Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 687: Có thể do ta là yêu




Hồ Lý là hồ yêu có đạo hạnh nông cạn và cũng chưa nắm chắc về lòng dạ con người. Lúc này, tuy rằng gã thấy tức giận nhưng chủ yếu là do chuyện mình đi ăn trộm bị phơi bày, còn bị những người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cảm giác xấu hổ của Hồ Lý cũng không sâu. Với đạo hạnh và sự từng trải của mình, Hồ Lý đã sớm hiểu rõ trộm cắp là không tốt trong quan niệm của con người, nhưng nhận thức mạnh mẽ về sự vinh nhục trong việc trộm cắp lại chưa đủ.

Vì vậy, khi nghe Kế Duyên nói lấy lại đồ rồi rời đi, Hồ Lý như được đại xá.

“Vâng, ta thu lại liền!”

Hồ Lý vội vàng mở bao bố, liên tục hốt thảo dược trên quầy vào trong bao.

Nghe Kế Duyên nói vậy, lại thấy Hồ Lý thu dọn dược liệu thì chưởng quầy ở bên cạnh lập tức đưa tay ra bắt lấy cánh tay của Hồ Lý.

“Sao nào? Bị bắt tại trận còn muốn đi à? Nói mau, dược liệu ở đâu ra?”

“Ngươi buông ra! Buông ra!”

Hồ Lý giãy giãy tay, nhưng chưởng quầy kia cầm tay rất chặt. Hồ Lý lập tức lộ vẻ hung dữ, nhe răng về phía chưởng quầy.

“Gừ…”

Trong chớp mắt này, vẻ mặt hung hăng kia đã dọa cho chưởng quầy nhảy dựng. Y chưa từng thấy người nào có vẻ mặt như vậy, nên đã vô thức buông lỏng cánh tay.

“Sao nào, tặc tử như ngươi còn muốn động thủ à?”

“Đúng vậy, ngươi còn muốn động thủ à?” “Đúng đấy, đồ cướp gà trộm chó!”

Mấy tiểu nhị trong cửa hàng cũng đi đến bên cạnh chưởng quầy, ngoài ra còn có không ít người dừng chân đứng lại. Điều này đã giúp chưởng quầy thấy mình có đủ dũng khí. Y liếc mắt ra hiệu một cái, lập tức có hai gã tiểu nhị chắn trước cửa, thậm chí ở bên ngoài cũng có hán tử có quen biết sơ sơ hỗ trợ canh cửa.

Hồ Lý đã lấy thảo dược xong và cầm bao bố trong tay, nhưng khi quay đầu lại thấy bản thân dường như bị bao vây. Gã vô thức nhìn Kế Duyên, nhưng Kế Duyên còn chưa nói gì, tên chưởng quầy kia đã đi trước một bước đến cửa ra vào, ngăn hai người bên trong lại.

“Không được đi. Không nói ra lai lịch của thảo dược này thì cùng ta đi gặp quan phủ!”

“Ta đã nói là ta vào thâm sơn hái được, còn chưa đem đi phơi nắng nữa, không phải hàng trộm cắp!”

Kế Duyên đứng một bên đánh giá tên chưởng quầy này. Hắn biết đối phương nhất định sẽ có lý do thoái thác, vì lợi ích mà trở mặt. Những loại người này sẽ không vì công lý mà làm việc nghĩa đâu.

Quả nhiên, ngay sau đó tên chưởng quỹ kia bèn nói.

“Lão sư phụ thường xuyên cung cấp thảo dược cho Kỳ Thảo Đường chúng ta đã nói rằng gần đây hay bị người khác ăn trộm những dược liệu chưa kịp mang đi phơi nắng trong nội viện. Những kẻ đó rất giảo hoạt, mãi mà chưa bắt được. Ta thấy hôm nay ngươi lấy ra đống thảo dược này, chính là thảo dược của lão sư phụ ở Kỳ Thảo Đường chúng ta rồi!”

“Còn vị tiên sinh này nữa, nhìn ngươi dáng vẻ nho nhã, nếu chỉ bị tặc tử mê hoặc thì cũng thôi đi. Nếu ngươi là tòng phạm, khi ra gặp quan phủ thì chỉ sợ thư sinh học sĩ như ngươi không còn mặt mũi nhỉ?”

