Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 67




Văn Thiệu cực kỳ để ý chuyện con gái nói mình hung dữ, trên đường trở về, anh luôn rầu rĩ.

“Được rồi, có lẽ Tu Tu chỉ làm nũng, con bé không muốn đi học thôi.” Giang Vãn Ninh nắm tay anh lắc lắc, an ủi anh: “Sếp Văn của chúng ta đẹp trai muốn chết, đâu có hung dữ đâu.”

Văn Thiệu thản nhiên nhìn cô: “Anh không tin em.”

Giang Vãn Ninh sửng sốt: “Vì sao?”

“Người tình trong mắt hóa Tây Thi.” Anh đè giọng nói xuống rất thấp, không để Tôn Thanh Viễn và Trần Thư Nhiễm ở phía trước nghe thấy, nếu không thì sẽ dễ có hiềm nghi “già mà không đứng đắn nghiêm chỉnh”.

Giang Vãn Ninh không nhịn được mà liếc mắt: “Anh nghĩ nhiều rồi…”

Cô cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Văn Thiệu: “Thật ra vừa rồi em an ủi anh thôi, đúng là hung dữ thật.”

“Lúc mới quen nhau, mỗi lần bắt chuyện với anh là em đều phải lấy hết can đảm ra đó, anh không tin thì đi hỏi mấy người trong công ty anh xem, hỏi bọn họ thử xem, có phải nhìn thấy anh là run rẩy không.”

Trong lúc nói chuyện thì đã về đến nhà, Giang Vãn Ninh tiễn anh đến gara để xe, sau đó hôn anh qua cửa sổ ghế lái.

“Đi đi, ông xã hung dữ của em.”

Sắc mặt Văn Thiệu khó coi, cúi đầu thắt dây an toàn mà không lên tiếng.

Thấy thế, Giang Vãn Ninh cũng nhanh chóng nói tiếp: “Diễn xuất xíu đi, thế này thì càng hung dữ hơn đó.”

Văn Thiệu cong khóe miệng lên, nói một cách cứng nhắc: “Thế này thì sao?”

“Thế này xấu.”

Văn Thiệu: “…”

Giang Vãn Ninh đắc tội với người ta xong thì vội quay người chạy nhanh về nhà.

Buổi trưa, cô gọi gà rán và bánh ngọt, lại mở một chai Coca-Cola đựng trong túi giấy được giấu ở trong cùng của tủ lạnh.

“Sau này Tu Tu đi nhà trẻ thì cô có thể ăn một cách quang minh chính đại rồi.” Dì giúp việc đang lau nhà, nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn của cô sau khi uống hết Coca thì không nhịn được mà cười ra thành tiếng.

Bình thường thì khi ở trong nhà, Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu đều sẽ làm tấm gương tốt, những món ăn mà Tu Tu cần phải ăn ít đi thì gần như bọn họ sẽ không động vào.

Điều này đã làm cho Giang Vãn Ninh thấy khổ sở vô cùng, mỗi lần muốn ăn đồ ăn nhanh thì đều phải “đấu trí đấu dũng” với con gái, trốn đi ăn lén lút, ăn xong còn phải làm bay hết mùi.

Mũi của Tu Tu cực kỳ nhạy bén, nếu bị cô nhóc ngửi được là tiêu đời. Thế nào cô nhóc này cũng phải lôi lôi kéo kéo bố đến phân xử, sau đó lại gọi điện thoại cho ông bà ngoại, bảo bọn họ tới “dạy dỗ” Giang Vãn Ninh.

Buổi trưa, Giang Vãn Ninh mang theo đồ ăn rồi đi sang nhà bên cạnh.

Hai người ở nhà bên cạnh cũng giống như cô vậy, nhân lúc con cái đi học ăn uống cho đã, bọn họ đã gọi một tô tôm hùm đất chua cay đầy ắp, còn gọi cả đồ nướng nữa.

“Này, cháu không đi làm hả?” Giang Vãn Ninh hỏi Tôn Thanh Viễn.

“Không, trộm lười ạ.” Tôn Thanh Viễn đưa găng tay cho Giang Vãn Ninh: “Chú nhỏ là nhân viên gương mẫu, không cần nghỉ ngơi, cháu thì không làm được đâu.”

Ba người vây quanh bàn trà ăn đồ ăn vặt, không lâu sau, cửa bị người ta mở ra.

Văn Thiệu mang theo hai ly trà sữa đá về, đưa cho Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm.

