Lan Nhân. Bích Nguyệt

Quyển 2 - Chương 35: Nhất thụ bích vô tình – 2




Lan Thất nghe xong không hề tức giận, trái lại thở dài ảo não:“Ai da, bỗng nhiên bản thiếu luyến tiếc cô.” Nói đọan nhìn qua Thương Bằng Hàn

Sắc mặt Thương Bằng Hàn vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt nhìn Lan Thất với ý vô cùng rõ ràng: Cho dù Thất thiếu ngươi cầu tình đi nữa, cô nương ta cũng tuyệt không bỏ qua cho người này!

Lan Thất cười, ánh mắt tràn ra vẻ chế giễu, sau đó thong thả vươn tay, hào quang lóe qua sóng mắt, Thương Bằng Hàn cảm thấy căng thẳng, kiếm trong tay giơ lên, đồng thời bước nhanh về phía sau, còn chưa kịp lui một bước, đã cảm thấy cổ lành lạnh, kiếm rơi xuống đất.

“Ngươi!” Thương Bằng Hàn vừa hận vừa giận dữ, thế nhưng trước cổ là một thanh quạt lạnh lẽo, như  một thanh kiếm chắn ngang, sát ý thấm vào da, rùng mình ớn lạnh.

“Giờ thì tính mạng cô nằm trong tay bản thiếu, bản thiếu không giết cô, cũng coi như có ân cứu mạng cô, bản thiếu chẳng cần cô báo ân, chỉ coi như lấy mạng cô đổi mạng Mi cung chủ, bắt đầu từ hôm nay, tất cả ân óan giữa cô và Mi cung chủ coi như xóa bỏ.” Lan Thất nhìn Thương Bằng Hàn cuời mỉm

“Ngươi!” Thương Bằng Hàn giận nói không ra lời, chỉ đành phải nhìn chằm chằm gương mặt tà vọng đó, hận không thể dùng ánh mắt đục hai lỗ lên mặt nàng.

“Cô nhớ cho kỹ những lời bản thiếu đã nói, bản thiếu nói một không có hai.” Lan Thất vẫn cười như trước, thế nhưng Thương Bằng Hàn lại hòan tòan nhận ra sự vô tình tàn  nhẫn trong đó, tựa như nàng chỉ cần làm bất cứ một động tác nhỏ nào cũng có thể đổ máu tại chỗ, nhất thời không dám nhúc nhích.

Lan Thất thu lại quạt ngọc, vẫn một dáng điệu phong lưu nhàn nhã, mắt xanh thắm sắc, nhu tình mà chân thành,“Thương cô nương, nếu khó có cơ hội gặp gỡ, không bằng cùng nhau uống một chén rượu? Lại nói, từ lúc ở trên Anh Sơn, bản thiếu đã có ấn tượng rất tốt với cô, tiếc là vẫn chưa cơ hội thân thiết, thật tiếc.”

Nếu người nói ra lời này là một người khác, Thương Bằng Hàn không rút kiếm cắt lưỡi người ta thì ít nhất cũng trừng mắt lột một lớp da họ, nhưng đối tượng là Lan Thất thiếu, không hiểu sao bỗng nhiên đỏ mặt. Nói là nàng động tình phàm cũng không hẳn, chỉ là đối diện một con người như ngọc trước mặt, một đôi mắt xanh sâu thẳm tràn đầy tình ý này, nếu ngươi hòan toàn không có phản ứng gì, vậy xem ra ngươi cũng không còn là người bình thường nữa. Đã không còn cách nào để báo thù, Thương Bằng Hàn bèn nhặt kiếm lên, đỏ mặt liếc mắt nhìn Lan Thất  một cái, lại lạnh lùng nhìn qua Mi Như Đại, sau đó xoay người bỏ đi

Nhìn theo bóng Thương Bằn Hàn đã đi rồi, Lan Thất tiếc nuối lắc đầu,“Mỹ nhân này tuy hơi lạnh lùng chút, nhưng suy nghĩ lại đơn giản, thật có phần giống……” Đảo mắt, quạt ngọc một thóang gấp lại,“Mi cung chủ sao lại vô tình đến thế? Nói sao đi nữa vừa rồi cũng là bản thiếu cứu mạng cô, mà một tiếng cảm tạ cũng chẳng thèm nói?”

Đang lén lút trốn đi bị gọi lại, Mi Như Đại tiêu tan hy vọng quay người, nhìn Lan Thất, ánh mắt lóe lên, mở miệng quyến rũ:“Người ta nói ân lớn không thể nào báo đáp hết được, Thất thiếu vốn có ân cứu mạng thiếp đây, thiếp chẳng thể nào không báo, không bằng lấy thân báo đáp được không?”

