Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 232: Đây cũng không phải tên mù bình thường




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa


***

Kinh Kỳ phủ nằm ở bờ tây lưu vực Thông Thiên Hà ở Thông Châu. Toàn bộ Kinh Kỳ phủ thực chất nằm gọn trong một góc của Thông Châu đại địa, cho nên ở Đại Trinh, Thông Châu cũng bị gọi đùa là Trực Lệ Châu.

Mặc dù quan phương triều đình ở Đại Trinh không có văn thư chính thức xác nhận vấn đề này, nhưng thực tế không khác cho lắm.

Ngày hôm nay, ngay tại phủ thành Trường Lạc phủ ở Thông Châu, bất luận là cửa nha môn hay là cửa thành, thậm chí cả bên dưới những bức tường dán bố cáo trên những con phố ở một số khu vực phồn hoa, đều có quan sai vội vã chạy đến.

Thiên Duyệt đại tửu lâu trên phố Khánh Phong là một trong những tửu lâu nổi danh nhất trong thành. Có rất nhiều cửa hàng xung quanh nó, bao gồm vô vàn hàng tạp hoá phục vụ ăn uống, trà lâu, vải vóc, khiến cho đường phố Khánh Phong trở nên cực kỳ thịnh vượng, là con phố phồn hoa nhất Trường Lạc phủ.

Lúc này đã gần đến giờ cơm, đây là thời điểm khách khứa ra vào đại tửu lâu rất tấp nập. Có vài tên khất cái ngồi ở góc tường đối diện đại tửu lâu chờ người hảo tâm đến bố thí.

Bây giờ đang vào thời điểm nóng nhất trong ngày, đám khất cái muốn ăn xin vào ban ngày không thể lui tới mấy tòa miếu hoang hay dưới chân cầu. Ở đây, mỗi dải đất có bóng râm bên góc tường đều trở thành địa điểm nghỉ ngơi xa xỉ.

Ở bên này, có bảy tám tên ăn mày tuổi tác khác nhau cam chịu đối diện với ánh nắng như thiêu như đốt, dùng mấy tấm vải hoặc mấy chiếc ô rách nát để che nắng. Vậy mà trong một bóng râm nhỏ ở góc tường lại có một lão khất cái đang cuộn mình ngủ ở đó, phát ra từng đợt tiếng ngáy.

"Tránh ra tránh ra... tránh ra, không được cản đường!"

Từ đằng xa, có mấy tên quan sai mang đao bước nhanh tới. Hai người đi phía trước mở đường, hai người phía sau kẻ ôm một cuộn vải vàng rất to, người xách theo một cái thùng.

"Tránh ra tránh ra, bảo các ngươi đấy, không cho phép chắn ngang tường dán bố cáo."

Hai quan sai phía trước đi tới, duỗi thẳng chân không nặng không nhẹ đá vào mấy tên khất cái còn đang ngái ngủ, đuổi bọn chúng đi chỗ khác. Bọn họ đưa mắt nhìn về phía cái đống nằm ở một góc khác, nhíu mày không thèm để ý, quay đầu nói với hai người đứng sau.

"Cứ dán ở đây."

Quan sai xách theo thùng gật đầu tiến lên, dùng tay cầm chổi quét trong thùng khuấy vài lần, sau đó dính tương hồ trong thùng quét qua quét lại trên tường.

Mấy tên khất cái gần đó nhìn xem vào cái thùng trong tay quan sai, liên tục nuốt nước miếng. Bọn họ biết tương hồ này thật ra được làm từ bột gạo, có thể ăn được.

"Tốt rồi, dán đi."

Quan sai ở phía sau bắt đầu mở tấm vải màu vàng ra, hai đồng liêu ở bên cạnh vội vàng giúp kéo căng góc. Sau đó, ba người cùng nhau dán góc trên của tấm vải màu vàng vào tường, rồi dán xuống theo hướng tấm vải màu vàng được mở ra, cho đến khi toàn bộ cuộn vải màu vàng lớn được trải trên bức tường dán bố báo.

Nhìn thấy động tác của quan sai, một vài bách tính qua đường và mấy thương nhân giàu có quần áo sang trọng xung quanh cũng có không ít người dừng ở bên ngoài quan sát.

"Chao ôi, mặt sau bố cáo này dùng vải vàng nha, đây là Hoàng Bảng!"

