Lan Nhân. Bích Nguyệt

Quyển 1 - Chương 31: Giai Sắc Vô Song - Động tu la




Xe ngựa đi tiếp năm ngày đường mới dừng lại trước một ngọn núi, bốn người xuống xe, Lan Thất bảo người đánh xe trở về, không cần chờ bọn họ.

“Đây là nơi nào?” Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng xoay đầu nhìn quanh, nơi này không một bóng người, không ngờ rằng Hoa châu lại có một nơi như thế này.

Lan Thất ngẩng đầu nhìn triền núi xa xăm một lúc lâu, mới mở miệng nói:“Nhị công tử, ngươi thấy ngọn núi này thế nào? Có biết là núi gì không?”

Lúc đó đang là giờ thân, ánh mặt trời tươi đẹp, một ngày mùa thu thật thích ý.

Minh Nhị đánh giá ngọn núi trước mắt, sau đó nói:  “Chưa bao giờ đến đây lần nào, cũng không nghe người ta nói tới, nhưng nhìn qua, tựa như hình vòng cung, mới nhìn tựa như mộ phần an nghỉ.”

Núi không cao là mấy, cây cối rậm rạp nhưng thấp bé, bao bọc chật kín đồi núi, nếu nhìn xa một chút, nói là núi chẳng thà gọi là một hình cầu màu xanh, chuyện kỳ lạ nhất là, thấy nó lại tạo nên cảm giác lạnh lẽo an tĩnh, tựa như…… là nơi an nghỉ của người đã khuất, khiến người muốn đè nén không gây tiếng động.

Lan Thất nghe vậy quay đầu liếc nhìn Minh Nhị một cái, môi nở một nụ cười nhạt.

Nghe thấy lời của Minh Nhị, Vũ Văn Lạc thật đúng là cảm thấy quả thật có vài phần âm u trầm lắng, vốn đi loanh quanh xem xét, lại không tự chủ được di chuyển tới gần hai người Minh, Lan.“Thất thiếu, đừng nói sư phụ ngươi ở nơi này đi?”

“Nơi đây gọi là núi Thanh Trủng (1).” Lan Thất khép quạt ngọc, “Nơi này, ngay tới bản thiếu cũng cảm thấy sợ hãi, chỉ cần một lần sơ ý, tất chết không tòan thây, cho nên……” Nàng quay đầu quét mắt về phía ba người, gương mặt biểu lộ thành thật chưa bao giờ xuất hiện qua, “Các ngươi hiện tại đổi ý còn có khả năng sống sót trở về.”

Ba người đều bị vẻ mặt của Lan Thất khiến cho hỏang hốt, lại nghe thêm lời nàng vừa nói, bỗng hiểu ra, việc này hung hiểm vạn phần!

“Thất thiếu, sư phụ của ngươi…… Ngươi đi gặp sư phụ mình cũng gặp nguy hiểm sao?” Vũ Văn Lạc đặt câu hỏi. Đồ đệ đi gặp sư phụ sao lại có khả năng chết không tòan thây?Đây là…… sư phụ kiểu gì?

Lan Thất nâng quạt khẽ gõ gõ trán, tựa hồ không còn cách nào khác,“Các ngươi còn mạng để tới được, đến lúc đó sẽ hiểu.”

“Hở?” Vũ Văn Lạc lòng bồn chồn, nhưng chẳng lẽ đến bây giờ lại muốn rút lui sao? Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để làm sáng tỏ thân phận mờ mịt về sư phụ Thất thiếu, huống hồ thân là võ lâm đại sử gia tương lai, sao có thể không theo sát con người nặng ký nhất võ lâm, không đi theo sao biết được sự tích về người này! Cho nên…… Vũ Văn Lạc tiến lên hai bước gần về phía Minh Nhị, vẻ mặt tươi cười,“Minh đại ca, tiểu đệ hết thảy nhờ vả.”

Minh Nhị nhìn hắn, chỉ cười, nhẹ mang theo một chút thở dài, đáp một tiếng “Ừ.” Tựa như ca ca không thể nào tránh đệ đệ làm nũng.

