Thời gian chậm rãi trôi, Niệm Lam căng thẳng nhìn vào Nhất Tuyến Thiên của Tiêu Thanh, hy vọng không có gì sai sót. Lão Cửu nhàm chán ngồi xổm xuống đất ngáp dài. Mọi năm lão cũng không tham gia lễ tấn cấp, chẳng qua vì năm nay có thêm tiểu tử này nên lão muốn nó được mở rộng tầm mắt một lần.
- Cửu bá bá, trong Nhất Tuyến Thiên rốt cục là gì?
Lão Cửu tựa lưng vào cột, thở phì phì:
- Ta làm sao biết, ta có được vào đó bao giờ đâu. Nếu đột phá thành công thì tiến ra, không thành công vậy chết rồi. Sẽ có người khác vào dọn xác cho ngươi. Ôi cái lưng của ta…
Vũ lão sư liếc nhìn hai người, nói nhỏ với Hàn Liễu:
- Tiêu Thanh liệu có thể qua ải này không?
- Nếu hắn đột phá tự nhiên, vậy tỷ lệ thành công cực cao. Nhưng bên trong Nhất Tuyến Thiên thì ta không chắc. - Hàn lão sư lắc đầu, chậm rãi nói. - Vũ Khắc, ngươi cũng đã từng vào Nhất Tuyến Thiên, bên trong hung hiểm không kém gì Tuyệt Vọng Sâm Lâm. Ta năm đó cũng là may mắn mới qua ải.
Vũ Khắc trầm mặc, hắn rất có thiện cảm với ý chí của Tiêu Thanh. Chỉ cần Tiêu Thanh còn sống, hắn chắc chắn sẽ đào tạo ra được một cao thủ còn mạnh hơn mình.
- Ngươi không để ý tiểu tử của Hạ Gia sao? Tấm khiên trên lưng hắn. - Hàn Liễu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt suy ngẫm. - Ta nhớ rằng khi ta còn bé từng nghe truyền thuyết về nó một lần.
- Tấm khiên của Hạ Khải? - Vũ lão sư nhíu mày, vừa rồi quá để ý đến Tiêu Thanh nên hắn cũng không quan tâm những đứa nhỏ khác. - Ngươi cũng biết ta thường xuyên bế quan, những chuyện bên ngoài không để tâm tới.
Hàn Liễu trầm giọng:
- Nó là một con quỷ. Không phải Hạ Khải, tấm khiên đó chính là một con quỷ!
Hạ Gia, đỉnh Phiên Vân Tháp.
- Phụ thân đại nhân, tiểu tử Hạ Khải đã tới Thiên Lam Thư Viện.
Một trung niên nhân đứng thẳng người, mệt mỏi nhắm mắt nói. Phía trước hắn là ông lão đã rất già nua ngồi trên ghế, hai tay chống gậy đầu rồng, xa xăm nhìn về phía chân trời.
- Nên thế, nên thế. Con là gia chủ Hạ Gia, không cần việc gì cũng phải thông báo với ta.
- Con rất thất vọng.
- Thất vọng!? Con thất vọng vì ta không thể bảo vệ được cháu ruột của ta sao?
Ông lão thở ra một hơi thật dài, run rẩy giơ một cánh tay chỉ về một hướng. Phía đó là một góc của phủ Hạ Gia. Hạ Gia Phủ là một trong những nơi có diện tích lớn nhất Phi Thiên Thần Thành, từng tấc đấc đều được đo đạc, thiết kế sao cho đẹp đẽ và hoàn mỹ nhất. Tuy nhiên ở vị trí lão nhân chỉ tới lại khác hẳn. Khu vực này rất nhỏ, chỉ tương đương một căn nhà nhưng lại đối lập hoàn toàn với phần còn lại. Đứng từ trên đỉnh tháp chỉ nhìn thấy một làn sương khói mờ ảo bao quanh, không rõ bên trong.
- Con chẳng lẽ đã quên ta đã trả giá như thế nào sao?
Gia chủ Hạ Gia nhìn theo cánh tay ông lão, nhớ lại thảm án năm năm trước. Năm đó Hạ Khải mới có ba tuổi, cả ngày chỉ chạy đi chơi. Hắn còn nhớ đã điều một đội hộ vệ tinh nhuệ gồm mười hai người toàn bộ là Nhất Lam Khí Tu, dẫn đầu là một Tam Lam Khí Tu để bảo vệ hài tử. Trăm tính vạn tính hắn cũng không ngờ Hạ Khải lại chạy được vào cấm địa, còn kích hoạt được thứ mà Hạ Gia sợ nhất, Khiên Quỷ.
Hàn Liễu đan hai tay vào nhau, từ từ kể:
- Hạ Gia một ngàn năm trước đã tồn tại, bắt đầu từ gia chủ đầu tiên Hạ Chí Phong, người được mệnh danh là kẻ chỉ yếu hơn Vĩnh Hằng Thần Tướng, đến gia chủ hiện tại là Hạ Bác Văn, luôn luôn giữ được truyền thống võ học, đời nào cũng xuất hiện ít nhất một thiên tài tu luyện. Gần đây nhất là phụ thân của Hạ Bác Văn, Hạ Vưu.