“Sao anh lại về vào giờ này thế?” Giang Vãn Ninh còn tưởng rằng buổi chiều anh sẽ đi thẳng từ công ty đến nhà trẻ luôn.

“Công ty không có việc.”

Anh vừa về đến, Giang Vãn Ninh quả quyết cởi bỏ găng tay dùng một lần ra, yên tâm ăn tôm anh bóc vỏ và đưa đến tận miệng mình.

Bốn người lớn sung sướng ăn cả buổi trưa, sau bữa cơm trưa, Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu về nhà mình.

“Em lên lầu ngủ một lúc, nhà trẻ ba giờ rưỡi mới tan học.” Giang Vãn Ninh ngáp một cái, hỏi anh: “Anh ngủ hay làm việc?”

Văn Thiệu im lặng mấy giây, không nói một lời mà cùng cô đi vào phòng ngủ.

Anh chậm rãi đóng cửa, kéo rèm, khi đi tắm còn kéo Giang Vãn Ninh theo.

“Em không có đổ mồ hôi, em không tắm đâu.” Giang Vãn Ninh vừa muốn đi là anh đã ôm lại ngay.

Sau khi cảm nhận được nhiệt độ bừng bừng ở nơi nào đó của anh, Giang Vãn Ninh trợn mắt lên: “Anh làm gì vậy? Đang buổi trưa mà, trời vẫn còn sáng đó.”

Văn Thiệu nhìn ra bên ngoài, dùng điện thoại điều khiển rèm che nắng.

Trong phòng lại tối đi, anh đưa tay mở đèn lên: “Trời tối rồi.”

Giang Vãn Ninh: “…”

Tối con khỉ.

Đã già đầu rồi mà anh còn học trò chơi xấu theo Tu Tu, cũng không biết có thấy xấu hổ không nữa.

Đến cuối cùng, Giang Vãn Ninh vẫn ỡm ờ nghe theo anh.

Đêm qua hai người vừa cởi đồ thì Tu Tu gõ cửa, nói muốn ngủ với bố mẹ. Sắc mặt của Văn Thiệu rất khó coi nhưng lại không thể tức giận với con gái, chỉ đành đi tắm lúc nửa đêm.

“Vậy thì anh nhanh lên đi, không trễ giờ đón con được đâu.”

“Anh không nhanh được.”

Văn Thiệu đè cô lại giày vò rất lâu, cuối cùng thì Giang Vãn Ninh vẫn không thể ngủ trưa được.

Cô tắm rửa rồi đi ra thì cũng đã gần đến giờ đón con, thế là cô đành thay sang quần áo khác.

Văn Thiệu cũng đổi sang quần áo thoải mái, màu sắc không khác với quần áo của cô cho lắm.

“Nếu đêm nay nó vẫn ầm ĩ muốn ngủ với chúng ta thì làm sao đây anh?” Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu cùng nhau thay ga giường, sau đó trải tấm ga sạch sẽ lên.

Thật ra, từ lúc còn rất nhỏ, Tu Tu đã ngủ một mình, thỉnh thoảng dì giúp việc sẽ ghé qua nhìn con bé vào ban đêm. Nhưng từ sau khi cô nhóc biết nói thì thường hay làm nũng, cả tuần lễ sẽ có một, hai ngày ngủ cùng bọn họ.

Văn Thiệu ôm ga giường đi đến phòng giặt quần áo, hờ hững nói: “Chờ nó ngủ thiếp đi rồi anh ôm nó về.”

“Vậy thì sáng hôm sau nó sẽ giận đó.”

Trước kia bọn họ cũng từng thử cách này, Giang Vãn Ninh còn tưởng Tu Tu ngủ một giấc dậy là sẽ quên, ai ngờ sáng hôm sau cô nhóc ấy lại khóc rung trời.

Văn Thiệu ngước mắt nhìn cô: “Trước sáng hôm sau lại ôm trở về.”

Giang Vãn Ninh: “Anh giỏi giày vò thật đó…”

Ba giờ rưỡi chiều, bốn người phụ huynh đi tới nhà trẻ đúng giờ.

Bọn họ nhìn thấy đám trẻ đang chơi đồ chơi ở bên trong thông qua ô cửa sổ, liếc mắt đã thấy Tu Tu và Khôi Khôi.

Bên cạnh hai đứa nó là bốn, năm người bạn nhỏ vây quanh, Tu Tu ở giữa nói líu lo không ngừng, Khôi Khôi thì im lặng ghép hình.

