Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 26




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế mà anh lại đồng ý gọi video với mình ư?!

Giang Vãn Ninh lê lết bò dậy khỏi giường, gấp rút chạy vào nhà vệ sinh gội đầu.

Mấy ngày nay cô ở trong nhà lâu, toàn thân đều trở nên biếng nhác. Mỗi ngày thức dậy chỉ dùng kẹp càng cua kẹp mái tóc lên đỉnh đầu, tần suất gội đầu giảm sút mạnh mẽ, hình như lần gội đầu gần đây nhất là ba ngày trước…

Gội xong rồi sấy khô thì đã mất hơn nửa tiếng, cô nhanh chóng dùng kem nền làm đều màu da một chút, thức khuya nhiều đến nỗi làn da đã sạm đi mất rồi, quầng thâm mắt cũng đậm lên rất nhiều.

Cuối cùng, Giang Vãn Ninh cầm lấy kem che khuyết điểm.

Vừa mới chấm hai chấm vào vùng da dưới mắt, đột nhiên cô dừng lại, rút bông tẩy trang lau kem che khuyết điểm đi, sau đó dặm một chút phấn nền nhạt nhạt, thế là coi như xong.

Chọn son môi màu nude, Giang Vãn Ninh soi gương rồi bặm bặm, hết sức hài lòng với lớp trang điểm của mình vào giờ phút này.

Tiều tụy mà lại điềm đạm đáng yêu.

Một tiếng sau, Văn Thiệu kết thúc cuộc họp và quay về phòng.

Anh vừa đóng cửa phòng là Giang Vãn Ninh đã gửi tin nhắn tới ngay.

Giang Vãn Ninh: [Một tiếng lẻ mười phút rồi, hẳn là anh đã về đến phòng rồi nhỉ? (trông mong)]

undefined

Mấy ngày nay, cô phát hiện ra rằng, Văn Thiệu là một người có quan niệm về thời gian rất mạnh mẽ, anh nói sẽ họp một tiếng thì sẽ là một tiếng, mình còn chừa lại cho anh những mười phút để di chuyển từ phòng họp về phòng, Giang Vãn Ninh cảm thấy, dù thế nào đi chăng nữa, thì chắc là bây giờ anh đã dùng thẻ phòng mở cửa ra xong rồi.

Nhìn nhãn dán chú mèo ngấn lệ kia, Văn Thiệu như có thể trông thấy Giang Vãn Ninh làm ra biểu cảm giống con mèo này vậy.

Vừa rồi, khi ở trong phòng họp, không biết sao mình lại đồng ý gọi video với cô nữa, một tiếng sau khi gửi tin nhắn xong, tuy anh đang họp mà vẫn hơi mất tập trung.

Mấy ngày nay, vào những lúc Văn Thiệu nói chuyện với cô thì anh luôn chợt nhớ tới nụ cười của Giang Vãn Ninh, bất kể đó là nụ cười lấy lòng khi cô có việc nhờ người khác, hay là nụ cười ranh mãnh lúc cô nghĩ ra ý đồ xấu xa, thì, đều tốt hơn nhiều so với mấy người bạn hợp tác cứ tranh luận cả ngày không ngơi nghỉ này.

Đám người này đã bắt đầu nhao nhao từ lúc mới đến Đức rồi, ngày nào cũng làm ầm ĩ lên cả.

Thi thoảng, vào những khi có người ngoại quốc nghe, Văn Thiệu có thể trông thấy cảnh tượng hùng vĩ – ngôn ngữ ba nước bọn họ nhao nhao hòa lẫn vào nhau, đến nỗi, bây giờ mấy người quản lý cấp cao ngoại quốc kia đã học được lời mắng chửi của người Trung Quốc luôn rồi.

Anh tiện tay cởi áo khoác đặt ở cuối giường, sau đó đi đến ghế sô pha trước cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi điện video cho Giang Vãn Ninh.

Giang Vãn Ninh đã ngồi trước bàn đợi anh năm phút rồi, nhìn thấy giao diện gọi video, cô lập tức ngồi thẳng người dậy, soi gương sửa soạn lại tóc mái một chút rồi mới nhấn bắt máy.

