Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường

Chương 15: Thăm bệnh đêm canh ba




T

rời tối đen như mực, trăng khuất sau đám mây.

Phượng Vũ An đã bị Lâm Đại Bảo đánh ngất lôi về, hiện tại chỉ còn bạch y hài tử ở lại.

Hắn vén chăn chui vào nằm cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại vận nội lực làm ấm cơ thể nàng.

“Lan Lan, nàng tại sao không tỉnh lại, nếu cứ như vậy vi phu phải làm sao?” Hắn cọ cọ đầu vào gò má trắng bệch của nàng, giọng điệu tựa oán phụ càu nhàu.

Đột nhiên hắn ngừng động tác, nhẹ nhàng chui khỏi chăn, không quên vén lại góc chăn, thổi tắt nến ra ngoài.

Gió thổi lá vàng rơi xào xạc trên nền đất, mây đen vây kín bầu trời, sắp có một trận mưu lớn.

Phượng Lăng Phong vừa phi thân đáp xuống trước của phòng tỷ tỷ, mới đặt mũi bàn chân xuống đã bị ám tiễn tấn công. Hắn khó khăn né tránh, mày cau lại khẽ quát: “Là kẻ nào?”

Ám tiễn ngừng công kích, trong góc tối một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra, chỉ nhìn được chiếc mặt nạ bạc sáng bóng, nhưng như vậy cũng đủ để Phượng Lăng Phong biết ai đã ra tay.

“Ông còn tưởng ai, hóa ra là Thái tử điện hạ. Đến đây làm gì, Lan Lan của ông ngủ rồi.”

Đầu Phượng Lăng Phong nhất thời chảy đầy vạch đen, này tiểu đệ đệ, sao miệng lưỡi ngươi mở ra toàn là lời nói thô tục thế hả?

“Vị tiểu đệ đệ này, không biết xưng hô thế nào?” Phượng Lăng Phong ôm quyền chào trước

Bên kia im lặng một chút, thanh âm lập tức nhu hòa hơn: “Gọi là tỷ phu (anh rể) hay Trấn Quốc phò mã gì cũng được. “

Khóe môi Phượng Lăng Phong giật giật, cái này........sao tiểu đệ đệ này khó hầu hạ thế!!!!!

“Tiểu đệ đệ, có thể cho ta vào xem tỷ tỷ một lúc không?”

“Có thể, giao thuốc giải thì được vào.” Bạch y hài tử xòe bàn tay mũm mĩm ra

Phượng Lăng Phong đơ người trong vài giây, bộ não một lúc đình trệ mới hoạt động trở lại: “Chắc là có sự nhầm lẫn, ta làm sao có thuốc giải.”

“Vậy không lẽ con ả Tử gì gì đó gọi ngươi đi nơi vắng tâm sự bồi dưỡng tình cảm sao? Chắc chắn giao thuốc giải đòi điều kiện, chỉ là.... ngươi không đáp ứng sao?” Bạch y hài tử mơ hồ tức giận, thanh âm có phần mất kiên nhẫn.

Phượng Lăng Phong bị nói trúng tim đen không khỏi áy náy: “Nàng ta cho ta tối mai hạn chót, ta nhất định lấy thuốc giải về cho tỷ tỷ, tiểu đệ đệ đừng quá lo.”

Bạch y hài tử hơi thu miễn sát khí, nhẹ giọng có chút không đành lòng: “ Ngươi vào đi, ngươi có thời gian 1 khắc (15') “

“ Đa tạ.” Phượng Lăng Phong mừng rỡ vội vào phòng.

Bạch y hài tử ngoái đầu nhìn theo bóng lưng hắn, long nhãn hổ phách ảm đạm ẩn chứa nét buồn bã cô độc.

“Sao, hối hận vì quyết định của đệ rồi a?” Nguyệt Thương Ly từ nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống đất, thân mật xoa đầu tóc mượt của hài tử”Đệ không hối hận. Lan Lan biết được hắn vào thăm, chắc sẽ vui lắm.” Chung quy Lan Lan chính là một lòng thích hắn, đệ căn căn bản không có cơ hội. Bạch y hài tử nói thầm câu sau trong bụng

“Aizzz tiểu tổ tông của huynh, sao đột nhiên đệ lại chọn nàng ấy?” Nguyệt Thương Ly chưa từng gặp tình huống đau khổ của đệ đệ, trong lòng cũng cảm thấy buồn thay.

