. Thân ảnh Hứa Chính Kỳ cùng Hứa Ngụy Châu cứ trùng lắp lên nhau, khiến hắn cứ nhìn người kia không rời mắt.

Cũng không phải tự dưng mà Hứa Chính Kỳ chuyển đến đây, bởi lẽ công việc khá nhiều, Hoàng Cảnh Du lại là người khó tính, hắn rất hay đưa ra yêu sách và chất vấn đủ điều trong hạng mục thi công. Bên phía Giang Hạo Phong người nắm rõ hạng mục này nhất chính là Hứa Chính Kỳ, y tuy về Giang thị chưa bao lâu nhưng đã có nhiều năm theo làm việc ở tập đoàn mẹ cùng chủ tịch Giang Hạo Minh, cha của Giang Hạo Phong tại Mỹ.

Dự án lần này không biết bằng cách nào, chủ tịch Giang đã đưa người tin cậy nhất của mình là Hứa Chính Kỳ về nước để hỗ trợ Giang Hạo Phong. Ở Giang thị cũng không sóng yên bể lặng như những gì bên ngoài người ta nhìn thấy. Giang Hạo Phong có một người em trai cùng cha khác mẹ là Giang Tụng Hiền. Người này hai mươi sáu tuổi, là giám đốc chi nhánh của Giang thị ở Úc châu, tuổi trẻ tài cao, tính tình lạnh lùng khó hiểu. Nếu Giang Hạo Phong là kiểu người không ẩn giấu bản thân, tâm trạng thế nào thường thể hiện ra mặt, hắn cũng không che giấu sở thích cạnh tranh của mình, nhưng em trai hắn thì ngược lại. Mấy năm hai anh em ngoài ấm trong lạnh khiến chủ tịch Giang vô cùng đau đầu.

Hứa Chính Kỳ đã theo chủ tịch Giang mười năm, hắn đào tạo rất kỹ lưỡng, từng chút từng chút một của Chính Kỳ hiện tại chính là do hắn một tay bồi dưỡng. Người bên ngoài nhìn vào mối quan hệ của hai người bọn họ thì chia thành hai kiểu nhận định. Có người nói chủ tịch Giang đối đãi với y như con nuôi, cũng có người nói y chính là tình nhân được hắn bao dưỡng. Bởi lẽ, chủ tịch Giang đã ly dị Giang phu nhân - mẹ của Giang Hạo Phong vào sáu năm trước. Khi đó người ta lại nhìn thấy chủ tịch Giang qua lại cùng vô số minh tinh, trong đó có cả nam nhân, cho nên một người xinh đẹp tuyệt mỹ như Hứa Chính Kỳ, không lý do nào chủ tịch Giang lại bỏ qua chứ?

Nhưng vì nguyên nhân nào đi chăng nữa, thì Hứa Chính Kỳ hiện tại là hồng nhân bên cạnh chủ tịch. Khi y đặt chân vào Giang thị, không có bất kỳ ai dám ý kiến gì, nhưng bất quá thông qua ánh mắt của họ cũng ẩn giấu nhiều điều khen chê, đánh giá nhân phẩm của y. Nhưng Hứa Chính Kỳ hoàn toàn không lưu tâm đến, hoặc bất quá y che giấu quá kỹ những suy nghĩ của mình. Hỉ nộ ái ố đặc biệt hiếm khi lộ ra, khiến kẻ bên ngoài cũng không biết rốt cuộc đâu mới là giới hạn của y nữa. Nhưng mà bàn về năng lực thì không ai có thể phủ nhận được, Hứa Chính Kỳ chính là tinh anh trong những tinh anh. Từ ngày y đặt chân vào Giang thị, rất nhiều việc được đổi mới, tuy mang tiếng là trợ lý nhưng hầu hết những quyết định của Giang Hạo Phong đều đến từ chủ ý của y, nói ví như lần hợp tác lần này cùng Hoàng thị.

