Cánh cửa Nhất Tuyết Thiên của Hạ Khải đột nhiên rung lắc mạnh, thu hút sự chú ý của hai vị lão sư, lão Cửu và Niệm Lam. Từng tiếng la hét tuyệt vọng văng vẳng khắp chủ điện.
- Cứu ta… Làm ơn cứu ta…
- Thả ta ra, thả ra…
- Ngươi là ác quỷ, ta nguyền rủa ngươi muôn đời không được siêu sinh…
…
Niệm Lam sởn hết cả gai ốc, nấp sau lưng lão Cửu. Ai dè lão Cửu vừa rồi còn kêu đau lưng, giờ lại như thanh niên trẻ khỏe, bật dậy chạy tới phía sau hai vị lão sư. Niệm Lam trợn mắt, vội vã chạy theo.
Vũ lão sư nhíu mày nhưng vẫn không động đậy, Hàn lão sư bình thản nói:
- Xem ra đúng là Khiên Quỷ. Vũ Khắc, trường hợp này ngươi xem thế nào?
- Đây là những tàn hồn, có lẽ là Khiên Quỷ không chỉ ăn thịt sống, nó còn hấp thu cả linh hồn con mồi. Cứ chờ xem, nếu Hạ Khải có thể đột phá thành công và kiềm chế được nó, ta sẽ đi tìm Viện Trưởng.
Hàn Liễu gật đầu, tiếp tục chờ đợi. Chỉ một khắc sau toàn bộ âm thanh biến mất. Mọi thứ lại trở về như lúc trước, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Vừa nãy là gì, thật đáng sợ. - Niệm Lam thò đầu ra, thì thầm hỏi lão Cửu.
- Tiểu tử thối, vẫn chưa hết đáng sợ đâu. Khoảnh khắc này người ta gọi là bình yên trước cơn bão đó, càng im lặng lại càng nguy hiểm.
Ầm!!!
Lão Cửu vừa dứt lời thì cánh cửa Nhất Tuyến Thiên của Hạ Khải bị đánh vỡ tan thành mấy mảnh, văng tung tóe. Một loại khí tức hỗn loạn hắc ám tỏa ra khắp chủ điện.
Niệm Lam rụt đầu lại, nói một câu làm lão Cửu ngượng ngùng cười trừ:
- Cửu bá bá mồm thối.
Từ trong căn phòng, Hạ Khải chầm chậm bước ra. Khác biệt ở chỗ Khiên Quỷ đã biến mất, nhưng trên người tiểu tử này lại xuất hiện một bộ giáp trụ toàn thân màu đen. Giáp trụ bao bọc cả phần đầu, chỉ lộ ra một phần khuôn mặt. Ở các vị trí yếu hại đều có gai xương tua tủa, chỉ nhìn qua cũng biết cực kỳ sắc bén. Trước ngực là hình mặt quỷ đang nhe nanh. Mặt quỷ như một vật sống, hai mắt nó tỏa ra ánh sáng màu máu.
Hạ Khải dường như đang rất đau đớn, đi từng bước một. Gân xanh nổi khắp mặt nó, hai con mắt đen tuyền, hút sạch ánh sáng xung quanh, từ quang minh chuyển thành hắc ám. Niệm Lam ngơ ngác nhìn, đây chẳng phải là đôi mắt nó vẫn mơ thấy, vẫn sợ hãi hằng đêm hay sao. Chẳng lẽ Hạ Khải chính là người đó, hoặc có liên quan đến người đó.
- Các ngươi, thật là ngon!
Hạ Khải mở miệng, giọng nó âm trầm, tràn đầy sát khí và tham lam. Bốn con mắt nhìn chằm chằm vào hai vị lão sư, cười lớn:
- Lâu rồi bổn tọa mới được một bữa ăn ngon như vậy. Ha ha, ha ha ha.
- Ta lại muốn thử xem, tà vật thượng cổ có gì mạnh mẽ. - Vũ lão sư đứng dậy, một thanh kiếm từ từ bay ra, lơ lửng bên cạnh hắn. - Hàn Liễu, đừng ra tay, cho ta một chút thời gian.
Hàn lão sư gật đầu, nhắc nhở:
- Ngươi nên nhớ, Hạ Chí Phong đã thất thủ.
- Lúc này Khiên Quỷ cũng không còn mạnh mẽ như năm xưa nữa. - Vũ Khắc lắc đầu, thân hình cao gầy biến mất, xuất hiện mặt đối mặt với Hạ Khải. - Cho dù có mạnh thế nào đi chăng nữa, thực lực chính thức mới đột phá Nhất Lam mà thôi.
Hạ Khải gầm lên, một bàn tay chộp tới đầu Vũ Khắc nhanh như chớp. Vũ Khắc cũng không chậm, thoắt cái đã lùi lại một trượng, hai bàn tay chập vào nhau, quát:
- Phong Kiếm, Phong Hoàn Liên Trảm!
