Lần Nữa Lại Yêu

Chương 25: Chương 25





Chương 25: Yêu mình anh.
Thái Văn lắc nhẹ ly vang đỏ rồi đưa lên mũi  tận hưởng mùi hương thanh dịu. Nuốt xuống từng ngụm, cảm giác ngọt ngào tác động nhanh tới mọi giác quan và lan nhanh tới các sợi dây thần kinh.  Trong khi đó Hiên hơi chau mày, cô gắp thức ăn vào bát cho anh và khẽ nói:
“ Anh chỉ định uống vang thay cho bữa tối thôi à? Em sẽ nghĩ là anh đang chê thức ăn do em nấu!”
Mặt anh xị xuống:
“ Em bắt anh ăn cứ như đánh trận ấy. Rõ ràng ăn uống là một  sự hưởng thụ, phải từ từ mới tận hưởng được hết chứ. Đâu phải ngày nào em cũng cam tâm nấu ăn cho anh đâu!”
Cô buông đũa đứng dậy:
“ Vậy anh cứ từ từ thưởng thức, ăn xong thì gọi em sang dọn. Em về nhà một lúc!”
Cười nhìn theo bóng cô khuất dần. Anh cầm đũa và giải quyết sạch sẽ bữa tối trong cảm giác ngọt ngào. 
Lúc Gia Hiên bước sang căn hộ của Văn thì anh đã nằm dài trên sofa và dày vò chiếc điều khiển. Thấy cô, anh nhoẻn cười ngồi dậy, cầm chiếc áo vest khoác vào người, anh nói:
“ Nếu ngày nào cũng ăn kiểu này chắc anh sẽ lên một tạ mất!”
Cầm tay cô kéo ra cửa, anh tiếp tục:
“ Mình đi dạo một lúc được không?”
“ Nhưng bên ngoài lạnh lắm!”
“ Đi mà. Năn nỉ đấy. Cứ ở nhà mãi anh sợ sẽ làm nên chuyện không phải với em. Anh cũng sợ bị đi tù lắm..!”
“ Đặng Thái Văn. Anh có thể nghiêm túc được không?”
Nheo mắt nhìn Hiên, anh cười:
“ Giận rồi à? Anh xin lỗi nhưng anh nói thật mà!”
Cô cảm thấy xấu hổ liền giật bàn tay ra khỏi tay anh rồi bước ra cửa. Thái Văn khoá cửa và lững thững theo sau. Bước ra khỏi thang máy, cô vẫn im lặng đi trước còn anh nhoẻn cười đi đằng sau. Sải chân bước lên, Thái Văn khoác tay lên vai Hiên và ghé sát tai cô thì thầm:
“ Đừng giận nữa mà. Anh sẽ không đùa thế nữa!”

“ Ờ. Nhưng anh có thể bỏ tay ra khỏi vai em không? Em sẽ bị nặng mà đau chết mất.”
“ Vậy em có thể khoác tay anh không? Nếu không anh sẽ tủi thân mà chết mất!”
Gia Hiên buông bỏ cánh tay của Văn xuống rồi tiếp tục bước đi. Được một đoạn cô quay lại thấy anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Bộ dạng của anh không khác gì một đứa trẻ làm nũng, cô bước về phía anh và cười:
“ Thế anh có định đi nữa hay không?”
Anh chu môi và lắc đầu. Cô bật cười rồi khoác hờ vào cánh tay anh. Thái Văn đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô, tay anh ấm áp mang đến cho cô một cảm giác rất khó diễn tả. Có chút xúc động, cô ngẩn người ra nhìn anh nhưng Thái Văn nhanh chóng đã dời chân. Cô chỉ biết đi theo anh và nghe anh trầm giọng:
“ Nắm chặt tay anh để ta không lạc mất nhau!”
“ Anh đúng là...dẻo mỏ!”
Bật cười, anh ghé sát tai cô thì thầm:
“ Chỉ dẻo với mỗi em thôi!”
.........................................
Dòng chữ Yesterday hiện ra từ lúc nào không hay, Gia Hiên thoáng giật mình, bước chân sựng lại. Cô khẽ nói:
“ Mình đừng vào đây được không?”
“ Không.”
Anh kéo cô vào trong, cô nhân viên thấy hai người họ đang nắm tay nhau thân mật cũng rất ngạc nhiên. Bước đến gần bọn họ và lịch sự chào:
“ Lâu rồi mới thấy anh chị tới. Hai người đẹp đôi quá!”