Vũ Văn Lạc sau khi nắm được ô dù, cũng không quên mất huynh đệ kết nghĩa của mình, đá mắt với Ninh Lãng, miệng mấp máy nói Lan Thất, ra hiệu cho hắn lên tiếng. Có điều không rõ Ninh Lãng nhìn không thấy hay xem không hiểu, chẳng có hành động nào.

“Các ngươi thật muốn đi sao?” Lan Thất quay đầu nhìn ba người xác nhận một lần nữa.

“Ừ, đi.” Ninh Lãng gật đầu.

“Đương nhiên là đi.” Vũ Văn Lạc cũng lập tức đáp.

Lan Thất đưa mắt nhìn Minh Nhị, Minh Nhị vuốt cằm,“Có Thất thiếu dẫn đường, nơi nào lại không đi được.”

“Vậy thì đi.” Lan Thất dẫn đuờng.

Ba người đi theo Lan Thất, không đi về hướng ngọn núi, mà ngược lại là đi vòng  theo triền núi, đi khỏang nửa khắc, trông thấy và quẹo vào một hõm núi mà bất cứ ai vừa nhìn liền bỏ qua, đi them được khoảng chừng hai dặm, phát hiện phía trước là một sơn động, ngoài động cỏ dại bao phủ, không một bóng người bóng thú. Lan Thất nhẹ nhàng nhảy, tiến vào một cái cửa nhỏ nằm giữa bụi cỏ um tùm, ba người kia cũng bắt chước, đến lúc vào rồi mới thấy, ngọai trừ ngay cửa động có một chút ánh sáng, bên trong là một màn đen tối

“Theo sát ta, chớ đi lạc.” Lan Thất hướng dẫn một tiếng, đi sâu vào bên trong động

Ninh Lãng theo sát sau đó, Vũ Văn Lạc lại rất nhanh nắm lấy góc áo Minh Nhị, Minh Nhị bước đi, hắn mới đi theo. Mấy người đi được một lát, bên trong càng ngày càng tối, sau vươn tay không thấy nổi ngón, tai chỉ nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn, Vũ Văn Lạc nhịn không được lên tiếng hỏi:“Thất thiếu, nơi này tối đen như mực chúng ta không nhìn thấy ngươi, sao có thể đi theo được?”

“Cái này thì phải trông vào bãn lĩnh của ngươi.” Chỉ nghe Lan Thất cười một tiếng, rồi tiếng chân ở trong động cũng im bặt.

Vũ Văn Lạc lòng căng thẳng, lập tức quơ tay nắm chặt tay Minh Nhị.“Ninh Lãng?” Hắn thử kêu một tiếng.

“Ừm.” Ninh Lãng đáp một tiếng.

Hắn thoáng yên tâm, theo sát sau bước Minh Nhị. Đi rồi lại đi, tiếng chân Ninh Lãng cũng biến mất, tai chỉ còn nghe được tiếng chân Minh Nhị và của chính mình, ở trong không gian tối tăm không một tiếng động, lòng không khỏi khẩn trương, lúc này, một sức mạnh từ trước mặt ập đến, nhanh chân né về phía bên trái, nhất thời đạp vào khỏang không, liền cảm thấy một trận gió lạnh thổi đến, nghe thấy tiếng hổ gầm sói tru vang vọng, màng tai chấn động, mùi tanh tưởi xông vào mũi, không khỏi ôm chặt cánh tay Minh Nhị, hét to:“Minh đại ca!” Tiếng la chưa kịp ngừng, đã cảm thấy thân thể như đang lao vùn vụt xuống vực sâu, gió bạt mạnh hai tai, hơi lạnh từ bốn phía thấm tậm xương, cảm giác như rơi xuống địa ngục, lập tức lớn tiếng hét lên:“Minh đại ca cứu ta!”

“Đại ca! Huynh sao rồi?” Giọng nói mang theo lo lắng của Ninh Lãng như từ xa xôi vọng lại.

