Lan Lăng Vương

Quyển 2 - Chương 6: Tựa lầu ngóng cửa cũng tàn năm canh




1.

Dưới vực là một bãi cát êm ái, phía trước là mặt biển đang dâng trào những con sóng giận dữ trong đêm đen, sóng biển ập tới mang theo cả cơn gió lạnh buốt.

Tôi mở mắt nhìn xung quanh, nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm dưới âm tào địa phủ. Lúc này, bỗng dưng một đôi tay ấm áp giữ chặt bờ vai tôi, thận trọng kéo tôi vào lòng, lo lắng hỏi:

“Thanh Tỏa, nàng thế nào?”

Đó là giọng nói của Vũ Văn Dung, nó vang lên thật chân thực, hóa ra tôi chưa chết. Tôi ngước mắt nhìn chàng, đôi mắt chàng lóe sáng như những vì sao trong đêm tối, trong đó tràn ngập sự quan tâm dịu dàng. Lồng ngực tôi nhoi nhói, dang tay ra ôm lấy chàng, lắp bắp:

“Văn Dung, chúng ta sống rồi! Tốt quá, chúng ta đều chưa chết!”

Tay chàng siết mạnh, kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giây lát sau, chàng lại thương yêu nâng mặt tôi lên, dịu giọng nói:

“Thanh Tỏa, ban nãy nàng gọi ta là gì?”. Lúc này, đôi mắt chàng bỗng dưng nhíu lại, nhìn kỹ gương mặt tôi: “Sao lại có máu? Nàng bị thương sao?”

Tôi lắc đầu, giọng bùi ngùi:

“Chàng chỉ hỏi thiếp có bị thương hay không mà quên rằng mình cũng biết đau sao?”. Tôi cúi người xem xét vết thương do bị lưỡi dao cứa vào trên cánh tay chàng ban nãy, cũng may là nó không sâu lắm, nhưng máu vẫn chảy không ngừng, nhuộm đỏ cả một vạt áo. Tôi nhẹ nhàng xé rách chỗ áo trên vết thương của chàng, hỏi: “Đau không?”

Vũ Văn Dung lắc đầu, lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt trở nên ngọt ngào. Tôi đứng lên, dùng tay vộc một ít nước biển, cẩn thận rửa vết thương cho chàng. Trong nước biển có muối, chạm phải phần vết thương hở miệng chắc chắn rất đau, nhưng chàng cứ như đã mất đi tri giác, chỉ dịu dàng nhìn tôi.

Ngần ngừ một lát, tôi gỡ chiếc khăn tay hoa lan trên cổ tay, nhẹ nhàng băng bó vết thương của chàng.

Đôi mắt Vũ Văn Dung chuyển động, trầm giọng hỏi:

“Nàng... nỡ sao?”

Tôi ngơ ngác, thấy chàng nhìn chiếc khăn tay, ánh mắt tối đi. Tôi cúi đầu, đáp khẽ:

“Thiếp không biết nên nói thế nào, cũng không biết chàng có tin không. Nhưng khoảnh khắc này, trên thế giới, chẳng còn gì quan trọng hơn chàng nữa!”

Ánh mắt Vũ Văn Dung sắc lại, như thể đang bị xúc động mạnh mẽ, vòng tay ôm lấy tôi. Nằm trước ngực chàng, tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh và mạnh mẽ của chàng. Chàng cúi đầu xuống, đôi môi đặt lên vầng trán tôi, rồi dần dần trượt xuống, nhẹ nhàng lướt qua mắt, mũi, và cuối cùng mạnh mẽ đặt lên môi tôi, gấp gáp và nóng bỏng. Tôi bỗng dưng không biết làm thế nào để từ chối, thậm chí còn không biết phải đáp trả thế nào. Nụ hôn của chàng vốn rất nhẹ, nhưng lúc này nó trở nên mạnh mẽ tới mức khiến tôi gần như tắc thở, đầu lưỡi chàng luồn sâu vào miệng tôi, như đang tìm kiếm điều gì đó.

Tôi cảm giác toàn thân như mất sức, hai tay túm chặt vạt áo chàng, dường như không thể nào chống đỡ nổi thân thể mình, chỉ biết thở hổn hển. Vũ Văn Dung trở mình đè tôi xuống dưới, hơi thở ấm nóng, men theo vùng cổ, hôn xuống tai tôi.

Bờ cát êm ái trong đêm tỏa ra hơi lạnh, một vầng trăng khuyết tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt và lành lạnh. Đêm rất lạnh, nhưng lúc này cả người tôi nóng bừng lên, vốn đã mệt mỏi vô cùng, giờ đầu óc tôi trống rỗng, nụ hôn của chàng nóng bỏng và dịu dàng, khiến tôi biết mình còn đang tồn tại. Nhưng đúng vào lúc này, Vũ Văn Dung đột nhiên dừng lại, trong mắt chàng dâng lên một ngọn lửa ham muốn đang cố kìm nén, chàng phủ phục trên người tôi, thở hổn hển nói:

“Thanh Tỏa, không thể ở nơi này. Ta phải cho nàng một tòa lầu đẹp nhất, ta phải khiến nàng thực sự là của ta, ở một nơi thuộc về chúng ta.”

Hơi thở của tôi cũng phập phồng, thở phào một hơi, lại như thở dài, đôi tay vuốt lên mái tóc rối tung của chàng, nói khẽ:

“Vũ Văn Dung, chàng là đồ ngốc!”

Rốt cuộc tôi có cái gì tốt mà đáng để chàng cam tâm tình nguyện cùng tôi chết? Tôi có thể cho chàng cái gì mà đáng để chàng nâng niu tôi trong lòng bàn tay như nâng niu một báu vật.

Chàng nói như lẩm bẩm:

“Thanh Tỏa, nàng biết không, nếu bây giờ là một giấc mơ thì ta thà không bao giờ tỉnh lại. Cuối cùng ta cũng biết, thì ra trong tim nàng có chỗ dành cho ta.”

Nói rồi, chàng đứng lên, bế thốc tôi dậy, đi về phía một tảng đá, chàng đặt tôi nằm lên chỗ lõm trên hòn đá, ngồi cạnh tôi, vòng tay ôm lấy tôi, nhẹ nhàng:

“Lạnh không?”

Tôi lắc đầu, vòng tay ôm hông chàng. Có lẽ chỉ có hơi ấm của hai người mới có thể chống cự nổi đêm đen lạnh lẽo này. Tôi nằm nghiêng đầu trong lòng chàng, nhìn mặt biển như một màn sương đen kịt dưới ánh trăng mờ ảo, nói đùa:

“Tiếc là đám sát thủ vẫn ở gần đây nên không thể nổi lửa. Nếu không thiếp và chàng ngồi bên một đống lửa ngắm biển, thú vị lắm đấy!”

Chàng cười nhẹ:

“Nàng thích biển ư? Thế thì sau này ta sẽ xây một Biệt Uyển ở gần biển, nếu nàng thích, năm nào ta cũng sẽ đưa nàng đi ngắm biển.”

Lời hứa ấy có nữ nhân nào mà không thích nghe? Tôi cười:

“Chàng không phải là người xa hoa, lại xây Vọng Tiên Lầu vì thiếp. Bây giờ lại nói là xây Biệt Uyển ở gần biển, chẳng nhẽ chàng sẵn lòng vì thiếp làm một hôn quân sao? Hay là muốn thiếp cõng lên mình cái tội danh hồ ly tinh mê hoặc người khác?”

Nói tới hai tiếng “hôn quân”, bỗng dưng tôi nhớ tới Tể tướng Vũ Văn Hộ, thần sắc trở nên nghiêm túc.

“Chàng nói xem, rốt cuộc kẻ nào truy sát chúng ta? Xem ra hình như bọn chúng nhắm vào thiếp, chẳng nhẽ là người mà Nguyên phu nhân phái tới?”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn chàng: “Đúng rồi, mà sao chàng lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải thiếp đã bảo Sở tổng quản giấu chàng rồi sao? Chẳng nhẽ chàng luôn đi theo sau lưng thiếp?”

