… “Tâm lang tựa trời, tâm thiếp như ngọc, trời sớm chiều dễ đổi, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành”…
Ninh Lãng đi theo sau Lan Thất, hai người chậm rãi đi dọc theo sườn núi, khi đến triền phía tây, nơi đây khuất gió mà hứng trọn ánh đông dương khiến cho bầu không khí ấm áp dễ chịu hơn nhiều.
Lan Thất dừng bước, ngồi xuống trên lớp cỏ khô dày, nói: “Chúng ta ngồi đây phơi nắng một chút đã nào.”
“Ừm.” Ninh Lãng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Lan Thất ngắt một cọng cỏ quấn vào ngón tay, nheo mắt nhìn thoáng qua bầu trời, nói: “Thời tiết này thật thích hợp để kể chuyện xưa.”
“Ừm.” Ninh Lãng lại đáp một tiếng.
Lan Thất vừa nghịch cọng cỏ trong tay, vừa nói, “Rất lâu trước đây, cũng vào một ngày như thế này nghe người ta kể chuyện xưa, khi đó còn quá nhỏ không biết, mà nay quay đầu nhìn lại, lại thấy bất luận là chuyện xưa gì, nghe trong một ngày như này, dù u ám thế nào chăng nữa cũng chẳng khiến người ta lo sợ.”
“Ừm.” Ninh Lãng lại đáp một tiếng.
Lan Thất nghiêng đầu nhìn hắn, bích mâu hơi xao động, tràn ra một chút ý cười, thật sâu thẳm khó hiểu.
“Ninh Lãng, bản thiếu sẽ kể cho ngươi một chuyện xưa đã xảy ra thật lâu trước đây, cũng là lúc bản thiếu trở thành gia chủ Lan gia mới tường tận hoàn toàn, bao năm qua đã có rất nhiều người chết đi, bây giờ biết rõ chuyện xưa này chẳng còn mấy người, mà số ít người biết đó cũng tuyệt không kể cho người thứ hai. Mà ngươi, là người đầu tiên bản thiếu kể, cũng là người cuối cùng, hiểu chưa?”
“Hả?” Ninh Lãng sửng sốt, một lát sau mới chợt tỉnh, hỏi lại, “Ý ngươi là ta không được kể lại với người khác?”
“Ừ.” Lan Thất gật đầu, quay đầu lại, ánh mắt dõi về phương xa, “Bản thiếu kể cho ngươi nghe, chính là vì muốn ngươi hiểu rõ.” Đang nói chợt dừng lại, chốc lát mới tiếp tục, “Ninh Lãng, trên đời này, người như ngươi, bản thiếu lần đầu tiên gặp, bản thiếu… không muốn hại ngươi.”
“Hả?” Ninh Lãng mờ mịt nhìn Lan Thất.
Nhưng nàng không nhìn hắn, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, sau một lúc lâu mới cúi đầu mở miệng nói: “Hơn hai mươi năm trước, trong võ lâm có một người tên là Lam Đạm Ninh.”
Ninh Lãng nghe cái tên này xong, không phản ứng gì, chỉ mơ hồ nghĩ người này họ Lan, vậy có lẽ cũng là người Lan gia mà thôi.
Nhưng nếu để Vũ Văn Lạc nghe được, chắc chắn hắn sẽ nhảy dựng lên mà gào thét: “Lan Đạm Ninh?! Đây chẳng phải là vị đệ nhất mỹ nam nức tiếng võ lâm hơn hai mươi năm trước cùng Đông Vị Minh đó sao?!”
“Vị Minh cuộn huyết sắc, Đạm Ninh ngừng phong vũ.” Lan Thất khe khẽ thì thầm, “Hơn hai mươi năm trước, ai trong võ lâm mà chẳng biết những lời này chính là nói về Đông Vị Minh và Lan Đạm Ninh.”
“Ồ?” Ninh Lãng hơi ngạc nhiên. Động Vị Minh thì hắn biết, đó chính là sư phụ của Lan Thất, hơn nữa hơn hai mươi năm trước còn là một vị đại mỹ nhân khiến quần hào toàn thiên hạ mến mộ, mà vị Lan Đạm Ninh được so với bà này, lẽ nào cũng là một mỹ nhân chăng?