Khi đến lượt bọn họ đón con, Giang Vãn Ninh hỏi cô giáo: “Hôm nay Tu Tu nhà tôi biểu hiện thế nào ạ?”

Cô giáo quay đầu nhìn thoáng qua nhóc “vua trẻ con” kia, cười nói: “Rất tốt, vô cùng hoạt bát.”

“Vâng, nó nói nhiều lắm, các mặt khác cũng không tệ.”

“Tu Tu rất có năng lực lãnh đạo, hôm nay con bé đã giúp cô giáo phát bánh mì cho các bạn. Hơn nữa đứa trẻ này cũng có suy nghĩ riêng, khi mấy bạn khác còn đang suy nghĩ xem nên ăn cái nào thì con bé đã chọn xong và ăn hết một nửa rồi.”

“Con bé còn giảng hòa mâu thuẫn giữa hai bạn nhỏ…”

Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu liếc nhìn nhau một cái, trực giác nói cho bọn họ biết, chắc chắn không phải cô nhóc này nói lời hay khuyên bảo người ta đâu.

“Có hai bạn nhỏ giành đồ chơi với nhau, Tu Tu đi qua nói với hai bạn nhỏ đó là không được ầm ĩ, mỗi người chơi mười phút sau đó đổi cho nhau, nếu không thì con bé sẽ cướp đồ chơi, không cho ai chơi hết.” Sau khi nói xong lời này, ấy thế mà hai bạn nhỏ kia không cãi vã nữa, vô cùng bình tĩnh mà quay về chỗ ngồi của mình.

“Khôi Khôi của chúng tôi thì sao? Thằng bé thế nào?”

“Khôi Khôi ngoan lắm, là một bạn nhỏ rất có kỷ luật, đọc sách cũng vô cùng nghiêm túc. Thằng bé vô cùng nghe lời chị gái…” Cô giáo dừng lại vài giây, đột nhiên nhớ tới vai vế lẫn lộn của bọn họ, sửa lại lời: “Vô cùng nghe lời Tu Tu, Tu Tu cũng chăm sóc cho thằng bé, đi đâu cũng gọi nó theo.”

Sau khi nói chuyện mấy câu đơn giản, cô giáo gọi Tu Tu và Khôi Khôi tới về nhà với bố mẹ.

Hai cô cậu nhóc bỏ đồ chơi vào thùng, sau đó chạy chậm tới, Tu Tu còn dắt theo một bạn nữ khác đi đến.

“Sao Su Kem cũng tới đây? Bố mẹ con sắp tới rồi, ngoan ngoãn chờ thêm một lúc nữa nhé.”

Bé gái tên Su Kem kia ngẩng đầu quan sát Tôn Thanh Viễn và Văn Thiệu, sau đó bi bô hỏi Tu Tu: “Ai là bố của cậu vậy?”

“Cậu đoán xem.” Tu Tu nắm tay Giang Vãn Ninh: “Con nói bố con là người đẹp trai nhất, Su Kem muốn làm quen với bố.”

Ánh mắt Su Kem quan sát qua lại giữa Tôn Thanh Viễn và Văn Thiệu, sau đó nhìn về phía Tôn Thanh Viễn: “Cháu chào bố của Tu Tu ạ.”

Tu Tu bỗng trợn trừng mắt: “Không phải người này đâu!”

Su Kem lại nhìn về phía Văn Thiệu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Nhưng mà, nhưng mà chú này hung dữ quá…”

Một ngày bị hai đứa nhỏ nói mình hung dữ, giờ phút này, Văn Thiệu không muốn ở lại nhà trẻ thêm một giây phút nào nữa, anh chỉ muốn về nhà tập cười thôi.



Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Văn Thiệu đã đi đến công ty.

Sau khi Lưu Tề Vũ thấy anh đến thì lập tức đứng dậy cầm tài liệu bước qua.

Có thể nói rằng, năm ngoái Lưu Tề Vũ đã bội thu cả về sự nghiệp lẫn tình yêu, cậu ta được Văn Thiệu điều từ công ty hương phẩm đến tổng công ty làm việc, không chỉ thăng chức mà tiền lương cũng nhảy lên một bước tiến lớn. Hơn nữa, cậu ta còn tìm được bạn gái trong một lần được phái đi làm việc, bây giờ đã đăng ký kết hôn.

“Tổng giám đốc Văn, anh xem cái này đi, em cảm thấy…”

Văn Thiệu đưa tay ngắt lời cậu ta: “Lát nữa xem.”