Vũ Văn Dung nghịch nghịch một lọn tóc bị tuột ra của tôi, gương mặt ánh lên vẻ thương yêu, nói:

“Nhiều câu hỏi quá, nàng bảo ta trả lời câu nào trước?”

Tôi cười khẽ, điều chỉnh một tư thế dễ chịu hơn trong lòng chàng, để có thể nhìn thấy rõ gương mặt chàng. Vũ Văn Dung bỗng dưng thở dài:

“Sở tổng quản là người rất giữ chữ tín, sau khi đã hứa với nàng, quả nhiên không nói với ta chuyện nàng rời đi. Ngày thứ ba ta đi tìm nàng nhưng không tìm được, phải uy hiếp nói là sẽ trị tội Bích Hương, hắn mới chịu cho ta biết hành tung của nàng.”

Chàng nhẹ nhàng cuộn tóc tôi:

“Thanh Tỏa, nàng hiểu được tâm trạng của ta khi đó không? Cảm giác sợ hãi, nàng khiến ta trải nghiệm quá nhiều lần rồi. Sợ mất nàng, sợ không bao giờ được gặp nàng nữa. Sợ có người làm hại nàng, và sợ bản thân nàng muốn chạy trốn, không muốn quay lại bên ta nữa.”

Tôi thắt lòng, trong tim dâng lên một cảm giác ăn năn và hối hận, nói khẽ:

“Văn Dung, thiếp xin lỗi!”

Chàng hơi nghiêng đầu, dịu giọng:

“Ngốc quá, nàng không có lỗi với ta. Nàng xem, nàng đã biết gọi tên ta rồi, thế nên mọi thứ đều là xứng đáng!”. Chàng dừng lại, rồi nói tiếp: “Ta đem theo một đội thị vệ trong phủ theo suốt đêm mới đuổi kịp nàng ở đây”. Bàn tay đặt lên vai tôi siết chặt, dường như vẫn còn chút sợ hãi, nói như lẩm bẩm: “Cũng may, bây giờ nàng lại ở trong lòng ta, an bình.”

Tôi nhắm mắt lại, cảm giác vòng tay này thật là ấm áp. Giây sau, tôi nói:

“Đám sát thủ đó liệu do ai phái tới nhỉ? Chỉ có Nguyên phu nhân là biết hướng đi của thiếp, nhưng chẳng có lý do nào bà ấy.”

Đôi mắt Vũ Văn Dung trở nên lạnh lùng:

Chuyện Vũ Văn Dung muốn phế Hoàng huynh, rất nhiều thế lực trong triều đều nhìn thấy. Mặc dù chỉ là một con rối nhưng cũng rất nhiều người muốn tranh cướp Hoàng vị. E rằng đám người đó là nhắm vào ta, dù sao thì bây giờ xem ra, người có khả năng thay thế Hoàng huynh tiếp chưởng Đế vị nhất cũng chỉ có ta.”

Tôi nghĩ ngợi rồi nói:

“Xe ngựa của thiếp từ Tư Không phủ đi ra, được che chắn rất kỹ rồi đi về phía Kinh thành, họ tưởng lầm người trong xe là chàng cũng không có gì lạ. Nhưng còn thích khách mà lần trước thiếp gặp phải ở Tư Không phủ thì sao? Người đó chắc chắn là nhằm vào thiếp, sau lưng là do ai sai khiến?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Dung, trong mắt chàng cũng có sự nghi hoặc như thế, tôi nói:

“Có phải chàng cũng cho rằng, chuyện hôm đó là do nàng ta làm không? Nhưng cho dù thế nào thì nàng ta cũng chẳng có lý do gì gây bất lợi cho chàng.”

Có lẽ chàng biết tôi đang nói tới ai. Nhan Uyển, thủ đoạn của nữ nhân này tôi đã được nhìn thấy từ rất lâu trước đây rồi. Tôi sống trong Tư Không phủ một tháng, tuy rằng cố ý tránh mặt không gặp, nhưng nàng ta vẫn không chịu tới để giả bộ này nọ, chứng tỏ địch ý của nàng ta đối với tôi rất rõ ràng, nên chẳng thèm giả bộ nữa.

Vũ Văn Dung nghiêm túc suy nghĩ giây lát rồi nói:

“Ta cũng từng nghi ngờ Nhan Uyển. Nhưng bây giờ ngày nào nàng ấy cũng ở trong Tư Không phủ, không có liên hệ gì với bên ngoài, e rằng sau lưng còn có thế lực nào đó lớn hơn”.

Thế lực sau lưng nàng ta là Thiên La Địa Cung, chẳng nhẽ còn chưa đủ lớn sao? Nhưng tôi không thể nói ra câu này, cũng không muốn gây thêm phiền phức vào lúc này. Còn về Nhan Uyển, tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng luôn có một trực giác rằng Vũ Văn Dung đối với tôi càng tốt thì nàng ta càng không nhẫn nhịn được. Nhưng nếu nói rằng kẻ hành thích tôi hôm đó và các sát thủ hôm nay là cùng một nhóm người thì có khả năng không phải là nàng ta rồi.

Càng nghĩ càng thấy đầu óc rối bời, tôi ngọ nguậy trong lòng Vũ Văn Dung, một tay đặt lên ngực chàng, ca thán:

“Haizz, thiếp đáng ghét thế sao? Sao lại có nhiều người muốn giết thiếp đến vậy? Càng nghĩ càng thấy buồn.”

Vũ Văn Dung giữ vai tôi lại, giọng nói có vẻ cổ quái, nói:

“Thanh Tỏa, đừng cựa quậy!”

Tôi kinh ngạc, rồi lại tinh nghịch ngọ nguậy trong lòng chàng, ngước mắt lườm chàng:

“Sao thế?”

Người chàng thoáng run lên, trong mắt lại thắp lên một ngọn lửa ham muốn mơ hồ, hít sâu một hơi, dường như đang cố kiềm chế bản thân, đôi môi đẹp đặt lên trán tôi, giọng nói nghe như hơi giận dữ:

“Thanh Tỏa!”

Lúc này tôi mới hiểu là chuyện gì, vội vàng tránh khỏi ánh mắt chàng, ngoan ngoãn nằm trong lòng chàng không cựa quậy nữa. Đêm đã khuya, ánh sao bị che khuất, mặt biển như một biển mây dày đặc không có bờ, bỗng dưng cảm giác lúc này mọi thứ mơ hồ như một giấc mơ. Tôi áp sát mặt vào ngực chàng, có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm và nhịp tim của chàng, khiến tôi bỗng dưng cảm thấy ấm áp và an lòng.

Tôi nhắm mắt, cảm giác mệt mỏi ập tới, nặng nề ngủ thiếp đi.

2.

Mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc xe ngựa rất dễ chịu, thân xe nhẹ nhàng lắc lư, có lẽ là một chiếc xe ngựa lớn rất chắc chắn. Tôi thoải mái duỗi chân duỗi tay đang đau nhức, hình như lâu lắm rồi mới được ngủ một giấc ngon đến thế. Vén rèm xe ra, ánh nắng rực rỡ chiếu vào, mang tới cảm giác ấm áp.

Trong quầng ánh sáng rực rỡ, Vũ Văn Dung đang cưỡi một con tuấn mã màu đen đi bên cạnh tôi, lúc này chàng đã thay bộ y phục màu nâu, kim quan cũng gỡ xuống, chỉ dùng một miếng vải đơn giản để buộc tóc. Nhưng trông chàng vẫn anh tú ngút trời, chàng nghiêng đầu nhìn tôi, nhếch môi lên:

“Thanh Tỏa, nàng tỉnh rồi hả?”

Tôi đặt tay lên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn chàng, tò mò hỏi:

“Sao chàng lại mặc như thế này?”

Vũ Văn Dung mím môi cười, giả bộ nói với tôi:

“Tại hạ là xa phu mới tới, hộ tống tiểu thư về phủ!”

Tôi cố nén cười, trong đầu nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua:

“Bây giờ chúng ta đi đâu? Về Tư Không phủ sao? Nhưng mà thiếp còn phải tới chỗ Nguyên phu nhân.”