Rất nhanh sau đó, khuôn mặt của hai người cùng xuất hiện trên màn hình, một lớn một nhỏ.

Sau khi Giang Vãn Ninh nhìn thấy khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong kia thì không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, trong khoảnh khắc ấy, đầu óc cô chợt rỗng tuếch, không biết phải nói gì.

“Hi…” Cô lúng ta lúng túng vẫy vẫy tay với Văn Thiệu.

Đã nói chuyện WeChat với anh hơn nửa tháng nay, vậy mà bây giờ lại cảm giác xa lạ khi nói chuyện video với “người bạn qua mạng” này.

Văn Thiệu không ngờ là cô lại có phản ứng như thế, nhẹ nhàng cong cong môi, sau đó cầm điện thoại gần thêm một chút.

Đột nhiên khuôn mặt của anh được phóng to lên, chiếm cứ toàn bộ màn hình điện thoại.

Giang Vãn Ninh chớp mắt, cô bắt đầu điên cuồng chụp ảnh màn hình.

Mấy ngày sau cô phải ôm lấy tài liệu sống từ cuộc gọi video tối nay, nhất định phải cắt ra một vài tấm với từng biểu cảm khác biệt, từng góc độ khác biệt.

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra rằng, Văn Thiệu không khác gì một bức tượng cả, mấy chục tấm ảnh chụp màn hình đều giống nhau y như đúc.

“Sao quầng thâm mắt của cô lại đậm vậy?” Vừa nãy Văn Thiệu còn tưởng rằng cô trang điểm khói, khi anh lại gần hơn và nhìn kỹ lại mới phát hiện ra có gì đó không đúng cho lắm.

Trông Giang Vãn Ninh hôm nay không có khí sắc gì cả, cả người tiều tụy đi khá nhiều, ngay cả thịt trên quai hàm cũng đã mất đi.

“Chắc tại ngủ không ngon…” Giang Vãn Ninh dùng lòng bàn tay sờ vào nơi khóe mắt.

Vừa hay Văn Thiệu cũng nhìn quầng thâm mắt của mình, trong khoảng thời gian này, anh cũng ngủ không ngon, nhưng trông vẫn nhạt hơn Giang Vãn Ninh một chút.

“Khoảng thời gian này bận lắm à?” Anh thuận miệng hỏi.

“Đúng vậy, bận nhớ anh.” Giang Vãn Ninh thốt ra, còn cố ý chớp chớp mắt với anh.

Rất nhanh sau đó, cô lại nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ kia của Văn Thiệu, thế là cô khôi phục lại sự đứng đắn: “Bận làm việc…”

Văn Thiệu gật đầu: “Tôi còn tưởng là thời gian làm việc của cô tự do lắm.”

“Rất tự do mà, khi anh chưa ra nước ngoài thì em chỉ theo đuổi anh thôi, gần đây thì phải trả nợ.” Cô nói ra những lời này nghe vô cùng tự nhiên.

Văn Thiệu cười một tiếng, anh đứng dậy mở cửa sổ ra, sau đó ngồi trở lại, và cởi cúc áo sơ mi.

“Anh, anh làm gì vậy?”

Giang Vãn Ninh nhìn thấy anh đột ngột bắt đầu “ra tay” cởi cúc áo, đôi mắt cô nhìn màn hình chằm chằm không rời, đồng thời, lòng cô thì đang hò hét… tiếp tục đi, đừng dừng lại mà!

Văn Thiệu nhìn cô một cái, đến khi cởi chiếc cúc thứ hai từ trên xuống thì anh dừng lại.

“Hơi bí.”

“Ồ…” Giang Vãn Ninh lại bắt đầu hành vi chụp ảnh màn hình điên cuồng.

Đã qua một lúc lâu mà Giang Vãn Ninh vẫn không chủ động mở miệng, chỉ nhìn anh như thế mà thôi.