"Đúng vậy a, chẳng lẽ kinh thành xảy ra đại sự?"

“Xem, xem trên đó viết cái gì."

"Sắp dán xong rồi, đây là... Chiêu Hiền Bảng?"

Sau khi quan sai dán xong bố cáo, đưa mắt nhìn chung quanh, cũng không giải thích nhiều, trực tiếp mang đồ rời đi. Đám đông xung quanh càng xúm lại nhiều hơn, một trưởng giả cao tuổi nhìn bảng cáo thị, đọc ra từng chữ một.

"Đế chiêu thiên hạ: Đại Trinh ta lập quốc hai trăm năm, đây là thời thịnh trị, thiên hạ đều phục, quốc thái dân an, sinh thần Hoàng đế vào mùa thu năm Ất Dậu..."

Trưởng giả cao tuổi vừa vuốt râu vừa nhìn, ngẫu nhiên cũng dừng lại sắp xếp từ ngữ tiếp theo để có thể đọc chúng trôi chảy hơn.

"... Đặc biệt hạ chiếu này, triệu cao nhân hữu đạo khắp thiên hạ cùng cử hành hội lớn, thời khắc Cửu Thiên Thập Hội, tiên duyên diệu pháp cộng tụ, vì chúc mừng Đại Trinh, chúc mừng thiên tử!"

Lão giả đọc xong, chung quanh sau mấy hơi thở mới nghị luận.

"Muốn tổ chức Tiên Đạo đại hội sao?"

"Nè, không thấy Hoàng Bảng đã nói sao, đây là Thủy Lục Đại Hội."

"Chắc Kinh thành bây giờ rất náo nhiệt, nói không chừng sẽ có thần tiên tới đó!"

"Đúng đó, nếu thật có thần tiên, sao chúng ta không đi xem? Nhỡ may thần tiên coi trọng ta rồi truyền Tiên pháp thì sao?"

"Ngươi nằm mơ à, đồ đầu heo nhà ngươi!"

"Xấu thì đã sao, thần tiên còn xem mặt hả?"

"Danh hiệu Thiên Sư thật uy phong..."

"Danh hiệu nát đó có ích gì, một ngàn lượng hoàng kim mới là đồ thật!"

Người người nghị luận ầm ĩ, có người hưng phấn khi nghe thấy điều mới mẻ, có người đã bàn bạc thảo luận chuyện đi đến kinh thành tham gia náo nhiệt, dù sao chuyện này chắc chắn thú vị hơn miếu hội nhiều.

Nhưng đối với đám khất còn đang lo chuyện cơm ăn áo mặc trong góc tường, loại đại sự này quá mức xa vời, từng kẻ mặt ủ mày chau, duy chỉ có lão khất cái đang ngủ say trong một góc tường đột nhiên mở mắt.

‘Vào thời điểm này, hoàng đế Đại Trinh lại mở Thủy Lục Pháp Hội, cái gọi là cộng tụ tiên duyên đến lúc đó sợ sẽ không biến thành quần ma loạn vũ chứ?"

Chỉ là nghĩ lại, lão khất cái lại cảm thấy sẽ không, nhưng cũng không thể ngủ được nữa.

"Ôi a ~~~~ "

Lão khất cái ngáp một cái ngồi dậy, dụi dụi con mắt, lấy ghèn mắt ra rồi búng văng ra xa.

"Lỗ gia gia, sao ngài không ngủ nữa? Hôm nay chưa xin được đồ ăn."

Lão khất cái vừa tỉnh dậy, tiểu khất cái có dáng vẻ thiếu niên mười một, mười hai tuổi ở bên cạnh nói một câu. Thấy lão muốn đứng dậy, cậu liền nhanh chóng bước tới đỡ.

"Lỗ bá tỉnh rồi?" "Lỗ bá ngài uống miếng nước."

"Ta có đồ ăn, mới kiếm được hai cái bánh ngọt, không thiu!"

Lão khất cái vừa tỉnh, đám khất cái xung quanh kia ân cần thăm hỏi. Lão chỉ nhận một ống trúc, uống hết mấy ngụm nước, sau đó lấy một cái bánh ngọt nhét vào trong miệng, liền khoát tay với những kẻ khác.

"Được rồi, được rồi, tự giữ đi, bây giờ ta vẫn chưa đói."

