Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường

Chương 93: Cưỡi ngựa




Vu Tuệ Lương cưỡi con ngựa to lớn, đứng sừng sững vững vàng trước đoàn rước dâu. Trường bào màu đen khoác lên thân thể tráng kiện của hắn, dũng mãnh như một vị thần, oai phong lẫm liệt. Tóc đen, ưng mâu đen, hắc bào, ngay cả ngựa cũng độc một màu đen bóng khỏe mạnh. Màu đen rất hợp với hắn, tỏa ra cỗ khí chất cao quý cô tịch không ai dám lại gần.

Thẩm Hàn Chi nghe danh người đến, từ xe ngựa bước ra, leo lên ngựa đên gặp mặt.

“Tân đế, lần đầu gặp mặt. Bổn cung Thái tử Thanh Loan quốc.” Thẩm Hàn Chi hất cằm, cỗ khí chất vương giả bẩm sinh tỏa ra, ý đồ muốn lấn áp tân đế

“Thanh Loan thái tử khách khí rồi. Ngài đây cũng nhập đoàn rước tân nương?” Vu Tuệ Lương mặt không nóng không lạnh hỏi, khí thế tuyệt không yếu trước Thẩm Hàn Chi

Hai nam nhân vừa gặp mặt, lập tức không phân thua kém. Hai người chỉ nhìn nhau, không nói một câu, không khí xung quanh bị đè nén lợi hại.

Cục diện giằng co căng thẳng khiến quân hầu sắp chết nghẹn, liền bị một vị cứu tinh phá vỡ...

Phượng Họa Lan thay thường phục, mở cửa xe ngựa, nàng chậm rãi huýt sáo, hắc mã to lớn oai hùng hơn cả chiến mã hai nam nhân đang cưỡi, ngoan ngoãn nhấc vó ngựa chạy thật nhanh, bộ dáng rất nghe lời chạy song song xe ngựa nhận lệnh. Phượng Họa Lan đứng lên, đóng cửa xe ngựa, mũi chân điểm nhẹ, váy áo lam tung bay, nàng lộn một đường cong hoàn hảo đẹp mắt lên lưng ngựa.

Hành động của nàng làm hai nam nhân kia ngắm mê mẩn, quên cả đang chiến tranh với nhau.

Chưa kịp để hai người hồi hồn, một bạch mã tung vó chạy đến, thấy bọn họ chắn đường, nó cảm thấy phiền toái hừ mũi, trực tiếp nhảy qua đầu hai người, động tác rất ngang ngược không để ai vào mắt.

Bạch mã chắn trước hắc mã. Tiếp đó, không biết Lan Lăng vương từ đâu chui ra, cố ý hay vô tình ngồi lên ngựa, cũng vừa vặn che hết mỹ nhân, đã vậy, ánh mắt lướt qua bọn họ còn đầy ghen tuông cùng cảnh cáo!

Vu Tuệ Lương và Thẩm Hàn Chi nhanh chóng ổn định tâm tình. Vu Tuệ Lương mặt lạnh chắp tay hành lễ:“ Lan Lăng vương, Trấn Quốc công chúa “

“Ngài là tân đế quốc, hạnh ngộ a. Cảm tạ ngài đã không quản đường xa, đích thân đến đây dự hôn lễ của bổn vương” Bàn về mặt lạnh, ở Thần Minh đại lục, ai qua được Nguyệt Dạ Long hắn?

Giao tiếp với đám nam nhân tâm tư không tốt với Lan Lan, hắn khôi phục trạng thái cao lãnh, bạc môi mím thành một đường thẳng, tùy tiện thả ra ít sát khí tôi luyện trên chiến trường, đầy bá khí khiến người khác e dè sợ hãi. Dáng vẻ thê nô, vô sỉ chân chó biến mất không còn một mống

Khí thế thật mạnh mẽ! Vu Tuệ Lương đã từng đối kháng qua, cũng không nhịn được kiêng dè với hắn. Chưa nói tới Thẩm Hàn Chi văn nhược thư sinh, ngoài mặt ôn nhu cười, nhưng sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng, rõ là bị khí thế quá chèn ép người của Lan Lăng vương dọa sợ.

Long nhãn hổ phách rét lạnh đảo qua, thu hồi toàn bộ tâm tư bọn họ.

Phượng Họa Lan ưu nhã cưỡi ngựa vòng qua hắn, khi ôm quyền định chào hỏi, nàng nhìn thấy dung mạo của Vu Tuệ Lương, lập tức sững sờ.Vu Tuệ Lương? Phượng Lương? Không thể nào, chắc chắn chỉ là người giống người thôi! Làm sao mà Phượng Lương có thể xuất hiện ở đây được?

Nếu có...nàng, sẽ tự tay giết chết hắn. Mùi vị bị người thân nhất phản bội, thật khó chịu không thể buông xuống, nàng muốn trả lại toàn bộ cho hắn, muốn chất vấn hắn, nàng đối xử với hắn chỗ nào không tốt? Nàng tin tưởng hắn, từ nhỏ yêu quý hắn, địa vị trong gia tộc chỉ dưới nàng, vì cái gì không hài lòng?