Hoàng Cảnh Du lần đầu tiếp xúc với Hứa Chính Kỳ trên phương diện công việc thì hoàn toàn thừa nhận năng lực của y, cũng không dùng ánh mắt đêm đó khi nhìn thấy y từ phòng VIP của K bar bước ra, mà xem y như một cộng sự đúng nghĩa. Hoàng tổng xưa nay nổi tiếng tính tình cao ngạo, thậm chí vô cùng nóng nảy. Nhân viên Hoàng thị mỗi khi nhìn thấy hắn đều không rét mà run, càng không nhiều người có thể dễ dàng thỏa hiệp với hắn, nhưng lần này quả nhiên hắn đã gặp một người hợp ý đúng nghĩa.

Hoàng Cảnh Du không cần nói nhiều người kia liền nắm bắt được ý tứ của hắn. Làm việc với Hứa Chính Kỳ, hắn đặc biệt cảm thấy dễ chịu. Lần đó nhặt được tấm danh thiếp, hắn nghĩ Hứa Chính Kỳ chính là tình nhân bao dưỡng của Giang Hạo Phong, có thể dùng tiền để điều khiển y. Nhưng mà sau hai tháng làm việc cùng nhau, hắn cảm thấy có thể mình đã nhầm lẫn ở chỗ nào đó, hoặc y cùng Giang Hạo Phong chính là người yêu, cho nên Hứa Chính Kỳ từ lúc làm việc trực tiếp với hắn thì luôn luôn đúng mực, giữ khoảng cách, cũng không nhắc gì về nụ hôn đêm đó. Ánh mắt nhìn hắn cũng chỉ như một kẻ xa lạ không hơn không kém, điều này khiến một kẻ luôn được đặt ở vị trí trung tâm như hắn cảm thấy Hứa Chính Kỳ phải chăng chính là đang muốn lạt mềm buộc chặt?

Chiêu này cũng từng có vài minh tinh hắn bao dưỡng trong quá khứ áp dụng, bất quá không đạt hiệu quả, bởi lẽ hắn rất nhanh chán lại ghét ai áp dụng thủ đoạn với mình. Chơi vài tháng hắn lại bỏ rơi người ta, cho nên hắn trong giới tình trường nổi tiếng phong lưu bạc tình. Chỉ có điều cũng chỉ có một mình bản thân hắn biết, không thể gọi là bạc tình, hắn chưa từng dành tình cảm cho ai, tất cả chỉ có quan hệ tình tiền, hắn cũng đã trả cho những người kia đủ, cho nên dùng từ tàn nhẫn sẽ hợp với hắn hơn. Bất quá Hoàng Cảnh Du cũng không ngại hai từ này áp dụng lên mình.

Hứa Chính Kỳ trong lúc làm việc thường hay đeo kính, chiếc kính gọng đen làm gương mặt y càng thêm ưu nhã. Ở khoảng cách này, Hoàng Cảnh Du có thể nhìn thấy nửa bên mái tóc bồng bềnh của y, khác với lần gặp ở dạ tiệc vào hai tháng trước, lúc đi làm, Hứa Chính Kỳ không lưu tâm mái tóc mình lắm, tóc ngắn đen nhánh tùy tiện phủ phục trên vầng trán trắng trẻo. Hoàng Cảnh Du gần đây phát hiện y có một thói quen, chính là thỉnh thoảng trong vô thức sẽ cào cào tóc mái của mình, nên lúc này tóc y đặc biệt tán loạn, làm gương mặt kia thập phần đáng yêu chứ không phải vẻ xa cách của hai tháng trước. Hàng lông mi của y dày và dài. Đôi mắt rất to, tròng mắt hắc bạch phân minh, đáy mắt trong vắt tựa người chưa từng bị bất kỳ sự đen tối nào của xã hội làm nhiễm bẩn. Sống mũi cao vút, ngay tại hốc mắt lại có một chút vượt lên như điểm nhấn câu hồn đoạt phách người nhìn. Bờ môi hồng nhuận căng mọng đầy sức sống, ngay tại gò má còn có một điểm lõm xuống nhẹ, thật để ý mới có thể nhìn thấy. Vì vậy, mỗi khi y cười rộ lên đặc biệt vô cùng đẹp mắt. Y lại có hai chiếc răng hổ nhỏ, vừa tình cảm lại vừa có vẻ tinh nghịch, càng nhìn càng cảm thấy như tiểu miêu tinh, đáng yêu hết phần của người khác. Chỉ có điều, y hiếm khi cười thoải mái, lần duy nhất hắn nhìn thấy y cười đúng nghĩa chính là lúc y đứng ở hành lang nói chuyện điện thoại cùng một ai đó. Dường như trong mọi hành động cử chỉ đều cật lực kiềm chế thứ gì đó, khiến Hoàng Cảnh Du thật càng lúc càng tò mò về con người này.