Nói xong, lão đứng dậy, nhai nuốt cái bánh ngọt trong miệng, hài lòng duỗi lưng một cái. Quanh đó có một vài người đi đường vẫn đang xem Hoàng Bảng, thấy đám khất cái đang gây ra chút náo động nên cũng quay sang nhìn.

Chờ lão khất cái duỗi người xong, lão ra hiệu cho tiểu khất cái đã hỏi thăm mình đầu tiên.

"Du Nhi, chúng ta đi kinh thành chơi nha?"

Tiểu khất cái bưng một cái chén sứ vỡ lên, nhìn Hoàng Bảng bên kia, tự hỏi có phải lúc Lỗ gia gia ngủ đã nghe thấy người ta đọc Hoàng Bảng hay không. Cậu trả lời tương đối rối rắm.

"Kinh thành à... Xa như vậy..."

"Ha ha, ngươi cứ nói có muốn đi hay không thôi?"

Lão khất cái đưa tay vươn vào lỗ rách trên quần áo, gãi nách, nheo một con mắt, mỉm cười hỏi dò tiểu khất cái.

"Muốn! Chỗ náo nhiệt, khí phái nhất trên đời này, đương nhiên muốn đi!"

"Ha ha... Vậy đi thôi!"

Lão khất cái đưa tay vỗ vỗ lưng tiểu khất cái, sau đó liền đẩy cậu đi về phía trước.

Tiểu khất cái sững sờ đi vài bước sau đó ngoảnh đầu lại nhìn, cả đám ăn mày ở phía sau cũng đang nhìn cậu và lão khất cái đi xa. Cậu bỗng nhiên ý thức được, mình và Lỗ gia gia lên đường rồi sao?

Cũng vào lúc này, đám ăn mày phía sau mới nhao nhao hô hoán tạm biệt.

"Lỗ bá bảo trọng!" "Tiểu Du trên đường cẩn thận!"

"Lỗ thúc để ý Tiểu Du chút nha!"

Lão khất cái cười khà khà quay đầu nhìn, cũng phất phất tay, thuận miệng nói mấy câu "Bảo trọng bảo trọng", rồi tiếp tục dẫn Tiểu Du đi về phía con phố phía trước.

Đám khất cái nhìn theo bóng lưng của hai người, cuối cùng ngồi trở lại chỗ cũ, chờ đợi thức ăn thừa và đồ bố thí của buổi chiều.

"Lỗ gia gia, chúng ta đi rồi bọn Trương thúc phải làm sao?"

Dường như khắp người lão có rất nhiều bọ chét, hết gãi trước lại gãi sau. Nghe được lời nói của tiểu khất cái, lão nói nhỏ.

"Bọn họ cũng không phải do chúng ta nuôi sống, bản lĩnh ăn mày còn mạnh hơn ngươi. Hơn nữa mấy người họ không gãy chân, cũng không đứt tay, trên cơ thể không sưng mủ, chẳng lở loét, làm chút chuyện nghiêm túc cũng không phải việc khó, ngươi cũng đừng bận tâm chuyện này."

Dù là tăng đạo tài ba giữa phàm trần, hay là mấy thứ tinh mị yêu ma, hoặc là đám Thần Côn lừa đảo, những người vội vã đến Kinh Kỳ phủ sau khi biết về Thủy Lục Pháp Hội như lão khất cái rất nhiều.

Cho dù không có đám tà ma, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng của lũ Thần Côn lừa đảo tụ tập kinh đô "Cùng cử hành hội lớn", ở một mức độ nào đó, cũng có thể gọi là "Quần ma loạn vũ" rồi.

Mặc dù Thông Châu nằm cạnh Kinh Kỳ phủ, nhưng Trường Lạc phủ và Kinh Kỳ phủ lại cách nhau hai phủ. Già trẻ khất cái vội vã đi xin ăn, khi mệt thì tìm nơi trú mưa gió rồi lăn ra ngủ, dù sao thời tiết bây giờ không nóng cũng không lạnh.

Tốc độ đi đường như thế này cũng không quá chậm. Hai người tốn thời gian mấy tháng, chỉ dựa vào hai cặp giò, đã đi từ Trường Lạc phủ đi tới Kinh Kỳ phủ.