“Cô không định nói chuyện với tôi à?” Văn Thiệu tưởng là khi gọi video, Giang Vãn Ninh cũng sẽ líu ríu giống như trước đó vậy, không ngờ hôm nay coi lại im lặng đến thế, im lặng đến nỗi, đến chính anh cũng không quen cho lắm.

“À…” Giang Vãn Ninh mím môi, khi nói chuyện WeChat, lúc nào cô cũng sẽ nói với Văn Thiệu mình đã ăn gì, uống gì, nhưng hình như mấy lời này không thích hợp để nói khi gọi video.

Đối diện với gương mặt này của Văn Thiệu, Giang Vãn Ninh không cách nào nói với anh rằng, trưa nay mình đã ăn sáu cái bánh bao hấp và một bát mì được.

Nhẫn nhịn một hồi lâu, Giang Vãn Ninh bèn hỏi anh: “Anh, họp xong rồi sao?”

Sau khi hỏi xong, Giang Vãn Ninh tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, hỏi câu hỏi nhảm kiểu này thì chẳng thà không hỏi còn hơn…

Văn Thiệu cười một tiếng trầm thấp, dựa đầu vào khung cửa sổ, liếc xéo cô: “Cô căng thẳng gì vậy?”

“Không có…” Vừa nãy Giang Vãn Ninh không hề căng thẳng, chỉ là cô ở một mình trong nhà bí bách lâu rồi, gần như đã sắp mất đi kỹ năng giao lưu với người đối diện. Cộng thêm việc lâu rồi bọn họ không gặp nhau, cô không tìm được đề tài để nói.

“Vậy sao lại nói ít thế?”

Cô hít sâu một hơi, tốc độ nói rất nhanh: “Bởi vì nhớ anh quá, quá nhiều lời muốn nói, mà bây giờ em lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.”

Văn Thiệu nhẹ nhàng nhướng mày lên, đây mới đúng là cô.

“Vậy thì cứ từ từ nói.” Anh nghe thấy tiếng gõ cửa thì để điện thoại xuống trước: “Tôi đi lấy bữa tối đã.”

Giang Vãn Ninh vẫn chưa thể lấy lại tinh thần thì đã màn hình đã hướng về phía trần nhà.

Vừa rồi anh nói gì nhỉ?

Từ từ nói?

Từ từ nói… mình nhớ anh thế nào ấy hả?

Giờ phút này, chú nai con trong ngực Giang Vãn Ninh đang vắt chân lên cổ mà chạy lung tung, có vẻ như, người này vừa ra nước ngoài có một chuyến thôi mà đã thông suốt rồi? Còn nói chuyện… mập mờ như thế nữa chứ.

Văn Thiệu đặt bữa tối lên mặt bàn, sau đó anh đến cửa sổ để cầm điện thoại sang.

Anh gác điện thoại ở chỗ đối diện mình, điều chỉnh khoảng cách một chút.

Trái tim Giang Vãn Ninh đập bình bịch, cô đang rất vui mừng, chờ sau khi anh điều chỉnh vị trí điện thoại xong, cô không nhịn được mà hỏi anh: “Vừa rồi anh nói, anh muốn em từ từ nói cái gì thế?”

Văn Thiệu liếc mắt nhìn cô: “Nói chuyện mà cô muốn nói, công việc hôm nay của tôi kết thúc rồi.”

Anh cầm lấy một miếng bánh mì và ăn thật chậm rãi, nhìn người trong ống kính vừa cúi đầu thở dài, vừa dùng tay dụi dụi mắt.

Hết cái này rồi lại đến cái khác, mấy động tác nhỏ này cũng khá sinh động, đáng yêu.

Trước kia Văn Thiệu đã quen với việc phải ăn cơm một mình, bây giờ anh lại thấy, nếu đối diện mình là một người có biểu cảm phong phú như vậy, âu cũng là một niềm vui thú khác khi dùng cơm.

