Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 660: 660: Không Thể An Toàn





Mấy người này rõ ràng có chút không hợp với những quân nhân Tổ Việt khác.

Binh lính phía sau cũng nhìn thi thể vị huyện lệnh trên mặt đất rồi nói.
“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?”
Nam tử mặc áo giáp cau mày không nói gì, đưa tay muốn lấy kiếm trong tay huyện lệnh, nhưng không lấy được.

Tuy vị huyện lệnh đã chết nhưng ngón tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.

Cuối cùng, gã phải mở từng ngón tay ra mới có thể lấy được thanh kiếm.

Sau đó, gã cởi vỏ kiếm bên hông huyện lệnh, đút trường kiếm vào vỏ cầm trong tay.
Nam tử nhìn thoáng qua tình huống trong thành.

Trong một mảnh ồn ào, khắp nơi là tiếng la hét và kêu khóc kinh hoàng.
“Sau khi trở về, chúng ta triệu tập huynh đệ, nghĩ biện pháp rời khỏi nơi thị phi này, quay về làm Sơn đại vương vẫn tốt hơn ở đây.”
“Đại ca, người không muốn kiến công lập nghiệp à? Đây chẳng phải là cơ hội chỉ có một lần trong đời sao?”
Trong lúc gã tiểu đệ sau lưng kinh ngạc hỏi vậy, thì gã nam tử này đã cầm kiếm đứng lên.
“Mặc dù vẫn có tổng soái thống lĩnh nhiều đội quân nhỏ như thế, nhưng chỉ là các nơi tụ họp lại mà không có người quản lý.

Một đội quân được xưng là có trăm vạn người nhưng lại hỗn loạn tới mức nghiêm trọng.

Một đám ô hợp có biết bao nhiêu người, mà lại chỉ dựa vào lợi ích thúc đẩy để hình thành một đội quân.

Về phía triều đình thì ngoại trừ mười vạn binh kia, ngay cả lương thảo cũng không phát ra...!Tình hình này chưa chắc đã thắng được Đại Trinh.”
“Nhưng có rất nhiều vu sư, tiên sư ở đây!”
Nam tử do dự một chút nhưng vẫn lắc đầu.
“Chuyện thần tiên ta không hiểu, hơn nữa, những thần tiên kia….

Thôi quên đi, tìm chút rượu thịt để còn về ăn Tết, đi thôi.”
Nam tử và hai huynh đệ bên cạnh cũng không nói thêm gì nữa, dẫn theo hai người đi về phía chợ trong thành.

Bọn họ cũng có nhiệm vụ của mình khi đến đây, ít nhất hôm nay phải mang chút rượu thịt trở về, để cho huynh đệ của mình có thể đón một đêm giao thừa đàng hoàng.
“Phanh...!Bang bang bang...”
“Mở cửa ra! Nếu không mở cửa, ta sẽ phá cửa giết sạch người bên trong! Mở cửa ra!”
Mấy đám binh tốt nhỏ vây quanh một cửa hàng có treo cờ chữ “Tửu” bên ngoài, dùng chuôi giáo trong tay không ngừng đập cửa.
Ba nam tử cầm kiếm nhìn nhau, cũng nhanh chóng đi về phía bên kia.
Chủ cửa hàng kinh hồn bạt vía, vợ con chen chúc bên cạnh run rẩy.
“Phụ thân con sợ...”
“Đừng sợ đừng sợ, trốn cho kỹ, phụ thân đi mở cửa!”
Chủ tiệm biết cánh cửa không ngăn được người, nên đã đề cao tinh thần, đưa vợ con mình giấu ở trong rương và dưới gầm giường bên cạnh hầm rượu, còn mình thì sau đó đi mở cửa cho đám binh lính bên ngoài.

Ngay sau khi cánh cửa mở ra, chủ cửa hàng không ngừng cúi đầu về phía những người lính ở bên ngoài.
“Tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, tiểu nhân thật sự rất sợ hãi, cho nên mới ra chậm một chút.

Cầu quân gia tha thứ, cầu quân gia tha thứ!”
“Ngươi đi ra luôn đi!”
Một binh tốt dùng chuôi thương chĩa vào bụng chủ tiệm, đẩy gã ra phía cánh cửa.

Còn đám quân binh phía sau nhao nhao bước vào, nhìn thấy trong cửa hàng nhiều rượu như vậy, nhất thời mặt đầy tươi cười.
“Ha ha ha, nhiều rượu quá, mang đi mang đi nào.