Kế Duyên cảm thấy có chút buồn cười, nhìn thoáng qua Hồ Lý đang hơi khẩn trương. Hắn lại nhìn những người chung quanh, sau đó cười nói với chưởng quỹ.

“Nếu là mua bán bình thường thì những dược liệu này đáng bao nhiêu tiền?”

“Ngươi, ngươi hỏi cái này để làm gì?”

“Năm gốc nhân sâm có số năm tuổi không thấp, lại có linh trí, thủ ô, hoàng tinh, những thứ này đáng giá ba xâu tiền sao?”

Nhiều người đang ở đây như vậy, đương nhiên chưởng quầy không dám nói lung tung, chỉ có thể tính toán một cách tương đối bình thường.

“Bao dược liệu có nhân sâm cỡ mười năm, nếu là mua bán bình thường thì tính giá mười lượng bạc cũng không quá. Nhưng đây là tang vật của kẻ trộm thì đừng nói tới.”

Kế Duyên cười cười, khẽ gật đầu với đám người ngoài cửa. Một hán tử cực kỳ cao lớn, mặt đỏ au từ bên ngoài chen lấn đi vào. Gã tiện tay tách đám người đang đứng xem náo nhiệt ra.

“Người nào…?” “Ngươi…”

“Không có mắt à…”

Vừa muốn mắng một câu nhưng nhìn thấy dáng vẻ đối phương như vậy, mọi người đều giận mà không dám nói gì. Mà Kim Giáp cũng không bận tâm, vẫn đẩy mấy tên tiểu nhị tựa như đẩy mấy đứa trẻ sang một bên, rồi tiến vào trong tiệm thuốc. Gã khom người chắp tay hành lễ với Kế Duyên, chẳng qua lần này không gọi cung kính như lúc trước.

Khi Kim Giáp đi vào dường như đã dập tắt hết khi thế của đám người bán thuốc kia. Bọn họ bắt đầu trở nên thấp thỏm không yên. Ai nhìn qua thể trạng và thần thái của Kim Giáp đều biết là không dễ chọc rồi.

“Ngươi, các ngươi muốn làm gì? Cẩn thận ta báo quan sai! Ai ai ai ai ai a...”

Chưởng quầy trực tiếp bị Kim Giáp bắt lấy vạt áo rồi kéo lên, hai chân cách mặt đất một khoảng, không ngừng đạp loạn, trong miệng y cũng không ngừng la hét. Nhưng những người chung quanh chỉ duy trì khoảng cách an toàn, ngay cả tiểu nhị trong cửa tiệm cũng không dám tiếp cận.


“Tất nhiên là phải đi gặp quan rồi. Một lát nữa ngươi cũng có thể gọi lão sư phụ bán thuốc cho tiệm của ngươi đến để nói lý lẽ. Vị tùy tùng mặt đỏ này của ta tính hình không tốt lắm, ghét nhất là người khác bị oan uổng, nhưng cũng không thể để ngươi mượn cớ. Bây giờ gã chắc chắn sẽ không động thủ với ngươi. Đợi quan sai đến, mọi chuyện giải quyết rõ ràng rồi nói tiếp!”

“Các ngươi cũng có thể đi cùng.”

Kế Duyên nói với những người xung quanh một câu, rồi đi thẳng ra ngoài cửa. Hồ Lý cầm theo bao tải, cùng với Kim Giáp xách theo chưởng quầy tiệm thuốc đi phía sau. Không có bất kỳ người nào dám ngăn cản phía trước.

“Đừng đừng, hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, hảo hán… Ta sẽ trả thù lao, ta sẽ trả thù lao, bao nhiêu tiền ta đều đưa! Mấy người các ngươi, ngăn bọn hắn lại, ngăn bọn hắn lại!”

Ngăn bọn hắn lại ư? Người xem náo nhiệt thì đương nhiên sẽ không mua thêm việc vào người. Ngay cả mấy tên tiểu nhị còn không dám nhìn thẳng vào mắt của Kim Giáp, chỉ cảm thấy cái bàn tay kia mà đấm một phát chắc mình thành cái muôi.