Lúc này Sở tổng quản cưỡi một con ngựa đỏ từ đằng sau chạy tới, nhìn thấy tôi, vội vàng vòng tay lên nói:

“Thuộc hạ hộ giá tới muộn, đêm qua khiến đại nhân và Thanh Tỏa cô nương phải sợ hãi, xin người thứ tội!”

Vũ Văn Dung liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:

“Lần này nể mặt Thanh Tỏa nên ta bỏ qua. Nhưng lần sau, nếu ta biết ngươi còn giấu ta chuyện gì. Sở Lâm Tây, ngươi biết hậu quả của mình thế nào rồi chứ?”

Sở tổng quản cúi đầu, toát mồ hôi lạnh, giọng nói yếu ớt:

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Tôi thấy thế thì vội vàng dàn hòa, cười nói:

“Cũng may chỉ bị kinh sợ chút thôi, cuối cùng mọi người đều bình an vô sự. Vả lại cũng nhờ họa mà được phúc mà, giúp chúng ta phát hiện ra một vùng biển đẹp.”

Vũ Văn Dung kéo dây thừng, điều khiển con ngựa lại gần tôi, rồi bỗng dưng đưa tay ra đặt lên mu bàn tay tôi, trầm giọng:

“Phải, nhờ họa mà có phúc. Nếu không nhờ đêm qua thì ta cũng không biết trong lòng nàng có ta. Nếu không, nàng tưởng Sở Lâm Tây làm việc không ra gì mà còn sống được đến giờ này sao?”

Tôi ngỡ ngàng, lát sau mới hiểu được hàm ý trong câu nói của chàng, đỏ mặt quát:

“Cái gì, trong lòng ai có chàng? Chàng tưởng bở quá!”. Nói rồi tôi buông rèm xuống, trốn trong thùng xe.

Qua một lớp rèm, tôi còn nghe rõ tiếng cười sảng khoái của chàng vang lên trong gió, nghe thật dễ chịu, thật khiến người ta an lòng.

Vũ Văn Dung... thiếp... thực sự thích chàng rồi sao?

Đi một khoảng thời gian rất dài, bỗng dưng chiếc xe ngựa dừng lại. Tôi thấy hơi kinh ngạc, đang định xuống đi dạo một lát, vén rèm xe lên, thấy Vũ Văn Dung đang chờ ở cửa xe, chàng chìa tay ra cho tôi:

“Thanh Tỏa, xuống nào!”

Tôi dựa vào tay chàng, nhảy xuống xe ngựa, lúc này bóng tối đã dần dần bao phủ, nơi chân trời có những đám mây được nhuộm đỏ đang lững lờ trôi trên nền trời xanh thẳm.

Tiết thu thật dễ chịu, tôi vươn vai thoải mái, quay một vòng tròn. Phía trước có một ngã tư, quay đầu lại thấy Vũ Văn Dung chăm chú nhìn tôi. Đột nhiên chàng vòng tay qua hông tôi, kéo tôi lại gần, nói:

“Thanh Tỏa, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Ta sẽ quay về sớm!”

Tôi ngỡ ngàng:

“Chàng đi đâu?”

Vũ Văn Dung nhìn con đường dẫn về phía Bắc, trả lời đơn giản:

“Hoàng cung”. Chàng cúi đầu nhìn tôi, vén những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi ra sau vành tai, dịu giọng: “Ta phải đi cứu Hoàng huynh. Kế hoạch này là nàng nghĩ ra, nếu không đi e rằng sẽ để lỡ mất thời cơ.”

Tôi vội vàng nói:

“Thiếp đi với chàng! Thiếp có thể nghĩ cách để Vũ Văn Hộ càng tin tưởng chúng ta hơn. Huống hồ theo kế hoạch của chúng ta thì thiếp nên tới chỗ Nguyên phu nhân mà.”

Vũ Văn Dung lắc đầu, quyết đoán nói:

“Không được, ta không thể để nàng mạo hiểm thêm được nữa. Những việc này một mình ta cũng có thể xử lý, nàng chỉ cần an tâm chờ ta trở về là được.”

Tôi không cam tâm, còn định nói thêm vài điều, nhưng Vũ Văn Dung đã giơ ngón tay chặn lên môi tôi, miết nhẹ, giọng nói quả quyết:

“Thanh Tỏa, nàng ở lại Tư Không phủ, đừng đi đâu cả. Ta sẽ phái thêm nhiều người bảo vệ nàng. Chỉ cần nàng bình an vô sự là đã giúp ta rất nhiều rồi.”

Tôi cúi đầu, trong lòng dấy lên một cảm giác lo lắng mơ hồ, lí nhí hỏi:

“Chàng sợ đưa thiếp theo sẽ làm liên lụy tới chàng sao?”

Chàng nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, bàn tay to lớn áp vào má tôi, dỗ dành như dỗ một đứa trẻ:

“Thanh Tỏa, nàng biết ta không có ý đó mà!”. Vũ Văn Dung ghé sát mặt nhìn tôi, đôi mắt như lửa cháy. Hơi ấm từ đôi mắt chàng khiến tim tôi run rẩy, vội vàng đánh mắt đi nơi khác.

Tôi sao thế này, đang làm nũng với chàng sao? Cảnh tượng lưu luyến biệt ly này thật giống với một cặp tình nhân tình sâu ý đậm. Giữa tôi và chàng từ khi nào đã đi tới đoạn không nỡ rời xa nhau rồi? Tôi cắn môi, lùi về sau một bước, nói:

“Được rồi, không còn sớm nữa, chàng đi mau đi!”

Vũ Văn Dung quay người bước đi hai bước, đón lấy con tuấn mã màu trắng trong tay Sở tổng quản, nhảy lên lưng ngựa, mái tóc màu đen bay nhẹ trong cơn gió, thân hình chàng càng đẹp hơn thường ngày mấy phần. Con tuấn mã màu trắng hí vang đang định lao đi thì đột nhiên Vũ Văn Dung giằng mạnh sợi dây thừng hãm nó lại, nhìn sâu vào mắt tôi, giơ tay ra, nói:

“Cái này trả nàng!”

Tôi ngẩng đầu lên, trong tay chàng là chiếc khăn tay hoa lan mà Lan Lăng Vương tặng tôi, trên đó còn dính vết máu của chàng. Tôi vô thức đón lấy, thẫn thờ nắm nó trong tay.

Vũ Văn Dung từ trên lưng ngựa nhìn tôi, trong giọng nói vang lên sự kiên định thâm trầm và cả một sự lo lắng âm thầm:

“Thanh Tỏa, ta cho nàng thời gian để quên. Nhớ nhé, khi gặp nhau, trong lòng nàng chỉ được phép có một mình ta.”

Nói rồi chàng giật mạnh dây cương, quay đầu ngựa đi vào một con đường khác, vó ngựa tung trời, cuốn lên một lớp bụi mù mịt. Mặt trời ngả về phía Tây, tôi nhìn cái bóng Vũ Văn Dung khuất dần khỏi tầm mắt mình, bàn tay siết chặt chiếc khăn tay, cảm giác tâm trạng mình như cành liễu khô cằn trong gió, lảo đảo bị gió thổi bay.

3.

Trời dần dần tối lại, tôi ngồi trong xe ngựa, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc khăn tay hoa lan được tôi cất vào trong tay áo, không muốn nhìn thấy, cũng không dám nghĩ tới.

Có những lúc phân tích tình cảm của mình đúng là một việc rất tàn nhẫn, không thể không lôi những đoạn ký ức rối loạn đã được chôn vùi trong nơi sâu thẳm tâm hồn ra, nó bao gồm cả nỗi khổ và niềm ngọt ngào, nay tất cả đã trở thành quá khứ.

Ví dụ như Lan Lăng Vương, chàng từng ôm tôi trong vòng tay ở một khoảng cách rất gần, loáng thoáng còn nhớ mùi hương đặc biệt trên người chàng. Nhưng chàng cũng từng làm tôi tổn thương khiến tôi phải đợi chờ trong vô vọng, chàng đã phụ tấm chân tình của tôi. Còn Vũ Văn Dung, chàng đối với tôi tốt tới mức khiến tim tôi đau nhói.