Lát nữa lại đi tìm xe ngựa xe bò gì đó, đúng rồi, tiền bạc trong cửa hàng đâu?”
Một người lính nhấc chuôi thương áp vào bụng chủ tiệm, sau đó đẩy gã đến bên cạnh quầy.
“Tiền bạc đâu rồi? Tất cả đều lấy ra đây! Nếu không ta sẽ lấy mạng chó của ngươi! “
“Ai ai ai, ở trong ngăn kéo quầy...”
Chủ tiệm nào dám phản kháng, vội vàng vòng vào trong quầy mở ngăn kéo ra, thậm chí còn gỡ mấy ngăn kéo xa rồi đặt lên mặt bàn.

Một ngăn đựng bạc, mặt ngăn đựng mấy tiền đồng mệnh giá khác nhau.

Sau đó, gã chủ tiệm bị đẩy ra.

Một đám binh lính chung quanh lâm vào tranh đoạt.

Không ít binh lính đã mở nắp vài bình rượu, bắt đầu rót rượu vào miệng.
Chủ tiệm trốn sang một bên, cả người co rúm lại, trong mắt đầy đau khổ và phẫn hận.

Gã nhịn không được mắng khẽ một câu “Cường đạo”.

Lời nói này tuy không có ai nghe được, nhưng lại bị một người lính đang đỏ ửng mặt mũi vì uống rượu nhìn thấy.
“Ngươi vừa nói cái gì?”
“Hả? Không, không nói gì cả.

Quân, quân gia, các ngài cứ lấy hết tiền bạc và rượu trong cửa tiệm, cầu xin tha mạng cho tiểu nhân ạ!”
Tay tên lính vừa đặt trên chuôi đao vừa đi tới, nhìn chằm chằm chủ tiệm, quát.
“Ta hỏi ngươi vừa nói cái gì?”
Những binh lính khác cũng nhìn thấy động tĩnh bên này.

Nhiều người đứng vây quanh, có người mặt không chút đổi sắc, có người trên mặt mang theo vẻ cười cợt.

Còn gã chủ tiệm thì bị dọa sợ, nuốt nước miếng, run rẩy nói.
“Ta, ta đang khổ não năm nay, trôi qua như thế nào...”

“Thối lắm, chắc chắn ngươi đang nhục mạ ta! Đi chết đi!”
“Boong ~” “Boong ~ “
“Đ-A-N-G..GG ~ “
Thanh âm ra khỏi vỏ một trước một sau vang lên.

Trường đao của tên binh lính kia bổ vào đầu chủ tiệm, còn nam tử phía sau rút thanh kiếm lấy từ trên thi thể huyện lệnh lúc trước lại đỡ một đao ở đỉnh đầu chủ tiệm.
“Được rồi, lấy rượu lấy tiền là được rồi!”
“Hả? Ngươi là ai? “Đúng đấy, ngươi tính làm cái gì vậy hả?”
“Ta là cha ngươi đấy!”
“Boong ~” “Boong ~” “Boong ~” ...
Ở xung quanh, rất nhiều người đều rút đao, mà hai người huynh đệ bên phía nam tử cũng rút bội đao.

Vị nam tử kia lại dùng tay trái rút bội đao ra, đặt lên cổ tên binh lính vừa mới chém xuống.

Lưỡi đao lạnh như băng dán lên da cổ, làm cho tên binh sĩ đang say xỉn nổi lên một trận da gà, thoáng đã thấy tỉnh rượu một chút.
“Các ngươi đều là tiểu tốt, dám cãi lời quân lệnh của ta?”
Nam tử một tay cầm kiếm một tay cầm đao lớn tiếng quát.

Quan hàm của y là bá trưởng, tuy rằng không nhập lưu, nhưng ít nhất áo giáp đã có phân biệt rõ ràng với binh lính bình thường.

Lúc này, bị y quát mắng một tiếng như vậy, lại thấy rõ cách ăn mặc của gã, tên binh lính bên cạnh cũng đã bình tĩnh hơn.
“Lấy rượu của các ngươi đi, rồi tản hết ra!”
“Tản ra tản ra!” “Được rồi, nếu là bá trưởng đại nhân, vậy chúng ta sẽ tản ra.”
Một đám binh lính nhao nhao thu đao kiếm rời đi.

Gã chủ tiệm nhặt được một cái mạng nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.

Vị bá trưởng kia đang muốn nói gì đó với chủ tiệm, bỗng nhiên nghe được tràng âm thanh “Phốc”, “Phốc”, “Phốc”...!dày đặc vang lên.

