Lan Nhân Nhứ Quả

Chương 4: Hoàn




11.

Cuối cùng vẫn bị hai người bọn họ dây dưa một canh giờ, sau khi đưa hai xe rượu đến Tạ phủ, ánh hoàng hôn đã bao phủ xung quanh rồi.

Tiếng vó ngựa cùng chàng trai thiếu niên chạy nhanh tới, mặt mày hớn hở, áo quần rúng rính, một thân ảnh hăng hái khí phách như nhuộm thành một bức tranh hào phóng.

Tạ Diễm xoay người xuống ngựa, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ phong lưu mang theo chút nồng say, “Cô nương này, muội không biết mệt à?”

Rõ ràng là đôi mắt đang cười, khoé miệng lại run nhẹ, không phải vì gió đêm lạnh lẽo, mà là căng thẳng.

Ta ở bên Giang Dũ Bạch hai mươi năm cũng không uổng phí, đã sớm hiểu được những thăm dò của những văn nhân này.

“Không mệt, khi dây leo lớn thành tùng bách, thì cơ thể và tâm hồn đều cảm thấy vui vẻ.”

Tạ Diễm hiểu, giống như ta cũng hiểu ý ngầm trong lời nói của hắn.

Hắn nhìn hai xe rượu, nói sang chuyện khác, giọng điệu giả vờ tức giận, “Đường đường là trạng nguyên, lại bị muội làm thành văn thư du nhập vào thị trường kinh thành.”

“Huynh quên ta là một nha đầu vô lễ lại yêu tiền sao?”

Bọn ta bật cười, nhớ đến ngày đầu tiên gặp nhau.

Ta chắn hắn ở con hẻm ở cửa sau thư đường, trên tay là số tiền cọc mới lấy từ người lái đò, nói với hắn, “Thẩm học sĩ về quê thăm người thân, sẽ ở Châu phủ mở yến tiệc cùng với đám văn nhân, huynh lên đường sớm một ngày còn có thể gặp ngài ấy, tin hay không tuỳ huynh.”

Khi đó thư đồng của hắn quở trách ta, “Nữ tử này thật vô lễ.”

Mà khi ta quay người rời đi, nghe thấy hắn nói, “Là một nha đầu yêu tiền.”

Hôm đó ai trong bọn ta đều không nghĩ đến, sau này bọn ta sẽ trở thành bạn bè của nhau.

Lúc này ta chắp tay lại, “Chúc Tạ huynh đi cung đình đoạt giải xướng tên bản vàng, giàu sang quyền quý xin chớ quên nhau.”

Tạ Diễm cũng đáp lễ lại, “Nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của Ôn muội.”

12.

Thay Tạ Diễm làm xong, ta cả ngày đều ở trong phòng ấm của tửu lâu. Bỏ tiền mời một vài sư phụ ủ rượu đến, từ men rượu, nhiệt độ và nước nguồn đều được thử nghiệm để chọn ra phương pháp nấu rượu hoa quả nhanh nhất và tốt nhất.

Ta cũng đến thăm các cửa tiệm đồ gốm sứ ở tỉnh và quận, đồng thời nghiên cứu với các sư phụ làm gốm sứ xem loại nào sẽ chịu nhiệt tốt, loại nào thích hợp để ngưng tụ, loại nào có thể chế tạo thành một bình chưng cất hoàn chỉnh.

Mẹ ta luôn hỏi ta bận rộn như vậy là vì cái gì vậy, tiền kiếm được sớm đã đủ cho ba người bọn ta sống cả đời này rồi.

Ta biết bà ấy cũng muốn ta dừng lại, để tìm một chốn để về.

Năm mới sắp đến, cha ta luôn mỉm cười khi nhìn đám trẻ chơi đùa trước cửa, tuy ông ấy không nói nhưng ta biết, con người khi già rồi sẽ muốn được con cháu phụng dưỡng.

Vào ngày đầu năm, trước cửa rất ồn ào náo nhiệt. Cha ta vừa mở cửa, một đám trẻ con đã ùa vào, vồ lấy ông ấy gọi, “Tổ phụ.”

Cha ta không đáp lại, mẹ ta cũng thấy bối rối.

Ta cầm một dĩa hoa quả đi ra nói với đám nhóc kia, “Hôm nay tổ phụ, tổ mẫu không đáp lại, các ngươi cùng đừng hòng ăn kẹo hoa quả của ta nhé!”

Đám nhóc đồng loạt xông lên, bám vào chân cha mẹ ta như con tắc kè, hai người họ cười không ngậm miệng lại được.

Nuôi hai đứa con suốt hai mươi năm, trước nay chưa từng nhìn thấy bầu không khí vui vẻ như vậy, ngược lại một nữ tử như ta lại khiến căn nhà rộn ràng như vậy, giận ta đến nỗi lăn ra giường.

Còn không bằng nuôi một đám nhóc đáng yêu này, dạy dỗ bọn chúng từ nhỏ.

Đám nhóc này là những cô nhi được ta nhận nuôi ở viện nhi, viện nhi này lấy danh nghĩa của Tạ Diễm để lập nên, cho nên cha mẹ ta đều không biết.