Thanh kiếm quay tít với tốc độ cao, hình thành một hình tròn màu lam, cắt xuống cánh tay Hạ Khải. Hạ Khải đau đớn gầm lên, một cánh tay đen rơi xuống đất, kỳ lạ là không hề có máu từ vết cắt chảy ra. Phong Hoàn Liên Trảm không chỉ như vậy. Thanh kiếm tiếp tục bắn ra những lưỡi đao gió, cực kỳ sắc bén. Hạ Khải vội lùi ra phía sau, mặt quỷ trên giáp trụ há miệng, một luồng khí đen phun ra, bao bọc lấy Phong Kiếm. Tốc độ quay của Phong Kiếm chậm dần rồi dừng hẳn. Vũ Khắc nhíu mày, hắn phát hiện mình không thể điều khiển Phong Kiếm rút ra được. Khí đen như vũng nước đặc quánh, giữ chặt lấy kiếm.
- Lôi Kiếm, Lôi Phạt!
Thanh kiếm còn lại bắn ra ngoài bay lên cao, bổ xuống đầu Hạ Khải, kèm theo đó là một tiếng sấm rền, thanh thế rất lớn. Hạ Khải điên cuồng cười to, lập tức bị bổ ra làm hai nửa, cháy đen thui. Vũ Khắc không những không vui mừng còn sợ hãi bật lùi về phía sau. Thì ra cánh tay vừa rồi bị chém xuống thần không hay quỷ không biết đã bắn tới, nhắm đến cổ hắn. May mắn Vũ Khắc luôn luôn cảnh giác, hiểm hiểm tránh được.
- Phong Lôi Kiếm, Phách Lam!
Phong Kiếm nhân cơ hội khí đen yếu đi, vùng thoát bay ra, kết hợp với Lôi Kiếm một trên một dưới đan thành một tấm lưới lớn màu lam, cắt cánh tay thành từng mảnh vụn. Vũ Khắc vừa thở phào thì lại biến sắc, vội vã tiếp tục lùi lại. Những mảnh vụn của cánh tay hóa thành từng luồng hắc khí tiếp tục bắn tới. Ngay lúc đó Hạ Khải vốn bị chém thành hai nửa cũng biến thành hắc khí, hợp lại thành một con quái vật cực lớn. Nhìn tổng thể thì rất giống một con sư tử màu đen nhưng có mặt quỷ. Nó há cái miệng đầy răng nanh hướng Vũ Khắc táp xuống, thân thể tuy lớn nhưng tốc độ rất nhanh.
Vũ Khắc lâm nguy bất loạn, hai tay bắt lấy hai chuôi kiếm. Một sức mạnh cực lớn bùng phát, tỏa ra xung quanh, đẩy bay quái vật ra xa. Trên hai thanh kiếm lần lượt xuất hiện bảy và tám Lam Hoàn. Hàn Liễu đang ngồi cũng phải bật dậy, ngạc nhiên nói:
- Hắn lại bị bức đến nước này sao, xuất ra toàn bộ thực lực?
Vũ Khắc cầm hai thanh kiếm giơ lên cao, quát:
- Phong Lôi Kiếm, Phong Lôi Kiếp, Giết!
Hắn chém xuống hướng về phía quái vật đang đứng dậy. Nhưng không có bất cứ thứ gì khác thường xảy ra cả, cũng không có thanh thế lớn như những chiêu vừa rồi. Lão Cửu lại lẩm bẩm:
- Bình yên trước cơn bão, bình yên trước cơn bão…
Niệm Lam trợn mắt, không phải chứ.
Đột nhiên phần mái của Nhất Điện xung quanh vị trí quái vật sập xuống, từng tia lôi điện thô to đánh thẳng vào đầu nó. Xen lẫn trong lôi điện là rất nhiều phong nhận cực lớn bắn ra. Khí tức khủng khiếp của Phong Lôi tàn phá khắp nơi, Niệm Lam còn suýt chút nữa bị thổi bay ra phía sau, may có lão Cửu nhanh tay đỡ lại. Tiếng sấm đì đùng làm cho tai nó bị điếc tạm thời, không thể nghe thấy lão Cửu nói gì. Cho đến rất lâu sau trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, Niệm Lam vẫn nhớ tới chiêu thức đáng sợ này.
Vũ Khắc khống chế sức mạnh rất tốt, Phong Lôi Kiếp chỉ đánh xuống trong phạm vi một trượng quanh quái vật, không gây ảnh hưởng quá lớn tới bên ngoài. Quái vật ban đầu còn gào thét, sau đó yếu dần, rồi nằm im một chỗ. Nửa khắc sau Phong Lôi Kiếp chấm dứt, quái vật cũng biến mất, xuất hiện ở đó là Hạ Khải đứng thẳng với một tấm khiên mặt quỷ sau lưng. Nó chậm rãi mở mắt, cúi đầu với Vũ Khắc:
- Tạ lão sư.