Sau một khắc, trên mặt và trên người đều có chất lỏng ấm áp tưới lên.
Nam tử nhìn về phía hai huynh đệ bên cạnh mình, thấy trên người bọn họ đều là máu.

Trên mặt hai người đó cũng hiện lên vẻ kinh hoảng.

Gã bá trưởng sờ sờ mặt mình, đưa tay nhìn cũng đều là máu.
“Phanh”, “bang”, “phanh”, “bang”...
Cả đám binh lính bên cạnh đều ngã xuống.

Không ít người vẫn đang chảy máu.


Vị bá trưởng và hai người huynh đệ sờ sờ trên người mình.

Sau khi phát hiện cũng không có vết thương gì, cả ba vội vàng rút vũ khí trong tay ra, khẩn trương nhìn bốn phía.
“Ô...!Ô...”
Hàn ý thổi qua, quét vào trong quán rượu từng đợt.

Vết máu của những thi thể trên mặt đất đều bốc lên nhiệt khí, nhìn cực kỳ quỷ dị.
“Tha cho cái mạng chó của ba người các ngươi, đi đi.”
Một thanh âm không nghe ra hỉ nộ ở cửa truyền đến.

Ba binh lính vẫn đang đứng nhìn về phía bên ngoài.

Có một nam tử mặc áo khoác lông thú đứng trong gió tuyết, trên trường kiếm đang chỉ xéo về phía mặt đất còn lưu lại vết máu.

Chẳng qua vết máu đang nhỏ rất nhanh xuống mũi kiếm, chỉ vài hơi thở đã rơi xuống đất.

Thân kiếm vẫn sáng như tuyết, không có chút vết máu nào dính vào.
“Đa, đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp! Chúng ta sẽ đi ngay!”
Ba người sắc mặt tái nhợt vội vàng đi ra từ trong cửa hàng bán rượu.

Gã bá trưởng dẫn đầu cẩn thận đến gần cửa ra vào, suy nghĩ một chút lại cúi người, dùng hai tay dâng trường kiếm trong tay đến trước mặt kiếm khách ở bên ngoài.
“Vị đại hiệp, trường kiếm này là bội kiếm của Huyện lệnh huyện La Trúc, người một thân một mình ngăn cản đại quân, bị hiệu úy đâm chết.

Ta vốn muốn nhắm mắt lấy bừa, định giấu bội kiếm này đi, bây giờ giao cho đại hiệp...”
Kiếm khách đứng trước cửa hàng rượu chính là Yến Phi.

Y liếc mắt nhìn quân sĩ Tổ Việt trước mặt, tiếp nhận trường kiếm rồi hỏi một câu.
“Ngươi tên gì?”
Gã bá trưởng không dám do dự, lập tức trả lời.
“Tiểu nhân tên là Hàn Tương.

Tiểu nhân cùng mấy huynh đệ đều chưa từng giết dân chúng bình thường!
Yến Phi lãnh đạm nhìn gã.
“Vậy quân sĩ Đại Trinh ta thì sao? Ngươi vẫn giết đúng không?”
Sắc mặt Hàn Tương cứng đờ, trong lòng hối hận cực độ vì không rời đi ngay lập tức, còn nghĩ sao mình lại ngu xuẩn như vậy, nghĩ tới nghĩ lui một hồi lại còn muốn nịnh bợ đối phương làm gì, lúc này tám phần là đi không được rồi.

Trong lòng nghĩ vậy, sau khi cân nhắc, gã hơi cắn răng, thấp giọng nói.
“Hai quân giao chiến, trên chiến trường không phải ngươi chết chính là ta vong, không dám lưu thủ, nên, nên đã từng giết qua...”
“Hừ, cũng coi như là một hán tử.

Nói vậy, ngươi cũng biết rõ trong quân Tổ Việt có nhiều bại hoại, còn có không ít si mị tham kiêu.

Nếu có thể giúp Đại Trinh ta làm chút việc, nếu có thể thành công, Yến Phi ta có thể bảo vệ ngươi không bị gì cả và cũng sẽ không thiếu phú quý!”
Lúc Hàn Tương ngây người, đã nghe được tiếng kêu thảm thiết trong thành nổi lên bốn phía, cũng mơ hồ có thể nghe được thanh âm binh khí giao kích và tiếng chiến đấu liều mạng với nhau, mơ hồ hiểu được kiếm khách trước mắt không phải đi một mình, mà có thể là phía Đại Trinh đã bắt đầu đánh giết tới rồi.
“Nếu tiểu nhân, nếu tiểu nhân muốn rời đi thì sao?”
Yến Phi nở nụ cười.