"Đói bụng hay chưa?"

Hứa Chính Kỳ một tay chống trán, một tay cầm bút liên tục viết viết trên tờ giấy, đầu hơi cúi xuống nhìn những số liệu trước mắt, bất giác giật mình vì giọng nói âm mũi cùng hơi thở nóng hổi phả bên tai. Y ngẩng đầu lên trùng hợp lại làm bờ môi của người kia lướt qua vành vai mình. Không biết từ lúc nào, Hoàng Cảnh Du đã đến bên cạnh, một tay chống xuống bàn, toàn thân khom xuống, áp sát vào lưng Hứa Chính Kỳ, bờ môi lại đặt tại vành tai người kia, mắt đối mắt ở khoảng cách quá gần, thậm chí còn nghe được hơi thở thơm tho của y đang lởn vởn ngay trước mũi, Hoàng Cảnh Du bất giác hoài niệm về nụ hôn đêm đó.

"Tôi xử lý xong văn bản này sẽ trở về, cảm ơn Hoàng tổng đã quan tâm!"

Hứa Chính Kỳ vừa nói, thân thể hơi dịch ra khoảng cách với Hoàng Cảnh Du một chút. Hoàng Cảnh Du nhìn sâu vào mắt y, những tưởng sẽ nhìn thấy vẻ luống cuống nhưng thật không ngờ nơi đó chỉ là một mảng thanh tĩnh. Hắn hơi thất vọng một chút bất quá cũng không lâu. Hoàng Cảnh Du bỗng ngồi lên bàn Hứa Chính Kỳ, từ trên nhìn xuống, lúc này hai người đối diện nhau, bất giác hắn tiến đầu đến kề sát khuôn mặt y, trên môi hắn từ lúc nào vẽ lên một đường cong đầy ý tứ.

"Môi cậu thật ngọt, tôi rất nhớ!"

Dứt lời, hắn bằng tốc độ sấm sét tiến môi đến liếm một cái trên bờ môi y. Hứa Chính Kỳ không tránh né nhưng chân mày y có một chút nhíu lại.

"Cậu thật thú vị!"

Hoàng Cảnh Du chậm rãi buông ra tiếng cười trầm thấp, môi cũng nhẹ nhàng mân mê bờ môi của y, từng chút từng chút một liếm liếm, như dã thú đang từ từ thưởng thức con mồi, hoàn toàn không vội, giống như đang chuẩn bị tốt bữa ăn cho mình. Nhưng điều làm hắn không hài lòng chính là Hứa Chính Kỳ từ đầu đến cuối đều chưa từng nhắm mắt, môi cũng không hé mở, vẫn là nét thản nhiên nhàn nhạt thường ngày, giống như hiện tại không phải Hoàng Cảnh Du đang hôn y mà chỉ là một cuộc thảo luận nào đó.

"Cậu là tình nhân của Giang Hạo Phong sao?"

Hắn vừa liếm lộng khóe môi của y vừa hỏi hỏi, giọng trầm khàn, ánh mắt xoáy sâu vào đôi con ngươi trong sáng kia, tựa như muốn từ đó tra ra được điều gì.

"Không phải!"

"Vậy có hứa hẹn hay cam kết gì hay không?"

"..."

"Có thể theo tôi hay không?"

"..."

"Tôi biết cậu là người nghiêm túc, tôi cũng muốn thử nghiêm túc một lần!"