Lan Thất nghiêng đầu nhìn hắn một cái, tự như biết suy nghĩ trong lòng hắn, khóe môi hơi cong, cười cười nói: “Võ lâm đã so hàng Lan Đạm Ninh và sư phụ, tất nhiên muốn nói dung mạo hai người xinh đẹp hiếm có, chỉ có điều sư phụ là nữ nhân, mà Lan Đạm Ninh lại là nam nhân.”
“Ồ.” Ninh Lãng gật đầu tỏ ý đã biết.
Lan Thất quay đầu lại, ánh mắt trôi vào hư không. “Dáng dấp Lan Đạm Ninh thế nào, bản thiếu đã chẳng còn nhớ gì từ lâu.”
Hả? Ninh Lãng nghi hoặc. Chẳng lẽ nàng đã gặp qua người này?
“Chẳng qua nếu đã có thể nổi danh cùng sư phụ, có lẽ tướng mạo cũng không tệ. Hắn xuất thân thế gia, võ nghệ cao siêu, dáng dấp đẹp đẽ, tự nhiên vừa ra giang hồ thì danh tiếng lan xa, mà khiến người ta tán tụng nhất chính là tài thổi tiêu. Sư phụ vì dung mạo mà khiến giang hồ dấy lên tinh phong huyết vũ, mà Lam Đạm Ninh… Bất luận là nam hay nữ, chỉ cần gặp gỡ tương giao đều tâm duyệt thần ninh xuân phong mãn diện*, giang hồ đồn đãi tiếng tiêu trong như tiếng trời, người nghe ai nấy đều nghiêng mình bái phục, được ca tụng là ‘Lan tiêu thiên âm’**.”
*Tâm duyệt thần ninh xuân phong mãn diện: tâm tình khoáng đạt, tinh thần sảng khoái, vui vẻ rạng rỡ
**Lan tiêu thiên âm: Tiếng tiêu của họ Lan như thanh âm của trời
Ninh Lãng nghe vậy không khỏi nghĩ, một bậc nhân vật như Lan Đạm Ninh này, lẽ ra phải như Minh tiền bối, Thu tiền bối được người người kính trọng mới phải, nhưng vì cớ gì lại tuyệt tích giang hồ như vị Đông Vị Minh kia, hậu thế hầu như không người biết.
“Một nhân vật như vậy, dĩ nhiên sẽ nhận được rất nhiều mến mộ, nhưng việc hôn sự của hắn đã được quyết định từ nhỏ, đó là con gái một gia đình thế giao*, dung mạo xinh đẹp, nhân phẩm khỏi bàn, lại còn là thanh mai trúc mã tình sâu nghĩa đậm. Xem đi, dù được bao nhiêu giai nhân mỹ nữ trên giang hồ mến mộ, Lan Đạm Ninh đều chưa từng động tâm. Trong số những nữ tử hắn kết giao có một người mẫn tuệ nhất, hắn và nữ tử này không thành tình lữ lại thành tri kỷ.” Đang nói, Lan Thất quay đầu nhìn Ninh Lãng đầy thâm ý, “Tên nữ tử này là Giản Vi Lan.” (*thế giao: mấy đời thân nhau)
“A?” Ninh Lãng trợn to mắt, “Mẹ ta?”
“Ừm.” Lan Thất gật đầu.
“…” Ninh Lãng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu ra, “Vị Lan Đạm Ninh này chính là cha ngươi?”
“Ừm.” Lan Thất hờ hững gật đầu một cái, nói: “Lan Đạm Ninh mười tám tuổi bước chân vào giang hồ, mười chín tuổi danh truyền thiên hạ, hai mươi tuổi kết giao với Giản Vi Lan, hai người xem nhau như tri kỷ đồng thời ước định ngày sau sẽ kết thông gia, hai mươi mốt tuổi về nhà thú thê Nhan Tử Tích.”
“Ồ, sau đó thì sao?” Ninh Lãng hỏi. Lẽ nào mối hôn sự của họ đã được quyết định lúc ấy?