“Vậy ngươi cứ rời đi là được.

Lúc nãy ta đã buông tha cho các ngươi rồi, lời của Yến Phi ta đã nói ra còn có thể rút lại sao?”
Ánh mắt Yến Phi hơi híp lại.

Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng rõ ràng hiện giờ trong thành đã có ít nhất hơn hai trăm cao thủ giang hồ.

Ở nơi mà đường phố rộng rãi như thế này, quân trận không thể có ưu thế được.

Ba người này có thể sống sót dưới kiếm của y nhưng ra khỏi thành thì nhất định sẽ chết.
Hàn Tương trong lòng suy nghĩ chớp động, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai huynh đệ đang không biết phải làm sao.

Gã quay đầu về phía Yến Phi, ôm quyền nói.
“Đại hiệp, chúng ta làm được! Nhưng ngài muốn chúng ta phối hợp tập kích doanh trại địch hay sao ạ?”
“À, coi như ngươi cũng thông minh đáy.

Trước khi ra khỏi thành, các ngươi tạm thời đi bên cạnh ta, đỡ bị ngộ sát.”
Yến Phi lưu lại những lời này rồi cất bước rời đi, chỉ là sau khi đi hai bước, y lại nhìn về phía ông chủ cửa hàng thân thể cứng ngắc vẫn đang đứng trong tiệm rượu.
“Đại Trinh đại quân ta nhất định sẽ thu phục thành này, cứ chờ đợi là được!”
Nói xong câu này, lưu lại một câu “Đuổi theo đi”, Yến Phi lập tức dẫn theo ba người Hàn Tương cùng đi về phía những nơi khác trong thành.

Trên đường đi, một thanh trường kiếm tựa như một dải lụa dài, ở trong tay Yến Phi cắn nuốt sinh mệnh của từng binh sĩ Tổ Việt, thỉnh thoảng còn có thể gặp phải võ nhân khác trong thành, cũng đang giao thủ với binh lính Tổ Việt.
Vào buổi chiều, hơn một ngàn binh lính vào thành cướp bóc cơ hồ bị tàn sát hầu như không còn một mống.

Bởi vì dân chúng trong thành dường như ai cũng hận những kẻ xâm lược này, cho nên không có khả năng có người che chở bọn họ, và cũng sẽ thông báo tin tức cho những hiệp sĩ giang hồ kia sau khi hiểu rõ tình huống.
Tả Vô Cực và Vương Khắc cùng một vài nhân sĩ giang hồ canh giữ ở cửa đông.

Ba cửa còn lại cũng có nhân sĩ giang hồ canh giữ, vì muốn phòng ngừa có tàn binh chạy trốn.
Thời khắc chạng vạng, tất cả nhân sĩ giang hồ cả người đẫm máu cũng đã trở về, hơn nữa còn mượn xe ngựa chở theo một xe áo giáp lấy từ binh tốt của Tổ Việt.
Hai đầu cây trượng thẳng của Tả Vô Cực đều dính vết máu, thậm chí là bạch tương.

Cậu đứng ở cửa thành nhìn thấy Yến Phi trở về, lập tức hưng phấn hô to.
“Đại sư phụ! Ngài không sao chứ?

Vương Khắc ở bên cạnh cũng cười một tiếng.
“Yến huynh chính là Tiên Thiên cao thủ, cũng không phải đối mặt với đại quân, chiến đấu trên đường phố kiểu này, ai có thể đả thương được y chứ?”
Đang nói, Yến Phi đã đến trước mặt, vỗ vỗ bả vai Tả Vô Cực, thấp giọng nói với Vương Khắc.
“Thế nào rồi?”
Vương Khắc nghiêm túc trả lời.
“Trước khi vào đêm có thể chuẩn bị đầy đủ.”
Giờ này khắc này, đã có quân sĩ Đại Trinh lục tục chia nhau ra xuất quan thông qua con đường nhỏ phụ cận Tề Lâm quan.

Quy mô từ trăm người đến mấy trăm người, mỗi người đều có áo choàng trắng yểm hộ khi đi qua vùng có tuyết, lại có nhân sĩ giang hồ cùng thám mã điều tra ở phía xa bên ngoài.

Đêm giao thừa này rõ ràng không hề an toàn.