Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 40: Quà biếu kiểu mới




Dịch: Phong Thanh

Biên: Mèo Bụng Phệ

***

Phe chạy trốn có 7 người, cả đám đều mặc y phục dạ hành màu đen. Tên cao lớn nhất trong bọn họ tay cầm Nhạn Linh Đao, vừa chạy vừa ra sức giao thủ với đối phương đang bám sát sau lưng, yểm hộ cho đồng bọn chạy trốn.

“Keng keng keng…”

Chợt thấy tên này nhảy vọt lên cao vặn thân, đánh bay ba cái phi tiêu, thân đao va vào phi tiêu làm tóe ra một vài tia lửa trong màn đêm. Mượn lực lao tới của phi tiêu, gã nhảy qua đạp lên một thân cây, mượn lực tiếp tục gia tốc chạy về phía trước.

Phe truy kích có tới mười mấy tên, tất cả đều có khinh công không hề tầm thường, gắt gao bám theo gã áo đen phía trước không rời. Đám người này thỉnh thoảng phóng phi tiêu, ngay cả đá vụn bên đường cũng nhặt lên thọi về phía trước, nhưng phần lớn đều bị gã áo đen cao to đỡ được.

“Hạng Phương, mau giao ra Kiếm Ý Thiếp, ta đảm bảo các ngươi sẽ toàn mạng!”

Một tên mặc áo trắng hô lên, đồng thời chân y vận lực đạp lên một thân cây lao tới. Một cây Cửu Tiết Cương Tiên (*) tựa như rắn độc bay về trước.

- ------

(*) - Cửu Tiết Cương Tiên: Là loại vũ khí dạng roi, gồm chín đoạn sắt được nối với nhau. Ai đọc hoặc xem Hiệp Khách Hành sẽ thấy Đinh Bất Tứ dùng vũ khí này.

- -------

“Oánh rắm vào mặt mày. Hãy đợi đấy! Sau này ông đây nhất định phải tiền dâm hậu sát vợ con chúng bay!”

“Keng~”

Gã áo đen tên Hạng Phương vừa ngoác mồm chửi bới vừa vung đao đớn đỡ, mượn lực trên cây nhảy đi. Tên áo trắng phía sau tay trái cầm Cửu Tiết Cương Tiên vẫy mạnh, sợi roi thép liền như rắn độc xoay mình lao vọt tới phía trước, đuổi sát gã áo đen.

“Muốn chết!”

“Bịch…”

Hạng Phương quát to, hai chân đạp mạnh xuống đất tránh được hiểm chiêu. Cây roi theo đà phá nát thân cây thành từng mảnh gỗ vụn, bay tung tóe che hết cả tầm nhìn. Hai tên trong đám truy binh tụ lực vào tay phải, phóng phi tiêu đuổi tới.

Vèo Vèo …

“Keng…” “Phốc…”

Hạng Phương vội giương đao lên đỡ, nhưng phi tiêu phóng ra vừa nhanh vừa hiểm. Gã chỉ kịp đỡ được một tiêu, tiêu còn lại đã bắn trúng vai trái gã, máu tươi tóe ra.

Mà sợi roi kia linh động dị thường, khi thì như trường côn, lúc lại như rắn độc, quét ngang đánh dọc về phía trước, khiến gã áo đen túa mồ hôi lạnh.

“Uống ~”

Hạng Phương vận chân khí, điên cuồng vung đao.

“Ba ba ba…”

Gã chặt đứt một cành cây to, đoạn nâng chân đá mạnh cành cây về phía sau. Liền đó gã cũng không dám kéo dài thời gian, dốc hết sức lực chạy về phía trước.

Hạng Phương tưởng rằng lấy trộm Kiếm Ý Thiếp từ Phiền gia là việc dễ như trở bàn tay, không ngờ Phiền lão thái gia tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn cứng cựa. Vì giải quyết lão, Yến Địa Thập Tam Đạo đã mất hai người.

Còn lại 11 người, lấy được Kiếm Y Thiếp mà trốn đi. Phiền gia thấy lão thái gia mất mạng trong tay đạo phỉ thì nổi điên lên, phát ra lời hiệu triệu khắp võ lâm Định Nguyên phủ: Nếu có ai tự tay chém giết Thập Tam Đạo, Phiền gia không những tặng Kiếm Ý Thiếp cho người đó, còn sẽ truyền lại toàn bộ tâm đắc nhiều năm khổ tâm lĩnh hội của Phiền gia.

Trong một thời gian ngắn, võ lâm tại Định Nguyên Phủ gió cuốn mây vần, cao thủ tề tựu, chỉ có một mục đích là truy sát Yến Địa Thập Tam Đạo.

