Tĩnh vương phi vừa về tới biệt viện, lập tức không cần giữ khuôn mặt hiền từ hòa ái như ban nãy nữa, sắc mặt đỏ rực vặn vẹo cực khó coi. Bà ta đập bàn ngồi phịch xuống, tức giận quát: “Con nhóc đó thật quá đáng! Nó là cái thá gì chứ? Dám ăn nói với bổn phi như vậy! Lan Lăng vương năm thê tứ thiếp còn phải xin ý tứ nó? Nằm mơ!”
“Mẫu thân...ngài bình tĩnh lại đã” Nguyệt Mỹ Hậu rót cho bà ta tách trà, đến lấy lòng.
Tĩnh vương phi nhận trà, uống cho nguôi đi lửa giận. Trang ma ma mang trà bánh lên thêm, nhỏ giọng khuyên: “Vương phi cần gì phải đi chấp nhất một con nhóc? Dù sao tiểu thư cũng có diễm phúc được Lan Lăng vương lâm hạnh, đêm đó nô tì còn cho tiểu thư uống hổ lang chi dược, chắc chắn một lần là mang lân nhi, đợi lúc có tin mừng, chúng ta ầm ĩ một trận, thì con nhóc đó có muốn cũng không phản đối được”
Hổ lang chi dược là loại dược khi nữ nhân uống vào, sẽ hút dương khí nam nhân, chỉ qua một lần ân ái liền đậu thai. Chỉ là người nam nhân vì bị hút dương khí, nên tuổi thọ sẽ giảm mạnh! Chính vì tính nguy hiểm của loại dược này, mà Thần Minh đại lục đã cấm lưu truyền bí dược, chỉ có ở sâu trong quốc khố, cụ thể là quốc khố Nguyệt Thần quốc mới có.
“Ngươi làm tốt lắm, đúng là ma ma tâm phúc của bổn phi.” Nghe vậy, Tĩnh vương phi nhếch môi cười khẽ, vươn tay nâng cằm Nguyệt Mỹ Hậu lên dặn dò: “An Nhiên quận chúa, à không, sau này phải gọi con là Lan Lăng vương phi mới đúng, con thời gian này đừng suy nghĩ lung tung, yên tâm hảo hảo dưỡng thai. Chỉ cần con được gả vào vương phủ, thì vị vương phi kia nha, giải quyết rất đơn giản...”
************************************
Hôm nay, phàm là người hoàng tộc Nguyệt Thần quốc hoặc các quan viên có phẩm quyền đều bận tối mặt tối mũi. Hoàng thân quốc thích thì tiếp đón các sứ giả, dàn quan viên bận rộn chạy qua chạy lại theo sự sai bảo của hoàng đế, Xích Ly vương chỉnh đốn Cấm Long Vệ bảo vệ an toàn cho hoàng thành, hoàng hậu nương nương mật đàm với Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An trong điện.
Đảo hết tầm mắt, có lẽ rảnh rỗi nhất chính là hai nhân vật chính của hôn lễ: Phượng Họa Lan và Nguyệt Dạ Long.
Phượng Họa Lan phẫn nam trang, cưỡi hắc mã nghiễm nhiên trở thành một bộ dáng công tử thế gia thoát tục tuấn mĩ, tóc tím dài được nàng cột đuôi ngựa cao lên, vết bớt hình bỉ ngạn hoa đỏ sậm ẩn hiện sau gáy, nổi bật làn da trắng nõn nà của nàng. Phượng nhãn hẹp dài chậm rãi quét qua một lượt, sau đó hiền hòa cúi xuống nhìn quả cầu tuyết đang vô cùng hưng phấn trong ngực nhìn trái nhìn phải.
Vào địa phận chợ, Phượng Họa Lan kìm cương ngựa chậm lại. Nơi này khác với Hỏa Phượng quốc, không có đường đi riêng cho ngựa, vì vậy không thể thả ngựa phi như bay được, chỉ có thể chậm rãi từng bước chen giữa đám người đông đúc thôi.
“Cữu... cữu cữu, Hoàn Hoàn muốn ăn kẹo hồ lô, còn có lư đả cổn, còn có...”
“Hoàn Hoàn, cái bụng của con có thể ăn nhiều vậy sao?” Phượng Họa Lan chọt chọt cái bụng tròn cách một tầng y phục dày của tiểu hài tử, vẻ mặt dở khóc dở cười”Cữu cữu khi dễ Hoàn Hoàn! Ăn không hết đem về cho ngoại công, ngoại tổ mẫu, còn mẫu thân...tự ngài ấy có ngân lượng đi mua”
Cuộc vui như thế này tất nhiên không thiếu Nguyệt Dạ Long. Hắn thay một thân trang phục dạ hành, đầu đội nón vành rộng, có khăn rũ xuống che khuất, hoàn toàn không nhìn được dung mạo bên trong, tay gác lên bội kiếm ngang hông, khí thế lạnh lẽo chuẩn của một bảo tiêu, làm nhiệm vụ cao cả dắt ngựa cho Phượng Họa Lan. Vì sao hắn phải làm như vậy? Tất nhiên, đây là hoàng thành Nguyệt Thần quốc, người dân ai cũng quá quen với việc Lan Lăng vương mang mặt nạ bạc cưỡi bạch mã rồi, không thể tự do như Hỏa Phượng quốc được. Lan Lan lại không muốn vi hành bị quá nhiều người biết, bất đắc dĩ, hắn liền thành bộ dạng này đây, bộ dạng người hầu của vị công tử ưu nhã.