Không khí ban đêm thật trong lành, tôi nghiêng đầu, hít sâu một hơi, hy vọng tâm trạng mình có thể như một hạt bụi lơ lửng trong không trung quay về chỗ cũ, không muốn ép mình phải mổ xẻ nội tâm thầm kín nhất nữa. Có thể yêu hay không yêu vốn chẳng thể nào rõ ràng như đen và trắng, ở giữa còn có rất nhiều khoảng màu hoặc đậm hoặc nhạt.

Con đường nhỏ xíu, sơn lâm tĩnh mịch, lúc này bỗng dưng vọng tới tiếng chim kêu thật thê lương, như đang phải chịu một nỗi đau khôn cùng. Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn một con chim ưng màu đen từ trên không rơi xuống, người còn bị cắm một mũi tên.

“Dừng xe!”

Sở tổng quản nhìn tôi kinh ngạc, khuyên nhủ:

“Không còn sớm nữa, vì sự an toàn của tiểu thư, thuộc hạ định tới thành Tiểu Xuân ở phía Nam trước khi trời tối, tránh đi đêm không an toàn. Nhưng thám tử phái đi về báo lại, Tiểu Xuân thành chủ có lệnh, sẽ đóng cửa thành vào giờ Dậu.”

Tôi hiểu ý của hắn, một là sợ không kịp thời gian, ngoài ra là sợ tôi đi lung tung sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng tôi vẫn nhanh nhẹn nhảy xuống xe, nói:

“Ta sẽ về ngay!”. Nói rồi tôi chạy về hướng con chim ưng rơi xuống, Sở tổng quản thoáng ngây người, rồi lập tức đi theo.

Rừng rậm tăm tối, trời lại đã tối, rất khó nhìn rõ những thứ nằm trên thảm cỏ. Cũng may con chim đó phát ra tiếng rên rỉ như cầu cứu, cứ như thể nó biết rằng có người đang tìm nó.

Lúc này, trong không trung lại vang lên tiếng kêu của mấy con chim sẻ, từ đằng xa có mấy mũi tên bay lên không trung, găm thẳng vào người chúng. Tôi giật mình, lúc này mới phát hiện ra trên bầu trời ở khu vực này hầu như không có con chim nào bay, rốt cuộc là người nào đã đuổi cùng giết tận bọn chúng?

Sở tổng quản bước lên một bước, bảo vệ tôi, đưa đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Lúc này, bị một hòn đá ngáng ngay dưới chân, suýt nữa thì tôi ngã nhào, cũng may đã đứng vững được, cúi đầu nhìn thấy trong bụi có rất nhiều xác của các loài chim, trên người đều bị trúng tên, đưa cho Sở tổng quản xem:

“Từ mũi tên này có thể nhận ra người giết những con chim này có lai lịch gì không?”

Sở tổng quản cầm mũi tên trong tay ngắm nghía kỹ càng, nói:

“Xem ra không phải là cung tên mà quan binh hay dùng, cũng không phải của bọn sát thủ đã truy sát chúng ta. Mũi tên này làm thô ráp, chắc chắn, có lẽ là của một thợ săn nào đó gần đây.”

Thơ săn sao? Tôi hoài nghi trong lòng. Cho dù thợ săn ở đây cực kỳ thích ăn thịt chim thì cũng không đến nỗi đuổi cùng giết tận như thế. Lúc này lại nghe thấy tiếng kêu cứu của một con chim ưng, có lẽ ở ngay gần đây. Tôi men theo tiếng kêu đi vào sâu trong bụi cỏ khô cháy, quả nhiên nhìn thấy một con chim ưng màu đen đang giang được một nửa đôi cánh, trên lưng có một mũi tên, vệt máu đỏ tươi nhuộm lên lông nó. Nhìn thấy tôi, đôi mắt nó lóe lên vẻ cầu cứu, cứ như thể đã quen biết tôi từ trước.

Tôi vội vàng lại gần nâng nó lên, nhất thời không dám rút tên ra, chỉ thận trọng bẻ gãy mũi tên đoạn gần vết thương của nó, và xé mấy sợi vải từ y phục của mình ra cầm máu cho nó. Con chim ưng nhìn tôi, đôi mắt đen lay láy như thể biết nói, tôi định ôm nó về xe ngựa bôi thuốc, nhưng nó nặng hơn tôi tưởng rất nhiều, suýt nữa thì tôi bị ngã. Cũng may Sở tổng quản nhanh tay nhanh mắt đón lấy nó nên tôi mới không bị ngã.

Nhờ ánh sáng yếu ớt, tôi mới nhìn rõ nó đích thực là một con “đại ưng”, nếu đôi cánh dang rộng hoàn toàn có lẽ phải dài bằng hai cánh tay tôi. Trên móng vuốt của nó bị dính máu, nhưng vẫn nắm chặt cái gì đó, ánh lên tia vàng. Tôi tò mò, định mở ra xem, con đại ưng đó nghiêng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt có sự tin tưởng, buông lỏng móng vuốt ra, thả vào lòng bàn tay tôi.

Đó là kim quan búi tóc của một nam nhân, trông có vẻ quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu đó. Nhìn kỹ lại, dưới kim quan còn buộc một sợi vải, trên đó có bút tích bằng máu: “Thần nhốt ở Tiểu Xuân thành.”

Vì sau chữ này không có điểm đặc biệt nào khác nên mãi sau tôi mới đoán ra hàm nghĩa của nó, nhìn vô số con chim bị bắn chết nơi thôn dã này, nghĩ bụng có người cố ý sai thợ săn giết hết mọi con chim bay ra từ Tiểu Xuân thành. Tôi nhìn chiếc kim quan sa hoa, rồi nhìn lại con hắc ưng, trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ, thăm dò nói:

“Hương Vô Thần?”

Đôi mắt đen láy của con đại ưng lóe lên vẻ bi thương, gần như sắp rơi lệ. Trong đầu tôi lập tức xuất hiện gương mặt yêu diễm của Hương Vô Thần, rất nhiều chuyện cũ hiện lên trong tim. Khi tôi bị thủy quỷ lôi kéo trong Hoàng cung, khi tôi chờ đợi Lan Lăng Vương trong tuyệt vọng. Sau đó tôi lại nhớ tới Đào Hoa, nữ nhân kiên cường và si tình, tôi từng hứa với bà ta, phải thay bà ta bảo vệ Hương Vô Thần.

Đang suy nghĩ thì đằng xa bỗng dưng vang lên một giọng nam hào sảng và xa lạ:

“Này, các người là ai?”

Sở tổng quản đặt con đại ưng vào lòng tôi, nghiêng người che trước mặt tôi, tay phải ấn lên cán đao. Trong ánh sáng mờ mờ, một nam nhân thân hình tráng kiện dần dần lại gần, tôi thấy hắn chỉ đi một mình, y phục như một thợ săn bình thường, bèn đáp:

“Chúng tôi chỉ đi qua đường, huynh có phải là thợ săn ở gần đây không?”

Người đó mặt mũi đen nhẻm, sau lưng đeo một hộp cung tên, thấy tôi là nữ nhân thì hơi giật mình, gật đầu, sau đó nhìn con ưng trong lòng tôi, lên tiếng hỏi:

“Con ưng này là tôi bắn được, trả cho tôi đi!”. Nói rồi hắn đưa tay ra định cầm lấy. Sở tổng quản tưởng hắn định động thủ thì chắn trước mặt tôi. Tôi đụng vào cánh tay hắn, ra hiệu bảo hắn đừng quá kích động.

“Con ưng này có bán không? Bọn ta muốn mua.”

Tên thợ săn đó chẳng nghĩ ngợi gì đã lắc đầu:

“Không bán!”

Tôi xoa lên bộ lông mượt của con hắc ưng trong lòng, nghĩ ngợi rồi nói:

“Đại ca, triều đình Đại Chu có lệnh, mùa thu chặn núi nuôi rừng, tháng tám không thể săn bắn được, chẳng nhẽ huynh không biết sao?”