- Ta từng sơ đấu với Hạ Vưu. - Vũ Khắc gật đầu - Một Thất Lam Khí Tu rất mạnh.
- Nghe nói từ khi thành lập ra Hạ Gia, họ đã phát hiện ra một cổ vật của Dị Giáo Đồ, gọi là Khiên Quỷ.
Nghe đến danh tự ‘Dị Giáo Đồ’, Vũ lão sư bùng lên sát khí, gầm gừ:
- Dị Giáo Đồ, một lũ đáng chết.
- Cổ vật đó ban đầu chỉ là một tấm khiên hình chữ nhật vô cùng bình thường, không ai quan tâm đến nó. Chỉ vì nó là cổ vật của Dị Giáo Đồ nên Hạ Gia mới giữ lại, để vào bảo tàng của gia tộc. - Hàn Liễu không nhanh không chậm nói tiếp. - Cho đến mấy năm sau, họ đột nhiên phát hiện trong phủ liên tục có người mất tích.
- Là do Khiên Quỷ?
- Đúng vậy, chính là Khiên Quỷ. Năm đó Hạ Chí Phong đã đích thân điều tra. Sau đó thì Hạ Gia công bố hắn chết. Hạ Gia Phủ có thêm một cấm địa phong ấn tà vật thượng cổ.
Vũ Khắc ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc hỏi:
- Chuyện này là thật?
Hàn Liễu liếc nhìn hắn, lắc đầu:
- Ta không biết. Theo truyền thuyết, Hạ Chí Phong đại chiến với Khiên Quỷ mười ngày mười đêm. Sau cùng hắn sức cùng lực kiệt, lựa chọn đánh đổi sinh mạng chính mình lấy một cơ hội phong ấn, may mắn là hắn đã thành công. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết, với lại nghe nói Khiên Quỷ vốn chỉ to bằng đầu người, khác hẳn với cái Hạ Khải đang mang.
- Vậy tại sao ngươi lại nói nó là Khiên Quỷ.
- Vì ta cảm thấy sợ hãi. - Hàn Liễu cười khổ. - Vừa rồi lúc Hạ Khải tiến vào Nhất Tuyến Thiên, ta cảm giác có người nhìn chằm chằm vào ta. Nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một tấm khiên lớn, nhưng đột nhiên ta lại cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, điều mà ta chỉ cảm nhận được từ rất lâu trước đây, khi đang trong lằn ranh sinh tử.
Hạ Vưu run rẩy đứng lên, nói:
- Hạ Bác Văn, con trai ngươi không những phá bỏ được phong ấn của tiên tổ, lại còn đánh thức Khiên Quỷ. Ngươi vẫn muốn ta phải bảo vệ nó sao?
- Nhưng nó là cháu ruột của ngài.
- Và nó đã phế đi toàn bộ căn cơ của ta! - Hạ Vưu tức giận quát, dường như động đến nội thương trong cơ thể, ho dài từng cơn. - Ngươi, ngươi, nghịch tử ngươi…
Hạ Gia gia chủ Hạ Bác Văn thở dài nhớ lại. Hôm đó là một ngày đẹp trời như bao ngày khác. Hạ Khải vốn là một tiểu tử hiếu động, luôn luôn chạy nhảy khắp nơi. Mẫu thân nó do sinh khó nên đã qua đời, vì vậy ai cũng yêu chiều Hạ Khải hết mực. Tiểu tử này không biết sao lại chạy tới cấm địa của gia tộc, lại bằng một cách thần kỳ đi xuyên qua phong ấn, đeo Khiên Quỷ lên lưng. Kể từ lúc đó bầu trời Phi Thiên Thần Thành đột nhiên tối lại, khí tức tà ác tràn ngập khắp Hạ Gia Phủ. Cho tới khi Hạ Bác Văn và Hạ Vưu tức tốc chạy tới thì chỉ có vài cái nháy mắt, nhưng đội hộ vệ mười hai người của Hạ Khải đã chết sạch. Đáng sợ hơn nữa là bọn hắn như bị một con quái vật nào đó gặm qua vậy. Có thi thể chỉ còn nửa thân dưới, phần bị cắt nham nhở vết răng. Có thi thể bị cắn một nửa đầu, máu và óc văng tung tóe. Thi thể của Tam Lam Khí Tu đầu lĩnh có lẽ đang chạy trốn thì bị cắn mất nửa thân dưới, hai tay còn cố gắng bò ra cửa, nội tạng rơi rớt một đoạn dài trên mặt đất. Tình hình lúc đó vô cùng khủng khiếp.
