Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 376: Điểm Tinh Tú Tại Vân Sơn Quan






Kế Duyên nói thêm tất cả những gì bản thân có thể nghĩ ra, cuối cùng nhìn Thanh Tùng đạo nhân mà nói:
“Thế nào, đạo trưởng có nắm chắc đôi phần không?”
Thanh Tùng đạo nhân nhìn Tần Tử Chu rồi liếc sang Kế Duyên, tỏ vẻ xác định.
“Để ta thử xem!”
Nói đến đây, y đột nhiên nhớ ra một việc gì đó, bèn hỏi ngay Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, liệu bói toán vật này thì có xảy ra biến cố gì không? Ta chỉ là một người phàm, trong khi ngay cả ngài còn cần ta giúp đỡ.

Ta sợ...”
“Ha ha...!Xem ra Thanh Tùng đạo trưởng vẫn biết quý trọng tính mạng của mình.”
Kế Duyên mỉm cười.
“Đừng lo lắng, sẽ không gặp vấn đề lớn gì đâu.

Cho dù ngươi thật sự tính ra đến chuyện liên quan đến các vị tiên nhân hay cao nhân thì cũng không sao.

Chỉ là tính ra hay không thôi, chứ chẳng có chuyện gì cả.

Đương nhiên, nếu ngươi có thể tính được vài chuyện chạm đến thiên cơ rồi vọt miệng nói ra, hoặc đơn giản là bởi vì có đại năng với thần thông cao siêu cố ý nhắm tới, lúc đó mới xảy ra biến cố.

Còn hôm nay, cơ bản là xem bói thế này thì chẳng có vấn đề gì.”
“Ừm...!ừm.”
Tề Tuyên giật mình gật đầu, sau đó lại cẩn thận hỏi một câu:
“Kế tiên sinh, ngài cũng bó tay với trường hợp này à?”
Kế Duyên gật đầu.

Ngoại trừ huyện Ninh An ra, Vân Sơn quan là nơi mà hắn cảm thấy thoải mái nhất khi ở lại.

Tất cả mọi người ở đây, ai cũng là kẻ mà hắn hoàn toàn tin tưởng cả, và đương nhiên sẽ không chịu bất cứ gánh nặng tâm lý gì.
“Cho dù là ta cũng không phải toàn năng.


Người xưa hay nói rằng, nghề nào thợ nấy.

Bàn về quẻ tượng và số học, bản sự của Thanh Tùng đạo trưởng đây rất lợi hại, lợi hại hơn cả ta nữa, thậm chí còn lợi hại hơn rất nhiều vị tiên nhân, thần nhân khác đấy.”
Tần Tử Chu cũng tươi cười, ở bên cạnh khen ngợi.
“Được Kế tiên sinh khích lệ như thế, Tề đạo trưởng có cơ sở để tự hào rồi!”
Nghe hai vị cao nhân ở cạnh bên khen ngợi, vị Thanh Tùng đạo nhân vốn đã cao tuổi đây cũng phải mắc cở vì những lời có cánh này, chỉ biết vò đầu bứt tai bối rối.
“Vậy thì, ta bắt đầu gieo quẻ nhé?”
“Mời đạo trưởng!”
Gật đầu nhẹ một cái, Thanh Tùng đạo nhân bắt đầu điều chỉnh trạng thái của bản thân, lật hai tay lên xuống, sau đó nhẹ nhàng hất về phía trước và phía sau vài lần.

Chuỗi động tác này của y không mang bất kỳ một dạng lực lượng đặc thù nào cả, chỉ có ý nghĩa mang tính chất nghi thức mà thôi.
Sau khi giữ tâm tư an tĩnh trở lại, Thanh Tùng đạo nhìn chằm chằm vào cuộn giấy “Kiếm Ý thiếp”, nhẹ nhàng đảo quanh các góc của vật này.
Bản thân Tề Tuyên không hề biết các pháp thuật ảo diệu, nhưng Kế Duyên có thể nhìn ra y đang “đo đạc” độ dày, chiều dài và chiều rộng của cuộc giấy.

Thậm chí, y còn cân nhắc đến cả trục gỗ của cuộn giấy, trông tựa như một nhà phong thủy đang ngắm nghía một ngôi nhà vậy.
“Căn phòng rộng nửa thước, dài hai thước, bên hông dát gỗ...!Chủ hộ sinh vào giờ Thân một khắc, ngày mồng chín tháng giêng năm Quý Mùi ..

