Nguyệt Dạ Long võ công cao cường, hai mắt trong bóng tối không thua kém loài sói hoang dã, giác quan cũng mẫn cảm không kém. Đáng chết, nàng thân thể mềm mại trắng nõn, hai khối tròn tròn no đủ cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cái yếm nhỏ đến đáng thương, quần thụng tơ lụa ôm sát lộ ra cặp mông to vừa tay, còn đang cọ sát nơi bụng dưới hắn, cặp chân thon dài kẹp chặt hông hắn, tuy trong đêm tối chỉ có hai sắc thái trắng đen, nhưng cũng đủ dụ hoặc làm hắn liên tục hít khí, nơi kia bắt đầu trướng đau...
Hắn bắt buộc dời chú ý nơi khác, hơi nhìn nhìn liền hỏi: "Tầng chín cấp tám?"
"Không sai" Phượng Họa Lan chưa phát hiện nguy hiểm, phượng nhãn trong đêm tỏa ra thứ hào quang rực rỡ, quả thật muốn hút cả tâm hắn vào trong
"Lan Lan thật giỏi. Đồng cấp với vi phu rồi." Nguyệt Dạ Long thừa lúc nàng không chú ý, cúi đầu xâm chiếm đôi môi đang hé mở của nàng
Bởi vì quá bất ngờ, Phượng Họa Lan ngốc lăng ra, giúp hắn không tốn bao nhiêu sức đã cạy mở hàm nàng, luồn lưỡi vào sục sạo tìm kiếm. Sau bao nhiêu lần hôn trộm, kĩ thuật của hắn vô cùng tiến bộ, làm nàng từ ngốc lăng trực tiếp chuyển qua hãm vào, khép mắt vô thức đáp lại.
Cảm nhận được nàng đang đáp lại, đầu hắn oanh một tiếng, thô bạo đè nàng xuống, tay trượt từ lưng xuống mông căng tròn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Phượng Họa Lan khẽ rên, phượng nhãn màu tím mờ sương đáng thương nhìn hắn, chọc cho tim hắn ngứa ngáy không chịu nổi. Hắn hôn lên mí mắt nàng, tay dời lên ôm eo, kéo chăn đắp cho cả hai, khàn giọng nói: "Ngủ đi"
Tim Phượng Họa Lan đập mạnh liên hồi, trước giờ là nàng trêu chọc nam nhân, không ngờ xuyên qua dị thế, nàng năm lần bảy lượt bị yêu nghiệt dụ dỗ a. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, hắn nỗ lực áp chế dục vọng bản thân, sợ làm nàng tổn thương. Đáy lòng nàng quả thật không chỉ cảm kích, còn có một cảm xúc kì lạ khó hiểu len lỏi lên. Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nghĩ:
Gả được cho hắn, chính là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Trời còn chưa sáng, Nguyệt Dạ Long đã thức dậy. Phượng Họa Lan vốn ba phần ngủ bảy phần thức, khi hắn vừa lặng lẽ rút tay ra khỏi đầu nàng, nàng liền mở mắt.
Cửa mở, quả nhiên Quản gia và Vân Trung sớm đợi sẵn
"Vương gia, còn một canh giờ nữa đến giờ thiết triều" Vân Trung mặt lạnh đáp, mang khay đựng y phục và mão quan dâng lên
"Khẽ một chút" Nguyệt Dạ Long nhường đường
Quản gia mang nước ấm và khăn sạch vào, hầu hạ hắn rửa mặt qua. Khi ông định đem thau đồng đi, ngoài ý muốn thấy vương phi đã tỉnh, tựa người vào thành giường, liền cảm thấy giật mình, cúi đầu hành lễ: "Nô tài thỉnh an vương phi"
"Sao không ngủ thêm?" Nguyệt Dạ Long đau lòng, phất tay cho hai người lui
"Ta không buồn ngủ. Nội thương thế nào rồi?" Phượng Họa Lan xuống giường, mang giày vào bước đến
"Vi phu không sao" Nguyệt Dạ Long bởi vì được nàng lo lắng, vui như hài tử cười nói
Nàng gật đầu, mãi mới nhớ nàng có thói quen mặc mong manh khi ngủ, vội khoác thêm áo, sau mới giúp hắn thay y phục vào triều.
Hắn đi rồi, nàng bảo Cát Tường vào, vệ sinh sạch sẽ, thay thường phục, đánh thức Nam Cung Luân Hoàn, lại giúp bé vệ sinh qua, xong hết thảy mới định thăm thú vương phủ.
Mở cửa phòng, từng tia sáng yếu ớt chiếu xuống, khung cảnh nơi tiểu viện này bỗng dưng bình dị êm ả lạ thường, tuyệt không thua tiên cảnh. Phượng Họa Lan hít sâu không khí trong lành, tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Hôm qua vừa tăng cấp, nàng liền nổi hứng thú thử công lực, nhún chân, nơi đai lưng rút ra nhuyễn kiếm, luyện một bộ quyền pháp của nhị lão đầu.
Bộ kiếm pháp này hư hư thực thực, mềm mại uyển chuyển, lúc chậm lúc nhanh, tựa như múa mà cũng tựa như muốn đoạt mệnh người khác. Dưới sự thể hiện của Phượng Họa Lan, bộ kiếm pháp dường như đạt đến cảnh giới hoàn mĩ, vừa đẹp vừa phát ra uy lực vô cùng.
Lan Lăng vương phủ ngoài sáng trong tối đều là cao thủ, nhất là tiểu viện vương phi nghỉ tạm, số người bảo vệ đông vô cùng. Họ nhìn thấy vương phi thân mềm mại hữu lực múa kiếm, vốn khinh thường, không ngờ lại gặp được cao thủ! Tình báo vương phủ vô cùng nhanh nhạy, ngắn ngủi một tách trà, đám sát thủ chen chúc trong tối, gia đinh cùng thị vệ cũng nấp gần đó, say mê thưởng thức phong thái của vương phi.