Giang Vãn Ninh bỗng liếc mắt nhìn hương cắm trên bàn: “Gần đây em đã mua mấy loại hương sợi trên mạng, một loại trong số đó tương tự với mùi em ngửi được ở chỗ anh, nhưng mùi hương không tốt bằng của anh, mùi khét khá là nặng.”

“Tên là gì?”

Văn Thiệu uống một ngụm nước, sau khi ăn hết số rau củ không quá nhiều trong dĩa thì đặt cái nĩa xuống.

Anh không quen đồ lạnh ở đây, về cơ bản là anh chỉ ăn nhiều hơn vào buổi sáng, hai bữa còn lại thì khá là qua loa, ăn no một nửa.

“Nhị Tô Cựu Cục.”

Giang Vãn Ninh cảm thấy cái tên này hay nên cô đã đặc biệt đi tìm nguồn gốc tên.

Tô Đông Pha cực kỳ thích chơi hương, ông ấy từng mất bảy năm để thu thập nước tuyết giữa cây mai, chỉ vì để chế tạo ra “Tuyết Trung Xuân Tín” trong lòng mình. Bởi vì ông ấy và em trai Tô Triệt đều là học giả tiếng tăm chơi hương, cho nên đời sau, vì tưởng niệm bọn học người ta đã lấy bốn chữ “Nhị Tô Cựu Cục” để đặt tên cho một loại hương.

“Nếu cô thích thì lần sau lên núi tôi mang viên hương cho cô.”

Văn Thiệu thích viên hương của Nhị Tô Cựu Cục hơn, mùi hoa nhài có thể lưu giữ tốt hơn.

Chờ đến khi anh về nước thì gần như đã đến độ hoa nhài nở hoa, vừa hay có thể hong khô chút hoa nhài giữ lại dự phòng.

“Được, em định ngày mai sẽ qua đó trước, bên kia lâu rồi chưa ở, chắc là quét dọn cũng khá vất vả.”

Thấm thoắt bọn họ đã rời khỏi núi Thanh Nguyên gần một tháng, hoa hạnh sớm đã tàn, rồi sau đó còn phải đợi đến khi hoa sen trong ao của chùa Thanh Nguyên nở, sau đó nữa là kim quế đầu thu và hoa mai mùa đông.

“Hoa quế cũng có thể làm hương đúng không?” Giang Vãn Ninh rất ít khi ngửi được nước hoa mùi hoa quế chính thống.

“Có thể làm hương mộc tê.” Ngọn núi phía sau chùa Thanh Nguyên có một mảng rừng kim quế khá lớn, hàng năm, khi hoa quế nở rộ, từ xa là đã ngửi thấy mùi thơm mãnh liệt vô cùng.

Giang Vãn Ninh gật đầu, sau đó xích lại gần màn hình, nhỏ giọng nói: “Nhưng thật ra em vẫn cảm thấy hứng thú nhất với Tuyết Trung Xuân Tín của Tô Thức.”

Cô cực kỳ tò mò, tò mò rốt cuộc đó là mùi gì, mùi gì có thể khiến cho Tô Thức đợi đến tận bảy cái mùa đông trôi qua.

Văn Thiệu cong khóe miệng: “Vậy thì phải chờ tới cuối năm.”

Ở Giang Thành, tháng mười hai mỗi năm mới là thời điểm tuyết rơi đầu mùa, mẹ của anh từng cố chấp trong việc chế tạo ra Tuyết Trung Xuân Tín, hàng năm, trước khi tuyết đầu mùa rơi thì bà đều sẽ lên núi.

Những cây hoa mai ở gần chùa Thanh Nguyên bây giờ đều do mẹ anh trồng, chủng loại nào cũng có.

“Vậy mùa thu anh phải dạy em làm hương mộc tê, mùa đông là Tuyết Trung Xuân Tín.” Mặt mày Giang Vãn Ninh cong cong mà nhìn anh: “Được không?”

Trái tim Văn Thiệu như bị thứ gì đó đánh thật khẽ vào vậy, vỏ ngoài bao bọc lại kể từ khi mẹ qua đời dần xuất hiện vết nứt, trong đó chỉ toàn là những gì mềm mại, mềm mại đến mức rối tinh rối mù.