Lan Thất trầm mặc một lát, mới thở dài thán một câu: “Nếu lúc đó hắn cứ ở nhà, thì sẽ tốt rồi.”
“Hả?” Ninh Lãng nhìn nàng.
“Sau khi thành thân một năm, hắn lại rời nhà ngao du giang hồ, mà lần này, hắn…” Lan Thất hơi ngừng lại, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng nói, “Lần này hắn gặp một người. Bao năm trên giang hồ, gặp qua muôn hình vạn trạng nữ tử, dù động lòng người đến đâu chăng nữa, hắn vẫn tâm như chỉ thủy* lấy lễ đối đãi, hắn cũng tự xưng mình là tình trinh**, nhưng khi gặp người kia thì, hắn đã không còn giữ được lời hứa hẹn của mình nữa.”
*tâm như chỉ thủy: tâm tĩnh như dòng nước lặng
**tình trinh: tình yêu trung trinh một lòng không đổi
“Hắn gặp ai thế?” Ninh Lãng tò mò.
“Hắn gặp một nữ nhân.” Bên môi Lan Thất hiện lên một nụ cười mỉa mai, “Chuyện giữa hắn và nữ tử kia…” Đưa tay ngắt cọng cỏ khô đang quấn trên ngón tay, cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt ra sao, qua một lát mới chậm rãi nói, “Đã từng là một chuyện xưa vậy, khi chúng ta còn bé, tai đã nghe quá vô số lần, cứ thế đến hôm nay vẫn còn nhớ rõ.”
Lan Thất cười buồn, trong nháy mắt bích mâu như phủ một tầng hơi nước, mông lung sâu thẳm.
“Hắn và nàng gặp nhau trên một con phố dài, giữa dòng người đến người đi, dường như chỉ vừa ngẩng mắt, hắn đã trông thấy nàng ôm trong lòng một cành đỗ nhược, nàng nhìn thấy hắn áo trắng như tuyết tiêu trúc ngọc bích, vừa như rất bình thường lại cũng thật bất bình thường. Con đường thật dài, giữa đoàn người chen chúc, phảng phất trời sinh nàng (hắn) đứng trước mặt hắn (nàng) là chuyện tự nhiên như mây trôi nước chảy vậy.”
Vừa nói vừa lơ đãng kéo cọng cỏ khô trên ngón tay, ngắt bỏ từng đoạn ngắn.
“Khi mắt vẫn còn dõi trên con phố lớn, đang lúc mờ mịt, nữ tử kia đã đến trước mặt, đưa tay qua, tặng hắn một cành đỗ nhược. Hắn nhận lấy, chưa kịp hoàn hồn, nàng kia đã nhẹ nhàng lướt qua, để lại hắn đứng đấy thất vọng ngắm cành đỗ nhược, giữa mùi hương thoang thoảng vẩn vơ, khoảnh khắc đó tựa như một giấc ảo mộng. Thế rồi một tháng sau, trong biển người rộn ràng đến hội chùa, hắn gặp lại nữ tử kia, vẫn ôm trong lòng một cành đỗ nhược, hương thơm đánh vào xúc giác người. Lần gặp lại này, trong lòng hai người đều kinh ngạc rồi lại tự là lẽ đương nhiên, nữ tử vẫn tặng hắn một cành đỗ nhược như trước, nhưng lần này còn mở miệng nói chuyện với hắn.”
Đầu ngón tay vân vê cọng cỏ ngắn, từng đoạn từng đoạn hóa thành bột phấn, rơi xuống lất phất.
“‘Nếu có thể gặp lại, tức cùng quân hữu duyên, nguyện hứa chung thân.’” Lan Thất ngẩng đầu lên, “Nữ tử nói xong câu đó lại nhẹ nhàng rời đi. Lan Đạm Ninh nhìn cành đỗ nhược trong tay, vừa kinh ngạc vừa buồn cười, nhưng trong lòng lại gợn lên từng làn sóng lăn tăn. Từ đó về sau, ngày qua ngày, hắn vừa chờ mong vừa hiếu kỳ, đương nhiên hắn vẫn tự phụ bản thân không hề động tâm động tình, nhưng qua mấy tháng, hắn vẫn không gặp lại nữ tử kia. Ban đầu là kỳ vọng, rồi từ từ thất vọng, cuối cùng nhạt dần, cứ vậy một năm trôi qua, hắn cho rằng từ đây chôn vùi hồng trần, thậm chí còn vì thế mà âm thầm cảm thấy may mắn. Bởi chỉ một chút ‘Ký ức’ này thôi cũng khiến hắn biết rằng, đó là dấu hiệu không hay.”