Đáy mắt nàng xẹt qua tia hận ý thật nhanh, sau đó ngẫm lại người giống người, lập tức khôi phục bình thường.

Thái độ của Phượng Họa Lan thật dọa sợ Nguyệt Dạ Long. Lan Lan hắn hiểu rất rõ, nàng rất băng lãnh, cực hiếm biểu lộ cảm xúc của con người bình thường, vậy mà, nàng lại thất thố ngẩn ngơ? Hơn nữa, tia sát khí kia, chắc hắn không nhìn lầm đi.

Nguyệt Dạ Long lo lắng cho Phượng Họa Lan, con ngươi hổ phách giảo hoạt đảo đảo, phát hiện mắt chó của mấy tên nam nhân khốn nạn đều đặt cả trên người nương tử của hắn, tính chiếm hữu bạo phát, hắn một lần nữa 'vô ý' che khuất tầm nhìn bọn họ, nắm tay nàng cất giọng mềm mại:“ Lan Lan, nàng không sao chứ?”

Phượng Họa Lan bị nhiệt độ ấm áp từ tay truyền đến, giúp nàng thanh tỉnh. Nhận ra mình thất thố trước khách quý, nàng âm thầm vỗ vỗ mu bàn tay Nguyệt Dạ Long ý bảo bản thân không sao, sau đó khóe miệng kéo một nụ cười như có như không:“ Thứ lỗi bổn cung thất thố, gió lạnh, có chút chóng mặt khó chịu”

“Lan Lan lạnh sao? Cát Tường, mang áo khoác” Nguyệt Dạ Long cau mày, hắn nhận thấy được, nàng, đang nói dối cho qua chuyện

“Đã phiền tân đế nhọc công” Phượng Họa Lan để Nguyệt Dạ Long hầu hạ mặc áo, hướng Vu Tuệ Lương chào lễ

Vu Tuệ Lương thụ nhược sủng khinh, hắn thõa mãn khi được mỹ nhân đáp lại, vung áo bào:“ Trấn quốc công chúa đừng lo, trẫm không nhọc công. Nghe nói nàng là Đệ nhất mỹ nhân đại lục, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, trăm nghe không bằng một thấy, trẫm, nay được mở rộng tầm mắt. Đáng tiếc, chậm hơn Lan Lăng vương một bước”

Nguyệt Dạ Long trợn mắt, mẹ nó, khiêu khích công khai? Ông ngươi còn đang sống sờ sờ đây này!

Phượng Họa Lan không ngờ hắn sẽ nói như vậy, đành chép miệng đa tạ đã quá khen

“Các vị cứ về xe ngựa, bổn cung muốn đoạn đường cuối này tự mình cưỡi ngựa” Phượng Họa Lan tự nhiên không muốn rước phiền toái, lời nói âm thầm đuổi khách

“Thật là duyên kì ngộ, vừa hay bổn cung cũng có ý nghĩ như vậy.” Thẩm Hàn Chi đợi mấy ngày nay, sao có thể để cơ hội trôi qua như vậy, lập tức không suy nghĩ đáp

“Trẫm không đi xe ngựa. Trấn quốc công chúa, nàng không ngại trẫm cùng bồi nàng cưỡi ngựa chứ?” Vu Tuệ Lương tuyệt không chịu yếu thế, giục ngựa tiến lên

Sắc mặt của Nguyệt Dạ Long dưới mặt nạ vô cùng đặc sắc. Cái mẹ gì vậy? Đi theo làm gì? Tiếp cận? Quyến rũ? Mĩ nam kế? Cường bạo? Cưỡng bức? Không được, tuyệt đối không!

Phượng Họa Lan nể bọn hắn có gia thế lớn không nên đắc tội, nàng gật đầu, không đợi người khác chuẩn bị, giục ngựa đi trước

Ba nam nhân liếc nhau, ánh mắt xẹt tia lửa, rồi nhanh chóng đuổi theo.

Nguyệt Thương Ly ngậm cọng cỏ đuôi chó, ở trong xe ngựa to kia mở cửa sổ, nhìn đám người phía xa. Hắn quay đầu, móc một xấp ngân phiếu, rất oai phong đặt xuống, hào sảng nói to:“ Bổn vương cá, thất đệ sẽ bị hai tên kia chỉnh điên”

Sử Tiêu Dung không ngần ngại móc một xấp ngân phiếu dày không kém, đặt ra:“ Ta cũng cá vương gia bị chỉnh thê thảm”

Hoa Vũ Lộng là kẻ ăn theo. Hắn tháo giày, cởi tất thối, móc ra ngân phiếu nhàu nát bốc mùi đặt lên, đã vậy còn bắt chước các vô lại công tử tạo dáng:“ Bổn công tử đặt chủ thượng bị chỉnh”

“Tởm chết đi được! Đã bao lâu ngươi không rửa chân rồi hả???”

“Cất ngay thứ kinh khủng này cho bổn vương”

Vân Trung mặt than nhìn bọn họ cãi cọ. Hắn nghiêm mặt, sờ sờ ngực áo, đặt chồng ngân phiếu dày hơn cả của Nguyệt Thương Ly lên bàn, ầm một tiếng. Sau đó, âm lãnh mở miệng:“ Ta cá, vương gia sẽ chọc hai tên kia tức điên”