Mặc dù anh đã biết rằng, quan hệ hiện giờ của mình và Giang Vãn Ninh còn cách mức độ “có thể hoạch định kế hoạch tương lai cùng nhau” rất rất xa.

Nhưng, khi trông thấy dáng vẻ này của cô, Văn Thiệu không tài nào từ chối được, thậm chí là anh không thể giả ngây giả dại được.

Dường như anh không thích thấy dáng vẻ thất vọng của Giang Vãn Ninh, nói đúng hơn là anh không đành lòng thấy.

“Được…” Giọng nói của anh khàn khàn.

Sau khi Giang Vãn Ninh nghe thấy chữ “được” đó thì ý cười dâng cao đến vô hạn.

Văn Thiệu lẳng lặng nhìn vào màn hình, đi công tác hơn mười ngày nay, lần đầu tiên anh có cảm giác chỉ muốn về.

Anh vẫn còn công việc phải xử lý, video mãi không ngắt máy.

Giang Vãn Ninh cũng tiện tay cầm lấy tờ giấy, cô dùng bút chì vẽ lại Văn Thiệu trên màn hình.

Âm thanh ngòi bút loẹt xoẹt hấp dẫn sự chú ý của Văn Thiệu: “Đang vẽ tôi à?”

Anh chú ý thấy thỉnh thoảng Giang Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn màn hình một cái, sau đó lại cúi đầu vẽ tiếp.

“Không có!” Giang Vãn Ninh lập tức đặt bút xuống, dùng hai tay che tờ giấy lại.

Càng che thì càng lộ.

Văn Thiệu lại cười.

Hình như số lần anh cười trong tối nay còn nhiều hơn so với nửa tháng trước khi anh quen biết với Giang Vãn Ninh.

“Tôi không nhìn thấy…” Văn Thiệu lên tiếng nhắc nhở cô: “Cô vẽ tiếp đi.”

Bấy giờ Giang Vãn Ninh mới yên lòng cầm bút lên.

Qua một hồi lâu, tự dưng Giang Vãn Ninh nghe thấy một loạt âm thanh kỳ quái, hình như là truyền từ trong điện thoại đến.

Cô chỉnh âm lượng lên đến mức cao nhất, tập trung tinh thần lắng nghe…

Sau đó, cô thấy xấu hổ.

“Cái khách sạn đó của anh, cách, cách âm kém vậy ư?”

Tiết tấu cực kỳ đều đặn, có tiếng rung lắc, có nam, có nữ.

Tiếng Anh của cô không tốt cho lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nghe được chút thông tin từ dfos.

Có tiếng vui cười, giận mắng, có cả lời nói tán tỉnh đầy lẳng lơ, còn có cả… lời khen điên cuồng mà đôi bên dành cho đối phương.

Văn Thiệu cũng thấy hơi xấu hổ, anh chưa từng nghe được những thanh âm thế này, vậy mà lại “được trải nghiệm” đúng ngay lúc gọi điện video với Giang Vãn Ninh.

“Cúp đi thôi.”

“Được…” Giang Vãn Ninh lúng túng xoa xoa mũi: “Ngủ ngon, anh ngủ sớm một chút.”

“Có khả năng là tôi sẽ không ngủ được.” Văn Thiệu không có thói quen đeo nút bịt tai, trong phòng anh cũng không có nút bịt tai.

“À… em, em hiểu mà, nhu cầu sinh lý, bình, bình thường thôi.”

Văn Thiệu kinh ngạc bởi phát ngôn này của cô, ngón tay vẫn đang đặt trên nút cúp máy, không biết mình có nên giải thích với cô là mình không có ý này hay không.

Một giây sau, Giang Vãn Ninh đã nhấn cúp máy.

Cúp máy vô cùng quyết đoán, tựa như là cô sợ mình sẽ thấy thứ gì không nên thấy vậy.



Sau khi biết Văn Thiệu sắp về nước, ngày hôm sau Giang Vãn Ninh đã dọn đồ lên núi Thanh Nguyên không ngơi nghỉ.