“Sau đó thì sao? Hai người đó thật sự không gặp lại nhau nữa à?” Ninh Lãng hỏi dồn.
Lan Thất cười lạnh. “Nếu không gặp nhau thì tốt rồi, đằng này lại cứ… hừ.”
Ninh Lãng mở to mắt nhìn nàng.
“Một buổi tối mùa đông năm kia, tuyết rơi rất dày, Lan Đạm Ninh không tìm được nơi nghỉ trọ, đang định kiếm một chỗ qua đêm, bỗng nghe phía trước có tiếng binh khí, vì thế mới phi thân đến đấy xem thử là có chuyện gì. Đợi khi hắn chạy đến nơi, chỉ thấy bốn cỗ thi thể nằm trong tuyết, một người đứng lặng giữa đám thi thể đó, bích y nhuốm máu, dư âm sát khí sát ý hãy còn, nhưng người kia như đóa mai đỏ trong tuyết, có một loại diễm lệ đoạt phách nhiếp hồn người. Nghe thấy có người đến gần, người nọ quay đầu lại, hai người đều ngẩn ra. Một khắc kia, khi Lan Đạm Ninh nhìn thấy rõ nữ tử đứng trước mặt, nàng vừa giết người xong nhưng trên người vẫn thoang thoảng mùi hương đỗ nhược như cũ, trong lòng cảm giác không chỉ là không ổn, mà là đại kiếp nạn đã ở ngay trước mắt.”
Lan Thất quay đầu nhìn Ninh Lãng, nét mặt như cười như không. “Đây là lần thứ ba bọn họ gặp nhau, ngươi nói xem có phải thật có duyên không?”
Ninh Lãng gật đầu, “Hữu duyên.”
“Ha…” Lan Thất cười khẽ, không vui không buồn nói tiếp, “Gặp lại nhau đêm đó, có lẽ chính Lan Đạm Ninh cũng không biết bản thân là kinh ngạc nhiều hơn hay kinh hỉ nhiều hơn, nhưng nói gì thì lần gặp nhau thứ ba này của bọn họ cũng thật kỳ diệu, hơn nữa… Bọn họ còn động tâm.”
“Hả… Hắn đã cưới thê tử, sao còn có thể thích nữ nhân khác được.” Mày Ninh Lãng nhíu lại.
Lan Thất gật đầu, nói: “Đúng vậy, hắn đã cưới thê tử, hơn nữa hắn còn từng hứa hẹn với thê tử rằng cả đời hắn chỉ yêu một mình nàng, chỉ có một nữ nhân là nàng, thế nhưng… Động tâm không phải là hứa hẹn, không phải là việc hắn có thể khống chế được. Đối với lần tương phùng thứ ba này, nữ tử kia cho rằng đây là duyên phận trời ban, cũng là tâm ý của nàng, bây giờ nàng nên thực hiện lời hứa của mình. Nhưng Lan Đạm Ninh cố ý lấy cái cớ đã có gia thất để khước từ, nào ngờ nàng kia lại nói ‘Thiếp ước hẹn với chàng, vì tâm thiếp yêu chàng, cùng với nhà chàng, thê chàng có quan hệ gì đâu.’“
“A?” Ninh Lãng kinh ngạc. Quay sang nhìn Lan Thất, trong lòng bỗng nghĩ, lời lạ lùng như vậy mà nàng cũng có thể nói ra.