Thái Văn cũng cười đáp lại và khẽ nói:
“ Em mang cho anh một tách Lattee.” Rồi anh quay sang Hiên hỏi nhỏ:
“ Anh gọi Capuchino cho em nhé?”
Cô khẽ gật đầu. Chiếc bàn họ hay ngồi vẫn còn để trống, Văn kéo ghế cho cô và trầm giọng:

“ Nhìn em rất ngốc em biết không?”
Ánh mắt chất chứa không biết bao cảm xúc, cô khàn giọng:
“ Anh...tại sao anh lại dấu em? Anh biết từ lúc nào?”
Ngồi xuống cạnh cô, những ngón tay họ đan vào nhau. Anh mỉm cười nhìn Hiên:
“ Rất nhiều lần anh muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào! Em biết không, giây phút nhìn thấy bức tranh Praha của anh được đặt trong phòng khách nhà em. Anh cảm thấy mình nghẹt thở. Anh chỉ biết cảm ơn ông trời, cảm ơn thượng đế. Cảm ơn tất cả vì đã để anh được gặp cô gái ấy, và cảm ơn vô cùng vì cô gái ấy là em!”
Cô ngả đầu vào vai anh, hít một hơi thật sâu cô khẽ nói:
“ Có phải em quá may mắn không? Anh sẽ không hối hận vì quyết định yêu em chứ?”
“ Ừ. Anh rất hối hận. Hối hận vô cùng....vì đã không thể gặp em sớm hơn!”
..................................
Không biết đây đã là đợt rét đậm thứ mấy trong mùa đông năm nay, cái lạnh tới thấu xương khiến những người chăm chỉ chịu khó nhất sáng ra cũng không muốn rời nhà chạy bộ. Cả khu biệt thự Ciputra đều chưa hề thức dậy, chỉ thỉnh thoảng là tiếng xe rất khẽ rời đi. Hoàng nhíu mắt rồi với tay tìm chiếc đồng hồ trên kệ. Chết tiệt, đã hơn bẩy giờ! Anh cẩn thận gỡ tay vợ ra nhưng Tiểu Nguyễn càng ôm chặt. Giọng cô vẫn đầy nũng nịu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền:
“ Vẫn sớm mà anh. Đừng dậy mà!”
Anh véo má cô và cười:
“ Nhưng anh sẽ bị muộn làm, em hiểu không? Tuần trước anh đã bỏ trực hai buổi. Tuần này gửi con về dưới nhà cho bố mẹ chủ yếu để có thể đi trực. Em định huỷ hoại sự nghiệp vẻ vang của anh đấy à?”
Đôi bàn tay bé nhỏ của Tiểu Nguyễn xiết chặt cánh tay rắn chắc của chồng, cô vẫn không chịu thoả hiệp:
“ Em không biết, gọi điện xin nghỉ đi! Em không cho anh đi làm đâu!”
“ Chị Nguyễn ơi chị tha cho em. Em còn một đống công văn vẫn chưa giải quyết đâu ạ. Đêm qua chị cố tình quyến rũ em hại em mệt sắp chết rồi mà sáng nay chị còn định bắt em chôn chân trên giường chắc?”
Tiểu Nguyễn bật cười khanh khách. Cô thả tay anh ra rồi lại cuộn mình trong chăn và mơ màng ngủ tiếp. Hoàng trở dậy hâm lại cháo rồi mang vào phòng cho vợ. Nhìn cô âu yếm, anh khẽ nói:

“ Dậy đi, anh mang sữa và cháo vào cho em này! Anh phải đi làm rồi!”
Tiểu Nguyễn gượng gạo ngồi dậy, cô dang tay ôm choàng lấy anh:
“ Chẳng muốn cho anh đi làm gì cả!”
“ Ngoan. Chiều anh qua viện đón em.”
Hôn nhẹ vào má vợ rồi anh bước ra khỏi phòng. Cô nhìn theo bóng chồng dời đi, ánh mắt chất chứa thương yêu. Mỗi giây phút ở bên anh với cô đều là thứ hạnh phúc quí giá không gì so sánh được và khi anh rời xa cô thì bất chợt Tiểu Nguyễn cảm thấy có một chút mất mát khó nói lên lời. Dẫu biết buổi tối anh lại trở về với căn nhà ấm áp, lại trở về ôm cô vào lòng nhưng xa cách giữa những người yêu nhau sâu sắc thì một phút thời gian cũng tựa trăm năm.