Kiếm vương phi chưa nói đến mỗi nhát chém phát ra kình lực uy chấn màu đỏ, còn có lá cây cũng cuốn theo, tạo thành vòng xoáy tròn bảo vệ, uốn lượn theo nhịp nhàng.
Nam Cung Luân Hoàn ngây ngốc nhìn, vỗ tay khí thế, miệng đều hô đẹp, ánh mắt sùng bái vô cùng.
Múa xong, chỉ thấy ánh mắt vương phi tựa như mãnh hổ quét qua, nhìn thẳng vào ánh mắt tên thủ lĩnh đám sát thủ trong tối, kiếm vương phi hướng thẳng vào vị trí ngực trái gã, lập tức, tất cả lá cây bảo vệ nàng ban nãy dàn thành hàng, bắn thẳng về phía đó.
Không chỉ mình gã hoảng sợ, mà lá cây dàn ra rất nhiều, trả đủ nơi có người nấp. Lá cây tựa phi tiêu bay thẳng đến, cách ngực trái tất cả một gang tay, liền rơi xuống. Toàn bộ thở phào, lại thầm hoảng sợ. Nếu ban nãy vương phi không thủ hạ lưu tình, quả thật hoàn toàn có thể giết chết tất cả bọn họ! Võ công thâm sâu thế này, khí thế này, quả không thua vương gia. Tuyệt phối của thiên hạ, cực kì xứng đôi.
Đám người trong bóng tối lặng lẽ bước ra, quỳ xuống, đông đến chỉ thấy đầu đen kịt. Bọn họ dập đầu ba lần, tiếng hô lớn như sấm dậy: "Chúng thuộc hạ tham kiến vương phi. Đa tạ vương phi thủ hạ lưu tình"
"Đứng lên đi. Bổn cung chỉ đùa giỡn thôi" Phượng Họa Lan thu kiếm, quay gót bước vào trong
Cát Tường rất hiểu thói quen chủ tử, luyện công xong chính là đi tắm, vội nói với gã gia đinh gần nhất, sai chuẩn bị nước nóng.
🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥
Trong khi Phượng Họa Lan tắm rửa, Tam lão đầu phi thân vào Xích Ly vương phủ, nắm tên đồ đệ vô dụng dậy bàn kế.
"Sư phụ, đồ nhi muốn ngủ" Nguyệt Thương Ly nói xong cuộn vào chăn ấm, ahuhu, hắn thật đáng thương, phụ mẫu không thương, tỷ đệ không yêu, ngay cả sư phụ cũng đáng mắng hắn nữa!
"Ngủ ngủ ngủ, ngươi thật đúng là vô dụng quá mà! Lão phu sắp mất đi bảo bối đến nơi, ngươi không giúp ta cướp lại, còn ngủ? Ta đánh chết tên vô dụng nhà ngươi" Tam lão đầu giật chăn, xách tai hắn lên, không lưu tình gõ quạt lên đầu hắn
Nguyệt Thương Ly la vài tiếng, rốt cuộc chịu thỏa hiệp ngồi dậy, đeo mặt nạ vào.
"Đồ đệ, ngươi thân với tên kia, rốt cuộc phủ đệ hắn ra sao? Nói ta nghe nào."
"Sư phụ có điều không biết, Thất đệ quản vương phủ chặt chẽ tựa lồng sắt, không thua gì luyện binh. Sát thủ ngoài sáng một tổ, trong tối một tổ, gia đinh và thị vệ đều võ công không thấp. Hơn nữa dường như nơi ở của Thất đệ còn bố trí trận pháp, sơ sẩy liền toi mạng chết đói trong đó." Nguyệt Thương Ly chậm rãi giảng giải, không hề phóng đại từ nào
"Ngươi không gạt ta chứ? Hắn mới mấy tuổi đầu, sao giỏi vậy được?" Tam lão đầu trợn mắt
"Cho dù toàn bộ người Cuồng Sát điện xuất thủ, chưa chắc giành thế thượng phong. Thế lực Thất đệ dường như rất mạnh, đồ nhi cũng chưa biết tường tận. Nếu có thể, thì Ám Dạ cung và Ma Vực liên thủ, có thể đánh ngang tay" Nguyệt Thương Ly nói đều này, vì hắn biết sư phụ quen thân với hai vị sư bá kia
"Hừ, nếu điều động được ta cần khổ sở vậy sao!" Tam lão đầu ngán ngẩm, toàn bộ là bảo bối quản lí, mà bảo bối bị trúng bùa mê của tên kia rồi, không chịu xuất thế lực cũng lão đào tẩu, quả thật thủ túc vô sách
"Sư phụ, người thiên vị muội ấy quá đáng" Nguyệt Thương Ly bất mãn gào lên
"Gào cái gì? Bảo bối là thiên tài trong thiên tài, ta nâng niu bao nhiêu cũng thấy không đủ. Còn thứ vô dụng ngu si đần độn như ngươi thì có cho ta cũng không thèm" Tam lão đầu tức sùi bọt mép, quạt trên tay đập liên tục trên đầu hắn, rõ ràng là giận chó đánh mèo mà!
Nguyệt Thương Ly vừa ăn đòn vừa thê lương nghĩ, hóa ra Thiên An nói đều là sự thật, bốn vị lão nhân gia thiên vị, thiên vị tiểu muội đến mức người ta ghen tị đỏ mắt mà. Vốn ban đầu hắn cho là Thiên An phóng đại, nay thấy được...chết tiệt, bất công!!!!