Dù sao thì cô vẫn có thể hoàn thành công việc ở đó, thế thì chẳng thà cứ lên núi sớm luôn đi, đồng thời, có thể “tiện đường” mà dùng ké chút hương trong phòng Văn Thiệu.

Văn Thiệu đã bảo dì qua đó quét dọn trước, ngày Giang Vãn Ninh lên núi, hai sân đều sạch sẽ.

Đồ ăn tiếp tế vẫn được dì đưa tới định kỳ, mỗi lần, khi đưa tới, dì còn mang thêm một miếng bánh kem nhỏ hoặc là một ly trà sữa ít đường.

Giang Vãn Ninh dần học cách tự nấu ăn, ít muối, ít gia vị, phần lớn là vẫn có thể bỏ vào miệng mà ăn được.

Cô vẫn duy trì tiết tấu công việc như khi ở dưới núi, truyện tranh mới ra mắt đã gây ra được tiếng vang khá tốt, thành tích đăng nhiều kỳ nối tiếp trình độ tốt nhất của cá nhân cô.

Có điều, công việc bên phía nhãn hàng nước hoa không thuận lợi cho lắm, bọn họ không hài lòng về thiết kế chai của Giang Vãn Ninh, cứ tìm mấy lý do kỳ quái bảo cô sửa lại bản thảo. Ví dụ như, tính hài hòa của thiết kế và nhãn hàng không phù hợp, logo quá nhỏ nên trông không phóng khoáng, logo quá to thì trông khoa trương quá, phong cách không nổi bật, thiết kế không có điểm nhấn…

Lần nào Giang Vãn Ninh cũng thấy rất mơ hồ, không biết rốt cuộc bọn họ muốn cái gì nữa.

Giang Vãn Ninh: [Thế này đi, các anh gửi một phần nước hoa tới, tôi thử hương trước.]

Bọn họ chỉ đưa ra mấy chữ “phong cách Trung Quốc”, phạm vi quá rộng, nếu như có thể ngửi được mùi hương cụ thể thì có lẽ Giang Vãn Ninh sẽ có linh cảm mới.

Phía nhãn hàng: [Ngại quá thưa cô, nước hoa bên chúng tôi vẫn đang trong quá trình tiến hành bước điều chỉnh thử nghiệm cuối cùng, chưa cho ra thành phẩm.]

Giang Vãn Ninh: [Có tiện gửi cho tôi xem hương đầu, hương giữa và hương cuối không?]

Tốt xấu gì thì cũng phải cho cô biết được đại khái là kiểu hương gì, vậy thì phong cách thiết kế sẽ có điểm nhấn nổi bật hơn.

Phía nhãn hàng: [Ngại quá thưa cô, đây là vấn đề cơ mật, không tiện lắm đâu.]

Giang Vãn Ninh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng cảm nhận được lý do vì sao sau khi tốt nghiệp, thì mấy bạn học của cô thường hay chửi bên A ầm lên trong vòng bạn bè, bây giờ cô chỉ mới làm bên B có một lần, nhưng cũng sắp điên lên rồi.

Buổi tối ngày hai mươi lăm, Giang Vãn Ninh cũng không biết mình đã gửi lại bản thiết kế cho công ty nhãn hàng bao nhiêu lần nữa, sự kiên nhẫn của cô đã ở mức báo động đỏ rồi.

Mấy ngày nay, không biết cô đã cảm tạ bố mẹ vì đã cho mình điều kiện gia đình tốt đẹp bao nhiêu lần, nếu không thì, giả sử cô cũng giống như những nhà thiết kế khác – phải dựa vào việc vẽ để nuôi sống chính mình, thì có lẽ, với tính cách này của Giang Vãn Ninh, cô đã tức giận đến mức hói đầu vì bên A này rồi.

Sau khi gửi email đi, Giang Vãn Ninh chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.