Tiểu Nguyễn vừa dùng bữa sáng vừa tranh thủ check mail, có thư của Phillip gửi tới. Anh nói với tình trạng của Hiên vẫn có hy vọng sinh con nhưng rất mong manh. Dù sao cũng nên thử! Anh nói cuối tuần tới anh sẽ về và mang theo một số thuốc cũng như phương pháp thử nghiệm mới. Gập chiếc Mac lại, cô uống cạn ly sữa và dọn dẹp nhà. Buổi chiều, Tiểu Nguyễn tới viện như thường lệ. Đôi mắt cô không ngừng nhíu lại và ngáp vặt liên tục. Vị bác sĩ trẻ đi cùng cô thấy vậy liền cất tiếng quan tâm:
“ Chị ngủ không đủ giấc à? Quãng này em thấy chị có vẻ thiếu ngủ.”
Tiểu Nguyễn à ừ mấy tiếng rồi nhanh chóng bước về phía phòng nghỉ riêng và cuộn mình ngủ thiếp đi. Chỉ cho đến khi tiếng chuông điện thoại không ngừng kêu cô mới trở dậy. Thở dài, vậy là hôm nay cô chẳng làm được việc gì ra hồn. Mùa đông khiến con người ta tự sinh ra trạng thái lười! Bên kia đầu dây chồng cô sốt sắng hỏi:
“ Em làm gì mà mãi mới nghe điện thế? Anh vừa ra khỏi siêu thị, giờ qua đón em. Khoảng 5 phút nữa thì em xuống cổng.”
“ Dạ.”
Cùng lúc ấy ở một nơi khác của thành phố, chiếc điện thoại của Gia Hiên cũng đang rung từng hồi. Cô vừa kết thúc xong cuộc họp thường niên, trở về phòng thì thấy hai cuộc gọi nhỡ của Văn. Gọi lại, chờ gần hết chuông anh mới nhấc máy.
“ Em bận à? Anh gọi mãi không thấy em đâu!”
“ Em vừa họp, không tiện nghe máy. Sao thế anh?”
“ Tối nay anh phải tiếp khách chắc không qua đón em được. Em đi taxi về nhá! Chắc anh sẽ về muộn.”
“ Muộn là mấy giờ?”
“ Anh không biết. Chắc là tới khuya. Lúc ấy có khi em đã ngủ rồi.”
“ Vâng. Vậy lúc nào về thì nhắn tin báo cáo cho em. Còn nữa, anh uống ít thôi đấy.”
“ Vâng. Anh biết rồi ạ!”
“ Ngoan quá!”
Văn vừa kết thúc cuộc gọi thì Tiểu Nguyễn gọi tới. Khẽ nhíu mày khi tiếng gọi thúc giục của mọi người ở phía trước, Thái Văn nhấc máy và sải bước chạy theo. Vừa đi, anh vừa nghe điện:
“ Chị gọi có chuyện gì thế? ”
“ Sáng nay Phillip có gửi kết quả phân tích tình trạng bệnh của Gia Hiên. Lúc nào chú rảnh thì trao đổi với chị sau cũng được.”

“ Vậy em sẽ xin phép về sớm rồi qua bên chị.”
“ Mấy giờ chú qua? Chị nấu cơm chú luôn.”
“ Thôi, em ăn cơm khách rồi. Chắc sớm cũng phải 9, 10h mới sang bên đó được. Anh chị cứ ăn cơm đi.”
Tiểu Nguyễn thả điện thoại vào túi xách, thay áo Blouse cô bước ra khỏi viện. Ở đó có một người đàn ông khoác nguyên cả bộ quân phục đang dựa vào chiếc Santafe đứng đợi cô. Thấy cô, anh nhoẻn cười và mở cửa xe cho vợ:
“ Mùa đông nhìn em có vẻ béo lên rồi đấy!”
Tiểu Nguyễn ngồi vào trong xe, lấy chiếc gương từ túi ra, cô ngắm đi ngắm lại khuôn mặt mình và khẽ nói:
“ Em chẳng thấy em béo lên tí nào. Rõ là mặt em vẫn thế mà!”
Quay sang anh, cô bật cười:
“ Ối trời ạ. Chồng em hôm nay không đeo kính thảo nào nhìn vợ rồi phát biểu tăng cân.”
Véo má vợ rồi anh thởi dài:
“ Em đúng là khó nuôi. Anh thấy mấy anh ở cùng cơn quan toàn khoe vợ các anh ấy ngày nào cũng phải tìm đủ mọi cách để giảm béo. Còn mình đành ngậm ngùi bảo chẳng bù cho vợ em, ép ăn thế nào cũng không béo nổi thêm mấy lạng.”