Bộ dáng như vậy đi đôi với âm thanh thế này, thực sự vô cùng thê thảm, nhưng Lan Thất lại cẩn thận đánh giá một hồi, tựa như đang xem xét một vị giai nhân tuyệt sắc nào đó, càng xem ánh mắt càng sáng, cuối cùng gấp quạt, cười nói:“Không tệ, không tệ. Mi cung chủ giai nhân như thế lại muốn ủy khuất trao gửi cho bản thiếu, bản thiếu quả là có phúc từ kiếp trước, nếu cung chủ đã có ý này, bản thiếu há có thể phụ lòng. Được rồi, bản thiếu cưới cô vào cửa, ừm…… Để bản thiếu nghĩ xem cô là vị phu nhân thứ mấy đây, ừm…… một, hai, ba…… bảy, tám, chín…… À, cô là phu nhân thứ mười bảy. Mi cung chủ, từ hôm nay trở đi cô là Thập Thất phu nhân.”

Lan Thất sau khi nói xong, Mi Như Đại đứng trước mặt đã trở nên ngơ ngẩn, cho dù nàng ta trải qua bao kinh nghiệm, sóng gió giang hồ, nhưng chưa có khi nào như hôm nay, lúc này, chuyện lỳ lạ trước mắt.

“Sao vậy? Phản ứng này của Mi cung chủ hình như không vui lắm? Chẳng lẽ cung chủ đổi ý? Như vậy không được đâu, bản thiếu nói một là một, nếu đã nói muốn cưới cô, vậy cô là người của bản thiếu.” Lan Thất vừa nói vừa lấy một mảnh ngọc bội ra từ trong tay áo, đầu ngón nay mân mê một chút, rồi dúi vào tay Mi Như Đại vẫn còn đang ngẩn người,“Đây là vật làm tin, cung chủ nên giữ cẩn thận, nhớ kỹ.”

Mi Như Đại ngơ ngác nhìn mảnh ngọc trong tay, chất ngọc rất đẹp chứng tỏ là đồ thượng phẩm, nhưng điều này cũng chẳng đáng để ngạc nhiên, ngạc nhiên bên trên khắc hai chữ “ Thập Thất”. Ngẩng đầu, mở lớn mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình, chẳng lẽ hắn nói thật sao?

Nếu đổi lại là trước đây, nàng là cung chủ dung sắc chưa tàn, chuyện hôm nay cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng nàng bây giờ…… Chẳng cần soi gương, từ ánh mắt ghét bỏ của người khác, nàng hiểu được mình xấu bẩn đến mức nào! Nhưng người này lại xem nàng như giai nhân, lại nói muốn cưới nàng, hơn nữa…… nhìn tư thế rõ ràng không phải nói chơi, ngươi này…… Là hắn điên hay là mình điên đây?

“Phu nhân, chuyện tốt thế này nên uống rượu chúc mừng.” Lan Thất vung quạt, cười như nước mùa xuân,“Không bằng cùng bản thiếu đến một nơi uống chén rượu.” Nói xong xoay người đi trước, không quay đầu, không dừng bước, tựa hồ biết Mi Như Đại sẽ theo sau, lại tựa hồ nàng có theo hay không cũng chẳng có gì quan trọng

Mi Như Đại nhìn thân hình phía trước, mơ mơ màng màng cứ như vậy mà theo.

Một góc xa ở đường đối diện, có ba người nhìn thấy một màn này, nhìn hai người đi xa.

Ninh Lãng lẳng lặng nhìn.

Vũ Văn Lạc trong mắt có suy nghĩ sâu xa.

Vũ Văn Phong hừ lạnh một tiếng, nói:“Cho dù là làm việc tốt, cũng không nên có hành vi bất chính như vậy, chả trách người khác gọi là ‘Bích Yêu’!”

Lan Thất dẫn Mi Như Đại đi qua hai con phố, sau đó đến trước một cánh cổng, nàng đưa tay gõ cửa, trong chốc lát có một người đàn ông trung niên khỏang ngòai năm mươi mở cửa ra, vừa nhìn thấy Lan Thất liền cúi thấp đầu chào.

Lan Thất bước vào trong, Mi Như Đại theo sau, mới phát hiện ở trong vô cùng rộng lớn, hành lan sơn đỏ, mái ngói xanh, cột kèo chạm trổ khéo léo, bậc thềm bằng đá ngọc thạch, đủ biết là phú quý.