“Huynh……” Không kịp trả lời, được cánh tay mình đang ôm cứng nhấc bổng, cả người cũng theo đó mà bay lên, sau đó dưới chân mới cảm giác có điểm tựa.“Minh đại ca, trong động này có nhiều dã thú lắm sao?”Còn chưa kịp đợi câu trả lời, một trận gió rét phả vào mặt, rõ ràng là trong bóng tối, nhưng lại cảm giác rõ ràng yêu ma quỷ quái hung ác cực điểm há mồm đỏ lòm như máu đánh thẳng tới, lập tức “Á!” một tiếng, sợ tới mức xua tay nhảy tránh, hiển nhiên là đợt tránh này vẫn không thóat khỏi, bên tai vẫn nghe được tiếng ma quỷ rền rĩ hú không dứt, thân thể đã tê dại, tay chân không hiểu tại sao không thể cử động nổi, chỉ biết là ôm chặt cánh tay kia,“Minh đại ca cứu mạng…… Có quỷ a!”.  Vũ Văn Lạc sợ đến muốn phát khóc rồi, nhắm mắt, liều mạng nhảy lên trốn tránh, tiếp đó cánh tay kia vung lên, trong khỏang khắc thân thể bay lên không trung, một trận đất trời đảo lộn, thấy chóang váng mơ hồ, trong lúc hỏang hốt, cảm nhận gió lốc nổi lên, lồng ngực như bị nghẽn hít thở không thông, còn có vài cơn gió quất qua da thịt, đau đớn như dao cắt! Ông trời ơi, người chẳng lẽ muốn đường đường anh tài như Vũ Văn Lạc con chết sớm ư? Ầm ầm ầm! Tựa hồ có cái gì bị đánh trúng, sau đó hình như vô số đá vụng rầm rầm rơi xuống, trong không gian mờ mịt, hắn cái gì cũng không thấy nổi, chỉ cố sống cố chết ôm lấy cánh tay kia.

“Á!” Tiếng hét sợ hãi của Ninh Lãng đánh thức thần trí mơ hồ của Vũ Văn Lạc.

“Ninh Lãng!” Vũ Văn Lạc hoàn hồn kêu lên, lại không nghe được câu trả lời.

“Im lặng nhắm mắt.” Nghe được một câu nhẹ tênh của Minh Nhị, sau đó là một trận cuồng phong, đất trời đảo ngược, sấm sét rạch trời, mưa, đá ầm ầm rớt xuống, thần trí lại trở nên lần nữa chóang váng mơ hồ.

Ninh Lãng vẫn theo sát phía sau Lan Thất, mặc cho nhìn không thấy nghe không được, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được Lan Thất cách trong vòng mười ba bước. Lúc nghe tiếng Vũ Văn Lạc gọi, hắn cảm thấy khẩn trương, bước chân không tránh khỏi rối lọan, dấu vết Lan Thất liền biến mất, dưới chân như rơi xuống vực sâu vạn trượng, trong bóng đêm, vô số lệ quỷ ác ma mở to cái mồm đây máu, nhe nanh múa vuốt xông đến, nhịn không được sợ hãi kêu lên. Đang lúc sợ hãi hỏang lọan, bả vai đột nhiên căng thằng, thân thể bỗng bay lên không, cảm giác chao đảo lộn ngược ập tới, như thể xoay vòng trên không trung, lúc này, không biết một trận gió khô rát từ phương nào thổi qua, bả vai đau xót, thêm một trận đánh tới trước mặt, hô hấp cứng lại, ngực bị ngàn cân đèn nén, tâm thần hỗn độn. Nhưng hỏang hốt nghĩ đến, gió này từ ma quỷ hay chưởng pháp mà ra? Tiếng gió quỷ rít gào, vách đá đùng đùng nổ lớn, đó là cảm giác cuối cùng.

Khi Ninh Lãng, Vũ Văn Lạc tỉnh lại, đã không còn trong động tối nữa.

Mở mắt ra là một dải trắng tóat, như mây như tuyết, nhìn kỹ hơn, mới phát hiện ra là hoa lê, ngập tràn trong cốc từng nhành từng nhành nở rộ, vô số cánh bướm chao lượn, dưới ánh hòang hôn đỏ ửng, tạo ra bao vòng sáng đẹp đẽ.

“Ta đã chết rồi, giờ đang ở trên trời sao?” Vũ Văn Lạc lẩm bẩm.