Dọc đường quả thật chọc cho hắn giận đến đen mặt. Bởi vì Lan Lan của hắn quá khuynh quốc, đi đường ai cũng lộ ra vẻ mặt hoa si nhìn đắm đuối mê mẩn. Nữ nhân thì không nói, ngay cả nam tử cũng cười dâm đãng là thế nào? Nhìn cái gì mà nhìn? Ghê tởm, cả nước miếng cũng chảy! Nếu không vì có Lan Lan ở đây, hắn nhất định cắt hết cái kia của đám háo sắc.
Cát Tường và hai vị ma ma theo sau, cách một khoảng cách không quá xa, nén cười nhìn Lan Lăng vương chịu ủy khuất.
Phượng Họa Lan chiều theo ý của Nam Cung Luân Hoàn, chỉ cần tiểu mập mạp muốn, nàng liền lập tức mua. Hai người chơi đùa rất tận hứng, không quản đến Nguyệt Dạ Long đen mặt dắt ngựa, còn đến chen lấn mua đồ, xách đồ giúp...
Chơi mệt, Nam Cung Luân Hoàn giờ phút này nằm ườn ra trên bàn, miệng nhai điểm tâm, hai mắt ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp phía dưới. Phượng Họa Lan nhìn tiểu mập mạp, sau đó xoay mặt, chậm rãi uống hớp trà, mày liễu cong lên đầy tán thưởng: “Trà này mùi vị không tệ”
“Tất nhiên rồi, Lan Lan ngồi ở phòng bao chữ Nhất, phòng bao đắt nhất của Vọng Nguyệt Lâu, trà lâu đứng đầu Nguyệt Thần quốc, mùi vị trà ngon, rất được giới quý tộc ưa chuộng a.” Đã ở trên phòng bao, Nguyệt Dạ Long không cố kỵ tháo mũ xuống, vừa tự châm trà cho bản thân vừa giải thích cho Phượng Họa Lan nghe.
Phượng Họa Lan gật đầu tỏ ý đã hiểu. Cầm một khối điểm tâm lên, tao nhã cắn một miếng, híp phượng nhãn lại thưởng thức nhân sinh dưới lầu.
Một cỗ xe ngựa dưới sự bảo bọc của tầng tầng thị vệ dần dần tiến về phía hoàng cung. Phượng Họa Lan đảo mắt. Nhìn sắc cờ trên đó, cư nhiên lại là một trong Ngũ đại cường quốc, Hoa Thương. Khoan thai đến chậm, còn bày binh bố trận khua chiên đánh trông? Hừ, đồng minh của Thanh Loan quốc không sai biệt chút nào.
Khi Phượng Họa Lan tính toán thu hồi tầm mắt, đột nhiên có đạo thân ảnh xẹt qua góc tường phía dưới làm nàng cảm giác không ổn chút nào!
“Cát Tường, ngươi trông tiểu công chúa, tuyệt đối không để con bé nhìn xuống lầu” Phượng Họa Lan kéo Nam Cung Luân Hoàn vào trong, giao cho Cát Tường và hai vị ma ma.
Nguyệt Dạ Long nhận ra sự tình không ổn, liền đến cạnh nàng, cùng nhau quan sát phía dưới.
Quả nhiên, từ hai bên ngã rẽ, một loạt hắc y nhân xuất hiện, động tác cực nhanh lẹ tấn công vào đội ngũ Thanh Loan quốc. Binh lính Thanh Loan quốc sau vài giây sững sờ, lập tức hồi phục tinh thần ứng chiến, bảo sứ giả bên trong. Người dân vội vã tháo chạy, nhất thời, phía dưới loạn thành một đoàn, thanh âm la hét, tiếng chém giết không ngừng vang lên. “Yêu nghiệt, có nên nhúng tay không?” Nàng không nhanh không chậm hỏi, khóe môi khẽ nhếch lên tà mị
“Nên a Lan Lan, nếu để vị sứ giả kia chết ở Nguyệt Thần quốc, thì Thanh Loan có cớ gây hấn với chúng ta rồi. Bất quá chuyện này để Vân Trung và Thiên Ngân xử lý đi.” Nguyệt Dạ Long hơi dịch người sát vào nàng, đôi mắt hổ phách trong veo chớp chớp đầy vô tội, bộ dạng mặc kệ chuyện chém giết phía dưới.
Phượng Họa Lan hướng phía sau ra dấu, Thiên Ngân trong bóng tối cúi đầu nhận mệnh, cùng Vân Trung hai đạo thân ảnh bay xuống dưới.