Tên thợ săn ngỡ ngàng, tôi lại chỉ vào lệnh bài ở thắt lưng của Sở tổng quản, nói:

“Chúng tôi là người của Tư Không phủ, vâng mệnh đi tuần sơn.”

Thực ra pháp lệnh đó là tôi bịa ra, nhưng tôi biết ở Trung Quốc cổ đại thực sự có những quy định bảo vệ môi trường rất nghiêm ngặt. Đây cũng là một trong những đặc sắc của văn minh Trung Quốc, một trong bốn nền văn minh trên thế giới. Các nền văn mình khác bị suy yếu dần một phần lớn là vì cạn kiệt tài nguyên, chỉ có Trung Quốc là duy trì được tới ngày hôm nay. Nhưng văn hóa pháp luật và quan niệm tín ngưỡng của các triều đại lại khác nhau, khí hậu cũng có sự thay đổi, thế nên chăn thú nuôi rừng cũng có sự thay đổi, lúc này tôi cũng chỉ buột miệng nói thế mà thôi.

Viên thợ săn lộ vẻ sợ hãi, lúc sau lại cứng giọng:

“Triều đình hạ lệnh này lúc nào, sao tôi không biết? Vả lại đây là đất của Tiểu Xuân Thành, chúng tôi đương nhiên là nghe lời thành chủ. Tư Không phủ của các người cũng không quản được!”

Sở tổng quản hơi giận, đang định nói gì đó thì tôi ấn hắn xuống, nghĩ ngợi giây lát rồi nói:

“Ý huynh là bắn chết những con chim này cũng là ý của Tiểu Xuân Thành Thành chủ sao?”

Tên thợ săn đó do dự một lúc lâu, có vẻ bực bội:

“Các người không quản được!”. Nói rồi giơ tay ra định cướp lấy con hắc ưng trong lòng tôi, Sở tổng quản không nhịn được, định rút kiếm ra, tôi liền giữ hắn lại, móc một đĩnh bạc trong tay áo ra đưa hắn, nói:

“Huynh để con ưng này cho ta, ta hỏi gì huynh trả lời nấy, nếu thế thì ta sẽ không truy cứu chuyện huynh vi phạm pháp lệnh nữa, và đương nhiên cũng không để huynh phải thiệt thòi.”

Tên thợ săn đó nhìn đĩnh bạc, rồi lại nhìn tôi, dường như hơi do dự. Tôi nhét đĩnh bạc vào tay hắn, chỉ đống chim bị bắn chết xung quanh, xẵng giọng:

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm nay huynh không nói rõ thì đừng mong đi được.”

Hắn sửng sốt, vô thức đáp:

“Đấy là lệnh mà Tiểu Xuân Thành Thành chủ đặt ra, sai các hộ săn gần đây thấy chim là giết, không được để bất cứ con nào bay ra khỏi Tiểu Xuân Thành. Ngoài ra còn dặn chúng tôi bắt sống loại hắc ưng này, có thể mang vào lĩnh tiền thưởng.

Đuổi cùng giết tận mọi con chim trong khu vực này, chẳng lẽ vì muốn phong tỏa tin tức Hương Vô Thần bị nhốt ở đây sao? Tôi ngập ngừng, rồi hỏi:

“Tiểu Xuân Thành Thành chủ là người thế nào? Là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?”

Tên thợ săn lắc đầu:

“Tôi thực sự không biết. Bọn tôi chỉ là bách tính bình thường, đâu phải muốn là được gặp Thành chủ. Hơn nữa, Thành chủ vốn không thích phô trương, nghe nói ngay cả kẻ hầu người hạ của ngài cũng rất ít được nhìn thấy bộ mặt thật của ngài.”

Trời đã tối hơn đôi chút. Tôi vốn còn vài lời muốn hỏi, nhưng nghĩ lại, tốt nhất là nên tranh thủ thời gian, nếu qua giờ Dậu là không vào Tiểu Xuân Thành được nữa. Tiểu Xuân Thành này từ trong ra ngài đều có vẻ gì đó kỳ lạ, không biết có liên quan gì tới Hương Vô Thần hay không? Tôi lại móc thêm một đĩnh bạc nữa đặt vào tay hắn, nói:

“Con ưng này ta mang theo, hôm nay huynh cứ coi như chưa nhìn thấy nó, cũng chưa từng gặp ta. Nếu không để người của Tiểu Xuân Thành biết được thì huynh cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.”

4.

Còn chưa tới nửa đêm mà bóng tối đã yên tĩnh đến đáng sợ, xung quanh tăm tối một màu. Sở tổng quản phải đưa tôi đi rất nhanh mới tới được Tiểu Xuân Thành trước giờ Dậu. Ai ngờ trong thành đèn đuốc vẫn sáng trưng, trên phố đông người đi qua đi lại, cảnh tượng phồn hoa an bình, bầu không khí vô cùng hòa thuận. Quả không hổ danh với cái tên “Tiểu Xuân Thành.”

Dọc đường, Sở tổng quản cũng nói sơ qua cho tôi nghe tình hình ở Tiểu Xuân Thành, Tiểu Xuân Thành Thành chủ họ là Gia Cát, nghe nói là hậu nhân của Gia Cát Khổng Minh thời Tam Quốc, những người họ này vô cùng thông minh, đã chọn vùng đất quý ba mặt giáp núi, có suối nước nóng bao quanh để an cư lạc nghiệp, đồng thời nghĩ cách để Chu chủ cắt mảnh đất nơi này làm phong địa. Thế nên hiện nay, tuy Tiểu Xuân Thành về mặt địa lý thuộc về bản đồ của Đại Chu, nhưng ngoài tiền thuế lương thực phải nộp mỗi năm ra thì cơ bản không thuộc sự quản lý của chính quyền Chu triều. Nói theo cách của người hiện đại thì đây chính là một khu tự trị.

Đang ngẫm nghĩ thì chiếc xe ngựa đã dừng lại trước một khách điếm huy hoàng. Sở tổng quản đỡ tôi xuống xe, tôi hơi do dự, nói nhỏ:

“Đêm tối nên tránh nhà to, sống nhà nhỏ. Chúng ta vừa vào thành đã sống ở khách điếm lớn nhất thành thì có phô trương quá không?”

Sở tổng quản vừa đỡ tôi vào khách điếm, vừa đáp khẽ:

“Đây là mệnh lệnh của Tư Không đại nhân, ngài nói vào Tiểu Xuân Thành thì hãy ở trong khách điếm xa hoa nhất. Dù sao chúng ta cũng không rõ tình hình trong thành, ám tiễn khó phòng, cứ ở nơi đông người sẽ an toàn hơn. Ở đây, nếu có gặp chuyện gì thì có thể lấy danh hiệu của Tư Không phủ ra dọa dẫm người khác.”

Tôi nghe nói thế thì thấy quả nhiên Vũ Văn Dung suy nghĩ chu toàn hơn tôi, những gì chàng nói nghe cũng có lý. Lúc này Sở tổng quản đã tới chỗ trưởng quầy, cầm bốn tấm thẻ phòng hỏi tôi:

“Tiểu thư, bốn thượng phòng Đông Tây Nam Bắc, cô muốn ở phòng nào?”

Tôi đang định tùy tiện chọn một phòng thì chiếc túi vải sau người bỗng dưng động đậy. Vì sợ con đại ưng thu hút sự chú ý của mọi người nên tôi mới đựng nó trong cái túi sách đeo sau lưng. Chu Tước, phương Nam, loáng thoáng còn nhớ hình như Hương Vô Thần từng nói, ông ta là một trong bốn vị tôn giả trấn giữ Chu Tước vị của Thiên La Địa Cung. Tôi nghĩ vậy nên chỉ tay chọn căn phòng phía Nam.