“ Cho người giúp Thập Thất phu nhân tắm rửa dùng bữa, gọi Lan Hàm đến gặp ta.” Lan Thất căn dặn người đàn ông trung niên sau lưng.

“Dạ, mời Thất thiếu đến Thúy Lương các nghỉ một lát.” Ông ta kính cẩn trả lời.

“Ừm.” Lan Thất gật đầu, quay lại nhìn Mi Như Đại nói,“Phu nhân rửa mặt chải đầu trước, chút nữa bản thiếu sẽ cùng phu nhân thưởng thức rượu ngon.”

Mi Như Đại gật đầu.

Lan Thất xoay người, đi về phía bên phải, một lát sau bóng hình đã biến mất sau tầng tầng lớp lớp sân viện.

“Mời Thập Thất phu nhân theo tiểu nhân.” Người đàn ông nói với Mi Như Đại, thái độ cung kính.

Mi Như Đại đi theo ông ta.

Đi sâu vào trong tòa nhà có một tòa viện nhỏ, bước qua vách tường ngăn là trúc xanh vươn thẳng lên trời, gió thổi chao nghiêng, lầu son gác tía đẹp như tranh vẽ, đâu đó tiếng chuông thanh thúy lọt vào tai.

Mở cánh cửa, một luồng không khí mát lạnh ập đến, Lan Thất buông một nụ cười,“Nơi này vẫn không thay đổi.”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, tiếp theo là bóng người xuất hiện, trong nháy mắt đã đến trước mặt.

“Lan Hàm bái kiến Thất thiếu.” Người vừa đến cúi thấp đầu làm lễ. Tuổi ước chừng ba mươi, mặt mày bình thản, vẻ mặt ấm áp.

“Ừ.” Lan Thất thản nhiên đáp một tiếng, sau đó đi vào viện nhỏ.

Lan Hàm đi theo sau.

Dưới rặng trúc có một cái giường nhỏ, Lan Thất phất quạt, ngồi xuống.“Chuyện ba ngàn anh hào bỏ mạng Đông Hải ngươi tra ra được gì?”

“Thuộc hạ bất tài.” Lan Hàm cúi đầu,“Từ lúc biết được tin này, thuộc hạ đã dùng mọi biện pháp tìm hiểu, nhưng chẳng thu hoạch được gì.”

“Vậy ư?” Lan Thất đáp một tiếng, vẻ mặt không kinh ngạc cũng chẳng hờn giận, sau một lúc trầm ngâm, mới nói,“Việc này không trách ngươi được, trong lòng bản thiếu đã có ý định. Ngươi báo cho Lan Khuê ở Anh Châu, bản thiếu muốn đến đảo Đông Hải, nói hắn chuẩn bị mọi thứ.”

“Thất thiếu!” Lan Hàm ngẩng đầu, vẻ mặt biểu lộ sự lo lắng, “ Ba ngàn người không rõ sống chết, đủ biết Đông Hải ẩn dấu nguy cơ, Thất thiếu vạn không thể mạo hiểm!”

“Hả?” Lan Thất chớp mi, ngước mắt nhìn hắn.

Lan Hàm giật thót, tự biết đã lỡ lời, cúi đầu nói:“Thuộc hạ chỉ là……”

“Ha ha…… Bản thiếu biết ngươi muốn nói gì.” Lan Thất nhướng mày cười, khí thế bén nhọn như kiếm,“Chẳng qua……” giọng điệu thay đổi,“Trong lòng bản thiếu rõ ràng cả, không cần lo lắng.”

“Thất thiếu, người……” Lan hàm ngẩng đầu nhìn về phía Lan Thất, trong nháy mắt, nhìn thấy ánh sáng lóe trong đôi mắt kia, thân thể không khỏi run lên, tất cả những lời muốn nói đành nuốt về.

“Đảo Đông Hải bản thiếu phải đi, ngươi cứ ghi nhớ trong lòng là được.” Lan Thất mỉm cười nhìn hắn.

“Dạ.” Lan Hàm cúi đầu.

Ở ngòai viện vang lên tiếng chân, vài gã thị đồng thị nữ nối đuôi nhau tiến vào, bày bàn trà dưới rặng trúc, lại bưng nước hầu hạ Lan Thất rửa mặt rửa tay, sau đó dâng nước trà điểm tâm, mới lặng lẽ lui ra.

Lan Thất nâng chén trà lên, đưa tới gần mình ngửi một hơi, nói: “lão Tạ đã nói chuyện Thập Thất phu nhân với ngươi chưa?”