Hoàng Cảnh Du vừa nói, một bàn tay từ lúc nào nắm lấy cằm Hứa Chính Kỳ mà cẩn thận vuốt ve, trong hành động có một chút dâm mỹ. Bờ môi trườn lên hôn vào gò má xinh đẹp của y, làn da của Hứa Chính Kỳ quả nhiên là một bảo vật, mềm mại nhưng đàn hồi cực tốt. Hắn vừa vuốt vừa sờ đến sinh nghiện. Hắn hôn lên mũi y, hôn lên tai y, y cũng không có bất kỳ phản kháng nào. Cho đến khi Hoàng Cảnh Du tưởng là đã chắc chắn nắm được người này trong lòng bàn tay, vừa chạm vào môi y định sẽ vói lưỡi vào trong, thì Hứa Chính Kỳ giật ra làm hắn có một chút ngoài ý muốn, ánh mắt rõ ràng một tia hụt hẫng hiếm thấy.

"Cũng không còn sớm, ngày mai còn có cuộc họp, Hoàng tổng cũng nên nghỉ ngơi!"

Hứa Chính Kỳ vừa nói vừa đứng lên xách cặp của mình, giọng nói từ tốn không nhanh không chậm đủ làm trái tim Hoàng Cảnh Du như có thủy triều xộc đến đập vào thành bể một tiếng "ầm ầm".

"Ngày mai gặp lại!"

Hoàng Cảnh Du nhìn bóng dáng người kia nhanh chóng rời khỏi phòng mà không rõ tư vị gì. Hắn vẫn ngồi không dịch chuyển trên bàn, mày nhíu lại thành hàng. Khi nãy không phải đã đồng ý để hắn hôn hay sao? Y chưa từng cự tuyệt cũng không phản kháng, nhưng sau đó lại như chưa có việc gì xảy ra mà đứng dậy rời đi, hơn nữa thái độ còn hết sức lãnh đạm. Như vậy có phải chính là đang trêu chọc Hoàng Cảnh Du hắn đi?

"Hứa Chính Kỳ, còn muốn đấu với tôi đến đâu? Tôi chiều em!"

Hoàng Cảnh Du vừa dứt lời liền đấm mạnh bàn tay mình xuống bàn nghe "rầm" một tiếng. Không biết rằng bên ngoài có một bóng người tựa vào thành cửa đang nhếch khóe môi lên cười.

Đêm đó, sau hai tháng không chơi bời, Hoàng Cảnh Du lại đến K bar, lần này vẫn gọi Minh Châu, cậu thực tập sinh lần trước đến hầu hạ. Lần này, hắn sau khi để lại vô số vết cắn trên người thiếu niên, làm y đến đau đớn trên giường, cầu xin rồi ngất xỉu hắn mới chịu buông tha. Hắn đang rất tức giận, càng biết rõ mình giận vì nguyên nhân gì. Hứa Chính Kỳ chỉ là một trợ lý nhỏ, bất quá cũng được người ta bao dưỡng mà lại tỏ vẻ thanh cao như vậy khiến hắn vô cùng bực tức.

Hai tháng trước Hoàng Cảnh Du đã cẩn thận cho người điều tra về Hứa Chính Kỳ. Cũng không phải nghi ngờ người đó là Hứa Ngụy Châu, vì vốn dĩ hắn không có lý do để không tin vào điều đó. Chỉ là hắn muốn xác thực lần nữa những nhập nhằng không rõ của bản thân mình. Theo tài liệu tra được, thì ba mẹ của Hứa Chính Kỳ không may chết thảm trong một vụ tai nạn giao thông tại Mỹ. Sau đó được người nhà họ Giang mang về nuôi. Từ nhiều năm nay y cũng chưa một lần trở về quê hương. Hoàng Cảnh Du còn cẩn thận điều tra về ba mẹ của Hứa Chính Kỳ trước khi bọn họ đến Mỹ, gia đình đó ở D thị làm nghề bán tranh, chỉ có một mình Hứa Chính Kỳ là con trai. Hứa Chính Kỳ từ nhỏ học lực trung bình, hắn chỉ tìm thấy hình ảnh của y những năm tháng học tiểu học. Nhưng mà hình ảnh đã quá lâu, lại khá nhòe nên hắn cũng rất khó khăn mới nhìn được gương mặt đó.

