Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Niệm Di
Ba người nhìn đống xương bên chân Kế Duyên. Bụng nó khá to, nhưng to ở mức rất khoa trương. Con heo rừng này không nhỏ, bỏ đi phần xương thì cũng còn hơn mười cân thịt. Dù tính đến chuyện thịt nướng teo lại sau khi chế biến thì ba người bọn họ ăn cùng nhau cũng không thể nào hết mười cân được.
Ba người lại nhìn cái bụng cũng không rõ ràng lắm của Kế Duyên, ai nấy đều cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng hán tử ngồi gần Kế Duyên vội vàng nói.
“Ách, haha, tiên sinh ăn ngon là được rồi. Dù sao thì thịt nướng là để ăn hết mà.”
Hán tử nướng thịt lúc nãy rõ ràng là người đầu lĩnh của cả nhóm đã cắt lời chàng trai trẻ bên cạnh. Gã chỉ vào con heo rừng nướng trên giá rồi nói.
“Đúng vậy, đúng vậy. Tiên sinh ăn ngon là được rồi! Đúng rồi, con heo rừng này vẫn còn một phần chân giò chưa ai ăn. Nếu tiên sinh muốn ăn nữa thì cứ tự nhiên.”
Con heo nướng trên kệ vẫn còn một cái đầu heo và một phần chân trước, cùng với một ít thịt dọc theo sống lưng. Tuy Kế Duyên vẫn còn thèm nhưng hắn đã ăn hết một nửa con rồi. Dù sao cũng đã rất thỏa mãn, nên lúc này hắn mới lắc đầu cười nói.
“Kế mỗ ăn no lắm rồi, lâu rồi không được ăn ngon như vậy. Đa tạ ba vị đã khoản đãi!”
Cười cười nói nói một lúc, Kế Duyên khẽ lắc tay. Tất cả những thứ dầu mỡ bám trên tay đều rơi xuống mặt đất. Trong móng tay cũng chẳng còn chút vết dầu bẩn nào. Tiếp theo, hắn còn đưa tay vào trong áo, lấy ra hai khối bạc vụn.
“Không biết thịt lợn nướng này bán như thế nào?”
Kế Duyên nhìn ra được ba người này vốn muốn chuẩn bị hơ thịt lợn khô rồi sau đó đem bán. Nếu hắn chỉ ăn một miếng thì ba người chắc chắn sẽ không có ý kiến gì. Nhưng không ngờ hắn nhất thời cao hứng, không giữ được cái miệng, suýt chút nữa ăn hết sạch. Kế Duyên có chút áy náy.
Chẳng qua, vừa thấy Kế Duyên lấy bạc ra, hán tử lớn tuổi hơn một chút ngồi đối diện với hai người, lúc này lắc đầu khoát tay.
“Không, không, không được. Tiên sinh học vấn kinh người, những điều tiên sinh dạy bảo đã vượt qua một con lợn rừng này rồi. Mấy thứ này còn có thể bắt lại được, chứ lời vàng của tiên sinh thì chưa hẳn có thể nghe ở khắp chốn!”
“Đúng vậy, Kế tiên sinh. Chỉ là một ít thịt lợn mà thôi. Chúng ta còn mong có thể chiêu đãi ngài tốt hơn. Sớm biết hôm nay có thể gặp tiên sinh thì hôm qua chúng ta đã không uống hết rượu. Giờ chỉ hận không có rượu thôi. Đúng rồi, ở đây còn phần sườn, một cái chân trước và một cái đầu lợn, tiên sinh cứ ăn cho thỏa ý!”
Thấy bọn họ không chịu lấy tiền, lại chỉ hận không có rượu, Kế Duyên làm sao có thể ngồi yên được. Lúc này, hắn trực tiếp đứng lên nói.
“Mấy vị không nói tới thì Kế mỗ còn quên. Thực ra ở trong rừng, Kế mỗ cũng có một bọc đựng hành lý, chỉ là ta không thể không đề phòng người nên không dám mang theo. Lúc bắt đầu ta cũng ậm ờ, hy vọng các vị không trách tội. Trong túi đồ của ta còn có một ít rượu ngon. Ba vị đợi ta một lát, Kế mỗ đi lấy rượu rồi sẽ quay lại!”
Hán tử chính giữa không chút do dự, đứng lên chắp tay nói.
“Tiên sinh cứ tự nhiên. Nếu rượu nặng thì có cần tại hạ đi theo không, có thể hỗ trợ người mang về đây?”
"Không cần không cần, Kế mỗ mang được. Ta đi một chút rồi quay lại!”
Nói xong, Kế Duyên mới quay người đi vào trong rừng.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, rồi biến mất ở ngã rẽ đi vào rừng. Một người trẻ tuổi nghẹn họng nãy giờ, rốt cuộc cũng nhịn không được.
“Hai vị huynh trưởng, vị Kế tiên sinh cũng tham ăn quá đi. Con lợn rừng này chúng ta còn định để dành làm thức ăn cho một tuần. Hắn ăn nhiều vậy thì hắn phải trả tiền. Sao các huynh không lấy. Bạc vụn lúc nãy chắc cũng gần nửa lượng ấy nhỉ?”
