Quay sang liếc nhìn Kiều Yến, môi anh khẽ kéo xuống.
"Những việc trong công ty con hãy tạm thời nhúng tay vào."
"Vậy cổ phần của tôi thì sao?" Kiều Yến ngẩng đầu hỏi.
Kiều Đông nhíu mày không hài lòng, nói cổ phần đó là của Kiều Gia.
Ngay lập tức, mặt Kiều Yến trở nên u ám.
Anh không nói gì, nhưng hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể khiến cả phòng họp trở nên yên tĩnh.
"Tôi chỉ nói một lần thôi."
Nhìn vẻ mặt Kiều Đông hơi biến đổi, anh từng chữ từng câu nói:
"Đó không phải của Kiều gia các người, mà là của mẹ tôi.
"Ông tốt nhất đừng có động vào."
Kiều Đông há hốc miệng, sau đó mặt lạnh nói không ai cần cái cổ phần nhỏ nhoi của anh.
"Kiều Yến, nếu mày đã muốn như thế thì tao sẽ chuyển nhượng cổ phần đó, để mày cút khỏi công ty này!"
"Không."
Kiều Yến lạnh lùng đối diện với ông ta, nói anh không cần tiền.
Vừa nói ra, không khí trong phòng họp lập tức căng thẳng như dây cung.
Mọi người đều cho rằng, câu này có nghĩa là không cần cổ phần nhỏ, chuẩn bị lấy cái lớn.
Tuy nhiên, một lúc sau, Kiều Yến chỉ đề ra một yêu cầu với Kiều Đông.
Kiều Đông dừng lại, ánh mắt lướt qua một chút khó hiểu.
Gần như không do dự đã đồng ý.
Bên cạnh đó, Kiều Hằng Vũ nhíu chặt mày, môi mấp máy như có điều muốn nói.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt Kiều Đông, cuối cùng nhịn lại.
Tôi đứng bên cạnh nhíu mày, ánh mắt luôn khóa chặt vào Kiều Yến.
Nhìn thấy ánh mắt anh ngày càng lạnh lẽo, trong lòng tôi bỗng đau nhói.
Tình trạng của anh không ổn..
"Kiều Yến, chúng ta về thôi?"
25.
Tôi tưởng Kiều Yến sẽ do dự, sẽ không cam lòng, hoặc thậm chí sẽ phản kháng tôi.
Nhưng rất nhanh, anh quay đầu lại đi đến bên tôi.
Anh nắm tay tôi một cách thoải mái, dẫn tôi đi ra ngoài.
Chỉ là cho đến khi ngồi vào xe, anh vẫn không mở miệng nói gì.
Lực nắm tay có phần mạnh mẽ, tôi cúi đầu nhìn tay Kiều Yến, trong lòng đau xót.
Có lẽ Kiều Yến đang nghĩ về mẹ anh.
Sau khi tái sinh, tôi cũng đã tìm người điều tra về thân thế mẹ của anh.
Mẹ Kiều Yến đã qua đời vì bệnh tật khi anh còn nhỏ, bệnh mà bà mắc phải là bệnh tâm lý.
Tôi đã xem qua ảnh của mẹ anh, bà là một người rất dịu dàng và xinh đẹp, làm nghề vũ công.
Bà có mái tóc dài tới thắt lưng, thích mặc những chiếc váy dài màu be.
Trong ảnh, Kiều Yến mặc bộ lễ phục cỡ nhỏ, cổ áo thắt nơ.
Tinh tế và điển trai.
Anh được mẹ nắm tay, đang đóng vai bạn nhảy, cùng bà nhảy một điệu múa.
Cũng là điệu múa cuối cùng trong cuộc đời.
Sau đó, mẹ anh đã qua đời vào mùa đông.
Đột nhiên có một người phụ nữa dẫn theo một đứa trẻ đến nhà anh, đó chính là Kiều Hằng Vũ.
Điều khiến anh không thể chấp nhận hơn nữa là hắn còn lớn hơn anh.
Có nghĩa là bố anh đã lén lút ngoại tình từ nhiều năm trước.
Anh đau khổ, gào thét, sụp đổ, nhưng anh cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể làm gì cả.
Anh nghe lời mẹ, cố gắng sống thật tốt.
Nhưng trong lòng chôn giấu quá nhiều nỗi đau, càng ngày càng không thể kiểm soát cảm xúc của mình…
"Kiều Yến."
Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, Kiều Yến lập tức ngẩng đầu lên, nói rằng anh không sao.
Tôi cảm nhận được lực nắm trên tay càng lúc càng lớn, thở dài một hơi rồi ôm chặt lấy anh.
"Nếu không vui thì cứ nói ra, không thoải mái thì cứ mắng.
"Trước mặt em, anh không cần phải kìm nén bất kỳ cảm xúc nào."
Thân thể Kiều Yến run lên một cái, tay nắm tôi cuối cùng cũng buông lỏng.
"Xin lỗi, làm đau em rồi."
"Không sao, em biết anh không cố ý."
Kiều Yến không nói gì, đưa tay ôm tôi lại.
Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào từ trong lòng.
Kiều Yến hít thở mạnh, từng chút từng chút một ôm chặt lấy vòng eo của tôi.
Tôi cảm nhận được nỗi đau của anh, không nhịn được mà cũng rưng rưng nước mắt.
Người ta sợ nhất không phải là cái chết, mà là phải sống cô đơn một mình.
Tôi và anh đều từng trải qua như vậy.
Nhưng khi chúng tôi ôm chặt nhau, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
"Không sao đâu, có em ở đây rồi."
26.
Không biết đã trôi qua bao lâu, người trong lòng tôi nhẹ nhàng giãy giụa một chút.
"Giang Ý, ngột ngạt."
Tôi hơi ngạc nhiên, buông Kiều Yến ra.
Thấy anh nhanh chóng kéo ra khoảng cách rồi quay lại vị trí lái xe, tai anh đỏ bừng như sắp chảy máu.
Những mạch m.á.u trên cổ cũng hiện rõ.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo bị ép nhăn lại, nhẹ nhàng nhướn mày.
"Ngột ngạt? Em thấy anh khá thoải mái mà?"
Mặt Kiều Yến đỏ ửng lên, vội vàng khởi động xe.
Tôi bật cười một tiếng, lòng nhẹ nhõm hẳn.
Sau khi về nhà, Kiều Yến đã chuyển ra khỏi Kiều gia.
Anh tự mình mua một căn hộ bên ngoài.
Trong những năm qua, anh đã tích lũy được một số tiền, đều từ việc cá độ xe hoặc đầu tư chứng khoán.
Tôi giúp anh dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đồ đạc, biến căn hộ đó thành tổ ấm của chúng tôi.
Anh nghe tôi bảo gì, nói rằng một người đàn ông lớn tuổi không cần phải cầu kỳ.
Tôi ồ một tiếng.
"Vậy bồn tắm sửa thành bồn đôi nhé?
"Hay là biến kính phòng tắm nhỏ trong phòng ngủ thành kính trong suốt?
"À, giường trong phòng ngủ không đủ lớn, phải mua cái lớn hơn."
Sắc mặt Kiều Yến đã bắt đầu không tự nhiên, ấp úng hỏi tôi tại sao.
Tôi nhón chân ghé sát vào tai anh cười nhẹ:
Vịt Trắng Lội Cỏ
"Lỡ như không đủ cho chúng ta dùng thì sao?"
Kiều Yến cả người cứng đờ, yết hầu nhanh chóng chuyển động.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của anh, tôi không kìm nổi mà cảm thấy xao xuyến.
Đang định không trêu chọc anh nữa, không ngờ ngay giây tiếp theo, tôi đã bị anh bế bổng lên.
Kiều Yến ném tôi lên giường, thậm chí chưa để tôi kịp bật dậy đã ập lên.
Tiếp theo là những nụ hôn cuồn cuộn ào ạt—
"Giang Ý, tiệc đính hôn em muốn, muốn kiểu gì?"
Sau một nụ hôn, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hỏi.
Tôi dừng lại, mới nhớ ra chúng tôi còn phải tổ chức tiệc đính hôn.
Giới thượng lưu quá cầu kỳ, phải thực hiện theo quy trình này.
Suy nghĩ một chút, tôi nói nghe theo anh, tôi không có ý kiến gì.
Dù sao đính hôn hay kết hôn, trong mắt tôi đều không có ấn tượng gì tốt.
Kiều Yến im lặng một lúc, ôm tôi không nói gì.
27.
Nửa tháng sau, vào ngày trước tiệc đính hôn của tôi và Kiều Yến.