Lan Thất nhìn Ninh Lãng nói: “Khi đó, Lan Đạm Ninh nghe xong lời này phỏng chừng cũng phản ứng như ngươi vậy, kinh ngạc không thể tin được. Thế nhưng, hắn không cự tuyệt lời mời của nàng ta mà đến làm khách trong một trang viên nho nhỏ ở Ô Vân Giang Bạn, có điều ngày qua ngày, hắn chẳng nỡ rời đi nữa. Nữ tử này không giống với bất kỳ một người nào hắn đã gặp trước đây, nàng làm việc tùy tâm, chỉ cần thích, là đi, là làm. Cho nên hắn có thể cầm ô đứng dưới đình viên một ngày một đêm để che chắn gốc mai đỏ mà nàng yêu thích chỉ vì sợ cánh hoa bị mưa to đánh rơi. Cho nên hắn có thể một đêm tắm nhuộm Ô Vân Giang bằng máu đám thủy tặc, không phải vì hành hiệp trừ ác, mà bởi nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào hoành hành ở Ô Vân Giang Bạn.”
Người này quá tùy hứng rồi. Ninh Lãng thầm nói trong lòng.
“Mà hiểu biết của nàng mới thật là đáng ngạc nhiên. Bất kỳ võ công môn phái nào trên giang hồ nàng cũng biết ưu khuyết, cùng nàng đàm luận thi văn rồi lại xuất khẩu thành thơ, một khúc tỳ bà <> khiến thần hồn hắn điên đảo, ngay cả kỳ môn độn giáp nàng cũng thông thạo. Nàng vừa xinh đẹp vừa thần bí, không ai trong giang hồ biết thân phận của nàng, cũng không ai biết nàng. Nàng chưa từng hỏi hắn là ai, không hỏi tên hắn, không hỏi gia thế hắn, không hỏi hắn đến từ đâu muốn đi nơi nào, càng không nhắc đến thê tử hắn, tựa hồ ngoại trừ người trước mắt này, hết thảy thứ khác nàng hoàn toàn không hứng thú. Nàng chỉ thích hắn, chỉ muốn ở cùng hắn, không rụt rè, không lễ pháp, nàng thông minh tinh tường, nàng biểu đạt yêu mến và tình ý nồng đậm của mình rất chân thật, Lan Đạm Ninh cự tuyệt, giãy dụa, thế nhưng… Đối mặt với người như vậy, sao hắn có thể chống cự, cuối cùng, cuối cùng hắn cũng trầm luân.”
Bỗng nhiên Lan Thất quay đầu nhìn Ninh Lãng, nói: “Ninh Lãng, người biết hứa hẹn và thề ước dùng để làm gì không?”
Bị nàng hỏi bất ngờ như vậy, Ninh Lãng sửng sốt một lúc, suy nghĩ một chút mới đáp, “Chính là đã đồng ý, thì nhất định sẽ làm được.”
“Sai.” Lan Thất cười lạnh một tiếng, bích mâu lóe sáng vô cùng, tựa như một ngôi sao nhỏ ngâm trong đầm băng, đâm qua lớp băng phản chiếu ánh sáng chói, “Hứa hẹn và thề ước chỉ có một tác dụng duy nhất — chính là dùng để phản bội!”
“Không phải…” Ninh Lan không đồng ý, đang định phản bác, nhưng Lan Thất hiển nhiên không muốn nghe, quay đầu lại nói tiếp.
“Lan Đạm Ninh đã quên lời hứa với thê tử, thậm chí có thể nói hắn đã quên nhà hắn, quên thê hắn, quên giang hồ, toàn bộ tâm thần của hắn đều quay quanh nữ tử tự xưng nhũ danh là A Mị kia. Ngày qua ngày nhìn nhau không thấy chán, tháng qua tháng gặp nhau không thấy dài, cứ như vậy chớp mắt một năm trôi qua, hắn cùng A Mị bầu bạn trọn ngày ở Ô Vân Giang Bạn, A Mị sinh cho hắn một cặp song sinh. Một lần có hai hài tử, hai người dĩ nhiên rất vui vẻ, nhưng khi hài tử mở mắt ra, bọn họ mới phát hiện, đứa ra trước có đôi mắt màu đen, mà đứa ra sau lại màu xanh biếc! Nhìn cặp mắt xanh biếc quỷ dị chưa từng thấy qua kia, Lan Đạm Ninh ngây dại, thế nhưng A Mị lại trấn an hắn, nói rằng huynh trưởng của nàng cũng có đôi ngươi màu xanh biếc, người ta nói cháu ngoại trai thường giống cậu, đứa bé này phỏng chừng cũng như thế. Lan Đạm Ninh dù không nói bao nhiêu, nhưng lòng vẫn chôn dấu bất an. Không lâu sau, hắn nhận được thư nhà, thê tử hắn vì lâu không nhận được tin tức của hắn đang rất lo lắng, nên mới cho tuyết ưng truyền thư cho hắn. Đến lúc này hắn mới nhớ mình còn một vị thê tử ở nhà.”