Hai người nhìn về phía rừng cây, sau đó lại nhìn người trẻ tuổi. Hán tử nướng thịt khẽ cười, vỗ lên vai gã.
“Tiểu Tề, người thường có thể ăn nhiều thịt như vậy không?”
Người trẻ tuổi vội lắc đầu.
“Làm sao có thể!”
“Ta lại hỏi ngươi, vừa rồi Kế tiên sinh kể về Doãn công, nói Doãn công đại diện cho cái gì?”
Người trẻ tuổi nhíu mày, hơi cảm thấy khó hiểu.
“Sao Văn Khúc, sao vậy? Hắn còn chỉ những ngôi sao cho chúng ta xem nữa, có vấn đề gì không?”
Hán tử còn lại cũng không nhịn được cười, nói thêm một câu.
“Tiểu Tề, Kế tiên sinh chỉ cho chúng ta xem như thế nào. Ta quên mất rồi, ngươi giúp ta nhớ lại thử xem nào?”
Người trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhưng động tác lập tức dừng lại. Ánh mắt gã hơi mở lớn, há hốc mồm, ngón tay không biết chỉ về hướng nào trên bầu trời.
“Những ngôi sao đâu…”
“Khà khà, Tiểu Tề, giờ là ban ngày trời nắng, sao có thể thấy những ngôi sao được hả?”
“Nhưng lúc nãy Kế Duyên ngài ấy….”
Nói chuyện đến lúc này, người trẻ tuổi đã hiểu rõ, dùng vẻ mặt khoa trương nhìn hai người huynh trưởng. Hán tử nướng thịt lúc này mới khẽ gật đầu, lại vỗ lên vai của gã.
“Tiểu Tề, ngươi rốt cuộc vẫn còn non lắm. Vị Kế tiên sinh này học thức uyên bác, ăn nói phong nhã, tuyệt đối không thể là kẻ phàm phu tục tử. Nghĩ kỹ thì sao chúng ta có thể chậm trễ ngài ấy được?”
Ba người đợi một lúc lâu, Kế Duyên cũng đã quay lại, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ. Trong tay hắn còn cầm một ống trúc màu xanh biếc được cột bằng dây thừng, xem ra đây chính là bầu rượu.
“Đến đây nào, các ngươi mời Kế mỗ ăn thịt, vậy hãy để ta mời các ngươi uống rượu nhé?”
“Thật sự có rượu sao, vậy thì tốt quá!” “Ha ha ha, tiên sinh mau ngồi xuống đi. Cái đầu lợn này rất hợp làm mồi nhắm đấy!”
Ba người niềm nở tới giúp Kế Duyên một tay, lại mời hắn ngồi xuống.
Kế Duyên cầm ống trúc đưa cho ba người, vừa đủ mỗi người một cái. Sau đó, hắn mở nắp.
“Rượu này gọi là rượu Đại Diếu, đặc sản của nước Thiên Bảo. Rượu mạnh vị thuần, cực kỳ khó có được và cũng rất khó uống đấy. Vì vật hiếm thì quý, Kế mỗ bù cho phần thịt nướng ha ha ha.”
“Tiên sinh nói rất đúng. Một cân rượu này có khi được một lượng vàng đấy!”
Ba người nhận rượu cũng lần lượt mở nắp. Chỉ cảm thấy hương rượu có mùi trúc thơm ngát, cực kỳ mê người, vả lại nhìn cây trúc này giống như mới được chặt xuống.
“Kế mỗ uống trước, mời!”
Kế Duyên sớm đã nhịn cơn nghiện rượu không được rồi. Lúc nãy khi hắn vào rừng, bản thân đã lấy Thiên Đấu Hồ ra làm vài hớp. Bây giờ hắn lập tức đưa ống trúc lên uống rượu. Ba người nhìn nhau một cái, nuốt nước bọt rồi cũng cầm ống trúc lên làm một ngụm. Rượu mạnh rót vào cổ họng, vừa kích thích vừa khoan khoái dễ chịu. Một ngụm rượu vào bụng, toàn thân đổ mồ hôi.
“Rượu ngon! Rượu ngon quá!” “Đúng là rượu ngon!”
"Dễ uống, uống ngon thật!"
Lời này chân tâm thật ý, Kế Duyên nghe thấy cũng thấy vui vẻ hơn. Thời gian qua, có vẻ thần kinh của hắn hơi căng thẳng, nên lúc này cũng thả lỏng một chút.
“Thích là được rồi ha ha.”
Vẫn còn thịt lợn dư lại, ba người chỉ lấy cây dao rồi cắt ăn một chút. Thịt và rượu mạnh cùng nuốt xuống bụng, quả thực là hưởng thụ hiếm có.
Rượu trợ hứng cũng trợ gan, dần dần ba người cũng buông lỏng hơn. Khi Kế Duyên uống được một phần ba rượu trong ống trúc, hán tử nhiều tuổi nhất tranh thủ lúc rảnh rỗi, đề cập tới một vấn đề đã qua, hỏi một câu.