“Thuộc hạ đã gặp qua.” Lan Hàm đáp.

“Ừm.” Lan Thất hớp một ngụm trà, sau đó thong thả nói,“Ngươi trở về chọn thêm vài người, hầu Thập Thất phu nhân trở về nhà mẹ đẻ một chuyến.”

Nhà mẹ đẻ? Lan Hàm ngẩn ra.

“Bách Nghiên cung.” Lan Thất buông chén, nhướng mắt liếc hắn một cái,“Hiểu chưa?”

Lan Hàm rùng mình, ngay lập tức tỉnh ra,“Thuộc hạ biết, xin Thất thiếu hãy yên tâm.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi lui xuống chuẩn bị đi.” Lan Thất vẫy vẫy tay.

“Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Lan Hàm lui ra.

Viện nhỏ lại chìm vào an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh gió luồn qua rặng trúc.

Lan Thất lơ đãng phe phẩy quạt ngọc, mắt ngọc lẳng lặng nhìn về nơi nào đó, trên mặt vẫn một nụ cười thản nhiên, như đang ngắm cảnh đẹp lại như đang trầm ngâm suy nghĩ. Sau một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu chậm rãi nhìn mấy ngọn trúc, muôn dặm màu xanh thắm thu gọn vào đôi mắt sâu thẳm, âm u hun hút như đáy vực, lại bén nhọn như kiếm, đẹp đẽ yêu tà, khiến người hỏang sợ.

“Dám cướp đồ bản thiếu nhìn trúng…… Giang hồ là để bản thiếu chơi đùa, thế nhưng ba ngàn anh hào không một tin tức biến mất……” Thì thào một tiếng, mắt xanh chậm rãi nhắm lại.

Rặng trúc im lặng đến đáng sợ, ngay cả gió cũng e dè không dám thổi ngang, sau đó một lời tràn đầy sát ý khẽ vang lên,“Đây không phải là tát thẳng vào mặt bản thiếu sao…… Bản thiếu tất trả lại gấp trăm lần!”

Quạt ngọc nhẹ nhàng hạ xuống, lộ ra đôi môi đỏ hồng như lửa, vẽ một nụ cười mà so với băng đá ngàn năm còn lạnh hơn.

Mi Như Đại rửa mặt chải đầu, khi đã dùng cơm xong, liền có người đến, nói Thất thiếu mời Thập Thất phu nhân đến Thúy Lương các thưởng rượu.

Từ tỳ nữ dẫn đường đi xuyên qua đình viện, lúc đến trước cửa một viện nhỏ, tỳ nữ lui ra, nàng tự mình đi vào.

Khi vào trong viện, nàng tưởng bản thân lạc vào cảnh họa.

Mở cửa viện là cảnh từng cụm cúc trắng tinh đập vào mắt, ở giữa vườn cúc trắng là một tòa viện nhỏ tinh xảo, trúc xanh bao bọc chung quanh viện, tạo nên một cảnh sắc khác biệt trong một ngày mùa thu như thế này, không quá ba màu trắng, hồng, xanh, thế mà lại khiến người như lạc bước vào xuân. Rặng trúc che bớt đi ánh sáng mặt trời rọi xuống, ở dưới bóng râm mát mẻ bày một chiếc giường trúc nhỏ, một người nằm trên đó, bên cạnh là chiếc bàn con con, trên có đĩa ngọc đã dọn sẵn điểm tâm, dưa xanh, quả hồng và trà nước, là an tĩnh yên bình đến thế, nhàn nhã như một bức tranh.

Mà khi chạm phải ánh mắt của người đang nằm, khung cảnh an bình liền mang theo cảm giác dụ dỗ nói không nên lời.

Áo tím xộc xệch, mão cài đầu nghiêng về một bên, tóc dài như mực buông lơi, tôn lên gương mặt trắng như tuyết, ngũ quan từng nơi không chỗ nào là không hòan mỹ, khiến người thấy cực kỳ kinh ngạc. Tuyệt diễm như u hồn ẩn trong lầu son, đẹp đẽ mà quỷ dị, đúng là yêu linh sinh ra từng trúc, thanh cao nhưng tà mị, không khống chế nổi ánh mắt chăm chú, lại chẳng dám tiến gần thêm bước nữa, càng si mê càng sợ hãi.

Mi Như Đại đứng yên một chỗ, lẳng lặng nhìn người kia.