Lại thêm vừa rồi Hứa Chính Kỳ phủ nhận quan hệ với Giang Hạo Phong, nhìn thì không có vẻ y đang nói dối, không có lý do để y làm điều đó! Giang Hạo Phong không che đậy tính hướng của mình, hắn cũng chưa kết hôn, huống chi trợ lý cùng ông chủ, như vậy cũng không có gì là lạ lẫm trong xã hội đương đại. Nếu muốn từ chối hắn, thì y có thể mang Giang Hạo Phong làm lý do, nhưng ngược lại Hứa Chính Kỳ lại nói "không phải". Như vậy Giang tổng mà hắn nghe thấy ở K bar liệu có phải là chủ tịch Giang hay không? Theo tư liệu hắn điều tra thì cũng rất có thể là người này. Nếu là chủ tịch Giang thì Hứa Chính Kỳ không thừa nhận cũng hợp lý. Hai tháng trước tình cờ chủ tịch Giang từ Mỹ quốc cũng trở về.

Nghĩ đến Hứa Chính Kỳ một thân cao lãnh như vậy mà lại qua đêm cùng người khác ở chỗ ăn chơi trụy lạc như K bar, càng khiến máu trong người Hoàng Cảnh Du sôi sục. Hắn không thừa nhận là mình ghen, vì hắn chưa từng yêu ai, cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ tiến xa hơn với Hứa Chính Kỳ. Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Chính Kỳ ở K bar, hắn chỉ muốn cùng y lên giường để khỏa lấp phần nào tâm hồn trống trải của mình. Nhưng sau khi gặp lại, càng tiếp xúc hắn lại càng thấy y vô cùng thú vị.

Nhưng mà bất quá mối hệ của bọn họ có thể tiến đến mức bao dưỡng, như vậy cũng chạm giới hạn rồi. Hoàng Cảnh Du là người của hào môn, tuyệt nhiên hắn không thể tiến xa hơn với người cùng giới. Hắn phải kết hôn cùng phụ nữ. Đó là những gì mà người thừa kế duy nhất của Hoàng thị phải làm. Hơn ai hết, Hoàng Cảnh Du hiểu rất rõ chỉ thể vui chơi qua đường cùng Hứa Chính Kỳ chứ không thể nghiêm túc cho một mối quan hệ xa hơn.

Chính vì vậy, cảm giác tức giận khi không có được Hứa Chính Kỳ khiến hắn càng chán ghét bản thân mình hơn. Hứa Chính Kỳ nếu để hắn tóm được, nhất định sẽ dày vò y, cho y biết ai cũng có thể trêu vào, chỉ trừ Hoàng Cảnh Du hắn ra. Cho dù có chủ tịch Giang chống lưng đi chăng nữa thì cũng không ai có thể cứu được y nếu đã bị Hoàng Cảnh Du để mắt đến.

Hoàng Cảnh Du sáng hôm sau đến Hoàng thị nhìn thấy Hứa Chính Kỳ trong cuộc họp, y vẫn như ngày hôm qua, giương đôi mắt thản nhiên nhìn hắn. Hoàng Cảnh Du nhìn thấy thì nhíu mày thật chặt, hắn đêm qua sau khi từ K bar trở về thì không thể ngủ được. Mắt sáng nay lộ cả quầng thâm không che giấu. Hôm nay tâm trạng hắn rất xấu, hại suốt buổi họp ai nấy đều căng thẳng.

Sau buổi họp, mọi người sớm đã rời khỏi phòng, lúc này Hoàng Cảnh Du vẫn ngồi chống đầu nhìn Hứa Chính Kỳ thu dọn tài liệu của mình. Chỉ còn vài ngày nữa y sẽ trở về Giang thị, chấm dứt khoảng thời gian trường kỳ kháng chiến ở đây. Rèm cửa từ lúc nào đã được mở rộng, lúc này ánh sáng nhu hòa bên ngoài soi thẳng vào gian phòng rọi lên gương mặt Hứa Chính Kỳ, làm y có bao nhiêu mị hoặc cùng người đối diện.