Tạ Diễm giúp đỡ ta quá nhiều rồi, bây giờ hắn cũng coi như bước được nửa chân vào con đường làm quan rồi, hắn cần danh tiếng, còn ta cần đám nhóc này để giúp hai người họ thêm gắn kết hơn.

Đám nhóc này chọc cha mẹ ta đến tức giận, một đứa nhóc trong đó bị đẩy ra, chạy đến bên ta, hỏi Tạ Đô Đô lần trước đi cùng ta đến đâu rồi.

Ta nói Tạ Đô Đô đã đến kinh thành làm quan rồi, quay về sẽ đem theo rất nhiều kẹo hồ lô.

Sau này, Tạ Diễm thật sự quay lại, thăng quan tiến chức, chỉ là đáng tiếc sứ đoàn cống nạp Gaul, chỉ sợ không còn cơ hội gặp lại người muốn gặp rồi.

13.

“Trạng Nguyên Hồng” tuy rằng không trở thành rượu cống, nhưng cũng nhận được hào quang của tân trạng nguyên, nên đã có tiếng tăm nhất định ở kinh thành. Người từ kinh thành đến Kinh Châu đều sẽ ghé tửu lâu của ta uống một bình rượu.

Một ngày nọ hai tháng sau, ta đang ở hậu viện thử rượu, lại nghe thấy một giọng nói to lớn, khàn khàn từ đại sảnh, “Bà chủ đâu, cho ta một bình rượu.”

Là một nữ nhân có chiếc mũi cao, lông mày rậm, bên cạnh còn có mấy người hầu đi theo nàng ta, đôi mắt xanh sâu thẳm như nàng ta.

Những người khách khác trong tiệm đưa mắt nhìn nhau, nàng ta rất tự nhiên hào phóng tìm một chỗ ngồi xuống. Ta vẫy tay, bảo tiểu nhị mang đến cho nàng ta một tách rượu để thử, chỉ nói là tiệm tặng.

Ta bí mật đứng sau bức bình phong, quan sát nàng ta nếm thử từng vì rượu từ nhẹ đến đậm, sau khi nếm xong nàng ta tấm tắc khen ngon.

“Gọi chưởng quầy các ngươi ra đây cho ta.”

“Chưởng quầy, chưởng quầy.” Tiểu nhị đón khách chạy đến trước mặt ta.

“Chưởng quầy, không hay rồi! Tứ thiếu gia Lưu gia vừa ném một người nửa sống nửa chết đến trước cửa tiệm chúng ta.”

Lưu gia là là nhà mẹ của phu nhân quan phủ, còn tên thiếu gia đó là một tên công tử đào hoa có tiếng ở kinh thành, nạp mười ba vị tiểu thiếp, ta với hắn xưa này đều không có ân oán, hắn là muốn cái gì?

Ta nhanh chóng đi đến trước cửa, tiểu nhị lật người m/áu me bê bết lại mới phát hiện là Giang Dũ Bạch.

Lúc này có một người hầu ném chiếc trâm cài tóc đính cườm xuống đất, “Thập tứ nương nhà ta nói rồi, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, có trách thì trách số phận này.”

Giang Dũ Bạch trên mặt đất trợn mắt, bẽ gãy chiếc trâm cái tóc, đâm vào lòng bàn tay hắn chảy máu.

“Hắn là bạn của ngươi?”

Nữ nhân dị quốc tiến tới, bảo người mang Giang Dũ Bạch vào.

Vận mệnh đúng là huyền diệu, kiếp trước ta lén lút hỏi nàng ta cách nấu rượu trong yến tiệc, nàng ta cũng chỉ vào Giang Dũ Bạch hỏi ta.

Sau khi biết ý định của ta, nàng ta nhiệt tình vẽ tranh cho ta, còn thao thao bất duyệt dạy cho ta. Cuối cùng ta còn nhờ dịch quan bên cạnh viết lại giúp ta, còn bị ta vội vàng cắt ngang. Ta không biết chữ này. Dịch quan giải thích cho ta xong, nàng ta tức giận đến tím mặt.

“Nữ tử vô tài mới là đức? Ai nói chứ?”

Nàng ta nói một câu ta nghe không hiểu, phát hiện đã nói sai ngữ âm, bèn bổ sung thêm một câu, “Đồ vô dụng.”

Nàng ta nghiêm túc hỏi ta, “Nữ tử Trung Nguyên các ngươi thật sự là vật phụ kiện cho đám nam nhân?”

Ta không nói nên lời. Bởi vì ta của khi đó, thật sự là dựa vào Giang Dũ Bạch mà sống.

Ta là nương tử của hắn, là mẫu thân của con hắn, là nữ chủ nhân của phủ hắn, ngay cả khi qu/a đ/ời tên hắn cũng được viết trên bi/a m/ộ ta.

Nàng ta tức giận rời đi, trước khi đi còn nói một câu, “Là ngươi tự coi nhẹ bản thân.”

Câu nói đó ta khắc ghi rất lâu, cho đến trước khi m/ất mới thừa nhận nàng ta đúng.