Lúc đôi mắt đó mở ra, để lộ đôi con ngươi xanh biếc độc nhất vô nhị, ánh mắt sắc bén, không gian như tỏa ra vô vàn tia sáng, không gian tao nhã xung quanh vì đó mà nhạt nhòa

Phút giây kia…… Nàng nghe được chính lòng mình thổn thức.

Cho dù là người hay yêu, mặc là nam hay nữ, từ giây phút này trở đi, nàng…… một lòng phần phục trung thành với người này.

“Phu nhân đã tới rồi.” Lan Thất chậm rãi đứng dậy, tùy tiện nhưng đồng thời cũng đẹp đến tận xương.

Tóc đen như thác đổ, xõa tung trên nền áo tím, đen, tím giao nhau, cực kỳ cao quý, thần bí trang trọng.

Mà lúc giữa đen như mực và tím ngắt tôn lên đôi mắt xanh biếc lạnh lẽo, trong cao quý trang trọng tản ra yêu khí nhè nhẹ.

Ngay tại lúc này, người đó đẹp đẽ vô ngần, người đó yêu mị tận xương, người đó tao nhã khí độ…… từng vẻ một đều đạt đến cực hạn của nó!

Cho dù người này là nam hay nữ, giờ phút này, trong thiên địa này, không ai nhìn thấy mà không bị mê hoặc!

Mi Như Đại nhẹ nhàng dời bước đi qua, một lần nữa đưa tay chỉnh lại tóc tai.

Sau khi hòan tất, nàng ta quỳ xuống, cúi đầu, bình tĩnh trịnh trọng nói:“Lan Đại bái kiến Thất thiếu, từ đây về sau, nếu có điều phân phó, cho dù chết muôn lần cũng không từ chối.”

Lan Thất chăm chú nhìn nàng, một lát sau nhẹ nhàng cười,“Phu nhân trải qua đau khổ, lại có trí tuệ, thật không làm cho bản thiếu thất vọng.”

Nàng không ngốc nghếch, vốn là người đứng đầu một phường hắc đạo, từng vì vị trí cung chủ mà giết người, ám hại, nhuốm máu. Cho dù Lan Thất cứu nàng là thuận tay hay vui đùa, tất cả đều không quan trọng. Từ lúc nhận được mảnh ngọc bội khắc hai chữ “ Thập Thất”, Mi Như Đại kiếp này đã hết, từ lúc hắn gọi nàng “Phu nhân”, hẳn trong lòng hắn đã có tính tóan cả.

Nhưng như thế thì sao chứ? Nàng cũng có thể đạt được điều nàng muốn

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng tỏ,“Lan Đại cảm ơn ân tái sinh của Thất thiếu.”

“Lan Đại?” Lan Thất nhẹ nhàng nhớ kỹ tên này,“‘Mi Như Đại’ vừa nghe đã thấy quyến rũ,‘Lan Đại’ lại mang hơi hướng của hoa mai, cũng không tệ.”

“‘Mi Như Đại’ là do năm đó sư phụ nhặt được, thấy mi thiếp như liễu mà đặt,‘Lan Đại’ là thiếp vì chính bản thân mình đặt.”

“Thế à?” Lan Thất nhíu mày nhìn nàng, mặc dù sắc đẹp điêu tàn, nhưng đôi mi lại như trăng non đầu tháng, thon dài cong cong, không khỏi khen một tiếng,“Quả nhiên ngày thường đẹp đẽ. Cũng đúng, lấy tên ‘Lan Đại’ cũng không tệ, đứng lên đi.”

“Tạ Thất thiếu.” Lan Đại đứng dậy.

“Nàng là Thập Thất phu nhân của bản thiếu, như vậy trên dưới Lan gia cũng sẽ tôn nàng làm phu nhân.” Lan Thất phẩy tay áo một cái đứng dậy, thong thả dạo quanh viện nhỏ, nghiêng đầu nhìn nàng,“Nàng có hiểu rõ thân phận của mình không?”

Lan Đại ngạc nhiên ngẩng đầu. Vốn nàng nghĩ hắn làm như vậy vì muốn sử dụng mình, nàng cho dù xả thân cũng phải báo đáp, nhưng mà…… Lời nói như đùa lại là sự thật sao? Thật sự cho nàng một thân phận sao? Là một thân phận danh chính ngôn thuận? Cho một người vừa già vừa xấu như nàng?