“Nếu không sao lại có hoa lê và bươm bướm.” Ninh Lãng nói tiếp.

Sau đó hai người liếc nhau, nhận ra bộ dáng chật vật cuả đối phương, rồi chậm rãi quay đầu đánh giá bốn phía, lại ở cách đó không xa phát hiện Minh Nhị, Lan Thất.

“Chúng ta không chết sao?!” Vũ Văn Lạc nhảy dựng lên.

“Đây là nơi nào?” Ninh Lãng cũng đứng lên.

Hai người lại nhìn quanh quất bốn phía, đập vào mắt mắt là hoa lê lộng lẫy, trắng tuyết như mây, nếu không có Minh Nhị, Lan Thất đằng kia thì quả thật đã cho rằng đây không phải nhân gian

“Tỉnh rồi.”

Minh Nhị, Lan Thất đã đi tới, bọn họ hai người vẻ mặt, tư thái nhàn nhã, không chút tổn thương.

“Vừa rồi…… trong động có rất nhiều thú dữ sao?” Vũ Văn Lạc nhớ lại lúc ở trong động không khỏi sợ hãi.

“Còn có rất nhiều ác quỷ yêu ma.” Ninh Lãng cũng không tránh được rùng mình.

“Trong động bày trận Tu La, các ngươi đi nhầm chỗ khởi động trận pháp, lạc vào trong trận nên nảy sinh ảo giác.” Minh Nhị thản nhiên nói, mắt liếc qua Lan Thất,“Bày trận trong động tối, rõ ràng rõ ràng là muốn đẩy người trong đó vào chỗ chết.”

Lan Thất phe phẩy quạt mà cười, không một chút khốn quẫn, như thể người dẫn bọn họ vào động không phải nàng,“Người bày trận đúng là có ý này, ông ta không muốn bất cứ kẻ nào vượt qua sơn động tiến vào nơi đây.”

“Cũng bao gồm Thất thiếu?” Minh Nhị nhíu mày.

“Phải.” Lan Thất gật đầu,“Nếu bản thiếu không thóat khỏi trận Tu La, cũng phải chịu bỏ mình trong động.”

“Kỳ thật sau trận Tu La, tiếp theo vẫn còn.” Minh Nhị đột nhiên cười, đôi con ngươi mênh mang nhìn thẳng Lan Thất,“Càng đáng sợ, ngay tại hạ cũng khó lòng phòng bị chuyện “ bất ngờ”.”

Lan Thất híp mi đón ánh mắt Minh Nhị, cười đến tự tại lại yêu tà,“Bản thiếu tràn đầy đồng cảm.”

Hai người ánh mắt nhìn nhau, ý tứ mờ mịt nhưng hiểu vô cùng rõ ràng.

“Trận Tu La?” Vũ Văn Lạc quái dị thốt lên ,“Là trận pháp tàn nhẫn thê thảm nhất, trăm năm nay chưa ai dùng lại, người này thế nhưng lại còn bố trí trong động tối, cũng quá…… quá……”, “Tàn nhẫn máu lạnh” do dự trong miệng, lúc ánh mắt dừng trên người Lan Thất, biến thành “Cũng rất quá đáng đi!”

“Quả thật.” Lan Thất lại gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Vũ Văn Lạc nghe vậy chớp mắt mấy cái, cẩn thận hỏi: “Thất thiếu, sư phụ ngươi…… Tại sao lại muốn bày ra trận pháp đáng sợ này?”

“Lúc nào bản thiếu nói là sư phụ ta bày ra trận này?” Lan Thất vung quạt ngọc, xoay người đi,“Chúng ta đi, bằng không đêm xuống lại không đi được.”

“A?” Vũ Văn Lạc vẫn còn trong câu trước chưa kịp tỉnh ra.

“Đi đi.” Phía sau là tiếng Minh Nhị.

“Đúng rồi, Minh đại ca, vừa rồi thật sự là đa tạ ngươi cứu ta.” Vũ Văn Lạc giờ muốn cảm tạ ân nhân cứu mạng.

Minh Nhị nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ phất áo, đuổi kịp Lan Thất.