Lời nói của nàng ta cắt ngang suy nghĩ của ta, “Đứng đó làm gì, mau gọi người đến cứu hắn.”

Người của nàng ta bèn khiêng Giang Dũ Bạch đến y quán.

14.

Vết thương của Giang Dũ Bạch chỉ là vết thương ngoài da, đại phu nói tịnh dưỡng mấy ngày là sẽ ổn.

Ta cũng không quản nhiều. Giang Dũ Bạch tỉnh lại ta liền rời đi, y quán phái người đến đưa giấy nợ mà hắn để lại cho ta, khi đó ta đang ở tư phòng nói chuyện thưởng rượu với nữ tử dị quốc kia.

Tiếng phổ thông của nàng ta trôi chảy hơn nhiều so với kiếp trước.

Nàng ta tên là Roman, là con gái của thương nhân giàu nhất xứ Gaul. Nàng ta không hứng thú kiếm tiến, thích đi chu du tứ hải và uống rượu, không có việc gì còn thích tự mình nấu rượu, phương pháp nấu rượu của nàng ta đã phổ biến rộng rãi khắp xứ Gaul.

Trong lần cống nạp này, nàng ta vô tình uống rượu ta nấu ở chợ, còn thơm và đậm đà hơn rượu nàng ta nấu nên mới đến xin thỉnh giáo một ít.

Ta đáp ứng, kéo nàng ta đến bên cửa sổ, chỉ vào khoảng sân bên bờ sông.

“Ngươi đáp ứng với ta, mỗi năm đến cống nạp, đều phải đến chỗ ta một lần, đến đó nói cho ta nghe những gì ngươi nghe được thấy được, ta sẽ tặng ngươi một nồi cất mới.”

Roman nhìn theo tay ta, hỏi đó là nơi nào.

Ta nói đó là thư đường của nữ tử, chia làm hai sân, sân ở phía đông dạy nữ tử đọc viết, sân ở phía tây dạy cách nấu rượu, thuật toán, văn học để bọn họ hiểu những đạo lý, kỹ năng mưu sinh. Bây giờ chỉ thiếu một tiên sinh hiểu biết sâu rộng nói cho họ biết thế giới ngoài kia rộng lớn nhường nào, nữ tử không nên bị bó buộc ở cái hậu viện.

Roman chống cằm hoit ta, “Tại sao lại xây một thư đồng như vậy?”

Ta trịnh trọng đáp lại, giống như đang đối diện với kiếp trước của ta.

“Ta muốn nói cho bọn họ biết, nữ tử chưa từng là vật phụ kiện của nam nhân, trên thế giới này vốn dĩ nam nữ đều mang nửa bầu trời, chúng ta dựa vào chính mình cũng có thể sống tốt.”

Roman vỗ tay hài lòng, uống một chén rượu, “Hay, hay, ta mỗi năm đều sẽ đến, ngươi mà không mời thì ta vẫn đến.”

Nàng ta rất nhiệt tình, kéo tay ta muốn đến thư đường xem xem.

Đi qua bờ sông, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Gió sông vù vù, thân ảnh mong manh.

Không biết hắn lấy đâu ra thanh y đó, cắt thành một tấm biển vải. Bên trên viết, “Vẽ tranh, mười đồng một bức chân dung, năm đồng một bức cảnh.”

Roman cũng nhìn thấy hắn, cảm thấy rất đáng thương, hỏi ta có muốn giúp đỡ không.

Ta lắc đầu, cha ta từng nói, có tay có chân sẽ không ch/ết đói được.

15.

Sau này, ta cũng không thành thân. Cả ngày bận rộn kinh doanh, rảnh rỗi sẽ học thêm ngôn ngữ của nước khác.

Sau này nữa, cha mẹ ta trăm tuổi, ta bèn giao lại thư đường cho những đứa trẻ trước kia quản lí. Bản thân đến xứ Gaul tìm Roman.

Mùa đông bọn ta về phương Nam tránh lạnh, mùa hạ bọn ta về phía Bắc để tránh nóng, mùa xuân bọn ta sẽ quay về đất nước của mình để giải quyết việc riêng.

Có một năm ta đã thất hứa. Tạ Diễm từ kinh thành quay về rồi.

Ta với hắn cùng nhau ăn bữa cơm tất niên ở viện nhi. Uống đến chén thứ ba, hắn liền kể về người trong lòng của hắn.

Hắn nói: “Nàng ấy giống như một con chim hồng nhạn, tâm hồn luôn hướng về thế giới bao la rộng lớn, ta không đợi được nữa, ta phải thành thân rồi.”

Ta mỉm cười gật đầu, không tự chủ mà rơi nước mắt.

Nếu như hắn gặp cô nương ngốc nghếch của kiếp trước thì tốt biết bao.

Đáng tiếc người hắn gặp là ta.

Khoảng trống đã in sâu trong tim cho dù có ánh nắng vương xuống, cũng sẽ để lại bóng râm.

Ta sẽ không yêu ai khác được nữa, cũng không muốn ai sẽ đau khổ vì ta.

Cuộc đời có biển, có núi có sông.

Ta chỉ muốn đi gặp chúng sinh, gặp chính mình.

(Hoàn.)