“Hai đứa bé này…” Ninh Lãng giật mình nhìn Lan Thất.
“Đúng vậy, hai đứa bé này chính là chúng ta.” Lan Thất dứt khoát thừa nhận, “Lan Đạm Ninh muốn về thăm nhà, A Mị dù không muốn, nhưng cũng không ngăn cản, trái lại còn chuẩn bị hành trang cho hắn. Cuối cùng hắn cũng về đến nhà, gặp lại thê tử đã lâu chưa gặp, nhưng hắn chỉ ở lại nhà chừng nửa tháng rồi lại rời đi. Vợ chồng cử án tề mi, cẩm sắt hòa minh* đã không thể cầm chân được hắn nữa, tất cả tâm niệm của hắn đều đặt trên người A Mị, cho nên hắn mới vội vàng trở lại Ô Vân Giang Bạn, trở lại bên cạnh A Mị. Có điều sau này, cứ cách mấy tháng hắn lại về nhà một lần, thê tử hắn dĩ nhiên tràn đầy vui mừng, mà A Mị cũng chưa từng nhiều lời. Lâu dần, Lan Đạm Ninh cũng hiểu rõ ý tứ A Mị, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, cho nên chỉ cần hắn ở Ô Vân Giang Bạn nàng sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với hắn, rời khỏi trang viên, hắn đi đâu làm gì không liên quan đến nàng. Vì vậy, cứ thế trong nhà có hiền thê, Giang Bạn có giai nhân và con yêu, ngày tháng của Lan Đạm Ninh trôi qua đến thần tiên cũng không bằng.”
*cử án tề mi: vợ chồng tôn trọng nhau; cẩm sắt hòa minh: vợ chồng hòa thuận
“Như vậy, chẳng lẽ lương tâm hắn không cắn rứt sao?” Ninh Lãng hỏi.
“Ha… Hỏi rất hay.” Lan Thất cười một tiếng, “Nếu Lan Đạm Ninh mất đi lương tâm thì tốt rồi, đằng này đã sai lại cứ cố giữ lại một hai phần, cho nên hắn cắn rứt, cho nên hắn hổ thẹn, mà đứa bé có cặp mắt xanh biếc kia càng như một tảng đá nặng trong lòng hắn, khiến hắn thời khắc cũng không dám quên sự lừa gạt và phản bội của mình đối với thê tử. Vì vậy ở nơi này, hắn trôi qua mấy năm trong nửa vui sướng nửa cắn rứt. Mùa đông năm kia, Lan Đạm Ninh về nhà một tháng, hết năm lại rời đi, nhưng trở lại Ô Vân Giang Bạn chưa lâu thì nhận được thư nhà gọi hắn quay về, hóa ra là thê tử hắn đã hoài thai. Hắn vốn là đích trưởng tử trong nhà, nhưng sau khi thành thân đã lâu mà vẫn chưa có con nối dõi, thật vất vả mới có, đây đúng là việc mừng toàn gia, lần này gọi hắn quay về, là muốn hắn ở bên cạnh thê tử, cùng chờ Lân nhi đầu tiên ra đời.”