Tiểu Xuân Thành quả nhiên trù phú, khách điếm này hoành tráng phi thường, chẳng hề thua kém gì so với kinh thành, phòng ốc rất rộng, ngay cả cánh cửa gỗ dẫn ra hành lang cũng được đặt hai hàng hoa rất đẹp. Tôi đóng cửa phòng, vội vàng lôi con chim ưng trong túi ra đặt lên bàn, lúc này nó đã yếu hơn ban nãy một chút. Mũi tên đó vẫn nằm trong người nó, rút ra e rằng sẽ gây nguy hiểm, mà không rút ra thì cũng không được. Tôi hơi lo lắng, nói với Sở tổng quản:

“Liệu gần đây có thể tìm được đại phu nào đáng tin cậy không?”

Sở tổng quản lộ vẻ khó xử:

“Gã thợ săn ban nãy đã nói rồi, Tiểu Xuân Thành Thành chủ đã treo thưởng cho ai bắt được loại chim ưng này, nếu mà mời đại phu e rằng càng không an toàn.”

Tôi vuốt nhẹ lên lớp lông ở trán nó, bất giác thấy thật đau lòng. Con hắc ưng rên khẽ một tiếng, hình như nghe hiểu những lời của tôi.

Sở tổng quản thấy tình cảnh đó hình như cũng bất nhẫn, thở dài:

“Tiểu thư nghỉ sớm đi, sáng sớm mai chúng ta về Tư Không phủ, tới lúc đó thuộc hạ sẽ tìm thú y giỏi nhất trong phủ để chữa cho nó.”

Tôi gật đầu, mở cữa tiễn Sở tổng quản ra ngoài, nhân tiện dặn dò hạ nhân của khách điếm mang một chậu nước tắm tới.

Trong phòng không thắp nến, cửa sổ mở tung, căn phòng mờ mờ ảo ảo. Ánh trăng rất nhạt, cành liễu mảnh mai đang đung đưa ngoài cửa sổ. Tôi rải mấy cánh hoa lên mặt nước, thở dài một tiếng. Hai ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến tôi không thể không thấy căng thẳng. Trong Tiểu Xuân Thành nơi nào cũng tràn đầy vẻ quỷ dị, các sát thủ không rõ lai lịch và cả một tình yêu không rõ lai lịch. Trong đầu tôi bỗng dưng hiện lên gương mặt anh tuấn của Vũ Văn Dung, bây giờ chàng ở đâu, có đang nhớ tới tôi không?

Lúc này, trong căn phòng tăm tối bỗng dưng lướt qua một bóng đen, tôi kinh sợ, còn chưa kịp hét lên thì miệng đã bị người ta bịt chặt từ phía sau, những sợi tóc lòa xòa của người đó chạm phải má tôi, hình như mang theo một mùi hương quen thuộc, âm thanh của người đó trầm trầm vang lên bên tai tôi:

“Nguyên Thanh Tỏa, cô tới tìm ta sao?”

Tôi ngỡ ngàng, hơi quay đầu lại, gương mặt nghiêng nghiêng của người đó trắng bệt và ma mị, mái tóc không buộc, mấy sợi lòa xòa trước trán. Ánh trăng soi rõ thân hình mảnh khảnh của ông, cho dù mái tóc rối tung nhưng vẫn toát lên vẻ phong tình. Tôi vô thức đẩy tay ông ra, thốt lên:

“Hương Vô Thần?”

Ông ta ở rất gần tôi, ánh mắt dừng trên mặt tôi, rồi dịch dần xuống dưới, đột nhiên khựng lại. Tôi hoàn hồn lại, cả người co lại vào nước, vừa thẹn vừa giận:

“Ông quay đầu đi!”. Cũng may trên mặt nước rải đầy cánh hoa, ngoài cổ và vai thì thực ra cũng không nhìn thấy gì cả.

Hương Vô Thần đứng thẳng lên, chớp đôi mắt yêu mị, ngoan ngoãn nghe lời quay người đi, gương mặt trắng bệt anh tuấn thấp thoáng một vẻ bực bội. Tôi dùng khăn lau qua người, khoác y phục vào, quay đầu lại thấy Hương Vô Thần đang đứng quay lưng về phía mình, cúi đầu nhìn con hắc ưng đang thở yếu ớt.

Tôi lại gần, thấy con hắc ưng chầm chậm mở mắt ra, nhìn Hương Vô Thần, đôi mắt đen láy dường như chứa đựng tình cảm vô cùng phức tạp, đập cánh định đứng lên, nhưng không chống đỡ nổi vết thương trên người, cuối cùng lại ngã xuống, phát ra tiếng rên rỉ não nề. Hương Vô Thần đưa tay ra vuốt lông nó, dường như hiểu ý của nó, nói khẽ:

“Ta biết rồi, Hắc Linh!”. Giọng nói của ông ta lúc này không còn vẻ bỡn cợt như thường ngày, mà yếu đuối và bi thương. Nhìn kỹ lại, tôi phát hiện trên y phục của Hương Vô Thần có vết rách, khác với vẻ xa hoa tao nhã thường ngày, trên vai hình như còn có vết thương, một vệt máu rất to dính trên áo.

Đúng lúc này thì dưới lầu bỗng dưng vang lên tiếng người huyên náo, ánh đuốc nhuộm đỏ cả ánh trăng bạc, khiến đêm đen rực sáng như ban ngày. Loáng thoáng nghe thấy dưới lầu có tiếng người quát to:

“Bọn ta phụng lệnh thành chủ đi lục soát đào phạm, mau mở cửa ra!”

Tôi khựng lại, nhìn Hương Vô Thần một cái, thì thào:

“Không phải là họ đang nói ông đấy chứ?”

Hương Vô Thần nhìn lại tôi, trong ánh mắt lóe lên vẻ bất lực hiếm có, ôm con hắc ưng nhảy ra ngoài cửa sổ. Tôi túm lấy vạt áo ông ta, nói khẽ:

“Rất nhiều quan binh ở dưới lầu, bao nhiêu đôi mắt đang nhìn đấy, ông đi đâu?”. Ông ta còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa rầm rầm.

Tôi thót tim, nhìn thùng nước rải đầy cánh hoa bên trên, trong phòng hình như chỉ có chỗ đó là giấu được người, nhướng mày, trong lòng có một kế hoạch.

5.

Quan binh của Tiểu Xuân Thành nhanh chóng lục soát tới phòng tôi, đập cửa ầm ầm nhưng tôi mặc kệ. Cuối cùng, không nhẫn nhịn được thêm nữa, đạp cửa xông vào thì tôi mới vén rèm trên sập ra, dụi đôi mắt ngái ngủ, giận dữ nói:

“Các ngươi là ai? Tại sao canh ba nửa đêm lại tự ý xông vào phòng riêng!”

Tên quan binh đi đầu ra vẻ phụng thiên thừa vận, đưa một tờ công văn ra trước mặt tôi.

“Thành chủ có lệnh, truy nã đào phạm, tất cả mọi người phải phối hợp!”. Nói rồi hắn phẩy tay, ra lệnh: “Lục soát cho ta!”

Tôi đứng phắt dậy, vén cao hai bên rèm bên chiếc sập, lạnh lùng:

“Bây giờ nhìn kỹ rồi chứ, phòng ta làm gì có chỗ nào giấu được người! Ta là nữ quyến của Hoàng thất Đại Chu, đâu thể cho phép các ngươi làm chuyện xằng bậy trong phòng ta?”

Chúng nhân sửng sốt, mấy tên quan binh đã vào phòng cũng dừng bước chân. Tên đi đầu đang định nói gì đó thì Sở tổng quản chen vào đám người đi vào, đưa lệnh bài của Tư Không phủ ra trước mặt hắn, nói:

“Vị này là thê tử chính thức của Tư Không đại nhân, cũng là cháu gái của Tể Tướng đại nhân. Các vị đồng liêu nể mặt chúng tôi, sau này Tư Không phủ sẽ ghi nhớ nhân tình này.”

Người đó nghĩ ngợi giây lát, vẫn lắc đầu:

“Thành chủ phải truy nã một trọng phạm, nếu có gì sai sót, bọn ta không gánh vác nổi”. Nói rồi phẩy tay, vẫn cho người xông vào.