“Kiếm Ý Thiếp” do một vị tuyệt thế cao thủ tự xưng là Kiếm Tiên Tả Cuồng Đồ lưu lại trước khi lâm chung. Bên trong thiếp ẩn chứa một phần kiếm ý, kiếm chiêu của Tả Cuồng Đồ. Hơn nữa, trước khi hắn lâm chung đã có di ngôn sẽ chôn cùng tuyệt kỹ và bội kiếm của bản thân. Vì thế võ lâm đồn rằng: Người ngộ ra Kiếm Ý Thiếp, có thể tìm ra được phần mộ của Tả Kiếm Tiên, đạt được bí tịch võ công cùng thần binh Thanh Ảnh Kiếm.

Vốn dĩ không ai nghĩ đến, “Kiếm Ý Thiếp” từng tạo nên gió tanh mưa máu trong võ lâm, lại nằm trong tay Định Nguyên Phủ Phiền gia, càng không nghĩ tới Phiền gia vì báo thù, sẽ công khai tin tức này.

Giờ phút này, cao thủ giang hồ truy kích theo đã giao thủ cùng Thập Nhất Đạo mấy lần, khiến mấy gã trộm chỉ còn bảy tên. Việc truy đuổi đã sớm ăn ý, bọn họ muốn đuổi những cao thủ ở các châu phủ khác đến tham gia, hòng chỉ nhóm bọn họ đạt được Kiếm Ý Thiếp.

Bởi vì hứa hẹn của Phiền gia, Yến Địa Thập Tam Đạo nhất định phải chết!



Hạng Phong càng trốn càng lo lắng, vốn gã muốn nhờ địa thế rừng núi thoát khỏi truy kích. Thế nhưng mười mấy người phía sau đều không phải hạng xoàng xĩnh, đuổi gắt gao khiến bảy người gã không có chút cơ hội trốn thoát nào.

Đám áo đen chạy trước đã bị thương không ít. Hạng Phong là thủ lĩnh, hiện tại gã cũng trúng một tiêu, tình huống càng lúc càng nguy cấp.

“Đại ca, tiếp tục như vậy không ổn, các huynh đệ đều đã bị thương, đánh không lại bọn họ!”

“Mẹ nó, lão Phiền Đồng chết tiệt, đã chết còn tìm phiền toái cho chúng ta! Nếu không ổn thì phải liều mạng thôi!”

Hạng Phong kiên quyết lấy một quyển trục trong ngực ra. Gã nhảy vài cái đã đến một mỏm đá rộng rãi phía trước, giơ cao quyển trục trong tay lên.

Đám áo đen còn lại nhao nhao lao lên đứng sau lưng gã, thở dốc không ngừng.

“Bọn chó điên các ngươi, không phải muốn Kiếm Ý Thiếp sao, nếu còn ép chúng ta, bố mày lập tức xé nát nó!”

Hạng Phong vừa hét vừa làm động tác như muốn xé rách cuốn bí kíp.

Bọn cao thủ đang truy đuổi phía sau đã đến gần, cách bọn người áo đen khoảng 2 trượng.

Hán tử áo trắng kia cười lạnh quát:

“Bọn ngươi sắp chết đến nơi còn muốn giãy giụa, hủy bảo bối của Tả Kiếm Tiên lưu lại thì thế nào, bọn ta chỉ cần tâm đắc lĩnh hội của Phiền gia là được rồi!”

“Ha ha ha, Giang Sùng Ly, ngươi ngu thì không nói, bọn người bên cạnh ngươi chẳng lẽ cùng đần cả sao? Lĩnh hội của Phiền gia nếu xài được, chúng sớm đã đi tìm tuyệt thế kiếm pháp và Thần binh của Tả Tiên Kiếm rồi?”

Hạng Phong cười lạnh trào phúng, hai bên đều im lặng trong chốc lát.

Lần này Hạng Phong cũng không muốn giữ Kiếm Ý Thiếp, chỉ muốn chạy trốn, gã muốn nói thêm gì đó thì bỗng gió núi nổi lên.

Ô ~~~~ ô ~~~~

Cuồng phong cuốn lấy lá cây cùng tro bụi. Trong đêm tối mờ mịt, tay Hạng Phong hơi buông lỏng, vậy mà tấm thiếp bị gió cuốn bay lên không trung.

“Không tốt!”

“Kiếm Ý Thiếp!!”

“Mau đoạt lấy!!!”

Bọn người truy kích lập tức bay lên không trung, thi triển khinh công muốn cướp đoạt Kiếm Ý Thiếp.

Ở bên cạnh, Hạng Phong đang hối hận cùng cực, sực nhớ ra cơ hội đã tới, liền ra hiệu cho những đạo phỉ áo đen lặng lẽ phi thân, bọn gã lợi dụng cuồng phong và hỗn loạn trốn đi.