Càng kỳ quái hơn là Hạ Khải đang đứng giữa những thi thể đó, đôi mắt vô hồn nhìn xung quanh, không một chút cảm tình nào. Khiên Quỷ vốn chỉ lớn bằng đầu người đã to lên một chút, treo ngay ngắn trên lưng nó. Hạ Vưu vội ra lệnh cho Hạ Bác Văn đi đánh thức các Thái Thượng Trưởng Lão đang bế quan, bản thân lập tức xông vào cấm địa. Tới khi hai vị Thái Thượng Trưởng Lão và Hạ Bác Văn quay lại, Hạ Vưu đã nằm sấp trong vũng máu, không rõ sống chết. Hạ Khải cũng bất tỉnh nhân sự, chỉ có tấm khiên vẫn dính chặt lấy lưng nó.
Hạ Gia sau này đã xây một bức tường bao quanh khu vực này, cấm người ra vào. Thử đủ mọi cách để chữa trị cho Hạ Vưu và tháo Khiên Quỷ ra khỏi Hạ Khải nhưng bất thành. Hạ Vưu vốn cường tráng khỏe mạnh, nhưng sau trận chiến đó thì toàn bộ lam hoàn đã vỡ nát, tu vi bị phế trở thành người bình thường. Hạ Bác Văn cho tới bây giờ vẫn còn sợ hãi. Chỉ trong thời gian nửa nén nhang, một Thất Lam Khí Tu thiên tài như Hạ Vưu đã thua thảm như vậy, thua triệt để. Nếu hắn còn ở lại đó, vậy thì kết cục của hắn chắc chắn cũng không khác gì những tên hộ vệ đã bị Khiên Quỷ ăn thịt.
Hạ Khải hôn mê một tuần mới tỉnh lại. Từ một đứa bé hồn nhiên năng động dường như biến thành một người khác, lầm lỳ ít nói. Nó thường xuyên đập phá đồ đạc và đánh đập các hộ vệ. Hạ Bác Văn phải hạ lệnh nhốt lại. Ngay tối hôm đó nó đã trốn ra ngoài, hung tính đại phát giết chết hai người hầu. Đến khi Hạc Bác Văn nghe tin chạy tới thì thấy nó đang ngồi trong vũng máu, hai tay mỗi tay cầm một quả tim người ăn ngon lành, khuôn mặt còn thể hiện sự thích thú tột độ.
Những người chứng kiến khi đó quá sợ hãi, có người ngất đi, cũng có người nôn mửa. Ngay cả Hạ Bác Văn cũng thấy lợm giọng. Hắn ra lệnh giữ bí mật chuyện này, đồng thời giam giữ luôn Hạ Khải vào một căn phòng có phong ấn của chính hắn. Giấy không gói được lửa, mặc dù đã rất mất công mất sức nhưng ngay trong Hạ Gia đều lan truyền tin đồn thiếu gia Hạ Khải không phải người, mà là một con quỷ, Đứa Con Của Quỷ.
Từ sau lần ăn tim sống đó dường như Hạ Khải lại trở về là một đứa trẻ bình thường, không còn bị ảnh hưởng khát máu từ Khiên Quỷ. Tuy nhiên nó cũng không còn hoạt bát như xưa, mà chỉ im lặng ngồi một góc tối, nhắm mắt đối diện với bức tường. Nó không ăn cũng chẳng uống, nhưng lại vẫn phát triển bình thường, thậm chí cơ thể còn cao lớn nhanh tới đáng kinh ngạc. Ngạc nhiên hơn là không cần người chỉ dạy, lam năng vẫn tập trung vào cơ thể nó với tốc độ nhanh đến đáng sợ.
Các Thái Thượng Trưởng Lão đều xuất quan. Sau khi quan sát và thử nói chuyện, họ cho rằng Khiên Quỷ dường như đã hợp thể với Hạ Khải không thể tách rời, nên giết chết Hạ Khải để tuyệt hậu họa sau này. Hạ Bác Văn thương con, cuối cùng ra hạ sách bí mật đưa tiểu tử này đến Thiên Lam Thư Viện. Mặc dù tỷ lệ tử vong ở Thiên Lam Thư Viện khi đột phá cao hơn hẳn bên ngoài, nhưng nơi đây cũng là Thánh địa của các tu luyện giả. Hy vọng các lão sư sẽ tìm được cách giải quyết. Vì chuyện này mà các Thái Thượng Trưởng Lão đều không hài lòng, chỉ có muội muội ruột thịt, đệ nhất mỹ nhân Hạ Tử Viên ủng hộ hắn. Cũng nhờ có nàng mà Hạ Khải mới có thể an toàn rời khỏi đây, nhưng cái tên Đứa Con Của Quỷ thì vẫn tồn tại và câu chuyện của nó biến thành một truyền thuyết đáng sợ, đặc biệt trong nội bộ Hạ Gia.
- Ta sắp chết rồi. - Hạ Vưu buồn bã ngồi lại vào ghế, hai hàng nước mắt chảy dài. - Thành tựu cả cuộc đời ta, đổ vỡ trong tay một đứa trẻ và một tà vật. Ha ha, ha ha ha…