Tôi xốc lại chiếc áo khoác trên vai, bước lên vài bước, giận dự quát:

“Các người kiên quyết đòi lục soát sao? Cũng được. Nhưng nếu không soát được gì thì ai chịu trách nhiệm?”. Nói rồi lạnh lùng liếc quanh một vòng, không ai dám nhìn vào ánh mắt tôi. Tôi đạp mạnh vào thùng gỗ vừa đựng nước tắm, chiếc thùng đổ ra đất kèm theo một tiếng động rất lớn, nước và cánh hoa đổ ào ra ngoài cửa, đám quan binh đứng đó lùi về phía sau theo phản xạ, tôi lạnh giọng quát:

“Nhìn rõ chưa? Trong phòng ta còn chỗ nào giấu được người nữa sao?”

Sở tổng quản cũng động nộ, sa sầm mặt nói:

“Nếu các người cứ muốn làm to chuyện này, ta cũng chỉ đành về bẩm báo với Tư Không phủ, để Thành chủ của các ngươi đích thân tới nói chuyện với ngài ấy.”

Tôi nghe hắn nói thế càng nắm chắc thêm vài phần trong tay, dù sao nếu xét về địa vị thì Tư Không phủ chắc chắn cao hơn Tiểu Xuân Thành thành chủ. Cho dù nó là một khu tự trị thì cũng không thể không thể hiện sự tôn kính với chính quyền trung ương. Tôi quay người giận dữ đi về sập, kéo mạnh tấm rèm dày màu trắng xuống, nằm thẳng lên giường, lặng lẽ nhìn về phía trước.

Lúc này Hương Vô Thần đang treo lơ lửng bên trên tôi, như sợi dây thường xuân bám chặt trên tường, mái tóc rối rủ xuống, nhìn từ góc độ này tạo ra một mỹ cảm vô cùng đặc biệt. Một tay ông ta ôm con hắc ưng, một tay chống xuống mép giường, bởi vì trên người đang bị thương nên hành động vô cùng khó khăn. Tôi và ông ta bốn mắt nhìn nhau, nở nụ cười khích lệ, nghĩ bụng cũng may đây là thượng phòng, hai bên sập đều có rèm phủ kín, nếu không thực sự không biết nên trốn vào đâu.

Cứ như thế một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng người ở ngoài cửa nói:

“Xin lỗi, đắc tội rồi!”. Tiếng bước chân vang lên, nghe có vẻ như bọn họ đã bỏ đi. Sau đó là tiếng của Sở tổng quản:

“Tiểu thư, mai còn phải đi sớm, cô nghỉ sớm đi, thuộc hạ sẽ phái người canh gác ngoài cửa, không cho ai làm phiền cô nữa!”

Tôi ừm một tiếng, nói:

“Cảm ơn, ngoài ra phiền ngươi sớm mai tới phòng ta, có một số thứ cần chuẩn bị.”

Sở tổng quản ngập ngừng một lát rồi đồng ý, đóng cửa phòng lại lặng lẽ lui ra. Tôi quay mắt lại nhìn thẳng lên, thấy ánh mắt Hương Vô Thần có vẻ mệt mỏi, hình như là không chống cự nổi nữa, bàn tay nhũn ra, cả người lẫn lưng từ trên trần ngã xuống. Tôi vội nghiêng người, ông ta ngã xuống bên cạnh tôi, dung nhan yêu mị giờ đây trắng bệt và tiều tụy, như một con bướm bị gãy cánh. Hắc Linh lặng lẽ nằm trên người Hương Vô Thần, đôi mắt đen lay láy lộ vẻ bi thương.

Tôi bỗng dưng thấy thương cảm, nghĩ bụng tối nay phải nhường giường cho người bị trọng thương này rồi. Tôi chống cánh tay ngồi dậy, vừa đắp chăn cho ông ta, vừa nói:

“Đêm nay ông nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai tôi sẽ nghĩ cách đưa ông ra khỏi thành.”

Tôi khoác ngoại y vào, đang định xuống giường thì Hương Vô Thần nắm lấy cổ tay tôi, giọng yếu ớt, trầm trầm:

“Có thể... không đi được không?”

Tôi ngỡ ngàng, kinh ngạc nhìn gương mặt ông ta, lúc này Hương Vô Thần nhắm chặt mắt, dưới ánh trăng bàng bạc, hàng lông mi dài trông như con gái, tạo thành một bóng râm tuyệt sắc trên gương mặt đẹp như ngọc, giọng nói nghe thật tội nghiệp:

“Ta đã lâu lắm, lâu lắm rồi không ngủ được một giấc an lành...”. Có lẽ ông ta thực sự mệt rồi, lúc này vẫn nắm cổ tay tôi, hơi thở dần dần trở nên đều đặn, tư thế ấy giống như đứa trẻ không thấy an toàn, nắm chặt vật ở bên cạnh, cho dù chỉ là một con búp bê vải, hình như chỉ cần thế thôi cũng khiến ông ta thấy ấm áp hơn. Tôi khẽ thở dài, nhất thời chỉ đành mặc cho ông ta nắm tay mình, ngồi nghiêng bên thành giường, rồi gật gù ngủ thiếp đi.

6.

Ánh sáng đầu tiên của ngày mới chiếu vào, trước giường có một bộ Hỷ phục[1] đỏ rực, quả nhiên mang lại cho người ta cảm giác may mắn, Sắc mặt Hương Vô Thần đã khá hơn nhiều, đôi mắt nhướng lên lại lộ thần thái sáng sủa, yêu mị. Lúc này ông ta đang ngồi trước bàn trang điểm, soi trái soi phải, vui vẻ nói:

[1]. Hỷ phục: Áo cưới.

“Không ngờ bộ y phục này vừa người thật đấy, mang phụng quan lại đây cho ta thử!”

Tôi há hốc miệng nhìn ông ta, nghĩ bụng tôi lớn ngần này chưa bao giờ thấy nam nhân nào mặc hỷ phục của tân nương mà lại vui như thế. Thế là tôi cài nút cẩn thận cho ông ta, rồi kéo mạnh vạt áo, nói:

“Này, trông ông hưng phấn chưa kìa, sai tôi ngon lành nhỉ?”

Hương Vô Thần chỉ mải sửa lại mái tóc phía trước, ông ta trong gương mặc hỷ phục đỏ tươi, gương mặt như ngọc tràn đầy thần thái, khó phân biệt nam nữ, nhếch môi nói:

“Cô vắt óc nghĩ ra cách này để xuất hành, lại chịu hy sinh danh tiết để thành thân với tôi, tôi cũng chẳng khách sáo với cô nữa.”

Ông ta nói rất hùng hồn, sao cứ như thể tôi thực sự sắp thành thân với ông ta? Tôi suýt bị sặc, một lúc lâu sau mới mang chiếc phụng quan ra cho Hương Vô Thần, có vẻ giận dữ:

“Thế nào gọi là tôi hy sinh danh tiết? Chẳng qua chỉ là giả bộ làm tân lang mà thôi, nếu không phải vì tối qua Sở tổng quản đã lộ mặt với đám quan binh thì tôi đã bảo hắn làm rồi!”

Hương Vô Thần liếc tôi một cái, đeo phụng quan lên đầu, nghịch hai sợi tua rua hai bên, không tiếp lời tôi, chỉ nói:

“Tuy rằng kế sách này của cô khá hay, nhưng Tiểu Xuân Thành Thành chủ không phải người dễ lừa đâu. Cô không sợ bọn chúng kiên quyết đòi vén khăn trùm đầu của ta lên, rồi trị tội cô giúp đỡ đài phạm, nhốt cả cô với ta vào thiên lao sao?”

