Phượng Tường sải bước vào điện, đại nội tổng quản vội nghênh đón, thông báo thái tử đã đợi một lúc lâu.
Phượng Tường ngạc nhiên, hắn rất hiểu nhi tử, nhi tử hắn một mực quan tâm tiểu bảo bối, chắc chắn biết tiểu bảo bối trúng độc sẽ ở lại một tấc không rời, nay sao lại ở điện chờ hắn trở về, cũng không đến phủ Trấn Quốc công chúa một lần.
Phượng mâu hắn híp lại, bờ môi thẳng thành một đường, mày cau, lãnh khí phát ra càng đậm, hắn biết, chắc chắn có chuyện xảy ra, và có thể liên quan đến việc tiểu bảo bối trúng độc.
Nghĩ vậy, hắn vội bảo đại nội tổng quản dẫn đường.
Dưỡng Tâm điện là nơi ở của hoàng đế, chính điện nguy nga hùng dũng, nhưng thật ra bên trong lại thanh lịch gần gũi với cảnh vật thiên nhiên. Khắp nơi đặt những chậu hoa quý tỏa sắc được chăm sóc tỉ mỉ, còn làm cả một khu vườn nhỏ quý giá hơn ngự hoa viên gấp chục lần bao quanh. Chỉ cần mở cửa là có thể nhìn toàn bộ khu vườn. Cây hoa được trồng hai bên, ở giữa là lối đi rải sỏi trắng dẫn đến cầu. Cây cầu rất ngắn, thành cầu màu đỏ son, trên những cây cột còn đính lưu ly lấp lánh. Qua cầu là đến Vọng Nguyệt trai, là một nơi nghỉ chân xây hình lục giác, bao quanh là hồ nuôi cá Phượng Kim Lân, mạch nước được đào bí mật từ hồ Thủy Hoa dẫn về, đêm đến in rõ bóng trăng xuống làm phong cảnh nơi đây không thua gì hồ Thủy Hoa.
Khi Phượng Tường đến, Phượng Lăng Phong ngồi tại Vọng Nguyệt trai, ngồi xếp bằng xoay lưng lại, chỉ thấy được bóng lưng cao lớn với mái tóc đen dài quá hông, vạt áo sau vuốt thẳng thớm, bàn tay thon dài cầm ly rượu bạch ngọc vuốt ve tao nhã.
Nghe tiếng bước chân, Phượng Lăng Phong quay đầu khẽ cúi: “Phụ hoàng.”
Phượng Tường phất tay ra hiệu đại nội tổng quản và cung nhân lui, hắn tự cởi giày bước lên Vọng Nguyệt trai.
Phượng Lăng Phong ngồi trước bàn cờ vây một mình, bên cạnh kê thêm chiếc bàn tròn nhỏ để hai ly rượu và một lò than nóng đang nấu bình rượi bạch ngọc cổ cao tỏa mùi thơm mát.
“Một mình đánh cờ, thật có nhã hứng, ngươi bồi trẫm vài ván đi.” Phượng Tường không khách khí ngồi xuống
“Bồi phụ hoàng đánh cờ là vinh hạnh của nhi thần. Mời phụ hoàng đi trước.”
“Ngươi đi trước, không được ngường trẫm.” Phượng Tường xua tay
Phượng Lăng Phong hơi cúi người hướng hộp đựng cờ cầm một viên cờ ngọc trắng tỏa bạch quang trân quý, không nhìn Phượng Tường đặt xuống bàn cờ. Hồi lâu, hắn lấy hết khí lực mở miệng: “Phụ hoàng, tỷ tỷ thế nào rồi?”
Phượng Tường đặt quân cờ xuống, hừ lạnh một tiếng đáp: “Ngươi không tự đi thăm, hỏi trẫm có ích lợi gì?”
Phượng Lăng Phong không vội đặt thêm một quân cờ xuống, nhàn nhã lấy khăn tay cầm bình rượu ngọc, lắc nhẹ, chậm rãi rót vào hai ly rượu, không nhanh không chậm hai tay nâng một ly trước Phượng Tường.
“ Phụ hoàng biết Tử Đồng nói gì không? “
Phượng Tường nhận ly rượi giật mình nhìn nhi tử hắn, chuyện Tử Đồng gọi Phượng Lăng Phong đi nơi khác nói chuyện riêng đã được Ly vương Nguyệt Thần quốc thuận lại đầy đủ, nếu nói không hiếu kì là giả.Thấy Phượng Tường đầy mong đợi nhìn hắn, Phượng Lăng Phong cong cong khóe môi cầm ly rượu còn lại vuốt ve, vẻ mặt không che giấu hết nổi đau khổ cô đơn nói tiếp: “Phụ hoàng, nàng ta muốn nhi thần xin chiếu thư gọi Phương tả thừa tướng trở về, lấy nữ nhi của lão làm Thái tử phi, chừng nào chiếu thư chưa được ban bố xuống toàn quốc biết thì sẽ không giao thuốc giải cho tỷ tỷ, nhi thần chỉ có thời gian suy nghĩ đến nửa đêm tối mai, nếu chậm trễ, độc dược ăn dần lục phủ ngũ tạng tỷ tỷ đến chết dần, thậm chí chết cũng không toàn thay.”