“Hảo hán, hảo hán, ta không nên bị ma quỷ dẫn đường, ta không nên nói oan cho người khác... Đều là do tiểu nhân nhất thời nổi lòng tham, là tiểu nhân không tốt… Hảo hán, tiểu nhân đưa ngài hai mươi lượng, hai mươi lượng….”

Vừa mới ra tới đường cái, chưởng quầy của tiệm thuốc đã thấy quá sợ hãi, liên tục nhận sai. Kết quả là con đường này càng lúc càng náo nhiệt, tất cả mọi người cùng đi tới nha môn.

Trên đường đi, Hồ Lý cười suốt, không ngừng châm chọc lão chưởng quầy đang lo lắng trong tay Kim Giáp.

“Đông đông đông đông đông đông....”

Âm thanh đánh trống vang lên bên ngoài nha môn…

“Thăng đường ~~~~~ “

Quan lão gia ngồi trên cao, nha môn sa dịch đứng hai bên. Quá trình thẩm vấn diễn ra nhanh chóng mà lại tàn khốc. Tri phủ nhìn mặt mà nói chuyện, vừa thấy Kế Duyên và Kim Giáp khó độ bất phàm, lão biết ngay rất có lai lịch. Hơn nữa, tri phủ còn tìm đến lão sư phụ hái thuốc kia, rất nhanh đã tra ra manh mối.

Một câu “Đánh năm mươi gậy” được thốt ra từ trong miệng quan lão gia, lập tức có hai sai dịch tiến hành trọng hình với chưởng quầy.

“Bịch…” “Bịch…” “Bịch…” “Bịch…”

“A.. á…a…a…a…a….”

Từng gậy đánh xuống, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hồ Lý nghe thấy mà lòng sợ hãi. Lão bản bán thuốc hét được một lúc thì yết hầu cũng khàn luôn. Y thống khổ đến mức gần ngất đi. Những người qua đường xem náo nhiệt giờ cũng lặng ngắt như tờ.

“Hồ Lý, cảm thấy như thế nào?”


Hồ Lý nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói.

“Tiên sinh, cái này có hơi quá không? Lúc này mới hai mươi gậy, y đã không chịu nổi. Nếu đánh xong năm mươi gậy, y có chết không?”

“Án phạt của quan lão gia không biết nặng nhẹ, năm mươi gậy đánh xuống thì hơn phân nửa là mất mạng.”

“A? Cái này, tiên sinh vậy phải làm sao bây giờ?”

Thấy Hồ Lý gấp gáp, Kế Duyên quay đầu nhìn về phía gã, cười hỏi.

“Lúc trước y gài ngươi vụ dược liệu, giờ ngươi lại sốt ruột cho y à?”

“Cái này, cái này không giống nhau! Không giống nhau! Ta đương nhiên giận y nói oan uổng cho ta, nhưng trực tiếp đánh chết thì quá mức rồi. Hơn nữa, y còn là một đại phu! Tiên sinh, người nói bọn họ dừng tay đi. Hơn hai mươi gậy mà một nửa cái mạng không còn. Đã đủ rồi, đã đủ rồi, bao nhiêu đó đủ rồi…”

“Ha ha ha ha...”

Kế Duyên cười khẽ vài tiếng, Hồ Lý cảm thấy chung quanh bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, mơ mơ hồ hồ như mây như sương mù, mang tới cảm giác làm cho người ta có chút đầu váng mắt hoa.

Nhưng một khắc sau, gã giống như bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mê. Hồ Lý tỉnh táo lại, thấy chung quanh chẳng có công đường, cũng chẳng có quan sai. Gã rõ ràng vẫn đang đứng trong tiệm bán thuốc, và đang thu lại dược liệu trên quầy.

Cũng vào giờ phút này, lão bản bán thuốc vừa vặn chụp lấy cánh tay Hồ Lý. Hồ Lý nhìn về phía chưởng quầy, phát hiện trong ánh mắt đối phương có chút hoảng hốt rồi lại hoàn hồn, sau đó vẻ mặt tràn ngập cảm giác sợ hãi nhàn nhạt.