"Hoàng tổng chưa về hay sao?"

Hứa Chính Kỳ dọn xong đồ đạc của mình thì lia mắt sang nhìn Hoàng Cảnh Du, hắn vẫn ngồi đó, ánh mắt dán vào gương mặt y không động.

"Vậy...tôi đi trước!"

Hứa Chính Kỳ dứt lời liền xoay người rời khỏi phòng, được một đoạn y rẽ vào nhà vệ sinh. Lúc này cả tầng hoàn toàn vắng lặng, có thể nghe rõ tiếng đế giày y nện trên nền gạch "cộp cộp". Chính Kỳ bật nước rửa tay và mặt. Mấy tháng quá y tập trung vào cộng việc, gò má có chúng nhô cao. Y nhìn nhìn thân ảnh mình trong gương, ánh mắt trầm xuống hoàn toàn không giống vẻ thản nhiên bình thường. Những giọt nước từ mái tóc lăn dài xuống cằm, Hứa Chính Kỳ bất giác vươn ngón tay lên mặt kính, sờ sờ thân ảnh trong gương, đôi mắt y từ lúc nào bỗng hiện lên tia lạnh lùng tàn nhẫn. Bất giác y nghe thấy tiếng động bên ngoài, dường như có người đang bước vào, bất giác khóe môi y khẽ nhếch lên một cái. Y tiếp tục xả nước và rửa tay.

Hứa Chính Kỳ đứng đó cọ rửa thêm một lúc sau đó ngẩng đầu lên liền thấy thân ảnh Hoàng Cảnh Du phản chiếu trong gương.

"Hoàng tổng?"

Hứa Chính Kỳ nhìn thấy Hoàng Cảnh Du đang đứng tựa vào thành cửa đóng chặt, chốt cửa từ lúc nào đã bị hắn kéo lại, y nhìn thấy thì chân mày hơi nhướn lên một chút.

"Cậu biết tôi muốn gì chứ?"

Hứa Chính Kỳ cười cười, vẻ mặt thản nhiên, đôi mắt lúc này cũng hoàn toàn không lộ rõ suy nghĩ của mình, y che giấu tâm cơ vô cùng tốt.

"Tôi không hiểu lắm!"

Lời này vừa nói ra, Hứa Chính Kỳ xoay người lại, đồng thời Hoàng Cảnh Du đã tiến đến, trong tích tắc bỗng vươn tay ôm lấy Hứa Chính Kỳ đặt y ngồi trên bệ rửa tay, làm y không kịp phản ứng. Hắn cả người to lớn bao lấy y, hai tay chống hai bên hông y phả hơi thở nguy hiểm vào mặt Chính Kỳ.

"Tôi muốn ăn em!"

Dứt lời, hắn tiến môi đến nhưng nhanh chóng bị bàn tay Hứa Chính Kỳ chặn lại, một mảng da tay mềm mại thơm phức mùi nước hoa tươi mát đặt trên bờ môi ấm nóng của Hoàng Cảnh Du, ánh mắt hắn bỗng dưng tối sầm xuống.

"Bất quá tôi cũng không phải thức ăn!"

Nói xong, Hứa Chính Kỳ định gỡ bàn tay mình khỏi miệng Hoàng Cảnh Du nhưng bị hắn nắm lấy giữ lại, còn tùy tiện vươn lưỡi liếm vào lòng bàn tay y. Hứa Chính Kỳ ánh mắt hơi cong lại, môi cũng thốt ra giọng nói nhẹ nhàng, nghe như lời tình nhân thủ thỉ cùng nhau.

"Hoàng tổng không phải lúc nào cũng động dục đi?"

"Chỉ với mình em!"

Dứt lời, hắn tiến vào giữa hai chân y, cả người phủ lấy Hứa Chính Kỳ, một tay nâng cằm y lên, môi cũng đồng thời phủ xuống.

--------------

HẾT CHƯƠNG 10