Hắn vừa nói vừa cười thê lương, nước mắt trong suốt từ từ lăn trên má. Trong đời hắn ngoại trừ lúc nhỏ khóc ra, cũng chưa từng rơi lệ thêm một lần.
Phượng Tường thở dài khẽ lắc đầu đặt ly rượi xuống, lấy một quân cờ đen tiếp tục ván cờ.
“Thái tử, trẫm hỏi ngươi, vậy giữa hạnh phúc bản thân với mạng sống của tiểu bảo bối, cái nào quan trọng hơn?”
“Phụ hoàng biết rõ, tất nhiên mạng sống tỷ tỷ quan trọng hơn.” Phượng Lăng Phong mơ hồ có chút tức giận
Phượng Tường ngẩn mặt đối diện với Phượng Lăng Phong đột nhiên mỉm cười hiền hậu đến không ngờ: “Vậy ngươi còn đắn đo gì nữa, đã lựa chọn tiểu bảo bối hi sinh hạnh phúc của ngươi, sao không sớm tìm trẫm hạ chiếu thư?”
“Phụ hoàng không hiểu hay giả vờ không hiểu? Nhi thần thích là tỷ tỷ, nếu lấy nữ nhân kia thì thật có lỗi với tỷ tỷ. Nếu không nhi thần lúc đó đã đồng ý, không dây dưa đến bây giờ!!!!” Phượng Lăng Phong phát hỏa, đây là lần đầu tiên, còn trước mặt phụ hoàng hắn.
“Một khi ngươi đã sinh ở hoàng gia, là nữ tử phải hòa thân, còn nam tử nhất định phải tam thê tứ thiếp, tất cả đều là hôn nhân chính trị, không có tình yêu, càng không có lựa chọn. Những điều cơ bản này ngươi không hiểu sao? Đặc biệt thân phận ngươi là Thái tử, việc nạp nữ nhi của đám đại thần nâng cao thế lực, giữ vững vị trí của ngươi là không thể tránh khỏi.”
Phượng Tường uống cạn ly rượi, không nhìn Phượng Lăng Phong, sau đó nói tiếp:“ Giữa ngươi và tỷ tỷ căn bản không thể ở bên nhau được, ngươi tốt nhất nên dẹp ngay tư tưởng mơ mộng ấy đi.”
“Phụ hoàng!!!!!” Phượng Lăng Phong cắt ngang lời hắn, cảm thấy mình thất thố liền im miệng
Hai phụ tử nhất thời im lặng không ai nói với ai câu nào. Đom đóm bắt đầu bay, làm cho phong cảnh càng thêm xinh đẹp.
“Hôm nay trẫm với ngươi vứt bỏ thân phận hoàng đế và thái tử, đối mặt như phụ tử nhân gian đi.” Phượng Tường mở lời trước
“Tuân lệnh phụ thân.” Phượng Lăng Phong rót rượu, kính Phượng Tường một ly
Phượng Tường nhìn ánh chiếu xuống in bóng trên hồ, còn có ánh kim quang phát ra từ cá Phượng Kim Lân, tâm nhất thời thư thái thả lỏng. Phượng Lăng Phong nhìn vẻ mặt thả lỏng của phụ hoàng hắn, vươn tay lau lệ trên mắt mỉm cười hỏi nghi hoặc hắn ấp ủ từ lâu: “Phụ thân, người có phải không thích cô cô?”
Phượng Tường không giấu giếm gật đầu: “Ta thích nàng ấy, nhiều lắm.... nhiều lắm.... đến tận bây giờ. Dẫu sao cũng không thoát khỏi định mệnh Phượng gia chúng ta.””Phụ thân, người nói cái gì định mệnh Phượng gia? Nhi thần ngu muội không rõ.” Phượng Lăng Phong ngạc nhiên
“Ta được phụ hoàng kể lại trước lúc lâm chung, còn được dặn kĩ là chỉ truyền cho các hoàng đế đời sau.”
Phượng Tường ngừng một chút, sau đó tiếp tục: “Cái gọi là định mệnh Phượng gia đã xuất hiện từ thời Thế tổ khai lập quốc. Khi ấy thời loạn lạc, hoàng đế khai quốc và tỷ tỷ ngài là tỷ đệ ruột trong một gia tộc giàu có, phụ thân ngài nổi tiếng phong lưu tam thê tứ thiếp thông phòng chật nhà, chính thê là Quận chúa lại tàn nhẫn hay ghen, luôn chèn ép những di nương khác. Thế tổ ngài ấy và tỷ tỷ là nhi tử của di nương, mẫu thân mất sớm, để lại hai nhi tử không ai quan tâm, thường xuyên bị khi dễ đánh đập. Tỷ tỷ ngài ấy lớn hơn 6 tuổi tự mình lén chui lỗ chó trốn ra ngoài ăn xin, làm thuê, làm mướn để có tiền trang trải sinh hoạt hằng ngày cho Thế tổ, đợi đêm khuya trộm sách từ thư phòng dạy dỗ Thế tổ nên người.