Tôi đang mặc hỷ phục tân lang vào cho mình, tay áo rộng rãi, thắt lưng buộc lại, trông vô cùng tuấn tú. Ở giữa chiếc mũ còn gắn một viên phỉ thúy hình vuông, càng tôn lên nước da trắng ngần của tôi, trông cứ như một thiếu niên phong độ ngời ngời. Tôi chỉnh lại cổ áo, soi mình trong gương, không quay đầu lại:

“Ai bảo tôi nợ ông nhân tình? Cho dù sự việc thất bại bị liên lụy thì cũng đành vậy. Được bước nào hay bước ấy”. Trong lúc bỗng dưng nhớ tới Đào Hoa và những việc giữa bà với Hương Vô Thần, tình yêu và thù hận mà người khác không thể xen vào. Tôi cũng từng hứa với bà ta, chăm sóc người đàn ông này. Nếu như bà vẫn còn sống, cũng không thể ngờ được rằng một trong tứ tôn giả của Thiên La, Vô Thần công tử phong lưu phong độ lại có ngày sa cơ lỡ vận như thế này. Số phận khá thần kỳ, thời thế thay đổi, tang điền bể dâu, vật đổi sao dời.

Trong lòng bất giác thấy thương cảm, nhìn Hương Vô Thần qua gương.

Lúc này ông ta cũng đang nhìn lại tôi, nhướng đôi mày đẹp, dường như muốn thông qua ánh mắt để nhìn thấu tâm tư tôi. Cả hai đều không ai nói gì, im lặng giây lát, ông mới nở nụ cười như có như không, ngắm nghía tôi một hồi, lên tiếng:

“Cô rất hợp với nam trang, ra dáng một công tử hào hoa lắm!”. Nói rồi đứng lên lại gần, giúp tôi buộc dải lụa đỏ thành cái nơ hoa trên lưng: “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, Tướng công!”. Ông ta mỉm cười tự che vải đỏ lên đầu mình, nũng nịu khoác cánh tay tôi như chú chim nhỏ yếu đuối.

Tôi bất lực, đành phải học theo ngữ điệu đùa cợt ấy, chỉ ngón tay vào trán ông ta:

“Nương tử, sau này nếu để ta phát hiện ra nàng “Hồng Hạnh vượt tường[2]” thì để xem vi phu có từ nàng không!”

[2]. Câu “Hồng Hạnh vượt tường” xuất phát từ một điển tích, ám chỉ việc ngoại tình.

Sở tổng quản làm việc rất chu toàn, hôn sự cũng làm đâu ra đấy. Kiệu hồng tám người khiêng, dọc đường kèn trống huyên náo, đi tới tận cổng thành. Quan binh thủ thành đều mặc quan phục màu đỏ thẫm, thắt lưng buộc vải màu đen, trông rất chỉnh tề. Tôi ngồi trên lưng ngựa, từ đằng xa đã thấy một thiếu niên mười mấy tuổi lẫn trong đám người, trên mình khoác bộ cẩm y màu xanh khói, ngân quan sáng loáng, có vẻ như còn chưa lớn, trông rất anh tuấn, rõ ràng là một thiếu niên mặt búng ra sữa.

Tôi nghĩ bụng, ai cũng nói Tiểu Xuân Thành quân quy nghiêm ngặt, không giống như có quan thần tử đệ lẫn vào đó, không những nhỏ tuổi mà thân hình còn không đạt tiêu chuẩn, lại không mặc quan phục, quả nhiên là đặc quyền thì ở đâu cũng thế. Lúc này, các quan binh đã đi về phía chúng tôi, tôi vội vàng nhảy xuống ngựa, trình lên các giấy tờ giả mạo chứng minh hộ tịch, nhét một hồng bao vào tay người gần đấy, nói:

“Hôm nay là ngày đại hỷ của tiểu đệ, mong các vị quan ca nhân nhượng, làm lỡ giờ lành thì không hay lắm!”

Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, quan binh dẫn đầu nhìn kỹ các tài liệu mà tôi đưa, bởi vì ngụy tạo rất tốt nên hắn phẩy tay cho đi. Tôi hí hửng vừa định lên ngựa thì sau lưng vang lên giọng nói lảnh lót và yếu ớt:

“Chờ chút. Vén rèm kiệu lên rồi mới được đi!”

Tôi giật mình, nhưng vẫn mỉm cười quay đầu lại:

“Vị quan đại gia này nói đùa phải không? Hỷ kiệu của tân nương đâu thể vén lên tùy tiện được!”. Lúc này tôi mới phát hiện ra người vừa nói chính là chàng thiếu niên lục y mặt búng ra sữa ban nãy, gương mặt hồng lạnh lùng như phủ sương, tôi nghĩ bụng thiếu niên này ăn mặc phú quý, không biết có lai lịch gì, kéo dài càng lâu thì càng phiền phức, lập tức bước lên, nói:

“Tiểu công tử vẫn còn nhỏ tuổi nên không biết, mặt của tân nương chỉ có thể cho mình tôi thấy, vải đỏ che đầu cũng phải tới đêm động phòng mới được vén ra”. Lại gần mới thấy thiếu niên này trông rất đẹp, tuy rằng gương mặt không mỹ mạo vô song như Lan Lăng Vương, nhưng anh tuấn, lại có vẻ yếu ớt như thiếu nữ, vừa có vẻ dễ thương, đáng mến.

Thiếu niên đó đưa mắt liếc mặt tôi một cái, giọng nói không to, nhưng ngữ khí ra lệnh lại càng rõ hơn:

“Vén rèm kiệu lên!”

Tôi nghĩ bụng không thể cứ kéo dài thế này mãi được, lập tức ra vẻ bắt nạt trẻ con, nâng cằm cậu ta lên:

“Tiểu công tử vì sao cứ kiên quyết đòi xem dung mạo của nương tử ta a? Chẳng nhẽ vì mình cũng có dung mạo như hoa nên muốn so sánh với nương tử ta chăng?”. Tôi liếc cậu một cái, cố gắng nở nụ cười phong lưu, ghé sát tai cậu ta nói: “Thực ra ta cũng không phải bài xích nam nhân, nhưng cậu phải lớn hơn mới được!”

Nghe nói Nam Bắc triều rất thích nam sắc, không ngờ có ngày bản thân tôi phải nói ra câu này. Thực ra tôi chỉ muốn kích nộ cậu ta mà thôi, nói xong cũng thầm khinh bỉ bản thân mình, đúng là hạ lưu thật, câu thế này mà cũng nói được.

Thiếu niên thoáng sửng sốt, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, rồi dần dần lan ra khắp mặt, đỏ như ráng chiều, lùi về sau một bước, giằng tay tôi ra, giận dữ tới mức lắp bắp mãi không nói nên lời, rút bội kiếm ra hướng về phía tôi, hét lên:

“Người đâu! Đuổi gã khốn kiếp này ra ngoài, không cho phép hắn bước chân vào Tiểu Xuân Thành nửa bước!”

Tôi cảm thấy một cơn gió ập tới, thanh kiếm của cậu ta còn chưa đụng vào người tôi mà bông hoa đỏ treo trước ngực đã rơi xuống đất. Sau đó là viên bích ngọc trên mũ tân lang cũng rơi xuống, như thể tất cả cùng bị lưỡi kiếm cắt đứt trong giây lát.

Tôi hoảng sợ, chẳng nghĩ ngợi gì khác, lập tức quay người nhảy lên lưng ngựa, vung roi lao ra khỏi thành, nghĩ bụng tôi chỉ chờ câu này của cậu ta. Cái gì mà Tiểu Xuân Thành, sau này có dùng kiệu tám người khiêng tới đón, tôi cũng không thèm tới nữa.

Vừa lên ngựa đã chạy không ngừng nghỉ, thời tiết ấm áp của Tiểu Xuân Thành dần dần xa khỏi chúng tôi. Nhìn phong cảnh hai bên đường, bỗng dưng tôi nhớ lại câu thơ:

“Người thương hoa giờ ở nơi nao

Đóa hoa xuân nở đã phai tàn

Tựa lầu ngóng cửa cũng tàn năm canh.”

Rất nhiều việc trên thế giới này đều không biết nói thế nào. Ngày trước không bao giờ nghĩ rằng tôi lại cứu Hương Vô Thần, cũng không bao giờ nghĩ rằng sau đó vì cứu ông ta mà mất đi một số thứ.

Cũng như khi tương ngộ thường không nghĩ rằng, rõ ràng một lần gặp mặt rất bình thường lại tạo thành nghiệt duyên trong tương lai.