Bên đám hắc y vốn thấy sắp thành công nửa đường lại bị phá rối, liền tăng thêm lực lượng, tấn công gấp rút dồn dập.
Tuy nói Vân Trung và Thiên Ngân võ công cao cường, nhưng nhất thời chỉ có hai người chống đỡ một toáng hắc y, có chút lực bất tòng tâm. Hơn nữa đám hắc y kia cực kì thông minh, chia nhau ra hành động, hai tốp tách hai người ra, còn một tốp trực tiếp xông thẳng đến cỗ xe ngựa.
Phượng Họa Lan thấy tình thế không ổn, đặt tách trà xuống, tung người từ cửa sổ nhảy xuống, rút nhuyễn kiếm nơi đai lưng ra chém ngang một nhát. Nội lực đỏ rực mang theo chưởng phong mạnh mẽ, đầy uy lực trực tiếp hất văng đám hắc y đang đến, nhưng lực đạo cũng vì quá mạnh, vô tình làm bay một nửa nóc của xe ngựa.
Trong xe ngựa, cư nhiên là một mỹ nhân nhu nhược yếu ớt cùng hai thị nữ. Nàng ấy ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ mở to, trong ánh mắt nàng ấy chỉ có mỗi hình bóng tiêu sái tuấn lãng lúc Phượng Họa Lan nhảy xuống.
Phượng Họa Lan không tốn bao nhiêu sức, vẫn là chiêu cũ, gót chân nàng khẽ xoay, nhuyễn kiếm nhẹ vung lên, đám hắc y kia đều ngã xuống, một kiếm cắt ngang yết hầu. Thanh nhuyễn kiếm không hề vươn một giọt máu, sạch sẽ bóng loáng dưới ánh mặt trời.
Vân Trung và Thiên Ngân cũng nhanh chóng giải quyết, sau đó quỳ xuống: “Chủ tử, thuộc hạ vô năng, làm bẩn kiếm ngài”
Phượng Họa Lan gật đầu, từ trong ngực áo lấy ra chiếc khăn tay bằng lụa, chậm rãi lau qua nhuyễn kiếm một lần, sau đó vứt khăn, cất nhuyễn kiếm lại vào đai lưng.
“Đã làm tiểu thư kinh sợ, có bị thương không?” Phượng Họa Lan xoay đầu hỏi
Lúc này nàng ấy mới giật mình, lại mất thêm vài giây mới hiểu là vị thiếu niên đó nói chuyện với nàng, nàng đỏ mặt khẽ đáp nhỏ: “Đa tạ công tử ứng cứu...ta...ta không sao”
Nguyệt Dạ Long cũng từ trên cửa sổ nhã gian nhảy xuống, vẻ mặt lạnh băng quét mắt qua tàn cuộc một lượt, sau đó hướng nữ tử trong xe ngựa nói: “Thục Tuệ công chúa, chuyện hôm nay bổn vương sẽ điều tra rõ ràng.” Hắn lại hướng Vân Trung phân phó: “Đến, thông báo với Đại huynh”
Sớm sinh ra là người hoàng thất, Nguyệt Dạ Long không chỉ đem gia phả dung mạo của hoàng tộc của Nguyệt Thần quốc ra học thuộc, cũng sớm nhận biết hết toàn bộ nhân vật hoàng tộc của Ngũ quốc. Vì vậy khi vừa nhìn mặt, hắn liền biết được thân phận và phong hào của nàng ta. Nếu ban nãy không cứu nàng ta, quả thật là có chuyện không hay!
Hai thị nữ đỡ nàng ấy ra. Thục Tuệ công chúa cần tú khăn che miệng mũi, đè nén cơn buồn nôn đang cuộn lên nơi dạ dày, ánh mắt nàng gắt gao nhìn Phượng Họa Lan, phịch một tiếng quỳ xuống
“Tiểu nữ là Thục Tuệ công chúa của Thanh Loan quốc, gia mẫu là Hiếu Linh công chúa, gia phụ là Bách Lý Tể tướng Thanh Loan. Công tử, sau này ngài cần gì, tiểu nữ cho dù xuống núi đao biển lửa cũng không từ.”
“Công chúa khách sáo, nhấc tay chi lao thôi” Phượng Họa Lan làm động tác hơi dìu nàng ấy
Nguyệt Dạ Long cau mày, này...hình như có gì đó sai sai thì phải?
Vị công chúa Thanh Loan đáng thương, còn định hỏi thêm quý danh của Phượng Họa Lan, không ngờ Cấm Long vệ của Nguyệt Thần quốc đến, cung kính mời nàng ấy về hoàng cung. Dưới ánh mắt đầy bất mãn cùng cảm xúc không tình nguyện, Thục Tuệ công chúa bước lên một cỗ xe ngựa khác, lưu luyến thân ảnh cao gầy với mái tóc tím đứng nơi đó...
Công tử, có duyên, nhất định gặp lại ngài!