Vũ Văn Lạc đưa hai tay lên nhìn. Giờ phút đó, là bản thân ôm chặt lấy cánh tay kia, nếu là chính mình không ôm được, người nọ có thể nào kéo mình theo không?

“Chúng ta đi thôi.” Khoanh tay vừa đi vừa suy nghĩ, gọi Ninh Lãng giật mình tỉnh lại, cất bước đuổi theo hai người đằng trước.

“Ừ.” Ninh Lãng gật đầu.Mắt nhìn hai người kia, trong động tối, tại thời điểm nguy nan, là ai vươn tay cứu mình?

Xuyên qua một khỏang rừng hoa lê, trước mặt có một hồ nước, trên mặt hồ hơi nước lượn lờ, đến gần xem thử, hồ nước trong suốt như gương phản chiếu lại hình ảnh phía trên, một vòng trời xanh biêng biếc bao bọc bởi rừng hoa lê trắng, sóng gợn lăn tăn, sương mù phủ mờ, như thơ như họa.

“Nước hồ này ấm áp.” Lan Thất đi tới bên hồ, tay trái vốc một ít nước,“Cho nên dù khỏang thời gian này, các ngươi mới có thể nhìn thấy bươm bướm.”

Vũ Văn Lạc đưa tay khóat nước mặt hồ,“Đúng, thật là ấm!” Đứng dậy, nghiêm chỉnh đánh giá một vòng chung quanh,“Sau khi chúng ta đến vùng này, chưa từng gặp một ngọn núi có nhiệt độ ấm đến mức này bao giờ, không khí cứ như đang mùa xuân.” Nhìn thêm, lại phát hiện ra hiện tượng kỳ quái,“Thất thiếu, sao lại có cây vẫn đang nảy mầm, có cây cành lá trơ trụi, lại có cây nở đầy hoa?”

“Lọai lê này là do con người hàng năm phân theo mùa mà trồng, cây này nở hoa, cây kia thay lá, để có thể một năm bốn mùa đều được ngắm hoa lê nở.” Lan Thất vẩy sạch bọt nước trong lòng bàn tay, đứng dậy.

“Ừ.” Vũ Văn Lạc hãy còn quan sát chung quang, bên kia Ninh Lãng vốc nước lên rửa mặt, tẩy sạch bụi đất do ở trong động tối khi nãy.

Lan Thất dời mắt nhìn về phía Minh Nhị, hắn một người độc lập, mắt nhìn rừng hoa lê trước mặt

“Nhị công tử đã phát hiện điều gì?”

Minh Nhị quay đầu, ánh mắt trầm tĩnh,“Mảnh rừng lê này so ra càng đáng sợ.”

“A, không hổ là Nhị công tử.” Lan Thất chớp mắt cười nhẹ.

“Thật sự?” Vũ Văn Lạc ở một bên nghe thấy mà hết hồn. Nỗi khiếp sợ trong động tối kia vẫn chưa kịp dứt, mà mảnh rừng hoa lê đẹp đẽ này lại còn đáng sợ hơn, sư phụ của Lan Thất thiếu cuối cùng là lọai người nào đây chứ, gặp mặt một lần so với chuyện lên trời còn khó hơn!

“Nhị công tử có hứng thú đi thử không?” Lan Thất nhìn Minh Nhị.

“Tuyệt trận hơn trăm năm trước hiển hách một thời ‘Tam Tài Quy Nguyên’ nằm ngay trước mắt, Minh Nhị nếu không thể tìm hiểu há chẳng uổng công được sinh ra trên đời sao.” Minh Nhị chăm chú vào cánh rừng hoa lê mà nói.

Vũ Văn Lạc nghe vậy nảy mình, quay đầu nhìn hắn. Quen biết lâu như thế, Minh Nhị công tử từ trước tới nay vẫn bộ dáng ôn hòa tĩnh dật, chưa bao giờ thấy vẻ mặt nào khác của hắn ngòai hiền hòa tao nhã, luôn khiến người vừa gặp đã thân thiết, nhưng giờ phút này, chỉ một câu nhẹ nhàng thản nhiên, cũng chính là lần đầu có thể cảm nhận được một cỗ khí thế trên người “ Trích Tiên”, sau bình thản là thâm sâu như biển rộng! Quả nhiên, có thể được tòan võ lâm tôn sùng sao chỉ  là một con người ôn hòa thường thường cho được, đây mới là khí thế Minh Nhị công tử nên có!