“Được ạ.” Lưu Tề Vũ đặt tài liệu xuống, đi theo anh vào trong.

Nhưng khi anh đi ngang qua vị trí làm việc của thư ký bên ngoài văn phòng thì dừng bước lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm mấy người thư ký tới sớm kia.

Một người trong số đó thấy anh nhìn mình chằm chằm thì run rẩy đứng dậy: “Tổng giám đốc Văn, hôm nay thư ký Lưu bắt đầu nghỉ phép năm ạ, Tiểu Vương và Tiểu Trần đang trên đường tới, họ sẽ tới ngay ạ.”

Bây giờ cách giờ chấm công khoảng mười phút, anh ta tưởng rằng Văn Thiệu muốn hỏi vì sao vị trí làm việc của bọn họ lại để trống cho nên giải thích một lượt.

“Ừm.” Văn Thiệu lên tiếng, cuối cùng anh cũng đi vào văn phòng.

Lưu Tề Vũ đi theo phía sau, cậu ta không ngờ Văn Thiệu lại đột ngột dừng lại như thế, cậu ta giật bắn mình, suýt thì đụng vào.

“Sếp Văn, sao vậy ạ?”

“Tôi hung dữ không?” Văn Thiệu đóng cửa phòng làm việc.

“Hả?” Lưu Tề Vũ kinh ngạc nhìn anh: “Anh… hung dữ không à?”

Hung dữ hay là không đây?

Cậu ta nên trả lời vấn đề này như thế nào?

“Nói thật.” Biểu cảm Văn Thiệu nghiêm túc: “Trông tôi hung dữ lắm à?”

Lưu Tề Vũ hơi lúng túng mà xoa xoa mũi: “Em và anh đã quen biết nhiều năm như vậy rồi mà, bình thường anh không được tính là hung dữ, mà là… lạnh lùng nghiêm túc, ăn nói thận trọng, rất đứng đắn. Cơ mà, mặc dù anh không hay phát cáu nhưng khí chất rất mạnh mẽ, mấy thực tập sinh kia nói nhìn thấy anh là run rẩy ngay.”

“Ồ.”

Đó chính là hung dữ.

“Anh là kiểu khẩu xà tâm phật mà.” Lưu Tề Vũ nhìn anh, trông cậu ta vô cùng chân thành: “Thật đó.”

Văn Thiệu nhíu mày, đây là kiểu hình dung vớ va vớ vẩn gì vậy.

“Sau này tôi sẽ cười nhiều hơn.”

Lưu Tề Vũ hoảng sợ nhìn anh: “Hả?” Cậu ta cảm thấy không cần thiết cho lắm.

“Làm sao?”

“Không, không sao…” Lưu Tề Vũ đưa tài liệu trong tay qua: “Bây giờ anh xem à?”

“Ừ.”

Một tiếng sau, trong phòng họp.

Văn Thiệu nhìn Tổng thanh tra nào đó đang báo cáo ở phía trước, khóe miệng nhếch lên theo một độ cong kỳ dị.

Tổng thanh tra kia bị anh nhìn chằm chằm thì càng thấy căng thẳng hơn, càng ngày càng nói nhanh hơn, còn nói lắp tận mấy lần, sau đầu thì đổ đầy mồ hôi.

Những người khác trong phòng họp cũng không biết anh bị làm sao, vì sao cả buổi sáng đều nở nụ cười trào phúng như thế, dọa cho mọi người đều cúi đầu tránh né ánh mắt của anh, không một ai dám thở mạnh.

“Tổng giám đốc Văn, tôi nói xong rồi.” Tổng thanh tra lau mồ hôi trên trán, lòng thì hãy còn run sợ mà nhìn anh.

“Tốt lắm…” Biểu cảm của Văn Thiệu trông vẫn rất trào phúng.

Trái tim Tổng thanh tra như thắt chặt lại, hai chữ “tốt lắm” này, kết hợp với vẻ mặt của Văn Thiệu bây giờ…

Có phải anh ta sắp bị đuổi rồi không?

“Tiếp theo.” Văn Thiệu đợi hai giây, thấy anh ta vẫn đứng sững người ra ở đó thì hỏi: “Còn việc gì à?”

“Không, tôi không còn việc gì nữa…”

Tổng thanh tra xua tay, đương nhiên là anh ta không có việc gì nữa rồi, nhưng thật ra anh ta muốn hỏi lại một câu, anh không sao chứ?