Thế tổ 15 tuổi tài trí hơn người, một cao nhân vô tình phát hiện dạy ngài võ công. Người đó là Tướng quân đương triều, tay giữ trọng binh trấn quốc. Được hơn 7 năm, đất nước càng loạn lạc, hoàng đế triều đại đấy chết, thái tử còn quá nhỏ, khắp nơi xung đột nổi lên. Tướng quân tay cầm trọng binh dẹp loạn, mang danh bảo vệ hoàng thất nhưng thật ra gian díu với Thái hậu, cùng bà ta cai trị đất nước, giữ chức Nhiếp chính vương.
Thế tổ là một trong những người vào sinh ra tử bình định lại đất nước, được cân nhắc làm Đại Tướng Quân kiêm tâm phúc bên cạnh Nhiếp Chính vương. Chứng kiến hắn ta ngày càng bạo ngược, làm điều ác, dâm loạn hậu cung, lạm sát dân lành, Thế tổ mấy lần muốn tạo phản nhưng nhớ đến công ơn dưỡng thành cứu tỷ đệ ngài ấy khỏi nghèo đói nên thôi.
Cho đến một ngày, Thế tổ phát hiện tỷ tỷ ngồi khóc muốn trầm mình tự vẫn mới phát hiện chân tướng sự việc tàn khốc.
Nhiếp chính vương năm xưa không phải vô tình thấy ngài có căn cơ học võ mà dạy ngài. Năm đó, tỷ tỷ ngài dung mạo đẹp tuyệt trần lén ngài bán thân trong kĩ viện, Nhiếp Chính vương vừa vặn mua đêm đầu tiên của tỷ tỷ, đồng thời dưới sự dụ hoặc của tỷ tỷ mới đồng ý dạy dỗ nâng đỡ tiểu đệ ở nhà, còn hứa sẽ yêu một mình tỷ tỷ.
Khi loạn thế, là tỷ tỷ khuyến khích, bày mưu cho hắn đoạt quyền, nhưng khi ngồi được trên ngôi chí tôn thì quên mất tỷ tỷ, làm biết bao chuyện ác. Tỷ tỷ ngài phát hiện mình có mang, tuyệt vọng, đau thương, phẫn hận tự tử.
Thế tổ một lòng yêu tỷ tỷ ngài từ nhỏ, nay lại biết những chuyện tỷ tỷ cất giấu bao năm, đau lòng không thể tả lại không thể nói với tỷ tỷ ngài, bởi vì tỷ tỷ ngài sau sự kiện đó chỉ ngoại trừ thù hận thì không còn cảm xúc khác. Thế tổ nghe lời tỷ tỷ ám sát thành công Nhiếp Chính vương, giết toàn bộ quý tộc hoàng thất, từ hài tử trong tã đến lão bà 80, ngay cả động vật nuôi cũng không tha. Thế tổ đăng cơ, lấy họ Phượng của mẫu thân làm họ hoàng đế. Tỷ tỷ ngài lui về hậu cung, chỉnh đốn hậu cung yên ổn. Sau đó, tỷ tỷ ngài xin được tiêu dao thiên hạ.
Thế tổ làm sao chấp nhận, tìm mọi cách để tỷ tỷ ở lại, cuối cùng lập chức Trấn Quốc công chúa để dùng triều đình và hậu cung trói buộc tỷ ấy ở lại với ngài.
Không hiểu làm sao, nhưng thế hệ hoàng đế nào cũng yêu Trấn Quốc công chúa, tổng đến đời ta là 7 người, đến chết cũng không nói cho dòng Trấn Quốc công chúa biết nửa chữ, chỉ truyền cho hậu nhân biết tìm cách gởi bỏ thống khổ của các tiền bối.”
Phượng Lăng Phong cúi đầu trầm lặng, hắn nghĩ chỉ có phụ tử hắn mới đâm đầu yêu tỷ tỷ mình, không ngờ những hoàng đế trước cũng.....aizzz
Thảo nào phụ hoàng biết chuyện mà ngạc nhiên một chút cũng không có a.
“Ngươi đi thăm tiểu bảo bối một chút đi, ta nhìn thấy tiểu bảo bối thật lòng để ý đến ngươi.” Nhưng còn Phượng Vũ An thì không có chút tình cảm với ta, Phượng Tường nói thầm câu sau trong bụng, kì thực ghen tị với nhi tử muốn chết.
Phượng Lăng Phong gật đầu, nhìn thấy trời đã quá nửa đêm liền hành đại lễ chào Phượng Tường, sau đó thoải mái khinh công rời khỏi.
Phượng Tường không nhìn lấy một lần, hắn tiếp tục chơi cờ một mình, khóe mắt xuất hiện nước mắt trong suốt đọng lại. Hắn đã giữ bí mật hoàng tộc này 23 năm, giờ nói ra hết thật nhẹ nhàng thư thái.