“Kế tiên sinh, người biết nhiều hiểu rộng, có thể chỉ chúng ta một con đường sáng không?”
Kế Duyên nhấp ngụm rượu, cũng không trả lời ngay. Hán tử kia vội bổ sung.
“Hôm nay nghe tiên sinh nói chuyện, chúng ta đã biết đại biến của Tổ Việt sắp tới. Chúng ta chỉ là những thợ săn tầm thường, cũng không mong cầu lớn gì, chỉ cầu ăn no mặc ấm, sống an ổn qua ngày.”
Kế Duyên nuốt ngụm rượu xuống, cười nói.
“Vậy cũng đơn giản. Các ngươi bỏ ý tưởng tòng quân vào doanh trại Tổ Việt đi, về nhà sống an ổn là được. Với bản lĩnh của ba vị, chắc chắn không đến mức chết đói.”
“Cái này…”
Ba người hai mặt nhìn nhau, đều hơi có chút xấu hổ.
“Tiên sinh, chúng ta cũng không phải cố ý gạt người. Thật ra trước khi nghe ngài nói chuyện, chúng ta cũng có chút khó mở miệng…”
“Đúng vậy, hơn nữa không cần tiên sinh nói, dù doanh trại có tốt, chúng ta cũng sẽ không tòng quân!”
Trò chuyện lâu như vậy, gần như ăn sạch một con lợn rừng, làm sao mà Kế Duyên không nhìn ra ba người muốn làm gì. Lúc này rượu trong ống trúc đã hết, Kế Duyên phủi mông đứng lên, khẽ chắp tay với ba người.
“Ăn thỏa thuê, uống thống khoái, cơm nước no nê, Kế mỗ cũng xin cáo từ. À đúng rồi, nếu muốn qua núi theo hướng tây nam, chớ đi theo con đường nhỏ này, có yêu nhân đấy. Nếu muốn đi vào bình nguyên theo hướng chính nam, đừng có ở lại ban đêm, có âm nhân đấy. Các ngươi cứ tận lực đi một mạch xuyên núi ban ngày. Ta nói vậy thôi. Kế mỗ cáo từ!”
“Ôi, tiên sinh, ngài đi lúc này ư…”
"Tiên sinh, tiên sinh chờ một chốc!"
Hai trong ba người đã đứng lên. Hán tử ở chính giữa lấy một túi bằng giấy dầu ở phía sau, rồi lấy lương khô ra. Sau đó, đặt nửa cái đầu heo đã được cắt miếng vào trong. Gã đứng dậy đi tới trước mặt Kế Duyên.
“Ta biết tiên sinh không phải phàm nhân. Chúng ta cũng không có gì đáng giá. Một chút tấm lòng thành, mong tiên sinh nhận lấy!”
Thấy hán tử kia hai tay đưa túi bằng giấy dầu, Kế Duyên hơi do dự, có nên nhận lấy không. Hắn suy nghĩ một lúc rồi đưa tay trái lấy từ trong ống tay áo phải ba trái cây xanh tươi ra.
“Suýt chút nữa thì quên. Chúng ta ăn nhiều thịt như vậy cũng ngán. Quả táo tươi này rất ngon, ăn vào chống ngán đó. Mỗi người lấy một quả đi.”
Kế Duyên đưa táo cho ba người rồi nhận lấy cái túi bằng giấy dầu, rời đi về phía đông bắc rời xa bờ sông. Đợi đến khi không thấy bóng dáng Kế Duyên nữa, hán tử tặng thịt bỗng vỗ đùi chan chát.
“Ai nha! Chúng ta hồ đồ quá, còn chưa báo tên gia môn, khó trách tiên sinh không chào đón chúng ta!”
“Hả? Ai dà, chỉ mãi lo nghe tiên sinh kể chuyện thiên hạ, lại quên chuyện chính!”
Thấy hai huynh trưởng hối tiếc, người trẻ tuổi vội nói.
“Vậy bây giờ đuổi theo nhé?”
“Ài, được rồi được rồi, chắc đuổi cũng không kịp đâu.”
Nam tử tiếc hận gặm một miếng táo trong tay. Hương thơm lập tức tràn ngập trong khoang miêng. Men rượu lúc nãy do uống quá nhiều đã bị cỗ hương vị thanh mát này xua tan đi hết…
Mà lúc này Kế Duyên đã đi rất xa, dù ba người có đuổi theo thì chắc chắn cũng không kịp. Trong tay hắn vẫn giữ cái túi còn đang ấm nóng kia. Hắn nghĩ một chút, khẽ cười rồi cất vào tay áo.
Bữa tiệc bên bờ sông hoang dã này, không chỉ được ăn đến thoải mái mà còn được uống đến vui vẻ. Kế Duyên mượn chuyện này cũng đã hiểu được tâm tính của một bộ phận người dân ở Tổ Việt. So với việc tìm hiểu tình hình chuyện kinh sư triều đình Tổ Việt bước lên chung một chiếc thuyền với đám tiên sư pháp sư, Kế Duyên quan tâm đến chuyện ở dân gian hơn.