Trên mạng nổi lên một làn sóng.
Bởi vì mảnh đất mà tôi và Kiều Yến đã mua đã bị chính phủ tiếp quản.
Họ chuẩn bị phát triển mạnh mẽ khu vực xung quanh, với khoản đầu tư dự kiến rất lớn.
Và người hưởng lợi lớn nhất, dĩ nhiên, là chủ sở hữu của mảnh đất đó và những người liên quan.
Khi Hứa Dật Minh gọi điện, tôi và Kiều Yến đang ở công ty nhỏ của anh..
Đúng vậy, anh đã có một công ty riêng.
Anh đã "chuyển" cổ phần của mẹ mình ra và điều hành một công ty không liên quan đến Kiều Gia.
Kiều Đông đương nhiên rất vui mừng.
Ông ta cảm thấy Kiều Yến ở lại là tai họa của Kiều gia, hớn hở muốn đuổi anh ra khỏi cuộc chơi.
Nhưng có lẽ ông ta và Kiều Hằng Vũ không thể ngờ rằng đây chính là kế hoạch của chúng tôi.
Chỉ có cắt đứt hoàn toàn thì khi Kiều gia sụp đổ, chúng tôi mới có thể an toàn.
"Kiều Tổng, tôi đã thấy tin tức về mảnh đất đó trên mạng rồi."
Hứa Dật Minh cảm ơn một câu, rồi nói nếu có gì cần giúp, ông ta sẽ luôn sẵn sàng.
Kiều Yến có lẽ vẫn nhớ mối thù lần trước, đáp lại một cách lạnh nhạt rồi lập tức cúp điện thoại.
Nhưng khi quay lại nhìn tôi, anh ngay lập tức biến thành một chú chó con.
Đôi mắt sáng ngời lao về phía tôi.
"Mệt quá."
Tôi xoa đầu anh an ủi.
"Cố gắng thêm một chút nữa, sắp kết thúc rồi."
Kiều Yến im lặng một lát, đột nhiên hỏi tôi chuẩn bị xử lý Kiều Hằng Vũ như thế nào.
"Bây giờ danh dự của Kiều Hằng Vũ trên mạng rất xấu, không ít đối tác cũng quay lưng lại.”
"Nhân cơ hội này đuổi anh ta đi, khiến anh ta mất hết danh dự?"
"Không."
Tôi nhìn gương mặt sắc nét của Kiều Yến, nói rằng điều này chỉ khiến hắn ta mất hết, nhưng không đủ để mất danh dự.
"Anh muốn anh ta nếm trải cảm giác tuyệt vọng."
Kiều Yến ngẩng mặt nhìn tôi, một lúc sau, anh đưa tay đặt lên trán tôi.
"Những gì em muốn, anh sẽ cố gắng hết sức để làm, đừng nhíu mày nữa nhé!."
Tôi bỗng chốc ngẩn ra, mũi có chút chua xót.
28.
Chiều hôm đó, tôi đề nghị có vài việc cần giải quyết, sau đó không đi chung với Kiều Yến.
Khi đến trước cửa câu lạc bộ đó, cơ thể tôi không kìm được mà run lên.
Dù móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay cũng không thể ngăn cản.
Nơi này chính là "câu lạc bộ riêng" của Kiều Hằng Vũ, cũng là cơn ác mộng của tôi.
Hắn ta ở đây nuôi một đám gái cao cấp, để phục vụ cho hắn và những kẻ tự xưng là đại gia khác.
Nhiều lần tôi thấy những cô gái bị mang ra ngoài, cơ thể đầy máu.
Những người đến đây không phải là con người.
Bọn họ còn tệ hơn cả rác rưởi, là những kẻ thú vật!
Sau một lúc, tôi nhắm mắt lại, dồn sức bước vào.
Ngay từ khi tái sinh, tôi đã bắt đầu tìm cách, giờ đã cài được người vào trong đó.
Khi đến tầng cao cấp chỉ dành cho VIP, tôi nghe thấy những âm thanh mơ hồ từ trong phòng.
Có tiếng la hét khó nghe, cũng có những tiếng kêu cứu đau đớn.
Dưới ánh đèn lấp lánh kỳ quái, như một địa ngục méo mó.
Tôi đi giữa những cảnh tượng đó, toàn thân như bị giày vò.