Nói rồi anh khởi động xe, Tiểu Nguyễn chỉ lắc đầu cười:
“ Em thương chồng em vất vả nên không dám ăn nhiều. Em mà béo như mấy chị ấy có mà chết à! Đợi bao giờ anh lên bộ trưởng thì em hứa sẽ làm cân nặng vượt quá 50kg.”
Tiểu Nguyễn vừa về đến nhà đã xắn tay áo vào bếp. Hoàng không muốn cô phải nấu nướng, anh sợ cô đứng nhiều lúc làm việc đã mệt rồi về đến nhà lại phải lo hết việc này việc khác nên anh không cam tâm. Nhưng Tiểu Nguyễn cảm thấy làm việc nhà là niềm vui của người phụ nữ. Hoàng cũng không phải là người chỉ biết hưởng thụ, thay đồ xong anh liền vào phụ giúp vợ. Tiểu Nguyễn vừa vo gạo vừa dịu giọng:
“ Sáng nay Phillip nói mấy ngày nữa anh ấy sẽ về. Còn nữa, kết quả của Gia Hiên vẫn có hy vọng. Anh nghĩ sao?”
“ Em hỏi anh thà hỏi đầu gối em còn hơn. Chuyện này anh có thể can thiệp được sao?”
“ Nhưng em vẫn muốn biết suy nghĩ của anh thế nào? Hai người họ cũng hẹn hò được một thời gian rồi mà. Chẳng lẽ cứ dùng dằng như thế này mãi? Em nghĩ Gia Hiên là mẫu người con gái truyền thống. Còn chú Văn nhà mình đâu còn trẻ nữa. Yêu nhau thì cũng tới một thời điểm phải tính chuyện cả đời.”
“ Anh nghĩ mẹ sẽ không đồng ý! Tư tưởng của mẹ em biết rồi đấy! Lại chưa nói gì đến bố. Cứ cho em ấy ly hôn cũng không sao. Nhưng chuyện em ấy khó có khả năng sinh con, liệu bố mẹ có đồng ý được không? Và chú ấy thật sự đã suy nghĩ kỹ hay chưa? Bây giờ thì chú ấy vẫn để tình cảm làm chủ nhưng ai chắc được tương lai? Hạnh phúc được làm cha là một thứ hạnh phúc không gì so sánh được. Em hiểu không? Nó kỳ diệu lắm.”
Tiểu Nguyễn nhớ lại ngày còn bé mỗi khi được ba bế lên. Ông vẫn thường cọ râu vào má cô và cười đầy hạnh phúc. Còn mẹ cô đến tận bây giờ vẫn nói rằng: “ Con cái là lộc trời cho. Là tài sản lớn nhất của bố mẹ.” Bao năm qua, cô từng chứng kiến nhiều cảnh thương tâm vẫn xảy ra xung quanh hàng ngày, những người phụ nữ đau lòng vì không thể có con, lại cũng có những người phụ nữ trẻ nhẫn tâm bỏ rơi đứa con vừa sinh của mình ngay trước cửa bệnh viện. Nhiều trường hợp khác là những gia đình bỏ đi đứa con của mình khi thai nhi đã tới tháng thứ năm, thứ bẩy đơn giản chỉ vì đứa con họ đang mang là con gái! Cười buồn. Cô nhớ tới lúc biết mình mang thai Bim Bim, cô đã rất sợ. Lúc ấy anh lại đang chuẩn bị kết hôn với một người phụ nữ khác, chỉ thấy lòng quặn đau, muốn bỏ hình hài bé nhỏ đó đi nhưng cô lại không thể. Cảm ơn trời phật đã cản cô lại vì nhờ như vậy mà giờ cô mới có một bé Bim đáng yêu đến thế. Không chỉ vậy sau bao năm cô và anh lại trở về bên nhau  như chưa hề cách xa. Cuộc đời vô cùng lắm, không ai biết được điều gì sẽ xảy đến với mỗi người. Có những chuyện dù không muốn vẫn diễn ra và có những chuyện dù mình đã thành tâm cầu nguyện nhưng vẫn không hề xảy đến. Dù tương lai có xuất hiện dông gió thế nào thì cô chỉ xin vẫn được nắm tay người đàn ông đang ở gần mình đi đến suốt cuộc đời. Nhìn anh đầy thương yêu, cô lại chuyên tâm vào những món ăn đang chuẩn bị dở chừng...!
( Còn tiếp)