.


Thanh Tùng đạo nhân vừa lẩm bẩm, vừa bấm đốt cả hai tay để nhẩm tính và ghi lại thông tin trước đó.

Cũng bằng cách này, hành vi đó sẽ hình thành nên một loại phản xạ có điều kiện, từ đó dẫn dắt đến việc soi ra quẻ bói.
Trong suốt quá trình này, Tần Tử Chu và Kế Duyên vẫn im bặt, không quấy rầy quá trình xem bói của y.

Kế Duyên còn mở rộng Pháp nhãn, nhìn chằm chằm trạng thái của Tề Tuyên lúc này, không để bỏ sót bất cứ một biến hóa nhỏ nhặt nào.
Từ khí thế đến thần thái, sự thay đổi trong suy nghĩ của Thanh Tùng đạo nhân sẽ được phản ánh rõ trong quá trình diễn dịch quẻ bói, tương đương với việc biến động của khí thế.
Sau một thời gian dài, khí thế của Thanh Tùng đạo nhân đột nhiên có sự chuyển biến rõ rệt.

Nhân hỏa khí, hay đúng hơn là toàn bộ khí thế của Thanh Tùng đạo nhân bắt đầu nghiêng về sắc thái tươi sáng hơn, ước chừng sắp có kết quả rồi.
Quả nhiên, Thanh Tùng đạo nhân thì thầm ra vài lời mà bản thân vừa tính được.
“Có rất nhiều chủ hộ chọn nơi có nước để sinh sống.

Đàn hương và mực tàu không thích ánh sáng mạnh, chuyển sang xứ khác để cư trú vào đầu tháng chín năm Giáp Ngọ...!Cơ mà, thế này cũng qua xa rồi...!Kế tiên sinh, có phải ta tính sai rồi không?”
Theo lẽ thường, Thanh Tùng đạo nhân rất tự tin vào sở trường tính toán của mình.

Thế nhưng mà, quỷ bói lần này rất đặc biệt, vì đối tượng cần bói không phải là người, thậm chí không phải là sinh vật bình thường nữa.

Bởi thế, y không dám bảo đảm về kết quả.
Kế Duyên lập tức khoát tay.
“Hẳn là ngươi không tính sai đâu.

Tiếp tục tính toán đi! Đừng sợ! Nếu ra được phương hướng hoặc phạm vi chung, ta có thể tìm thấy nó khi đến gần.”
“Được.”
Thanh Tùng đạo nhân yên tâm để bói tiếp.

Cuối cùng, y bói ra được một vị trí đâu đó cách xe nơi đây mấy vạn dặm, nằm ở Bắc bộ, chếch về hướng Tây.

Tề Tuyên cũng từng dẫn Tề Văn đi khắp mọi nơi tại Đại Trinh, thế nên biết rõ kết quả này chỉ hướng ở đâu đó bên ngoài Đại Trinh rồi.

Về phần địa điểm cụ thể, y cũng không tính ra được.
Tuy nhiên, Kế Duyên rất hài lòng với kết quả tính toán của Thanh Tùng đạo nhân.

Tề Tuyên không chỉ đưa ra phương hướng tương đối và khoảng cách đại khái, mà còn mô tả một số đặc điểm khả quan của môi trường sống mà các “chữ” ấy đang cư ngụ, ví dụ như xung quanh có ao hồ, dòng sông, cây cối và khu vực có người ở.
Nếu phàm nhân nghe đến kết quả này, chắc chắn rất lúng túng.


Nhưng khi Kế Duyên biết được mấy chi tiết này, kết hợp với việc tự bấm đốt ngón tay vài lần để tính về khoảng cách của Kiếm Ý thiếp, hắn tin là mình có cơ hội rất lớn để tìm ra những con “chữ” kia.
Sau khi tính toán xong và tự xác nhận rằng mình không gặp vấn đề nghiêm trọng nào trên cơ thể, Thanh Tùng đạo nhân vẫn không chắc mình vừa tính đúng hay sai.

Theo y, bói toán là một việc rất huyền bí, ít nhiều gì cũng sẽ gây ra ảnh hưởng liên đới.

Y thường xem bói cho người khác, thỉnh thoảng sẽ ăn một trận đòn sau khi bói xong.

Ấy thế mà lần này bản thân chẳng gặp phải biến cố nào cả, thế nên y chợt cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
May là Kế Duyên không biết Thanh Tùng đạo nhân nghĩ gì trong đầu.