Trên khoảng đất trống, mấy tên thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên tranh đoạt, thậm chí có người còn động thủ với kẻ khác, mong muốn giành được Kiếm Ý Thiếp.

Tiếc là trận gió này cực kỳ quỷ dị, Kiếm Ý Thiếp sắp bị người mặc áo trắng bắt được thì bỗng bị hất lên cao, cuốn về phía chân trời.

Ô ~~~~ ô ~~~~

Cơn gió quẹt sạch mọi thứ, đám hiệp khách đã nhảy lên hết sức, liền nhao nhao rơi xuống. Bọn họ nhìn về phía không trung, tấm thiếp đã biến mất trong màn đêm, xung quanh cũng không còn bóng dáng đám đạo phỉ.

“Đáng chết!! Cực kỳ đáng chết!!”

“Ài, thất bại trong gang tất!!”

“Cơn gió này cũng quá kỳ lạ!”

“Đuổi theo nữa không?”

“Hừ, tìm được Kiếm Ý Thiếp thì nói tiếp!”

Để thỏa đáng, đám giang hồ hiệp khách chia làm hai nhóm, truy tìm theo hai hướng khả nghi.



Trên một đỉnh núi vô danh trên Ngưu Khuê Sơn, Lục Sơn Quân lười biếng nằm sấp ở cửa động, bàn tay y có một tấm thiếp nhỏ, đó là Kiếm Ý Thiếp mà y đã tiện tay lấy được khi nãy.

Móng tay sắc bén nhẹ nhàng mở tấm thiếp ra, cuộn giấy hơi ố vàng, có hơn trăm chữ, nét chữ hữu lực phảng phất kiếm ý.

“Chữ tốt! Đáng tiếc không quá hiếm lạ.”

Chữ trên tấm thiếp mặc dù có kiếm ý sắc bén, nhưng lại không có chút linh khí nào, do võ giả nhân loại “Kiếm tiên” lưu lại, cọp tinh định há mồm nuốt tấm thiếp giấu đi bỗng dừng lại.

“Chữ rất tuyệt.”

Y nghĩ đến điều gì đó, cọp tinh chậm rãi đứng dậy, nương theo gió nhẹ biến mất trong rừng sâu.

Một một canh giờ sau đó, tại khe núi nào đó gần huyện Ninh An.

Một con hồ ly lông đỏ đang bị cọp tinh to lớn dẫm đuôi.

“Ô ô … ô”

Thân thể hồ ly cứng ngắc, run lẩy bẩy, không dám giãy giụa, nhưng lại quay thân làm động tác rất giống người, hai chân trước chụm lại giống như vái lạy cọp tinh.

Lục Sơn Quân hơi nhếch miệng lên, lộ ra răng nanh nhọn hoắt.

“Ha ha, ta đã sớm biết hồ ly mi đã mở ra linh trí, cũng biết được mi thường xuống huyện Ninh An ăn vụng gà vịt nhà dân. Có phải mi đã gặp qua cao nhân mù mắt ở miếu Sơn Thần?”

“Ô ô ô…”

Hồ ly gật đầu, không dám phản kháng.

“Biết được là tốt, mi thay ta làm việc này.”

Y nói xong, một tấm thiếp từ trong miệng cọp tinh xuất hiện, bên trên thiếp quấn một sợi dây kèm lông hổ, y đeo vào lưng của hồ ly, giấu phía dưới bộ lông đỏ của nó. Đoạn nó dặn dò thêm:

“Mi đến Thủy Tiên Trấn ở huyện Ninh An, thay ta tìm Kế tiên sinh, nếu mi có thể tìm được tiên sinh thì thay ta tặng ngài tấm thiếp này. Trên người mi có quấn sợi lông của ta nên tiên sinh sẽ không ra tay với mi. Mi cũng nên nhớ không được quấy rầy tiên sinh thanh tu, nhớ chưa?

Tìm tới chỗ ở của Kế tiên sinh, thay ta mang tấm thiếp này cho tiên sinh, ngài tuy mù mắt nhưng là thế ngoại cao nhân, đoán được sẽ không từ chối.”

“Ô ô ô!”

Hồ ly lông đỏ chỉ dám yếu ớt đồng ý.

Lục Sơn Quân thu liễm ánh mắt, lộ ra vẻ hài lòng, buông lỏng móng vuốt ra.

“Được rồi, đây cũng là tạo hóa của mi, cho dù mi có tìm được tiên sinh hay không, cũng không cần tự cho mình thông minh, đi đi!”

Hồ ly hơi run run bước đi mấy bước, quay đầu nhìn cọp tinh, sau đó bốn chân tăng tốc, chui vào bụi rậm biến mất.

Lục Sơn Quân đưa mắt nhìn hồ ly đã mất dạng, trong lòng ngẫm nghĩ, nói thế nào thì tặng tranh chữ cũng không coi là bài cũ chứ!