Lan Thất dừng một chút, khẽ thở ra một hơi, mới nói: “Hắn về đến nhà, nhưng lại nhớ đến người ở Ô Vân Giang Bạn, nhìn toàn gia vui vẻ trông đợi đứa bé ra đời, lại nhớ đến hai đứa bé song sinh gần đến năm tuổi kia, nhìn thê tử dịu dàng, sẽ nhớ đến A Mị đang một lòng đợi hắn… Hắn muốn nói rõ với toàn gia, nhưng hắn không dám, hắn muốn kể hết với thê tử, nhưng hắn không đành. Vì vậy hắn mâu thuẫn, hắn khổ não, hắn đứng ngồi không yên. Mà thê tử hắn Nhan Tử Tích cũng không phải người ngu, mấy năm nay phu quân quanh năm không ở nhà, mà mỗi lần trở về cũng nhanh chóng rời đi, rồi nay hài tử sắp ra đời nhưng lại chẳng thấy hắn vui mừng, trái lại giữa chân mày luôn mang theo tâm sự nặng nề, trong lòng không thể không sinh nghi. Lan Đạm Ninh ở nhà một tháng, cuối cùng không chịu nổi, bởi sắp đến sinh nhật cặp song sinh kia, hắn muốn trải qua ngày đó cùng bọn họ. Vì vậy hắn mượn cớ bằng hữu giang hồ có việc gấp cần giúp, vội vã rời nhà, trở lại Ô Vân Giang Bạn, nghĩ qua nửa tháng nữa, đợi qua sinh nhật hài tử sẽ lập tức quay về.”
Nói đến đây Lan Thất dừng lại, Ninh Lãng nhìn nàng, chỉ thấy đầu ngón tay nàng khẽ run nhẹ, hắn kìm lòng không đậu đưa tay sang cầm lấy tay nàng, cảm giác lạnh lẽo thấu xương như chạm vào ngọc thạch. Cảm giác ấm áp trên tay khiến Lan Thất kinh ngạc quay đầu nhìn Ninh Lãng, không ngờ hắn sẽ có cử chỉ này, mà Ninh Lãng vừa thấy Lan Thất nhìn mình, nhất thời tỉnh ngộ, trên mặt nóng ran.
Lan Thất rút tay ra, gập ngón tay gõ lên trán Ninh Lãng, cười nhẹ, lắc đầu, nói rằng: “Lan Đạm Ninh đến Ô Vân Giang Bạn, Nhan Tử Tích cũng lặng lẽ đi theo, khi thấy phu quân cùng A Mị nhu tình mật ý, thấy bọn họ đã có một cặp song sinh dưới gối, một khắc ấy, nàng không chỉ kinh hãi mà còn hoàn toàn sụp đỗ! Nàng không dám tin, thanh mai trúc mã của nàng, phu quân tình thâm ý trọng của nàng, người đã từng thề ước toàn tâm toàn ý nắm tay nàng đến bạc đầu, đã có người khác, hơn nữa còn có hai hài tử đã lớn đến vậy! Phẫn nộ vì bị lừa dối, đau đớn vì bị phản bội, nàng hoàn toàn sụp đỗ, thần trí chìm vào cơn cuồng loạn, nàng không nghe vào tai bất kỳ một câu nói nào của Lan Đạm Ninh, nàng nhắm mắt không nhìn nữ nhân kia, nàng ôm đầu chạy điên cuồng, Lan Đạm Ninh đuổi theo sau nàng. Nhan Tử Tích dù võ nghệ thấp, nhưng khinh công tuyệt hảo, nếu không đã không khiến hắn phải đuổi theo nàng đến mức như vậy, mà lúc này thần trí nàng điên cuồng, càng chạy càng nhanh, hoàn toàn không có ý thức mà chạy loạn, Lan Đạm Ninh dù đuổi theo thế nào cũng cách nàng mấy trượng, không biết chạy bao lâu, cuối cùng nàng cũng chịu dừng lại, bởi phía trước đã hết đường, phía trước là vách núi. Hóa ra trong lúc vô tri vô giác bọn họ đã chạy lên trên núi. Nhan Tử Tích nhìn vực sâu vạn trượng trước mặt, dường như giật mình thanh tỉnh, nàng quay đầu nhìn Lan Đạm Ninh đang vô cùng hoảng sợ đuổi theo phía sau, nói một câu rằng ‘Tâm lang* tựa trời, tâm thiếp như ngọc, trời sớm chiều dễ đổi, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.’ Sau đó tung người nhảy xuống.” (*lang quân)
“A!” Ninh Lãng không kìm được bật lên tiếng kêu sợ hãi, “Lan Đạm… cha ngươi đã đuổi tới chưa? Có giữ nàng lại được không?”