Nếu để hắn biết, có lẽ ấn tượng của Kế Duyên đối với Tề Tuyên sẽ nhiều thêm một yếu tố, chính là “đam mê ngược đãi”, bên cạnh hình tượng “Quẻ si” ban đầu.
Kế Duyên tập trung tinh thần, chú tâm vào nội dung bói toán của Tề Tuyên.

Từ đó, hắn có thể mường tượng rõ ràng hơn về kết quả bói ấy, thậm chí còn hiển hiện ra một cảm giác hình ảnh mơ hồ trong tâm trí.
Sau khi định thần lại, Kế Duyên đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu, chắp tay cảm ơn Thanh Tùng đạo nhân.
“Đa tạ Thanh Tùng đạo trưởng đã giúp đỡ gieo quẻ.

Lần này Kế mỗ đến Vân Sơn quan là quá chính xác rồi!”
Thanh Tùng đạo nhân cũng vội vàng đứng dậy rồi đáp:
“Không dám nhận, không dám nhận! Nếu Kế tiên sinh có việc, chỉ cần nói một câu; bần đạo chắc chắn sẽ giúp đỡ hết lòng.

Nếu không nhờ tiên sinh, ắt hẳn bần đạo đã không thể giữ sự cường tráng của tuổi trung niên, dù rằng tuổi thọ sắp đến buổi xế chiều!”
Nghe Tề Tuyên nói thế, Kế Duyên mới ngẩn ra.

Thế là, hắn mới quan sát kỹ Tề Tuyên với vẻ ngoài khỏe mạnh rắn chắc, đầu tóc đen mượt, đúng là hoàn toàn không nhận ra tuổi thật của lão nhân sắp bước sang sáu mươi này.
“Sư phụ, Kế tiên sinh, Tần gia gia, con về tới rồi!”
Lúc này, Tề Văn cũng hớn hở trở về với một cái giỏ trên lưng.

Gã mua đầy các loại nguyên liệu tươi ngon từ thôn làng dưới chân núi.

Gã vừa vui vì Kế tiên sinh ghé thăm, vừa mừng vì mình có thể hưởng lây tiên sinh để có lộc ăn.
“Tới đây nào! Hiếm lắm Kế tiên sinh mới đến.

Hôm nay, bần đạo sẽ trổ tài nấu nướng.

Tề Văn, lấy củi nhóm lửa đi con!”
“Thưa vâng!”
Hai sư đồ bước về nhà bếp ở sân sau của Vân Sơn quan với khí thế hừng hực.

Nhìn vào sự nhiệt tình và bộ pháp của họ, chẳng ai biết đây chính là một cặp thầy trò với người sư phụ tuổi trên năm mươi, còn đệ tử đã ngoài ba mươi.
Đứng trước đại điện của đạo quan, Kế Duyên bình tĩnh nhìn về phía bóng dáng bận rộn của hai sư đồ trong nhà bếp; Tần Tử Chu bên cạnh cũng đã đứng dậy.
“Tề Văn không định lập gia đình ư?”
Tần Tử Chu vuốt râu dài.
“Mặc dù Vân Sơn quan không cấm đạo sĩ lấy vợ, nhưng Thanh Uyên đạo trưởng quyết tâm một lòng hướng đạo, không có ý định thành gia lập thất.

Ít ra, Tần mỗ nghĩ như thế.”
Kế Duyên quay đầu nhìn Tần Tử Chu, sau đó nhìn về phía lá cờ mang hình ảnh các ngôi sao của Đạo giáo bên trong đại điện.
“Tần công, điểm tinh tú tại Vân Sơn Quan nhé?”
Dường như đã chờ đợi những lời nói không đầu không đuôi này của Kế Duyên từ lâu rồi, Tần Tử Chu gật đầu ngay lập tức.
Vì hiểu rõ, Kế Duyên vội trịnh trọng phất tay áo, khom người hành lễ.

Đồng thời, Tần Tử Chu cũng vái chào lại bằng động tác có cấp bậc lễ nghĩa tương xứng.

Tại nhà bếp đằng kia, vừa nhóm lửa bếp lò, Tề Văn chợt ngẩng đầu lên, nhìn về hướng đại điện.
Gã đúng lúc nhìn thấy Kế Duyên và Tần Tử Chu đứng trước cửa chính điện, một trái một phải cùng thở dài khom người chào nhau.