“Như thế nào, chưởng quầy không cho đi à?”

Thanh âm của Kế Duyên truyền đến từ bên cạnh, khiến cho cả Hồ Lý và chưởng quầy đều kinh sợ mà hồi thần.

Lão bản tiệm thuốc cũng rút tay về, sợ hãi nhìn quanh một chút, sờ tay lên mặt, rồi lại sờ lên mông và sau lưng mình. Y thoáng thở dốc, thần sắc mang theo chút vui mừng.

“Không, không có chuyện đó. Vừa rồi, vừa rồi tại hạ đường đột. Hai vị có muốn bán số dược liệu này không. Tại hạ trả mười, không, tại hạ trả hai mươi lượng!”

Hồ Lý mở to hai mắt nhìn, quay đầu nhìn về phía Kế Duyên, người sau cười cười.

“Dược liệu là của ngươi, bán hay không bán thì ngươi tự mình quyết định, nhìn ta làm gì?”

“Bán! Vậy ngươi cũng đừng đổi ý, tự ngươi nói hai mươi lượng đấy nhé!”

“Dạ dạ dạ, không đổi ý không đổi ý!”

Chưởng quầy vội vàng vào trong quầy lấy bạc. Thấy tiểu nhị và người qua đường đang trợn mắt há mồm kinh ngạc, chưởng quầy lập tức hô to.

“Đi đi đi, đi làm việc đi!”

“Còn các chư vị, vừa rồi là hiểu lầm, hiểu lầm. Tại hạ nhận lầm người, oan uổng người tốt, đều là hiểu lầm, đều tản đi đều tản đi!”

Sau khi đuổi người, chưởng quầy mới tùy tiện lấy một túi đựng bạc to, rồi đưa cho Hồ Lý đang đứng ở quầy hàng.

“Hai mươi lượng bạc, xin vui lòng nhận cho. Vừa rồi tiểu nhân mạo phạm, thất lễ thất lễ, mong ngài rộng lòng tha thứ, mong ngài rộng lòng tha thứ!”

Hồ Lý sững sờ nhận túi bạc. Thấy chưởng quầy hành lễ, còn liên tục xin lỗi, trong lòng Hồ Lý cũng đã hết giận. Gã cầm bạc rồi đáp lễ, sau đó mới cùng Kế Duyên đi ra khỏi tiệm thuốc.

Chưởng quầy vẫn đứng ở cửa ra vào và không ngừng hành lễ với hai người, sau đó y nhìn thấy một hán tử cao lớn đỏ au đứng bên cạnh cửa hàng rời đi mà trong lòng sợ hãi.

Khi ba người Kế Duyên đi được một đoạn, những ánh mắt chung quanh cũng dần bớt đi. Hồ Lý lấy được bạc nên hết sức cao hứng, nhét một phần vào trong túi đã chuẩn bị sẵn. Gã cứ vuốt thỏi bạc mãi, vui vẻ như một đứa bé.

“Tiên sinh, ra có tiền rồi. Hai mươi lượng lận, không ít nhỉ? Đúng rồi, tiên sinh, vừa rồi gã chưởng quầy kia có phải cũng nhìn thấy chuyện đến nha môn và bị ăn đòn không?”

Kế Duyên không trả lời luôn mà nhìn Hồ Lý rồi lại nhìn Kim Giáp và con hạc giấy nhỏ đang đứng trên vai.

“Số tiền này tất nhiên không ít. Chỉ là đúng sai quan trọng hơn tiền bạc. Biểu hiện của chưởng quỹ kia là nhân tính, biểu hiện của ngươi cũng là nhân tính. Ai thiện ai ác, ai đúng ai sai?”

“Có thể do ta là yêu?”

“Ha ha ha ha ha...”

Kế Duyên cười ha hả, không nói gì thêm, bước nhanh về phía trước. Hồ Lý cũng bám theo. . Tiên Hiệp Hay

“Ấy ấy, tiên sinh, là ta đúng, là ta đúng, đúng không? Dù sao cũng không đến mức gã kia đúng, đúng không?”