Sáng sớm ngày hôm nay, hai người khất cái một già một trẻ đã xếp hàng ngoài cổng thành chờ vào thành. Vì tối hôm qua ngủ cạnh cổng thành nên sáng nay khi cổng chưa mở, hai người đã đứng đầu trong hàng người.

Ở phía sau, một nông phu mang vác đồ nặng trên lưng không thể không đứng xa hai người này một khoảng, bởi vì bọn họ không chỉ nặng mùi, mà lão già thỉnh thoảng hết cào lại gãi, không chừng trên người lão còn có bọ chét.

Lão già ngáp một cái, nhìn tới nhìn lui hàng người mấy lần. Thấy hàng người càng ngày càng dài, có đôi khi nhìn thấy trong đội ngũ có mấy gia hỏa lưu manh giả danh trí thức giả dạng "Cao nhân", lão nhịn không được liền cười nhạo một tiếng.

"Ha ha... ha ha há há há..."

"Mở cửa thành!"

Khi mấy tên lính trong thành mở cửa, thông đạo của Kinh Kỳ phủ hiện ra cho những ai muốn đi vào.

Vốn dĩ ăn mày không được phép vào thành, nhưng trong mắt tiểu khất cái, mặc dù lão ăn mày ăn mặc nhếch nhác, nhưng khi đối mặt với lính canh cổng thành lại giả bộ rất oai vệ.

Một câu "Ta phụng chiếu đến đây tham gia Thủy Lục Pháp Hội." tràn đầy chính khí, đối diện ánh mắt nhìn thẳng của người lính không chút nào né tránh, khiến người lính sau khi do dự nhiều lần vẫn cho đi.

Kinh thành quả nhiên rất náo nhiệt, dù là ngày thường thì Trường Lạc phủ cũng không thể so sánh nổi, huống chi là những ngày như hôm nay, nơi này khiến cho cậu bé bị hoa mắt.

Nhưng dù vậy, sau khi hai người ăn mày dạo một vòng thành phủ, vẫn làm lại nghề cũ, chuẩn bị đến một chỗ thích hợp để ăn xin.

"Ài! Bên này không tệ, có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn, có thể nhìn thấy người đi đường ở khắp nơi."

Lão khất cái dắt theo tiểu khất cái, vui vẻ đi đến một góc tường đối diện quán trà, gần đó có mấy mấy tửu lâu. Hai người ngồi xuống, tiểu khất cái thuận tiện đặt chén bể ở trước mặt.

Nhìn lão khất cái lại bắt đầu ngủ gật, tiểu khất cái trái nhìn phải liếc hiếu kì quan sát chung quanh.

"Kinh thành thật to lớn, thật náo nhiệt, cũng không có mấy tên ăn mày!"

Cậu quay đầu liền nhìn thấy một người đang ngồi tại bàn ở lối vào quán trà đối diện, vừa nhấp trà vừa bình thản nhìn mình. Người đó giống như một thỏi nam châm đặc biệt, lập tức thu hút mọi sự chú ý của tiểu khất cái.

Khoảng cách bốn năm thước trên một con phố không rộng, thị lực của tiểu khất cái hoàn toàn có thể nhìn ra dung mạo của người này. Thoạt nhìn giống như một đại tiên sinh nhã nhặn có học vấn, nhưng đôi mắt chỉ mở một nửa, nhìn kỹ mới phát hiện tròng mắt toàn một màu tái nhợt.

"Lỗ gia gia, hình như tên mù ở quán trà bên kia đang nhìn chúng ta..."

"Hắc hắc, đứa nhỏ ngốc, gì mà tên mù nhìn chúng ta, ngươi nói ra lời này không thấy kỳ cục sao?"

"Nhưng con thật sự cảm giác như vậy..."

Lão khất cái gãi ngứa, ngồi dậy nhìn theo hướng ánh mắt của tiểu khất cái, mới nhìn thoáng qua lập tức sững sờ, sau khi quay đầu nhìn lại không thể nhìn đi chỗ khác.

Điềm đạm bình tĩnh, đôi mắt không dao động, thần quang tuy không hiển lộ nhưng cơ thể hòa nhập với tự nhiên, một cỗ cảm giác tươi mới tự sinh ra, trong mắt và trong trái tim.

Lão khất cái nhìn tiểu ăn mày ở bên cạnh, có chút sững sờ lẩm bẩm.

"Du Nhi... Đây không phải một tên mù bình thường!"