Lan Thất mỉm cười, đạm nhạt trong trẻo nhưng vô cùng thật lòng,“Cho dù nàng làm điều gì, cho dù nàng ở đâu, cho dù là sống hay chết, từ thời điểm nàng nhận lấy ngọc bội, nàng chính là Thập Thất phu nhân của Lan gia, nên có danh phận, địa vị, tiền tài cùng với sự tôn trọng, một phần cũng không thiếu. Bản thiếu nói một không hai.”

Lan Đại thât sự ngây ra.

Lan Thất cười nhìn nàng.

Hai hàng nước mặt lặng lẽ chảy xuống má Lan Đại, sau đó nàng cung kính quỳ lạy, nức nở nói:“Lan Đại…… Cuộc đời này quyết không phụ lòng Thất thiếu!” Đó là người dung sắc như hoa khi xưa, vốn xưng cung chủ Bách Nghiên cung, địa vị rực rỡ trên giang hồ, cũng chưa có người nào tôn trọng nàng như vậy. Nhưng bây giờ khi nàng đã mất đi tất cả, hòan trắng tay, dù kêu nàng vượt biển lửa núi đao, cũng vui vẻ mà đi!

“Nàng không phụ bản thiếu, bản thiếu tuyệt đối cũng không phụ nàng.” Lan Thất đưa tay nâng nàng đứng dậy, lấy ống tay áo lau đi nước mắt vương trên mặt nàng, cười nói,“Mi của Phu nhân vốn đẹp như thế, mặc dù khiến bản thiếu mất đi thú vui vẽ mày, nhưng vẫn còn có thể dùng tay áo lau nước mắt cho nàng.”

“Phụt!” Lan Đại nhịn không được phá lên cười, trong nháy mắt, nhan sắc điêu linh trở nên có sức sống, mày cong như vầng trăng khuyết, mắt ngân ngấn nước, ngập tràn hạnh phúc, ngầm lộ ra vẻ quyến rỹ mềm mại.

Lan Thất nhìn thấy liền tán thưởng một tiếng,“Phu nhân quả không hổ là cung chủ Bách Nghiên cũng, cười xinh đẹp như thế, bản thiếu cũng động lòng nha.”

Lan Đại nhẹ nhàng cười, mặt mày giãn ra, vẻ mặt sung sướng, như thể trẻ lại mười tuổi. Nàng đưa tay xoa mặt, bình thản mở miệng, giọng nói đã trở lại kiều mỵ,“Thiếp thân như đã chết một lần, dung sắc tàn phai, hôm nay nhận được ân tình Thất thiếu, từ nay về sau trong lòng thiếp chàng là chồng, là vua, là trời. Tuy có chút mặt dày mày dạn, nhưng quyết trọn đời không thay đổi.”

“Được.” Lan Thất đi tới mấy bước, rót đầy hai ly rượu, đưa cho Lan Đại một ly ,“Chén rượu này, là rượu mừng của bản thiếu và phu nhân.”

Lan Đại tiếp nhận, hai người chạm cốc, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Bản thiếu đã bảo Lan Hàm chọn vài người theo phu nhân trở về Bách Nghiên cung một chuyến.” Lan Thất buông chén nói.

“Dạ.” Lan đại đáp.

“Ngày mai rồi đi, phu nhân trở về trước, nghỉ ngơi lấy sức.” Lan Thất thản nhiên cười nói, mắt xanh sâu sắc nhìn Lan Đại,“Có chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm Lan Hàm thương lượng.”

“Thiếp hiểu được.” Lan đại xoay người thi lễ,“Thiếp cáo lui trước.”

“Ừm.” Lan Thất gật đầu, nhìn theo bóng Lan Đại rời đi, nở một nụ cười hài lòng.

Trên đời này, quyền lợi, tiền tài, địa vị quả nhiên mới là quan trọng nhất, không ai không đổ!

Lại rót một chén rượu, cười uống cạn.

Giữa muôn trùng Đông Hải, sẽ có những tình huống gì xảy ra đây?

Có người kia đồng hành, thật đáng để mong chờ.

“Minh Hương phường” nổi tiếng ở Diệp thành, nơi này chuyên bán các lọai lá trà tốt nhất, thế nên phàm là những ai thích uống trà ở Diệp thành, tám phần đều  đến nơi đây, bởi bvậy việc làm ăn ở phường trà này rất tốt, ngày ngày khách khứa ra vào tấp nập.

Lúc vị công tử trẻ tuổi áo xanh bước vào đây, vị tiểu nhị trong phường ngẩn ra.