“Như vậy chúng ta đi thôi.” Lan Thất dứt lời nhẹ nhàng nhảy, người bay lên cao, nhắm thẳng mặt hồ lao đi, mũi chân nhẹ lướt, đạp nước mà qua, áo tím phất phới, biến hóa kỳ ảo, nháy mắt đã đến bờ bên kia.

Minh Nhị lập tức cũng phi thân lên, cũng là lướt nước bay đi, nhưng áo xanh tung bay, thân hình phiêu nhã tuấn dật, tựa như tiên độ trần.

Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng đứng sau nhìn theo, vì khinh công của hai người mà sợ hãi cảm thán không thôi.

“Các ngươi qua mau, chúng ta đi được rồi.” Lan Thất quay đầu nói với hai người.

“Chúng ta sẽ qua ngay!” Ninh Lãng vội vàng đáp.

Dứt lời vận công tính một mạch bay qua mặt hồ, không  ngờ rằng cổ áo bị người kéo lại, sức mạnh tòan thân tản  ra, quay đầu, Vũ Văn Lạc với vẻ mặt xấu hổ xen lẫn bối rối chỉ cái hồ,“Ta bay không qua.” Chưa bao giờ hắn lại hối hận chuyện trước kia không chăm chỉ tập luyện võ công như vậy, ít nhất thì khinh công cần phải luyện tốt!

“Được rồi, đệ giúp huynh trước.” Ninh Lãng không hề tức giận.

Dưới sự trợ giúp của Ninh Lãng, Vũ Văn Lạc xem như bình an vượt qua hồ, sau đó Ninh Lãng cũng phóng qua.

“Người bày ra trận Tu La, Quy Nguyên thường xuyên thay đổi, bản thiếu từ sau khi xuất sư là lần đầu tiên trở về, cho nên trận pháp trong rừng lê thực sự ngay bản thiếu cũng xa lạ, hết thảy nhờ vào Nhị công tử.”Mắt xanh của Lan Thất tràn đầy ý cười nhìn Minh Nhị, cực kỳ hòa hảo dễ gần, nâng quạt ngọc, nho nhã vái nhượng,“Nhị công tử, mời.”

“Thất thiếu thông minh mẫn tuệ đương thời, Minh Nhị há có thể so sánh với.” Minh Nhị cũng cười, cười đến khiêm tốn hòa khí.

“Sao có thể, sao có thể.” Lan Thất động chân vọt ra sau lưng Minh Nhị, quạt ngọc nhẹ đẩy, đẩy Minh Nhị về phía rừng hoa lê,“Giờ phút này bản thiếu  ngóng theo từng bước của Nhị công tử.”

Minh Nhị bước một chân vào cánh rừng lê, muốn quay ngược về đã không còn khả năng nữa, chỉ một người không cẩn thận ảnh hưởng đến trận pháp, chính thức đất trời xoay chuyển không thể trở lui, lúc tiến về phía truớc, hãy còn quay đầu nở nụ cười:“Hành động này của Thất thiếu thật khiến ta nhớ đến lục muội ở nhà.” Giọng điệu bình thản, tươi cười thanh nhã.

Sau lưng, nụ cười của Lan Thất bỗng chốc cứng đờ, nhìn gáy Minh Nhị, vẻ mặt bực bội nghiến răng nghiến lợi

“Thất thiếu……” Vũ Văn Lạc ráng nhịn cười thử kêu một tiếng,“Nhị công tử sắp đi xa rồi.”

“Hừ.” Lan Thất quay đầu hừ mắt với hắn một cái.

Vũ Văn Lạc ngay lập tức rùng mình, rụt đầu rụt cổ, đợi sau khi Lan Thất quay đầu cất bước, hắn mới đẩy Ninh Lãng đi trước, dè dặt đi theo sau cùng.

 ________________________________________

Chú thích:

1: Trủng: mộ, Thanh Trủng tức là mộ xanh