Khi cô tắm rửa xong rồi đi ra sấy tóc thì tự dưng lại nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

Núi Thanh Nguyên vào buổi tối vô cùng thanh tịnh, gần như chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót và tiếng gió thổi xuyên qua lá cây, thanh âm mà Giang Vãn Ninh nghe thấy lúc này không hề thuộc về hai vế trên.

Cô lập tức cầm điện thoại lên, ôm lòng cảnh giác mà trốn đằng sau cửa phòng tắm.

Mặc dù trên núi có ít người, nhưng cũng không tuyệt đối an toàn.

Lão Từ bên chỗ quyên góp đã cho cô số điện thoại trực ca của chùa Thanh Nguyên, bảo cô rằng, nếu cô có bất cứ vấn đề gì thì cô có thể tìm nhà chùa nhờ hỗ trợ, Văn Thiệu cũng đã cho cô số điện thoại để liên lạc với người quen của anh dưới núi, nói cô có việc gì thì liên hệ họ.

Giang Vãn Ninh đi đến bên cạnh cửa sổ, mở ra một khe hở nhỏ xíu để nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cổng có đèn xe.

Trong lòng cô chợt hiện ra một suy nghĩ… chẳng lẽ là Văn Thiệu đã về rồi?

Nhưng khi tính toán lại thì cô lại thấy, có lẽ thời gian hạ cánh rơi vào lúc chạng vạng tối, Văn Thiệu vừa về đến Giang Thành, ít nhiều gì thì anh cũng nên về nhà ăn một bữa cơm với người nhà mới phải chứ, lên núi nhanh như thế làm gì?

Bỗng dưng điện thoại rung lên một cái, Giang Vãn Ninh mở ra xem, đến từ Văn Thiệu.

Một tin nhắn mới gần đây nhất hiện lên trên giao diện WeChat, chỉ có hai chữ ngắn ngủi…

Ra đây.

Giang Vãn Ninh đẩy cửa đi ra ngoài ngay, bước nhanh đi về phía cửa sân.

Đây cửa sân ra, cô nhìn thấy Văn Thiệu đang chuyển hành lý, Lưu Tề Vũ và tài xế của anh cũng có mặt.

“Cô Giang, đã lâu không gặp!”

Lưu Tề Vũ nhiệt tình vẫy tay với cô, tài xế cũng nhìn qua, gật đầu tỏ ý chào hỏi Giang Vãn Ninh.

Sau khi Văn Thiệu chuyển xong chiếc vali cuối cùng thì anh ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Giang Vãn Ninh mang theo mái tóc ẩm ướt đến mức có thể nhỏ nước ra ngoài, cô đang đứng ngây ngốc ở cửa sân.

Anh vô thức nhíu mày lại, vừa muốn cất tiếng hỏi vì sao cô không sấy khô tóc, thì hành động của cô lại làm anh kinh ngạc đến mức nghẹn lời.

Ngay khoảnh khắc anh ngẩng đầu nhìn sang, Giang Vãn Ninh đã sải rộng bước chân, chạy chậm một mạch qua.

Văn Thiệu nhìn cô chạy chậm về phía mình, anh không nhịn được mà thẳng lưng lên.

Vừa nãy hai tay anh còn đang buông xuôi duỗi bên người, mà bây giờ lại hơi nâng lên, mà, tại thời điểm anh vô thức nâng nó lên, anh lại xoắn xuýt buông thõng xuống lại.

Tới tới lui lui hết mấy lần, tựa như chú chim nhỏ vỗ cánh vậy.

Cuối cùng thì Văn Thiệu vẫn chọn lựa buông cánh tay xuống, hình như quan hệ giữa bọn họ vẫn chưa tiến triển đến mức anh có thể dang hai tay ra mà nghênh đón cô, dù rằng đó chỉ đơn giản là cái ôm đã lâu không gặp.

Thời khắc Văn Thiệu cho rằng Giang Vãn Ninh sẽ kích động mà nhào đến ôm lấy anh, thì cô chỉ đi dép lê chạy loẹt xoẹt đến trước mặt anh, sau đó cô thắng gấp, đứng ổn định ở nơi cách anh hơn nửa mét.