Thông thường những người ra vào phường đều có thân phận, hẳn nhiên là có chút khí chất, những người nghèo khó thấp kém không thể sánh bằng, nhưng người thanh nhã cao quý trước mắt lại là lần đầu tiên gặp được, cho dù là vị tứ công tử Lục gia thường đến, người mà các vị phu nhân tiểu thư chung quanh thầm ái mộ cũng không thể sánh kịp. Trong phường khách khứa tới lui, hương trà lượn lờ, có chút ồn ào náo động, nhưng người nọ chỉ nhẹ nhàng bước vào, mọi tiếng động đều im bặt, như Trích Tiên hạ phàm, mặc hồng trần cuồn cuộn, cũng không hề nhiễm lên người hắn dù là mảy may.

“Vị công tử này là phẩm trà hay mua trà?” Một gã tiểu nhị nghênh đón.

Minh Nhị mắt quét một vòng phường trà, tao nhã nói:“Nghe nói quý phường có trà ‘Nhất thụ bích vô tình’, không biết thật hay chăng?”

Tiểu nhị sửng sốt, tiếp theo vội vàng đáp: “Lọai trà này hiếm có vô cùng, phải hỏi lại trưởng quầy, xin công tử chờ cho một lát.”

“Làm phiền.” Minh Nhị gật đầu.

Tiểu nhị quay đi gọi người, hắn xoay chuyển ánh mắt, liền chạm vào rất nhiều ánh mắt khác, mỉm cười xem như chào hỏi, đi đến một bên xem trà, để lại sau lưng bao ánh mắt và tiếng bàn tán.

Bọn tiểu nhị nhìn nhìn khách, lại nhìn vị công tử kia, thầm nghĩ, nhân vật như vậy không khiến người chú ý mới là kỳ lạ.

Chỉ một lát sau, tiểu nhị dẫn một ông lão dáng người gầy còm, cỡ gần sáu mươi tuổi bước ra, lão vừa thấy Minh Nhị, vẻ mặt chấn động, sau đó đó tiến lại gần.

“Lão là Đào Cơ, trưởng quầy ở nơi đây, nghe nói công tử muốn tìm ‘Nhất thụ bích vô tình’?” Lão già hành lễ hỏi.

Minh Nhị xoay người đáp lễ,“Tại hạ vốn thích trà này, bất đắc dĩ là khó kiếm, lại nghe quý phường có được, bởi vậy liền đến đây.”

Đào Cơ gật đầu vuốt râu,“Trà này vô cùng hiếm có, lão đây mười năm trước từng bán một cân, mặc dù rất quý lại hiếm, nhưng hơn mười năm trôi qua, cũng còn được một hộp nhỏ. Có câu gảy đàn trọng người tri âm, nếu công tử thích trà này, vậy chính là tri âm, lão mặc dù không thể bán, lại nguyện mời công tử một chén trà.”

“Đã như thế, đa tạ trưởng quầy.” Minh Nhị vui vẻ.

“Công tử mời theo lão.” Đào Cơ đi trước dẫn đường.

Phía sau phường trà là một tòa viện, ngăn cách hòan tòan với náo nhiệt đằng trước, nơi này im lặng u nhã.

Đào Cơ mời Minh Nhị vào một căn phòng, cung kính bái chào,“Đào Cơ bái kiến Nhị công tử.”

“Đào thúc không cần thiết phải như vậy.” Minh Nhị vội vàng nâng dậy, ôn hòa cười nói,“Đào thúc nhìn Hoa Nghiêm lớn lên, nhận lễ từ trưởng bối như vậy, chẳng phải là tội của người trẻ sao.”

“Công tử là chủ, đào Cơ là tớ, nhận bái là đương nhiên.” Đào Cơ theo tay Minh Nhị đứng lên, khuôn mặt gầy gò nở một nụ cười ấm áp,“Lão gia phu nhân có khỏe hay chăng?”

“Đều khỏe cả.” Minh Nhị vẻ mặt cười vui như gió xuân.

“Công tử lần này đến đây, thực sự muốn đi đảo Đông Hải sao?” Đào Cơ mời Minh Nhị ngồi vị trí chủ, bản thân ngồi xống vị trí thấp hơn.

“Ừ.” Minh Nhị nhẹ gật đầu,“Đông Hải nhấn chìm ba ngàn anh hào, ta há có thể không đi. Lần này đến đây ta muốn hỏi thăm từ Đào thúc, có được tin tức gì chăng?”

“Ai da.” Đào Cơ thở dài,“Công tử, xin tha thứ lão bất tài, giờ đây tòan thể các môn các phái trên giang hồ, tin tức nào có thể tìm được cũng đã truyền ra bên ngòai, không còn gì khác.”