Vũ Khắc không nói gì, chỉ gật đầu hỏi:
- Ngươi có cảm thấy chỗ nào khác thường không? Có cần nghỉ ngơi không?
- Đệ tử không cần, có thể lập tức chiến đấu.
- Tốt. - Vũ Khắc vẫy tay, một Lam Huyễn Nhân bay tới, rơi xuống trước mặt Hạ Khải. - Ta muốn xem xem trừ bỏ Khiên Quỷ thì ngươi còn lại gì.
Hạ Khải không nói gì, đặt một tay lên Lam Huyễn Nhân. Lam năng lưu chuyển, Lam Huyễn Nhân dần dần biến thành một Hạ Khải khác cũng đeo khiên, nhưng toàn thân màu lam và trên khiên không có mặt quỷ.
Lam Huyễn Nhân bất ngờ bắt lấy tay Hạ Khải, giật mạnh xuống. Hạ Khải không kịp đề phòng bị một đòn này đánh phủ đầu, khuôn mặt tiếp xúc thân thiết với mặt đất. Tay kia của Lam Huyễn Nhân với lấy khiên sau lưng đập xuống, động tác vô cùng liền mạch trôi chảy.
Niệm Lam tròn mắt ngó Lam Huyễn Nhân, lắp bắp nói:
- Này, như này là đánh lén mà?
Lão Cửu cười khoái trá:
- Ta rất thích một màn này, chưa có tên nào lần đầu tiếp xúc với Lam Huyễn Nhân mà tránh được một đòn này cả. À, hình như ngày xưa có một tên…
Ầm!
Lực đánh xuống của khiên là cực lớn, mặt sàn của chủ điện bị đánh nứt ra. Lam Huyễn Nhân tiếp tục giơ khiên đập xuống, nhưng không thành công. Một tay của Hạ Khải lấy góc độ cực kỳ vô lý ngoặt ra phía sau, mặc dù hắn đang bị đánh nằm sấp, nắm chặt lấy khiên. Nó từ từ đứng dậy, cánh tay dần khôi phục góc độ bình thường, phát ra từng tiếng răng rắc rợn người. Khuôn mặt nó không biểu tình, cũng không có chút thương tổn nào.
- Thì ra đây là thực lực Nhất Lam Khí Tu tiêu chuẩn. - Nó lúc lắc đầu, lạnh lùng nói. - Cũng chỉ có vậy, chết đi.
Một tay vẫn giữ chặt lấy khiên của Lam Huyễn Nhân, tay còn lại nó với lấy Khiên Quỷ. Lúc này Khiên Quỷ không còn khí tức hắc ám hỗn loạn nữa, mà là lam quang thuần tịnh. Trên Khiên Quỷ xuất hiện một Lam Hoàn lấp lánh.
- Cự Viên Quyền, Đại Bộc Phá!
Lam Huyễn Nhân cố gắng sử dụng lam năng, trên khiên của nó cũng xuất hiện một lam hoàn lấp lánh nhưng không sáng bằng lam hoàn trên Khiên Quỷ. Đáng tiếc sức mạnh của Hạ Khải là quá biến thái, dù vận dụng cả lam hoàn nhưng Lam Huyễn Nhân vẫn không thể giãy ra được. Nó vung cánh tay còn lại, đánh thẳng vào một quyền của Hạ Khải đang tới.
Ầm!!!
Lam Huyễn Nhân trúng một đòn trực diện, bắn thẳng ra phía sau, đập mạnh vào vách tường. Toàn bộ thân thể nó tính cả tấm khiên vỡ nát ra từng mảnh. Hạ Khải không có chút mệt mỏi nào đeo Khiên Quỷ lên lưng, cúi người nói:
- Lão sư, ta đã thắng!
Vũ Khắc đi trở về chỗ ngồi của mình bên cạnh Hàn Liễu, gật đầu chỉ vào ghế trống bên cạnh mình:
- Làm rất tốt, ngươi đã tấn cấp Nhất Lam Khí Tu thành công, ngồi cạnh ta.
- Tạ lão sư.
Hàn Liễu hài lòng mở ra một quyển sổ nhỏ màu lam, viết vài dòng:
- Hạ Khải: Khả năng phòng thủ vượt cấp. Sức tấn công vượt cấp. Vũ Khí: Khiên Quỷ. Đặc biệt: Có sức mạnh của Dị Giáo Đồ tương đương Bát Lam Khí Tu mạnh nhất, có thể mất khống chế khi Khiên Quỷ tỉnh lại, cần phong ấn. Tiền đồ: Không thể hạn lượng. Tấn cấp Nhất Lam Khí Tu: Thành công!