“Khi sáng nay nhìn thấy Lan Lan, đệ biết, nàng, là định mệnh của đệ, cả đời này đừng hòng chối bỏ. Nàng là nương tử của đệ, là mẫu thân của các con đệ. Nhưng... nếu nàng thích người khác, đệ nhất định buông tay, chúc phúc cho nàng. Đệ thà bản thân đau khổ, cũng không nỡ thấy nàng không hạnh phúc. Không phải huynh cũng vậy sao? “

Bạch y hài tử nhón chân muốn vỗ vỗ vai Nguyệt Thương Ly, nhưng hắn lùn quá, còn Nguyệt Thương Ly cao lớn, nên thành ra là vỗ ngực, tư thế rất mực hài hước.

Gân xanh trên trán Nguyệt Thương Ly co rút đau đớn, hắn nghiến răng gỡ tay bạch y hài tử xuống: “Thôi bỏ đi. “

Quay lại với Phượng Lăng Phong.....

Phượng Lăng Phong cố gắng không gây tiếng động hết sức có thể, hắn đứng trước giường Phượng Họa Lan vén rèm lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt mà đau lòng không thể tả.

“Tỷ tỷ, đệ đến thăm tỷ. “

Phượng Lăng Phong quỳ gối cạnh giường, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của Phượng Họa Lan. Hắn giật mình, xoa xoa hai tay mình với tay nàng tạo độ ấm.

Phượng Họa Lan nhíu mày, mồ hôi bắt đầu rơi, miệng nhỏ cắn chặt đến suýt rỉ máu.

Hắn lo lắng nhìn Phượng Họa Lan, vừa vặn nhìn thấy biểu tình đau đớn bị độc dược phát tán của nàng. Hắn dùng tay áo lau mồ hôi, thở dài: “Tỷ tỷ đừng lo, chỉ cần ngày mai, ngày mai đệ sẽ lấy giải dược về cho tỷ. Tỷ sẽ không phải chịu đau khổ nữa. “

Hắn mỉm cười vén tóc mai của nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, sau đó dứt khoát rời khỏi.

Tỷ tỷ, đệ sẽ từ bỏ, mong tỷ tỷ sau này tìm được người thật lòng với tỷ.

************************************

“ Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết

Tả thừa tướng thông minh từ ái, tiếng tăm lẫy lừng, yêu dân như con, gia tộc nhiều đời đóng góp cho triều đình vững mạnh, năm thứ 11 của thất hoàng đế ngự trị xung phong sang Vu tộc giúp đỡ Tộc trưởng dẹp loạn, cải cách hành chính, đem lại ấm no cho con dân Vu tộc, giúp Hỏa Phượng quốc kết giao liên minh vững chắc với Vu tộc, có công với triều đình.

Nay Phương thị môn trứ huân phong, địa hoa anh phất ( đoạn này copy chương 48 của Thiên hậu pk nữ hoàng, lười không muốn suy nghĩ, thêm nữa con ả này cũng không có gì đáng để khen) hiền thục nhân hậu, khâm ban chức Thái tử phi, cùng san sẻ nỗi ưu phiền của Thái tử.

Hỏa Phượng quốc đời thứ 7, Hoàng đế Phượng Tường ngự trị năm thứ 19

Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An năm thứ 8

Khâm thử”

Chiếu thư không hề có ấn Trấn Quốc công chúa, nửa đêm canh ba được ban xuống.

Quan viên đảm nhiệm việc đi sứ nửa đêm bị thánh chỉ gọi dậy, trong vòng một canh giờ lập tức sang Vu tộc truyền ý chỉ, mời Tả thừa tướng và Đại tiểu thư trở về gấp.

Khi Thần phi được sủng ái, hoàng đế đã cử 1 ngàn binh tinh nhuệ và một vài vị quan sang giúp đỡ Vu tộc. Tả thừa tướng cầm đầu quan văn tình nguyện, đã được chấp nhận, đến nay cũng đã 8 năm.

Tả thừa tướng là người Phương gia, Phương gia 3 đời trước là phò mã của Trấn quốc công chúa đời thứ 4, sau đó dưới sự nâng đỡ làm quan trong triều mấy đời, thế lực hùng hậu, con cháu làm phi tần trong cung hai đời vua, có muốn hay không cũng ít nhiều kiêng dè thế lực họ Phương.

Chính vì vậy, Phượng Tường năm đó cố ý điều hắn ta đi để giảm bớt phe cánh hắn ta, đồng thời âm thầm thay đổi triều đình một lượt.

Bây giờ bất dắc dĩ phải gọi hắn ta về, sắc mặt Phượng Tường có chút không được tốt lắm. Nhưng nghĩ đến nữ nhi hắn ta là dâu Phượng tộc, hắn ta cũng không thể mưu đồ bất chính mà còn phò tá Thái tử lên ngôi, Phượng Tường mới yên tâm một phần.