Mà từ vị trí ấy kéo dài vào trong, chính là lá tinh kỳ to lớn của chủ điện Vân Sơn quan.
“Nhìn gì vậy, bếp lửa sắp tắt rồi kìa!”
Thanh Tùng đạo nhân trách cứ, gọi gã quay về với công việc hiện tại.
“Dạ dạ, con nhóm lại ngay!”
Tề Văn vội vàng ném một vò cỏ khô vào bếp, sau đó bỏ thêm mấy nhành củi to vào khi sức lửa tăng dần.
Chờ đến khi lửa lớn, gã lại nhìn về phía chính điện.

Trong tầm mắt, gã thấy Kế Duyên và Tần gia gia đều ngồi xuống từng chiếc ghế riêng cạnh bàn giữa trời nắng nóng.
Nói cũng lạ, theo cách nhìn của Tề Văn, rõ ràng là Tần gia gia có vẻ đã rất già, nhưng trông Kế Duyên khi ngồi cạnh lão ấy lại không có cảm giác là “người trẻ tuổi” hay vãn bối.
Kế Duyên và Tần Tử Chu ngồi đó, lại giống như hai ông lão ngồi ghế phơi nắng cùng nhau.

Ấy thế mà, những câu trò chuyện bâng quơ của hai người đó lại mang nội dung ảnh hưởng đến tương lai của Tề Tuyên, Tề Văn sau này.
“Chỉ là, hơi đơn bạc đấy.

Hiện có Thanh Tùng và Thanh Uyên, dù cho tính thêm lão phu thì số lượng cũng chưa đến một bàn tay nữa..."
Tần Tử Chu vừa nói xong, Kế Duyên mỉm cười nhìn về phía vách tường bao bọc quanh đạo quán nằm gần khu nhà bếp.
“Chẳng phải thế là vừa đủ một bàn tay à?”
Tần Tử Chu sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của Kế Duyên.

Đằng xa, trên bức tường bao quanh mảnh sân, hai con chồn xám nhỏ đang thò đầu nhìn về phía nhà bếp, dĩ nhiên là vì mùi vị hấp dẫn đang tỏa ra từ đó.
“Ha ha, được rồi! Đúng là vừa đủ một bàn tay! Hay lắm!”
Kế Duyên mỉm cười, sau đó đứng lên một lần nữa.

Ngay khi hắn giơ tay lên, một cây bút lông sói bay ra khỏi tay áo rồi đáp xuống lòng bàn tay.
Tiếp theo, hắn ngẩng đầu nhìn về lá cờ màu đen sẫm được thêu lên những hạt lốm đốm có màu vàng và bạc tượng trưng cho các vì tinh tú ở bên trong đại điện.
“Vốn định chờ thêm ít lâu, nhưng tuổi thọ của người phàm có giới hạn.

Tề Tuyên cũng không còn trẻ nữa.

Đã vậy, Kế mỗ cũng không thể hẹp hòi!”
Kế Duyên bước vào đại điện của Vân Sơn Quan, Tần Tử Chu nối gót theo sau.

Ông ta trông thấy bàn tay cầm bút của Kế Duyên khẽ đảo từ trái qua phải, trong khi đầu bút được bao phủ bởi một lớp huỳnh quang Huyền Hoàng.
“Lá cờ tinh tú này vốn dĩ hơi đặc biệt một chút, cộng thêm sự dẫn dắt của Tần công trong những năm tu luyện tại đây, kể như đó là một bước khởi đầu.

Người ta thường bảo: Vẽ rồng điểm mắt, hôm nay Kế mỗ sẽ vẽ cờ điểm tinh tú vậy."
Trong khi nói chuyện, Kế Duyên từ từ bay lên, giữ thân hình lơ lửng trước lá cờ.

Vừa điểm vào nét bút đầu tiên, toàn bộ lá cờ tinh tú vốn dĩ hơi nhăn nhúm dường như biến thành một mảnh kim loại rắn chắc, bằng phẳng.
Khoảnh khắc tiếp theo, cây bút lông sói cứ thế mà di chuyển, nhanh chóng viết lên lá cờ tinh tú.
Xoạt xoạt xoạt...
Từng vầng sáng vàng và bạc lóe lên, cùng giao nhau trước lá cờ tinh tú này, đánh động cả Tề Tuyên và Tề Văn vốn đang bận rộn trong bếp cũng phải chạy ra ngoài nhìn sang.

Đồng thời, hình ảnh đó cũng khiến hai con chồn nhỏ trên bờ tường nhìn không chớp mắt.