“Đúng là như vậy sao.” Minh Nhị trầm ngâm, đôi mắt mênh mông nhìn nơi nào đó, lâm vào suy tư.

Đào Cơ cũng im lặng không quấy rầy, lẳng lặng nhìn hắn.

Bất cứ lúc nào, nơi nào đều hòan mỹ không một khuyết điểm. Trong lòng tự nhiên cảm thấy nặng nề. Năm đó lần đầu gặp mặt, hãy còn là một đứa bé ba tuổi, so với một đứa bé mười ba tuổi khác lại càng ngoan ngõan hơn, im lặng đứng ở bên người mẫu thân mình, dùng đôi mắt yên ắng nhìn người khác. Đã kinh hãi hiểu được đứa bé này trầm tĩnh trí tuệ. Từng năm trôi qua, coi như nhìn hắn hơn lên, Minh gia là đại tộc thế gia, càng lá xum xuê, con đàn cháu đống, cho dù là trong mắt trưởng bối hay hậu bối, dù hắn là ba tuổi, bốn tuổi, năm tuổi, mười tuổi…… Hắn vĩnh viễn đều là tốt nhất. Đọc sách hắn văn hoa xuất chúng, tập võ tu vi cao nhất, lục nghệ tinh thông, đối nhân xử thế luôn luôn làm người thần phục, những chuyện hắn làm luôn luôn thỏa đáng, liền ngay cả dung mạo ý vị, cũng là thiên tư xuất trần, siêu việt chúng sinh.

Đây là một con người dù nhìn từ góc độ nào cũng hòan mỹ không một khuyết điểm.

Nhưng phàm là con người, không ai có khả năng hòan hảo vô khuyết, đây mới là điều đáng sợ nhất, mới là điều khiến người sợ hãi nhất!

“Như vậy đảo Đông Hải mới thú vị.” Minh Nhị cười khẽ một tiếng gọi Đào Cơ bừng tỉnh.

“Công tử rời bến, cần lão chuẩn bị điều gì?” Đào Cơhỏi.

“Chuẩn bị sao……” Minh Nhị mắt lóe sáng, cười nói,“Không cần, người kia chắc đã chuẩn bị hết thảy, lão chỉ cần chuẩn bị những đồ ta dùng là được.”

“Dạ.” Đào Cơ đáp, tiếp theo lại hỏi,“Công tử nghỉ ngơi ở đâu, có cần lão an bài hay không?”

“Không làm phiền Đào thúc.” Minh Nhị thản nhiên nói,“Ta ở cùng khách sạn với bọn họ, khả năng ngày mai xuất phát đi Anh Châu, lão báo với bên đó một tiếng là được.”

“Lão hiểu được.” Đào Cơ gật đầu.

Đúng lúc này, cánh cửa khẽ vang lên, sau đó hai tỳ nữ nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, một người bưng bồn ngọc hình hoa sen, giữ bồn là một khối băng tỏa hơi lạnh lẽo, giữ khối băng đặt một chén trà bạch ngọc.

“ ‘Nhất thụ bích vô tình’ công tử thích uống.” Đào Cơ nhìn tỳ nữ mỉm cười nói.

“Vẫn là Đào thúc hiểu rõ trà này nhất.” Minh Nhị nhẹ nhàng than thở.

“Lấy nước tuyết để pha trà, sau đó ướp lạnh.” Đào Cơ tiếp nhận bồn ngọc từ tay tỳ nữ, rồi tự mình nâng đến chỗ Minh Nhị,“Đây là năm đó công tử dạy lão, mời công tử nếm thử.”

“Thứ quý giá như thế, Hoa Nghiêm sao lại chối từ.” Minh Nhị cầm chén ngọc từ trên bồn ngọc, mở nắp chén trà, trong chén bạch ngọc sóng sáng nước màu xanh biếc, trong vắt nhìn thấy đáy, nhỉ nhìn thôi đã khiến người tấm tắc, chưa uống mà hương đã thấm đậm lòng, không nhịn được khen một tiếng,“Trà ngon!”

Đào Cơ cười yên lòng.

Minh Nhị dùng nắp đẩy là trà, mặt nước dao động, tầng tầng lớp lớp gợn sóng, lại cực kỳ giống đôi mắt lấp lóang biếc xanh của người nào đó.‘Nhất thụ bích vô tình’, đôi mắt ngọc bích kia không chỉ vô tình, lại nguy hiểm không lường được…… Đột nhiên, nhận ra mình đang nghĩ tới ai, tâm trạng vì thế mà ngẩn ngơ.